Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

công nghệ chế tạo áo giáp

Phiên bản Dịch · 1477 chữ

Thanh gươm và lá chắn dù cổ đại hay hiện đại đều là chủ đề nóng hổi. Nhưng Phỉ Tiềm đọc xong sách của Hoàng Thừa Ngạn mới phát hiện thanh gươm – tức là [Binh Thư] được ghi chép phong phú hơn rất nhiều. Về phần lá chắn – tức là [Giáp Thư], chỉ chép lại vài cách sản xuất áo giáp vô cùng đơn điệu.

Tất nhiên đó là ý kiến riêng của một kẻ xuyên việt như Phỉ Tiềm, nếu rơi vào tay kẻ khác, [Giáp Thư] sẽ được coi như bảo bối trời ban.

Theo [Giáp Thư] ghi chép, phần lớn áo giáp được chế tạo bằng da trâu, bên trên điêu khắc chút hoa văn, những loại giáp khác được gọi là khải, hoặc giáp ngực, được chú thích rất kỹ, thậm chí ngay cả cách khắc chế cũng được ghi vào sách.

Trung Quốc thời cổ đại lưu hành hai loại áo giáp chính, một loại là giáp gỗ, loại còn lại là “giáp vảy cá”, cả hai loại đều có nguyên liệu sắt, chẳng qua giáp gỗ có rất ít sắc, còn giáp vảy cá gần như được làm từ sắt.

Giáp gỗ dành cho binh sĩ phổ thông, loại kém chất lượng nhất chính là dùng những mảng gỗ lớn kết lại trông như áo vest, sau đó buộc dây trên vai bộ cùng dưới nách, áo giáp chỉ có tác dụng bảo vệ ngực và sau lưng. Loại cao cấp hơn vẫn dùng giáp phổ thông làm cơ sở, tăng thêm một miếng gỗ để bảo vệ eo.

Giáp vảy cá được lưu hành vào cuối thời Tây Hán, sau đó phổ cập trong thời Đông Hán. Giáp có thiết kế đúng như tên gọi, dùng những mảnh sắt nhỏ kết nối lại. Ngoài tác dụng tương tự giáp gỗ, giáp vảy cá còn có thể bảo vệ cổ, cánh tay, chân và vai. Bù lại quy trình sản xuất và chi phí vật liệu của giáp vảy cá cao hơn giáp gỗ rất nhiều, bình thường chỉ có tướng lĩnh cấp cao mới nhận được đãi ngộ này.

Sau đó… à mà không có sau đó nữa. Chẳng thấy giáp toàn thân, chẳng thấy mũ sắt… Mặc dù mấy thứ này đều thuộc về loại hình giáp dày, nhưng ít nhất trong sách gia truyền nhà họ Hoàng không hề có ghi chép. Dù sao ở đời sau trong các loại phim ảnh ti vi hoặc game cũng có không ít thứ đồ này, Phỉ Tiềm cũng biết sơ qua một chút.

Ví dụ giáp phiến toàn thân của quý tộc hoặc hiệp sĩ Châu Âu, nghe đồn dày đến mức ngay cả súng bắn cũng chưa chắc xuyên thủng được. Nhưng hai loại giáp này đòi hỏi trình độ luyện kim rất cao, hiện tại Đông Hán không thể làm nổi. Tuy nhiên hắn có thể nghĩ cách để đơn giản hóa một chút và giảm bớt chi phí, tăng thêm năng lực phòng thủ cho quân đội.

Nghĩ đến đây, Phỉ Tiềm liền nói với Hoàng Thừa Ngạn:

“Bẩm nhạc phụ đại nhân, không biết hiện tại có cách nào chế đc loại dây bằng sắt hoặc miếng sắt mỏng không?”

“Dây sắt và miếng sắt mỏng?”

Trước đó Hoàng Thừa Ngạn đã biết Phỉ Tiềm nhập tâm vào việc đọc sách, chắc hẳn thằng con rể cưng của mình đã tìm thấy gì hay ho, cho nên lão liền đáp:

“Miếng sắt mỏng thì dễ thôi, rèn chút là được. Về phần dây sắt, con nói dây ngắn hay dây dài? Nếu dây ngắn chỉ cần trực tiếp rèn như bình thường, còn loại dây dài phải dùng kiềm để kéo dãn ra.”

Liên quan đến vấn đề luyện kim, Hoàng Thừa Ngạn vẫn tương đối quen thuộc.

“Toàn bộ dựa vào sức người hả nhạc phụ?”

Nói như vậy, mặc kệ là rèn hay kéo dãn sắt ở thời Hán đều phải dùng sức người. Tất nhiên nếu chỉ dựa vào sức người chắc chắn năng suất không thể cao được. dù sao sức lực con người có hạn, chẳng thợ thầy nào làm liên tục hai mươi bốn tiếng trong xưởng cả.

“Con rể có ý tưởng gì chăng?”

Hoàng Thừa Ngạn có phần hứng thú hỏi. Đối với chàng thanh niên Phỉ Tiềm thường xuyên có những suy nghĩ táo bạo đầy sáng tạo, Hoàng Thừa Ngạn cực kì hài lòng. Đây là chàng rể do chính tay lão chọn cho Hoàng Nguyệt Anh cơ mà.

“Hiện tại nói cũng không tiện, chẳng bằng cha con ta ghé xưởng nhé?”

Phỉ Tiềm chỉ có những suy nghĩ mông lung nên hắn không thể miêu tả bằng lời được. Hắn cho rằng mình cần phải đi thực tế, nếu có thể bằng cách này tăng cao sản lượng, tự nhiên một ít phương án cải tiến sẽ có đất dụng võ. Trái ngược với vũ khí, áo giáp là con hàng cực nhọc ở phần quy trình, chỉ cần có thể đơn giản hoá một vài bước hoặc rút gọn để tiết kiệm nhân lực, như vậy chi phí sẽ giảm rất nhiều.

Nghe tới chuyện đi đến xưởng, Hoàng Nguyệt Anh đang ngoan ngoãn ngồi im ra vẻ thục nữ cũng có chút nôn nao, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Thừa Ngạn. Gà lão nuôi lão biết, chỉ liếc sơ qua Hoàng Thừa Ngạn đã hiểu Hoàng Nguyệt Anh nghĩ cái gì, ho khan một tiếng rồi trừng mắt nhìn ngược lại Phỉ Tiềm. Hừm, con gái ta đã gả đi, có một số việc nhà họ Hoàng không tiện lên tiếng, muốn gì cũng nên hỏi ý kiến chồng chớ?

Hoàng Nguyệt Anh lập tức hiểu ý cha, nàng âm thầm kéo áo Phỉ Tiềm. Hắn đang đắm chìm trong ý tưởng chế tạo áo giáp, quay đầu trông thấy ánh mắt vô cùng đáng thương của Hoàng Nguyệt Anh, lòng mềm nhũn ra, vội bảo Hoàng Thừa Ngạn:

“E hèm, nhạc phụ đại nhân, có thể cho nương tử con đi theo chăng?”

“Haha, tốt, tốt, người một nhà nên ở cùng một chỗ!”

Hoàng Thừa Ngạn nhìn thấy Phỉ Tiềm quan tâm đến Hoàng Nguyệt Anh như vậy, trái tim già cỗi vô cùng cao hứng.

Khi đặt chân đến nhà xưởng, Hoàng Thừa Ngạn tìm tới một thợ thủ công để kẻ này biểu diễn rèn miếng sắt mỏng và chế tạo dây sắt. Đúng là nhà họ Hoàng không thiếu thợ lành nghệ, Hoàng Thừa Ngạn chẳng cần chọn lựa, chỉ kéo đại một tên gần mình nhất đã có thể làm xong.

Quá trình rèn sắt giống hệt ấn tượng của Phỉ Tiềm, chỉ nung nhiệt rồi dùng búa gõ mạnh. Nhưng kéo dãn dây sắt rườm rà hơn rất nhiều, trước hết người thợ cần gõ cho miếng sắt thật mỏng sau đó dùng dụng cụ chuyên cắt kim loại để xẻ miếng sắt ra thành nhiều que sắt nhỏ, lại một lần nữa nung đỏ lên rồi xuyên thủng tấm sắt rồi dùng kìm kéo dài.

Hừm, phí quá nhiều công sức, tính ổn định kém. Phỉ Tiềm bắt đầu nhận ra vì sao Trung Quốc cổ đại không có loại giáp dày như Châu Âu. Dựa theo trình độ luyện kim hiện tại, cùng một khoảng thời gian, hắn chỉ có thể chế tạo một bộ giáp phiến nhưng lại có thể làm được hơn mười mấy bộ giáp gỗ.

Hiện tại vấn đề chính là nhân lực. Cụ thể hơn, một người thợ thủ công chỉ có thể liên tục gõ búa trong vòng ít hơn hai tiếng đồng hồ, sau đó họ cần phải nghỉ ngơi trong thời gian tương tự mới hồi phục thể lực. Bên cạnh đó sẽ còn nhiều vấn đề xung quanh như tai nạn lao động, có việc cá nhân… ảnh hưởng đến thời gian lao động trong ngày.

Vì vậy muốn gia tăng sản lượng và chất lượng, đường tắt duy nhất liền là mượn nhờ trợ lực!

Trong tất cả các loại trợ lực, không thứ gì có giá rẻ lại ổn định hơn sức nước. Phỉ Tiềm chuyển tầm mắt đến những chiếc cưa nước do mình và thợ thủ công nhà họ Hoàng làm ra lúc trước, càng nhìn càng cảm thấy nguyên lý làm việc kỳ thật đều như thế. Rèn là thao tác gõ búa lặp đi lặp lại, mà những thứ này đều có thể dùng sức nước chuyển động thông qua công cụ.

Điểm khác biệt duy nhất chính là người thợ cần gõ với tốc độ cao mới rèn được thành phẩm, hắn cần phải gia tốc sức nước mạnh hơn, như vậy chỉ có món đồ kia là có thể thực hiện….

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.