Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà họ Thái lấy lòng

Phiên bản Dịch · 1855 chữ

Hiện giờ Thái Mạo cảm thấy rất buồn bực, trước đó hắn đã rào trước đón sau rước con gái của Thái Châu về để làm con thừa tự trên danh nghĩa của gia chủ Thái Phúng, dè đâu nhà họ Hoàng lại nhanh tay hơn một bước. Lão Hoàng Thừa Ngạn cáo già thật!

Cứ như vậy nhà họ Thái chẳng được chút lợi lội gì, còn bản than hắn đột nhiên có thêm một cô em từ xó xỉnh chui ra, đã không gả được lại phải móc tiền túi ra nuôi dưỡng. Tuy rằng tương lai hắn sẽ tìm cách thu hồi vốn, nhưng cơ hội kết thân với Phỉ Tiềm đã trôi theo dòng nước.

Với địa vị nhà họ Thái ở đất Kinh Châu, tuyệt đối không thể chấp nhận để con gái gia chủ gả đi làm thiếp cho người khác. Hừm…Phỉ Tiềm là đệ tử của các đại nho, lại còn mang chức biệt giá, có lẽ nhà họ Thái cũng chẳng mất mặt gì lắm, nhưng cứ nghĩ là Thái Mạo lại thấy không cam lòng.

Đang lúc Thái Mạo lải nhải than thở với ông trời, thuộc hạ của hắn bẩm báo Biệt giá Kinh Châu Phỉ Tiềm đã áp tải bốn mười ngàn mũi tiễn đến trước doanh trại, chỉ đợi hắn ra nhận bàn giao.

“Cha mẹ ơi, nhanh dữ vậy?”

Thái Mạo bấm ngón tay tính toán, chỉ mới qua mười ngày, Phỉ biệt giá đã làm xong bốn mươi ngàn mũi tiễn? Phỉ Tiềm cũng không nghĩ tới mình làm xong nhanh đến thế, nhưng thợ thủ công nhà họ Hoàng năng nổ tới mức bất ngờ. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, lại toàn dân lành nghề cả, đôi khi công xưởng có một vài vấn đề xuất hiện đều bị đám thợ nhẹ nhàng xử lý, căn bản không cần báo cáo Phỉ Tiềm, cứ thế tự tiến hành điều chỉnh luôn. Vì vậy tiết kiệm được cả đống thời gian.

Thêm vào đó cưa nước bắt đầu được phổ cập trong xưởng, những nhân công rảnh rỗi đều bị phân phối đi hỗ trợ các khâu khác, vô hình đẩy nhanh tiến độ hoàn thành công việc. Bởi vậy nếu chỉ dựa vào thợ thủ công do quân đội Tương Dương phái đến, bình thường sẽ mất hơn tháng trời, ngược lại thợ thủ công nhà họ Hoàng cùng chung tay hợp sức, mất mười ngày là còn chậm đấy.

Phỉ Tiềm nhún vai tỏ vẻ anh đây cũng không ngờ tình huống lại thành ra như thế, thôi thì tranh thủ bàn giao mũi tiễn còn về nhà gỗ đọc sách.

Doanh trại của Thái Mạo nằm phía tây thành Tương Dương và hướng bắc sông Hán Thủy, vừa có núi vừa có nước nên trông cũng khá hùng vĩ. Trước đó đại bản doanh Tương Dương cũng được đặt tại đây nhưng không có tướng quân đứng cầm trịch, chỉ có tiếng không có miếng. Từ ngày Thái Mạo đến nhận chức, hắn ra tay chỉnh đốn lại quân đội, Phỉ Tiềm liếc sơ qua đã gật đầu, thầm hô bọn họ đã có phong cách của lính chuyên nghiệp, không dễ bị hạ gục.

Phía bắc doanh trại là vùng núi, những ngọn cây xung quanh đều bị chặt bỏ, chỉ để lại gốc cây làm cọc buộc dây cương ngựa. Mặt phía nam được bố trí hệ thống thủy lợi để bổ sung nguồn nước, còn có mấy chiếc thuyền chiến cùng một ít công sự, kẻ địch muốn đánh chiếm phải bỏ kha khá công sức nha; Phía đông là hướng đến Tương Dương, khoảng cách cũng coi là gần, nếu có kẻ địch xâm phạm tất sẽ bị hai mặt công kích; Đến đây ai cũng sẽ nghĩ chỉ cần đánh vào mặt phía tây là xong, nhưng tiếc thay chỗ đó đã được cải tạo thành rất nhiều đầm lầy.

Ngoài ra Thái Mạo còn đào kênh dẫn nước sông Hán Thủy vào, tạo thành hai vòng chiến hào hình rãnh mương cho doanh trại. Chiến hào thứ nhất được đào sâu rồi cắm rất nhiều cọc gỗ nhọn, chiến hào thứ hai cũng được đào sâu và đổ ngập nước sông nhằm cản trở quân địch di chuyển.

Đằng sau chiến hào chính là những hàng rào cọc chống nằm chi chít trên mặt đất, sau lưng đống hàng rào còn có thêm một bức tường cao khoảng ba mét làm bằng gỗ trộn với đất bùn để chống cháy. Phía trên tường gỗ có thêm một lớp rào ngang ngực để bảo vệ cho cung thủ.

Một doanh trại được phòng thủ nghiêm ngặt tới mức này sẽ làm rất nhiều đội quân của đế quốc phải nghĩ ngợi rất nhiều trước khi quyết định tấn công. Quả nhiên Bàng Thống nói không sai, nhà họ Thái có đủ vốn liếng binh thư để xưng hùng tại đất Kinh Châu. Bọn họ không chỉ học binh pháp phổ thông mà thậm chí còn cất giữ rất nhiều sách của các nhà quân sự nổi tiếng.

Trong khi Phỉ Tiềm đang ngắm nghía doanh trại, so sánh với lý thuyết phòng thủ được học trong [Lục Thao] thì cửa doanh đã rộng mở. Thái Mạo mang vẻ mặt cười lấy lòng tiến đến niềm nở hỏi:

“Ôi chao, biệt giá từ xa đến mà Mạo không chuẩn bị chu toàn, mong ngài thứ lễ!”

Haha, đây cũng là đãi ngộ Phỉ Tiềm nhận được từ sau khi cưới Hoàng Nguyệt Anh, chứ không thì Thái Mạo chỉ ngồi chễm chệ trong doanh đợi hắn lết mông tới mà thôi. Phỉ Tiềm cũng mỉm cười đáp lễ, Thái Mạo mới gật đầu, một tay mời hắn vào trong uống trà, một tay ra hiệu cho binh sĩ kiểm tra số lượng mũi tiễn.

Nếu họ Thái không thể biến Phỉ Tiềm thành chàng rể quý, vậy ra sức kết giao để tạo dựng quan hệ cũng là một lựa chọn không tồi. Gia chủ Thái Phúng đã dặn dò nên Thái Mạo cực kì khách khí với Phỉ Tiềm.

Vừa đặt chân vào đại trướng, Phỉ Tiềm ngắm nghía xung quanh, hầu hết các vật trang trí trong trướng đều thuộc loại tinh xảo đắt tiền, trong lòng lập tức đoán Thái Mạo hẳn đã lấy từ nhà họ Thái. Lát sau có binh sĩ mang trà lên, Thái Mạo mới mỉm cười bảo:

“Xin mời, đây là chút trà quý cất giữ trong nhà, mong biệt giá đừng chê.”

Phỉ Tiềm thầm lắc đầu, khó trách Thái Mạo vẫn chỉ là võ tướng hạng hai, dù gia tộc thuộc loại thế gia chuyên về chiến trận, nhưng hắn lại đem phong cách xa hoa của con em quyền quý vào một nơi cần phải chịu cực khổ, đúng là hết nói nổi.

Tất nhiên chê thì cứ chế, ngoài mặt vẫn phải cho người ta thể diện, Phỉ Tiềm vừa cười vừa nói:

“Tướng quân chớ nên đề cao ta, Tiềm chỉ là một kẻ dân dã, sao đủ tư cách bình phẩm về trà.”

“Haha, Phỉ biệt giá lại khiêm tốn rồi, mời dùng!”

Thái Mạo một bên mời Phỉ Tiềm dùng trà, một bên âm thầm tính toán. Tình huống trước mắt phức tạp hơn hắn nghĩ. Không thể tặng tiền được, rất dung tục, bản thân Phỉ Tiềm cưới con gái họ Hoàng cũng chẳng thiếu thốn gì cả. Tặng mỹ nữ cũng không ổn, kẻ này mới cưới vợ không lâu, chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ có ý kiến với mình. Như vậy tính đi tính lại cũng chỉ có thể làm theo lời cha, trước mắt Phỉ biệt giá chỉ còn thiếu “thứ đó” mà thôi.

Lúc này quân sĩ bên ngoài tiến vào báo cáo, tất cả mũi tiễn đều được kiểm tra xong, số lượng đầy đủ, chất lượng không có vấn đề. Tất nhiên Thái Mạo không ngu mà đi khó dễ, hắn đơn giản đóng dấu xác nhận rồi gửi lại công văn cho Phỉ Tiềm. Chỉ cần Phỉ Tiềm kí tên và nộp lại cho Phủ Thứ Sử là được.

Phỉ Tiềm lập tức chắp tay cảm ơn Thái Mạo, hắn lại ra khoát tay ra hiệu:

“Haha, Tử Uyên đừng khách khí, chuyện nhỏ mà thôi. Ài, thật ra Mạo cũng có một vấn đề khá đau đầu. Số là mấy hôm trước bọn ta tuyển cung thủ, không ngờ thư lại trong quân bận bịu quá nên phạm phải sai lầm, làm doanh trại bị dư ra hơn trăm người…

Đám văn thư này thật vô dụng, làm cho Mạo cảm thấy khó xử lắm thay!”

Ơ kìa, thư lại lâu năm trong quân mà còn phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy? Giỡn chơi hả, chưa kể chuyện này thì có gì đau đầu, trả đám dư ra về chỗ cũ là xong thôi. Phỉ Tiềm hơi suy nghĩ một chút, lập tức nhận ra đây là cách nhà họ Thái tặng lễ kết giao với mình! Dù sao không thể để trong doanh trại, vậy thì đưa cho mình làm quân đội tư nhân cũng chẳng vấn đề gì.

Chậc, nhà họ Thái đúng là cả gan làm loạn, bất quá dựa vào chuyện này mới thấy mức độ khống chế quân đội Kinh Châu của gia tộc này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.

Nói về quân đội tư nhân thời cổ đại, từ Xuân Thu Chiến Quốc mãi cho đến nhà Tần, sau đó nhà Hán cũng duy trì truyền thống này. Hầu hết các gia tộc lớn đều sẽ nuôi quân đội tư nhân trong nhà, chẳng qua nhiều hay ít là do sức mạnh nội tại của gia tộc đó.

Thái Mạo cố ý nói trước mặt Phỉ Tiềm, tức là hắn đang lợi dụng chức vụ trong lúc thi hành công vụ để trục lợi cho động cơ cá nhân, cho Phỉ Tiềm một điểm ngon ngọt. Cung binh là binh chủng thiên về kỹ thuật, không có phương pháp huấn luyện rất khó đạt hiệu quả tốt. Một đội ngũ đã trải qua huấn luyện hoặc thực chiến sẽ mạnh hơn so với bản thân Phỉ Tiềm tự đi đào tạo.

Nhưng nếu tiếp nhận một trăm người của Thái Mạo, đồng nghĩa Phỉ Tiềm chấp nhận liên minh với nhà họ Thái trong phạm vi nhất định, cùng nhau tiến lùi. Ngược lại không tiếp nhận có thể làm mất lòng nhà họ Thái, đồng thời tự hắn phải hao phí rất nhiều công sức để đào tạo ra một đội cung thủ, chất lượng chưa biết ra sao.

Huống hồ quân đội tư nhân thiện chiến cũng là điểm yếu của nhà họ Bàng cùng nhà họ Hoàng. “Lễ” của nhà họ Thái chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, canh chuẩn từ thời gian đến thời điểm. Hắn phải làm sao bây giờ? Có nên nhận hay không?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.