Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học trò của sư huynh

Phiên bản Dịch · 1642 chữ

Hoàng Thừa Ngạn cười lớn, lão đưa tay định vuốt đầu Hoàng Nguyệt Anh theo quán tính, nhưng giơ lên một nửa lại đổi thành vỗ vai:

“Nói để làm gì, trước đó con còn nhỏ, đã biết gì đâu mà? Giờ thì tốt rồi, con đã có chồng, cũng tính là trưởng thành nên cha mới kể ra. Chứ khi ấy nói với con, ngoài tăng thêm phiền não thì có tác dụng gì? Ài, mặc dù bây giờ cha còn khỏe mạnh, nhưng đời mà, sẽ đến lúc cha già đi rồi quay về hầu hạ tổ tiên.

Kỳ thật cha cũng hy vọng mình được ở cạnh con thêm một ngày thì hay một ngày, chờ chừng nào con chán cha rồi thì gả đi cũng không muộn. Hahaha!”

Hoàng Thừa Ngạn cố ý trêu đùa để chuyển chủ đề. Quả nhiên Hoàng Nguyệt Anh gắt giọng:

“Cha này, làm sao con chán ghét cha được?”

“Haha, thôi không nói cái này nữa. Nguyệt Anh, con phải nhớ hiện giờ mình đã là người nhà họ Phỉ nhưng cũng là con gái cha, là con cháu nhà họ Hoàng. Ta sở dĩ bôn ba kén chọn rồi nhận Tử Uyên làm con rể bởi vì cân nhắc đến địa vị mai sau. Chỉ khi con và chồng đều có địa vị ngang hàng, như vậy con mới có thể đại biểu cho nhà họ Hoàng, cũng có thể kế thừa nhà họ Hoàng.”

Lão mỉm cười vỗ nhẹ ba quyển sách:

“Ba quyển sách này a, ừ thì quan trọng đó, nhưng Nguyệt Anh phải nhớ kĩ cho cha, vật là thứ chết, người mới là thứ sống! Bảo vật lớn nhất của nhà họ Hoàng không phải nó, mà là những thợ thủ công tài ba truyền thừa hơn ba trăm năm nay! Sách có bị mất hoặc bị hư hỏng, chả vấn đề gì sất, chỉ cần người còn sẽ có thể viết lại chục quyển khác như thường. Nhưng một khi người chạy đi mất, có muốn kiếm lại cũng khó lắm thay!”

Hoàng Nguyệt Anh gật đầu ra chiều đã hiểu.

“Ừ, mấy năm tới cha định âm thầm chuyển giao đám thợ thủ công nhà họ Hoàng cho con từng chút một. Kể từ hôm nay, con phải nhận lấy trách nhiệm truyền thừa cho nhà họ Hoàng! Nhớ kỹ lời cha dặn, ngoài tình cảm ra, phải cố gắng thể hiện giá trị bản thân trước mặt Tử Uyên. Hắn phải vừa yêu thương vừa coi trọng con, thì sau này sẽ không vì một vài cô gái xinh đẹp mà tùy tiện bỏ rơi con, hiểu chưa?”

Hoàng Nguyệt Anh lại gật đầu.

“Đây cũng là nguyên nhân hôm nay ta cố tình đem ba quyển sách này để trước mặt hắn. Nhà họ Hoàng dù sao cũng là thế gia hàng đầu đế quốc, nội lực mạnh mẽ chứ không phải loại gia tộc mới nổi hạng ba, con nhớ chưa?”

Hoàng Nguyệt Anh vội vàng đứng dậy hành lễ. Hoàng Thừa Ngạn đem Hoàng Nguyệt Anh đỡ dậy, trong lòng vẫn thầm thở dài. Đúng là cha mẹ bạc tóc vì con cái, Nguyệt Anh mà là con trai, thân già mình cũng chẳng phải khổ tâm đến vậy. Tương lai nếu Nguyệt Anh có con, mình sẽ dựa theo tình huống để chọn một đứa thừa tự, thế thì mình có thể chính thức dưỡng lão rồi.

Phỉ Tiềm hoàn toàn không nghĩ tới Hoàng Thừa Ngạn hiện tại đã chú ý đến đứa con còn chưa biết có ra đời không của hắn. Giờ phút này hắn vẫn đang sửng sốt nhìn chồng sách cao như núi trước mặt mình. Số sách này là do người đến thăm mang tặng.

Gã đó họ Từ tên Nhạc, tự Công Hà, là đệ tử của sư phụ Lưu Hồng nên xét theo vai vế Phỉ Tiềm phải gọi hắn một tiếng sư huynh. Lần này hắn phụng mệnh Lưu Đại ở Duyện Châu đi sứ Kinh Tương, thuận tiện làm theo nhờ vả của Lưu Hồng, mang chút sách vở cho Phỉ Tiềm nâng cao sự học.

Phỉ Tiềm ngó trái ngó phải, không khỏi bội phục sư phụ Lưu Hồng, đây quả thực là quá thần kỳ! Lưu Hồng không hổ là bậc thầy trong giới toán học Đông Hán, lão lấy ra những loại sách đừng nói người Đông Hán, ngay cả thanh niên thời hiện đại nếu không có chút cơ sở toán học cũng xem không hiểu.

Trong sách có rất nhiều nội dung thú vị. Ví dụ cái gì gọi là Dải Ngân Hà (Milky Way), cái gì gọi là Mặt Phẳng Hoàng Đạo (Ecliptic), cái gì là góc 60 độ giao giữa đĩa hệ mặt trời và đĩa của dài ngân hà, hoặc lý giải về tháng giao hội (Chu kỳ trung bình của chuyển động mặt trăng so với mặt trời), năm chí tuyến (độ dài thời gian mặt trời quay lại đúng vị trí trên mặt phẳng hoàng đạo).

Mặc dù Phỉ Tiềm đã nhìn ra sư phụ Lưu Hồng đang lấn sân sang lĩnh vực thiên văn học, chắc hẳn lão đã nghiên cứu đến vấn đề về mặt trăng và mặt trời, nhưng thiên văn học là một phạm trù khác so với khoa học cơ khí, chén cơm của hắn ở kiếp trước, rất nhiều thứ trong sách Phỉ Tiềm đọc không hiểu.

Những kiến thức thiên văn này có thật là một người ở thời Đông Hán nắm giữ không? Sư phụ à, lão có chắc lão không phải người xuyên việt không vậy? Phỉ Tiềm để sách xuống, cười cay đắng bảo:

“Công Hà sư huynh, loại tri thức này… thứ cho sư đệ ngu đốt, thật sự đọc mãi vẫn không hiểu được…”

Từ Nhạc cũng không để ý, dù sao ngay cả sư phụ cũng phải mất hơn ba bốn năm tìm hiểu mới biết được chút da lông, biểu hiện của Phỉ Tiểm rất bình thường, nếu không sư đệ vừa đọc liền hiểu, chẳng khác nào sư huynh hắn trở thành cặn bã. Hắn mỉm cười an ủi:

“Sư đệ chớ nên nóng vội, dù sao sở học sư phụ bác đại tinh thâm, không phải một hai ngày liền có thể nắm vững.”

Phỉ Tiềm cũng tỏ vẻ đồng ý, hèn gì Lưu Hồng nhất quyết muốn chế tạo bàn tính, số lượng con số cần tính toán quá nhiều, không có công cụ hỗ trợ mà chỉ dựa vào tính nhẩm, thế nào cũng phát điên trước khi phát minh. Từ Nhạc tiếp tục nói:

“Đây là nhiều năm tâm huyết của sư phụ, trước khi đi ngài cố ý dặn ta viết lại một phần rồi giao cho đệ, nếu đệ có hứng thú hay tiếp tục tính toán trên cơ sở này.”

Phỉ Tiềm có chút xấu hổ, sư phụ Lưu Hồng đúng là rất để ý đến mình. Món đồ chơi này kể cả mình có giỏi toán cũng chẳng có tác dụng gì, hai loại tri thức là hai trường phái khác nhau có được không?

“Mặt khác, huynh còn có một việc riêng, cũng muốn mời đệ giúp đỡ.”

“Ồ, mời huynh nói.”

Sau đó Từ Nhạc bắt đầu giải thích. Thì ra học vấn của hắn đã đạt được thành tựu nhất định, nhưng chức quan cũng không phải cao lắm, vỏn vẹn làm một chân chạy mà thôi. Ba năm trước Từ Nhạc gặp một đồng hương đang bỏ trốn, kẻ này bảo hắn lỡ làm một chuyện vi phạm đạo nghĩa nên bị thế gia cạch mặt, để tránh nạn đành phải dắt em trai bỏ xứ tha hương.

Kẻ này từng là hàng xóm cách vách, khi còn bé hai nhà cũng có giao tình, về sau Từ Nhạc đến Sơn Dương nhận chức mới mất liên lạc với nhau. Theo lẽ thường, chỉ cưu mang hai người cũng không phải vấn đề to tát, nhưng các thế gia ở Duyện Châu không chịu buông tha, một mực điều tra cho ra lẽ. Về sau người đồng hương không muốn liên lụy Từ Nhạc, một mình âm thầm bỏ đi nơi khác, em trai hắn còn quá nhỏ, đành để lại lưu bút nhờ vả Từ Nhạc chăm nom.

Từ Nhạc cảm thấy em trai người này thông minh lanh lợi, bèn dứt khoát thu làm học trò của mình, dạy cho một chút kiến thức. Dè đâu một lần tình cờ hay thầy trò dạo phố bị người khác nhận ra, kế đến các thế gia yêu cầu Từ Nhạc phải giao người.

Tất nhiên Từ Nhạc còn lâu mới đồng ý, nhưng học trò hắn không thể ở lại Sơn Dương được nữa, cho nên nhân lúc có công vụ đến Kinh Châu, Từ Nhạc mang nó theo, hy vọng Phỉ Tiềm rộng lượng bảo bọc một thời gian, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi quay về cũng không muộn.

Dù sao Phỉ Tiềm cũng là đồng môn, mà Kinh Châu và Duyện Châu cách nhau khá xa, những thế gia bên này không đủ sức vươn vòi đến tận đây, an toàn của học trò mình sẽ được đảm bảo.

Đây chỉ là chuyện nhỏ, Phỉ Tiềm cho rằng thế gia Duyện Châu chẳng dính dáng gì đến mình, một bên là sư huynh đồng môn, một bên là người xa lạ, khỏi nói cũng biết hắn sẽ giúp ai. Thế là Phỉ Tiềm lập tức đồng ý. Từ Nhạc vội xin phép rồi ra ngoài dắt một đứa nhỏ vào:

“Sư đệ, đây chính là học trò của ta, họ Thái Sử tên Minh, tự là Tử Giám. Nào Tử Giám, mau đến chào hỏi sư thúc đi…”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.