Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà họ Khoái thỏa hiệp

Phiên bản Dịch · 1405 chữ

Phỉ Tiềm ngắm nhìn tên nhóc Thái Sử Minh do sư huynh Từ Nhạc dẫn theo, chiều cao cũng được đấy, thấp hơn mình một cái đầu, gương mặt toát lên vẻ chính nghĩa, mũi khá to, miệng cũng rộng, khung xương tương đối cường tráng. Chắc hẳn thằng nhóc đang ở độ tuổi dậy thì, do trải qua biến cố nên trông có vẻ khắc khổ.

Ánh mắt Thái Sử Minh rất sắc bén, sau khi vào trong nhà gỗ, rất lễ phép chào hỏi, nói rõ trước đó sư huynh Từ Nhạc giáo dục cũng không tệ, xem như một thanh niên ngoan ngoãn.

Phỉ Tiềm cảm thấy khá an tâm, nên sau khi chào hỏi đủ lễ nghi liền bảo Thái Sử Minh cầm hành lý của mình đi đến phòng chữ thủy còn lại.

Từ Nhạc thấy Phỉ Tiềm sảng khoái đồng ý chứa chấp học trò, cũng coi như giải quyết xong một mối tâm sự, hắn thở phào nhẹ nhõm, nói thêm vài câu xã giao. Phỉ Tiềm cũng viết một phong thư nhờ hắn gửi cho Lưu Hồng.

Trước khi rời đi, Từ Nhạc gọi Thái Sử Minh đến, nghiêm khác bàn giao việc học hành, dặn dò hắn phải biết kính trọng tiền bối, sau đó chuẩn bị quay về Tương Dương.

Sư huynh muốn trở về, tất nhiên Phỉ Tiềm phải tự mình đưa tiễn. Cả hai đi được một quãng, Từ Nhạc lại dừng bước, quay đầu ngắm nhìn núi Lộc bằng ánh mắt không nỡ, dù sao mình cũng chỉ là một quan chức thấp cổ bé họng ở quận Sơn Dương, biết rõ nơi đây có đại nho cư trú nhưng không có lý do gặp mặt, đành tiếc nuối lắc đầu thở dài.

Tuy Từ Nhạc và Phỉ Tiềm là sư huynh đệ, nhưng hắn vừa mới nhờ Phỉ Tiềm cưu mang Thái Sử Minh, chẳng lẽ giờ lại mặt dày nhờ Phỉ Tiềm mang mình đi chào hỏi Bàng Đức Công? Thôi đành vậy.

Từ Nhạc đang chuẩn bị lên xe đi, chợt nhớ tới một chuyện, vội nói:

“Ba tháng sau sư phụ sẽ đi nhận chức ở Khúc Thành, ta cũng sẽ theo hầu hạ ngài, vì vậy nếu có thư từ…”

Phỉ Tiềm hiểu ý Từ Nhạc, đối với gã học trò này, ngoài mặt Từ Nhạc rất nghiêm khắc nhưng kỳ thật trong lòng lại vô cùng yêu mến, cho nên một mặt hắn nói để Phỉ Tiềm đừng gửi thư sai địa chỉ, hai là ẩn ý Thái Sử Minh cũng phải thường xuyên viết thư cho mình. Có điều Lưu Hồng không làm thái thú Sơn Dương nữa, vậy ai sẽ thay cho hắn? Từ Nhạc bâng quơ bảo:

“Thái thú mới tên Viên Di, tự Bá Nghiệp, là em họ của Viên Thiệu.”

Nói xong cũng không để Phỉ Tiềm hỏi thêm, trèo lên xe ngựa đi về dịch quán Tương Dương. Phỉ Tiềm đưa tiễn sư huynh Từ Nhạc, sau đó vừa đi về vừa suy ngẫm trong lòng, em họ Viên Thiệu? Chà, xem ra gần đây Viên Thiệu làm ăn rất khá, tầm ảnh hưởng vươn đến cả Duyện Châu…

Mà lúc này ba anh em nhà họ Khoái ngồi trong đình, mặc dù đình vẫn là đình, lá trà vẫn nấu như thường ngày, nhưng không khí lại buồn bực hơn rất nhiều. Em út Khoái Kỳ nhìn anh cả Khoái Lương, rồi lại nhìn anh hai Khoái Việt, thấy hai người đều không mở miệng nói chuyện, mà mình cũng không biết phải mở lời ra sao, liền cúi đầu im lặng nhìn chằm chằm vào lò than.

Những ai từng trải qua cảm giác chờ đợi trong im lặng đều thấy khó chịu, bởi vì sự im lặng như một con dao vô hình kề vào cổ, gây ra áp lực cho người có mặt, thời gian càng dài, áp lực càng tăng lên.

Khoái Việt thấy Khoái Lương một mực nhắm mắt dưỡng thần, gương mặt xụ xuống như mất sổ gạo. Hắn đã nhận được tin, hôm qua Phỉ Tiềm bàn giao đủ bốn mươi ngàn mũi tên, Thái Mạo đã kí tên đóng dấu, xem như mọi chuyện kết thúc.

Cái bẫy Khoái Việt bày ra chẳng những không đánh ngã Phỉ Tiềm, ngược lại còn làm cho Phỉ Tiềm phát triển lớn mạnh hơn nữa. Hiện nay Phỉ Tiềm không chỉ là người được chọn để kế thừa học vấn Bàng Đức Công, mà còn là con rể của nhà họ Hoàng, mượn tay nhà họ Hoàng thuận lợi hoàn thành công việc mà Khoái Việt cho là khó bằng trời. Chuyện này làm Khoái Việt, kẻ tự cho mình thông minh tài hoa hàng đầu đế quốc, cảm thấy mình vừa bị tát một cú rất đau.

Khoái Kỳ thực sự có chút chịu không được không khí ngột ngạt này, đành lên tiếng trước:

“E hèm, đại ca, thật ra nhị ca cũng không tính toán sai, chẳng qua Phỉ Tiềm đó hắn…”

Khoái Kỳ nói được một nửa, thấy ánh mắt Khoái Lương nhìn mình chằm chằm, rốt cuộc không thể tiếp tục, đành nuốt nửa câu còn lại vào bụng, tiếp tục trông lò than. Khoái Lương lại quay đầu nhìn Khoái Việt đang đổ mồ hôi, lòng mền nhũn, đành bảo:

“Trà đã sôi chưa?”

Khoái Kỳ lanh mồm lanh miệng, lập tức trả lời:

“Ý, chưa có sôi mà…”

Khoái Lương trừng mắt nhìn Khoái Kỳ rồi quay đầu hỏi Khoái Việt:

“Vì sao trà chưa sôi?”

Khoái Việt hiểu anh mình đang mượn trà để nói đến chuyện Phỉ Tiềm, đành thành thật đáp:

“Bởi vì lửa chưa đủ lớn.”

“Tốt lắm, biết vì sao ta không cho đệ tiếp tục nhúng tay vào chưa?”

“Thế cục đã hình thành, có làm cũng chỉ tốn công vô ích.”

Khoái Việt cúi đầu nói, mồ hôi trên trán nhỏ từng giọt. Khoái Lương nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật dài, bỗng nhiên nhắc đến một việc không liên quan đến Phỉ Tiềm:

“Hôm qua thứ sử gọi ta đến để thảo luận về chiến dịch chống Đổng Trác.”

“Bọn họ muốn đánh Đổng Trác?”

Khoái Kỳ đang pha trà giật nảy mình, suýt chút làm đổ ấm nước. Khoái Lương vẫn như cũ nhắm nghiền hai mắt:

“Ài, Nguyên Thái, đệ vẫn nên luyện thêm tâm cảnh, quá nóng nảy rồi, ngày mai chép mười lần [Lễ kinh] quyển số ba mươi mốt!”

“Vâng ạ…”

Khoái Kỳ vẻ mặt đau khổ, quyển ba mươi một có gần hai ngàn chữ, mười lần tức là hai mươi ngàn chữ, chép lại cũng không phải như viết văn, tùy ý ghi vài câu là xong chuyện. Hắn biết tính anh cả mình, dùng việc ghi chép để nâng cao tâm cảnh, cho nên nếu có chữ nào sai sót sẽ phải chịu phạt nặng thêm.

“Về chiến dịch này, đại ca thấy sao?”

Khoái Việt thăm dò thử, Khoái Lương không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Ta muốn hỏi đệ thấy thế nào?”

“Ừm…Chúng ta không thể theo họ!”

“Vì sao?”

“Lưu Cảnh Thăng vừa mới nắm quyền ở Kinh Châu, gốc rễ chưa vững, nếu tùy tiện xuất binh chỉ sợ trộm không được gà lại mất thêm nắm thóc.”

Khoái Việt suy nghĩ rất rõ ràng, Lưu Biểu còn chưa nắm vững Kinh Châu, ham hố chạy theo người ta thảo phạt Đổng Trác làm cái gì? Khoái Lương nhẹ gật đầu:

“Tốt lắm. Dị Độ, bây giờ đệ biết mình phải làm gì chưa?”

“Ngày mai, ta sẽ tự mình đến chỗ Phỉ Tiềm thỉnh tội!”

Ý của Khoái Lương rất dễ hiểu, bản thân Lưu Biểu còn chưa đứng vững, chẳng lẽ nhà họ Khoái thì khác sao?

“Đệ biết là tốt rồi.”

Ngoài miệng Khoái Lương nói thế, nhưng trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Bản thân hắn cũng nghĩ giống Khoái Việt, định tìm cách lật đổ tên này, nhưng nhà họ Khoái muốn một mình chống lại ba họ Bàng, Thái, Hoàng là điều không tưởng. Phải tiếp tục tích lũy nội lực, trước hết đứng vững gót chân ở Kinh Châu, phần còn lại ngày sau lại tính. Cuối cùng Khoái Lương nói thêm một câu rồi nhắm mắt dưỡng thần:

“Chúng ta còn nhiều thời gian…”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.