Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thừa nhà họ Hoàng

Phiên bản Dịch · 1615 chữ

Phỉ Tiềm nhắm mắt, nhớ lại những ký ức về thiết bị cơ khí thời hiện đại, thứ gì có thể đảm bảo tính ổn định lại còn cải thiện năng suất? là ổ đỡ trục? không phải…dây lưng? Hừm, cũng không phải…Đúng rồi, là bánh răng! Một bộ bánh răng đơn giản, kết hợp các kích thước khác nhau có thể điều chỉnh tăng hoặc giảm tốc độ quay. Đồng thời lực kéo sẽ được duy trì nhất quán trong quá trình quay của bánh răng.

Cơ mà bánh răng ở thời Hán được gọi là gì nhỉ?

Phỉ Tiềm cũng không biết làm sao để diễn đạt một cách rõ ràng nhất, nên hắn dứt khoát vẽ một bản vẽ trên mặt đất rồi nói với Hoàng Thừa Ngạn:

“Mời nhạc phụ đại nhân xem thử, nếu chúng ta cải tạo chùy nước, thay thế thanh gỗ và trục đá hình mặt nón bằng sắt thép, sau đó thêm thứ này vào bên trong để thay đổi tốc độ…”

Phỉ Tiềm thêm một bánh răng lớn và một bánh răng nhỏ đối xứng với nhau vào trong bản vẽ.

“Đúng rồi, có thể gắn thêm bánh cóc vào, sao lão phu không nghĩ ra sớm hơn?”

Hoàng Thừa Ngạn vỗ tay khen ngợi. Bánh cóc là một dạng tương tự bánh răng nhưng chỉ cho phép di chuyển theo một hướng. Xuân Thu Chiến Quốc có ghi chép lại rằng, xe chỉ nam trông như một xe ngựa lớn có hai bánh, dài 3,3 mét, sâu 3,3 mét và rộng 2,75 mét, phía trên lắp một hình nhân luôn chỉ về hướng nam. Cấu tạo chính của xe chỉ nam chính là bánh cóc. Thời Hán chỉ mới chế tạo được bánh cóc, còn bánh răng vẫn là một khái niệm xa lạ.

Ban đầu chùy nước được vận hành bằng một cần gạt, thanh chùy đập nhẹ và chậm rãi để loại bỏ vỏ cây nông nghiệp, nếu hiện tại dùng bánh răng để cải tiến tốc độ, đồng thời thay thanh gỗ thành thanh sắt, chùy đá thành chùy sắt, vừa khó hư hỏng vừa có thể dùng để đánh nhanh các khối sắt tùy theo yêu cầu của thợ thủ công.

Hoàng Thừa Ngạn là một người theo chủ nghĩa thực tế. Lão lập tức tập hợp một nhóm thợ đến làm việc. Sở thích sáng tạo và phát minh các thiết bị dường như đã ăn sâu vào dòng máu nhà họ Hoàng, ngay cả Hoàng Nguyệt Anh ở một bên cũng rất kích động. Nếu không phải vì ngại Phỉ Tiềm còn ở một bên, đoán chừng nàng đã sớm chạy đi xem náo nhiệt.

Lúc này có một người hậu vào bẩm báo, có người quen đến từ Duyện Châu tới thăm, hiện giờ kẻ đó đã đến núi Lộc.

Duyện Châu? Hình như quận Sơn Dương nằm ở Duyện Châu thì phải, chẳng lẽ là người của sư phụ Lưu Hồng? Nghĩ đến đây, Phỉ Tiềm vội vàng nói rõ với Hoàng Thừa Ngạn rồi chắp tay cáo từ. Hoàng Thừa Ngạn cũng ngầm hiểu, lão liền bảo Phỉ Tiềm mau chóng trở về. Có điều Hoàng Nguyệt Anh lại cảm thấy khó xử, nàng vừa muốn ở lại nhìn cha luyện kim, vừa muốn ở bên cạnh chồng mình. Phỉ Tiềm thấy thế bèn cười bảo:

“Nguyệt Anh, hay nàng thay ta ở lại bồi tiếp nhạc phụ đại nhân, ta đi xong sớm về sớm, mai sẽ quay lại với nàng nhé?”

Hoàng Nguyệt Anh vội gật đầu như gà mổ thóc, sau đó lại cảm thấy mình đồng ý nhanh như vậy liệu có làm Phỉ Tiềm buồn lòng hay chăng? Nhưng nhìn thần sắc Phỉ Tiềm vẫn bình thường nên nàng mới yên lòng, vui sướng chạy đến cạnh Hoàng Thừa Ngạn, còn Phỉ Tiềm đi cùng người hầu ra cổng.

Hoàng Nguyệt Anh đứng cạnh cha mình, nhìn đám thợ thủ công bận rộn thoăn thoắt di chuyển, đột nhiên cảm giác vô cùng vui vẻ, len lén che miệng mỉm cười, ánh mắt híp lại như lưỡi liềm. Nàng nhớ lại hồi còn thơ bé, mình cũng giống hệt như vậy ngồi kế cha, nhìn các chú bác hò hét nhau luyện kim, hết chế cái này rồi lắp đặt cái kia. Lớn lên một chút, đồ chơi trong phòng nàng đều là những khối gỗ vuông tròn đủ loại.

Lúc nhỏ, nàng đứng bên cạnh cha, nhìn các chú bác dùng cưa để xẻ một khúc gỗ lớn biến thành đủ loại hình dạng. Vì vậy nàng cũng bắt chước, cầm chiếc cưa nhỏ do cha chế riêng cho mình để cắt gỗ, nhiều lần cắt sai mà tay chảy máu, làm nàng khóc òa lên.

Lúc nhỏ nàng cũng đứng bên cạnh cha như bây giờ, nhìn các thợ thủ công lắp ráp thiết bị cơ khí đầu tiên do chính mình nghĩ ra – một thiết bị gồm bốn cây chổi để quét rác thật nhanh. Mặc dù sau đó thiết bị do nàng nghĩ ra chẳng giúp ích được gì, chẳng bằng lấy chổi tự quét còn nhanh hơn…

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những ngày tháng tươi đẹp đó chỉ còn là kỉ niệm. Cuộc đời mà, nàng không thể đứng mãi bên cạnh cha được nữa, chỉ có thể dùng cày gỗ lén trèo lên tường hậu viện để nhìn trộm.

Nghĩ đến đây, Hoàng Nguyệt Anh chợt sững lại. Nhiều năm như vậy, cứ mỗi một khoảng thời gian cha đều sẽ chế tạo một chiếc cày gỗ mới và bỏ cái cũ đi, nhưng lúc nào chiếc cày gỗ này cũng được đặt ở đúng một vị trí. Ngoài ra theo tuổi tác lớn dần, nàng cũng trưởng thành, chiều cao tăng lên, nhưng cứ hễ chạy đến chỗ cày gỗ đều đặt chân rất thuận tiện, và bất cứ khi nào leo lên cũng thò được đầu ra khỏi tường.

Ài, có lẽ cha đã sớm biết mình trốn ở góc tường nhìn lén. Bất quá từ nay về sau, cha cũng không cần chế tạo cày gỗ nữa rồi. Hoàng Nguyệt Anh chăm chú nhìn người cha đã cùng mình đi một quãng đường dài mười mấy năm, đột nhiên phát hiện một bên tóc lão không còn đen nữa. Hóa ra lúc mình có chồng cũng là khi cha đã gần xế bóng.

Hoàng Thừa Ngạn cũng cảm thấy có gì đó sai sai, lão quay lại thấy đôi mắt Hoàng Nguyệt Anh ầng ậng nước, không khỏi kinh ngạc, vội xoa đầu con gái rượu:

“Ủa, Nguyệt Anh bị sao thế?”

“À không có gì. Cha à, vì sao cha lại lấy ba quyển sách bí truyền trong nhà đưa cho chàng vậy?”

Hoàng Thừa Ngạn cười nhẹ, lão không giải thích mà đến chỗ thợ thủ công bàn giao vài câu rồi quay lại ra hiệu cho Nguyệt Anh theo mình vào trong sảnh. Đến khi cả hai ngồi yên chỗ, lão vuốt ve ba quyển sách trên bàn và hỏi:

“Con gái à, con cảm thấy ba quyển sách kia quan trọng lắm sao?”

Tất nhiên rồi! Bảo bối hàng xịn từ nhà họ Hoàng mà! Hoàng Nguyệt Anh nhẹ gật đầu. Hoàng Thừa Ngạn cười ha ha một tiếng rồi lại lắc đầu:

“Nguyệt Anh, xem ra con vẫn chưa hiểu hết thế gian này…”

Hoàng Thừa Ngạn không giải thích tiếp mà bỗng hỏi Hoàng Nguyệt Anh:

“Con có biết vì sao ta phải gấp gáp gả con cho Tử Uyên không?”

“Ừm…bởi vì chàng là học trò Bàng Công? Hay do chàng cũng thích chế tạo luyện kim? Hoặc là do chàng đã từng cứu con?”

Hoàng Thừa Ngạn gật đầu:

“Mấy cái này con nói cũng đúng, nhưng con vẫn chưa nói đến lý do quan trọng nhất.”

Hoàng Nguyệt Anh mở to mắt, nàng chuyển ánh nhìn từ trên người Hoàng Thừa Ngạn xuống ba quyển sách trên bàn:

“Ồ, ý của cha chẳng lẽ là…”

“Nó đó. Bàng Công nổi danh thiên hạ, học trò đông hơn cả kiến, tất nhiên các thiên tài trẻ tuổi nhiều lắm, nhưng bọn họ chẳng có ai quan tâm đến việc chế tạo cơ khí. Tuy Tử Uyên có duyên với con, nhưng quan trọng nhất không phải những thứ này, mà chính là truyền thừa!”

Hoàng Thừa Ngạn không cười nữa, lão nhấp ngụm trà rồi nghiêm túc nói:

“Nhà họ Hoàng nổi lên từ thời kì đầu nhà Hán, nhận mình là truyền nhân của Hàn Phi Tử, tính đi tính lại đã được ba trăm năm. Bây giờ cả gia tộc đặt trên vai cha, nếu lỡ như truyền thừa bị gián đoạn, cha thật sự không thể đi nhìn mặt tổ tiên!”

Hoàng Thừa Ngạn thở dài mệt mỏi và nắm lấy tay Hoàng Nguyệt Anh:

“Thế hệ sau của nhà họ Hoàng chẳng ra làm sao, bản thân cha cũng chỉ có mình con. Mấy năm nay cứ nhớ lại chuyện này là cha lại cảm thấy đau nhói trong tim, cũng may Tử Uyên xuất hiện đúng lúc, trên tất cả phương diện đều xuất sắc. Bởi vậy cha mới mở lời với Bàng Công, nhờ lão định ra hôn sự này…”

“Cha, vì sao cha không nói với con chuyện này sớm hơn?”

Hoàng Nguyệt Anh nghĩ tới những năm này cha luôn xuất hiện với bộ mặt cười cợt, nhưng đằng sau nụ cười ấy chứa đựng nhiều áp lực đến thế, nàng không khỏi đau lòng một trận, đáy mắt nhạt nhòa nước…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.