Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy luận

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

Phỉ Tiềm nói không sai, cục diện bây giờ đã là một mớ bòng bong, coi như thêm chút loạn thì có khác biệt gì không?

Tào Tháo càng nghĩ càng kinh hãi, lông mày nhíu chặt, tròng mắt đảo liên tục. Giờ phút này, toàn bộ tâm tư Tào Tháo đã bỏ qua Thái Ung, tập trung hết lên người Viên Ngỗi.

Gã đang thử phân tích, nếu Viên Ngỗi bị Đổng Trác giết chết, sau đó rất nhiều chuyện phát sinh…

“Tử Uyên, ý của đệ là tất cả mọi chuyện đều đo Đổng Trọng Dĩnh cố ý phân phó? Không, không thể có khả năng này, ta đã gặp qua Đổng Trọng Dĩnh, hắn chắc chắn không thể nghĩ ra mưu lược cỡ đó…”

“Đệ khẳng định với huynh, Đổng Trác chắc chắn không có, nhưng Lý Văn Ưu thì chưa chắc.”

“Lý Văn Ưu…”

Tào Tháo lẩm bẩm cái tên này, gã chợt nhớ lại người văn sĩ trung niên cao gầy như bóng ma đứng sau lưng Đổng Trác, cảm nhận từng ánh mắt sắc hơn cả dao của người đó, toàn thân như bị lột trần.

Đây quả thực là một kế sách độc ác đến dã man, vừa đơn giản vừa hữu hiệu, trực tiếp đi vào lòng người.

Tào Tháo tưởng tượng ra, Đổng Trác giết Viên Ngỗi cũng tức là giết chết gia chủ đương nhiệm của nhà họ Viên, mục đích để thế lực khổng lồ của nhà họ Viên phải chia làm hai, dùng kế này khiến Viên Thuật cùng Viên Thiệu tranh đấu lẫn nhau để cướp vị trí gia chủ, áp lực Đổng Trác phải đối mặt từ phía liên minh Quan Đông sẽ giảm đáng kể.

Liên minh Quan Đông vốn là do Viên Ngỗi âm thầm đứng phía sau dựng nên, chuyện này Tào Tháo nghĩ bằng đầu gối cũng biết, đó cũng là lý do gã dám can đảm trực tiếp mang theo tân binh vừa chiêu mộ tới.

Mặc dù Tào Tháo cũng không phải fan hâm mộ của Viên Ngỗi, nhưng gã thật lòng khâm phục kế hoạch lần này của lão.

Viên Ngỗi tọa trấn bên trong Lạc Dương phối hợp với liên quân tác chiến bên ngoài, căn bản không cần phải đánh trận, chỉ cần quân Quan Đông áp sát thành Lạc Dương, bên trong thành tất loạn không thể nghi ngờ, mà Đổng Trác chỉ có một con đường chết.

Nhưng vừa nghe Phỉ Tiềm nói, Tào Tháo mới chợt phát hiện mình quá lý tưởng hóa chiến dịch lần này, căn bản không nghĩ tới Đổng Trác dám trực tiếp ra tay với Viên Ngỗi…

Thật ra theo lý mà nói, chỉ cần hai anh em Viên Thuật Viên Thiệu đồng lòng, đừng nói Viên Ngỗi, kể cả Đổng Trác có giết sạch người họ Viên ở Lạc Dương cũng chẳng có tác dụng gì, tuy nhiên hai anh em nhà này làm gì có chuyện hòa thuận như thể tay chân?

Tào Tháo nghĩ đi nghĩ lại, với tư cách chí cốt biết nhau từ nhỏ đến lớn, hai thằng bạn già của gã mà tay bắt mặt mừng, có khi heo mẹ cũng có thể leo cây nha.

“Ài, chỉ mong đệ lo lắng dư thừa mà thôi.”

Phỉ Tiềm thở dài mệt mỏi, hắn và Tào Tháo đang bàn luận về cục diện sự kiện chống Đổng Trác.

Nhìn bề ngoài có vẻ liên minh Quan Đông binh lực hùng hậu, lại trong ngoài kết hợp, chiếm hoàn toàn thế chủ động, còn quân phiệt Tây Lương đang lung lay sắp đổ, tựa như cây mùa thu trụi lá.

Tuy vậy tất cả chỉ là biểu hiện bên ngoài, do một tay Lý Nho khống chế tin tức mà ra.

Phỉ Tiềm chỉ suy luận căn cứ theo lịch sử hắn biết cùng tin tức tình báo nắm trong tay, tốn chút thời gian mới nghĩ ra được.

Lúc này mặt trời đã lặn, những vì sao chi chít trên không trung như một bức màn đen dịu nhẹ với những đốm bạc trang trí nhỏ, giữa đồng hoang vang lên từng âm thanh nghẹn ngào.

Có lẽ là bởi vì những cơn gió đông bắc thổi chút hơi se lạnh, Tào Tháo ôm hai tay vào ngực, chẳng nói nên lời, cuối cùng đành bảo:

“Ừ đệ nói có lý, nhưng theo ta thấy, Lý Văn Ưu làm như vậy vẫn có sơ hở rất lớn, chúng ta vẫn còn phần thắng.”

“Đệ cũng từng nghĩ qua, sơ hở đó là một miếng mồi ngon trên cái bẫy chuột, chỉ đợi chúng ta chui đầu vào.”

Phỉ Tiềm lặng lẽ ngắm những ngọn núi mờ sương thấp thoáng trong đêm, chần chừ hồi lâu vẫn nói ra, ắt hẳn Lý Nho sẽ sớm triển khai bước kế tiếp mà thôi.

Tào Tháo đờ người ra rồi bỗng túm lấy Phỉ Tiềm, trợn mắt hỏi:

“Mồi nhử? Mẹ ơi, ta hiểu rồi! Ý đệ là Đổng tặc sẽ dời đô? Không thể như vậy được! Đế quốc Đại Hán sừng sững bao lâu nay đã đóng đô ở Lạc Dương hơn hai trăm năm, thằng thất phu đó dám…”

Hai tay Tào Tháo siết chặt vạc áo Phỉ Tiềm, đầu ngón tay trắng bệch y như mặt của gã lúc này.

Trên phương diện quân sự, Tào Tháo có thiên phú rất cao, lập tức nhận ra nếu Đổng Trác, Lý Nho dời đô, nhược điểm của Đổng Trác ở Lạc Dương sẽ lập tức biến mất.

Đầu tiên Đổng Trác chắc chắn lựa chọn Trường An, đây là vùng đất giàu không kém Lạc Dương, không chỉ tiếp tế quân đội tiện lợi hơn, mà còn thoát khỏi tầm ảnh hưởng của giới sĩ tộc triều đình.

Thứ hai, quân phiệt Tây Lương có thể đảm bảo được đường lui mà không lo bị bao vây ở Lạc Dương, như vậy sơ hở mà Tào Tháo nói tất nhiên sẽ biến mất.

Điều thứ ba, một khi Đổng Trác từ bỏ Lạc Dương, liên minh Quan Đông sẽ mất đi mục tiêu công kích, họ sẽ không dám liều mạng xâm nhập dãy Tần Lĩnh và Hoàng Hà để truy sát quân Tây Lương, đường tiếp tế còn bị kéo giãn.

Chưa kể chư hầu nào cũng có lòng riêng, thể nào cũng sẽ quay ra cắn xé lẫn nhau, Đổng Trác cũng tái hiện cảnh Tần diệt sáu nước năm xưa.

Phỉ Tiềm sâu kín đáp:

“Đấy là đệ còn chưa nói tới loạn Khăn Vàng chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, vẫn rải rác khắp đế quốc.”

Không thể không nói, Lý Nho chọn lựa thời điểm rất chuẩn.

Hiện nay gia chủ nhà họ Viên là Viên Ngỗi âm thầm bày mưu tính kế, không tiếc phái hết toàn bộ thân tin trong phủ ra khắp nơi để hưng binh, muốn tốc chiến tốc thắng.

Nếu không chỉ dựa vào một kẻ mua quan bán tước như Kiều Mạo lấy tư cách gì để nhiều quan viên hướng ứng đến vậy?

Ai làm từ chức quận trưởng trở lên đều không phải kẻ ngu, chỉ cầm một bức thư tới mà đòi họ khởi binh đánh trung ương sao? Tất nhiên họ cũng lo hết trong ngoài, xác nhận người kêu gọi là nhà họ Viên mới sẵn lòng dựng cờ nổi dậy.

Do đó liên minh Quan Đông mới có thanh thế khủng khiếp như vậy, từ nam đến bắc mọc lên như nấm sau mưa.

Viên Ngỗi cũng dựa vào để biểu hiện thực lực của mình, cho Đổng Trác một bài học, tưởng nắm Lạc Dương thì to lắm hả, ở trong đất Đại Hán này, nhà họ Viên mới là người có tiếng nói.

Đáng tiếc Viên Ngỗi không đấu với thất phu Đổng Trác mà là độc sĩ Lý Nho.

Theo Phỉ Tiềm biết, kế sách dời đô của Lý Nho vô cùng đơn giản và hiệu quả, không những đập tan chiến dịch của Viên Ngỗi, mà còn làm liên minh Quan Đông sa lầy ở Lạc Dương.

Những quận trưởng, thái thú mang binh hưởng ứng phần lớn là quân địa phương, thời gian càng kéo dài, đám Khăn Vàng thể nào cũng tro tàn lại cháy, đâm cho hậu cầu của liên minh một nhát chí mạng.

Một bên ở gần địa bàn, được tiếp tế thoải mái, một bên lục đục nội bộ, hậu cần lại bị Khăn Vàng đánh lén, chỉ cần Đổng Trác chặt đầu Viên Ngỗi, liên minh Quan Đông sẽ như rắn mất đầu, hắn chỉ cần ngồi đó lợi dụng châm ngòi ly gián, đợi đến khi liên minh Quan Đông cắn xé nhau chán chê, đột ngột xuất hiện quét tan tất cả.

Tào Tháo nghĩ đến điểm ấy, lập tức phát phát hiện mình thật ngây thơ, tưởng là có thể tranh thủ giành được chút công lao, ngờ đâu lại làm chiến tranh kéo dài thêm.

Sau khi nghe sư đệ phân tích, cục diện từ nắm chắc mười phần biến thành thua nhiều thắng ít, khiến bản thân gã hoài nghi nhân sinh, cảm thấy khó mà tiếp nhận được…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.