Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Đại tới trễ

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

Tính ra đây cũng là lần đầu tiên Phỉ Tiềm thử thăm dò Tào Tháo.

Ban đầu Phỉ Tiềm cho rằng suy luận của mình chưa hoàn chỉnh lắm, liệu Tào Tháo có chịu lắng nghe không, dù sao đây là chuyện trong tương lai, Phỉ Tiềm căn cứ theo lịch sử và một vài tin tức mình thu mua được để tự tính toán.

Cũng may thái độ Tào Tháo tiếp nhận ý kiến và góc nhìn của gã làm Phỉ Tiềm ấm lòng, con hàng sư huynh này không khác lịch sử lắm, thuộc dạng chịu lắng nghe cái mới và rất biết tiếp thu.

Chỉ có điều hơi đáng tiếc, Phỉ Tiềm phát hiện thứ Tào Tháo quan tâm không phải Thái Ung mà là sĩ tộc Quan Đông, trong lòng có hơi khó chịu, nói cho cùng Tào Tháo vẫn còn bám víu hy vọng vào sĩ tộc, hoặc là nói Tào Tháo vẫn bám víu con đường sĩ tộc của bản thân mình.

Tuy vậy theo một góc độ khác, Phỉ Tiềm rất thông cảm cho sư huynh mình, dù sao Tào Tháo hiện tại không chỉ dùng tiền riêng, mà còn được các anh em ở Trần Lưu góp tiền xây quân đội mới chiêu mộ được binh sĩ, nếu như lần này chiến dịch chống Đổng Trác thất bại, Tào Tháo làm sao xử lý hậu quả?

Gã miễn cưỡng nở nụ cười Phỉ Tiềm, cũng như đang an ủi chính mình:

“Có lẽ không đến mức như thế…”

Lúc này Trương Siêu xuất hiện trước cửa doanh, hắn lảo đảo bước ra, tay còn cầm chén rượu, cao giọng gọi Tào Tháo và Phỉ Tiềm vào trong.

Tào Tháo ậm ừ đáp lại, gã và Phỉ Tiềm nhìn nhau một lát rồi quay vào trong trướng.

Lúc này Khổng Trụ cùng Trương Mạc trên cơ bản đều đã uống say mèm, lung la lung lay khoa tay múa chân ở giữa trướng, Trương Siêu có vẻ tửu lượng khá hơn, nhưng hắn uống cũng rất nhiều, chỉ kéo Tào Tháo mà rượu đổ mấy lần…

Loại tình huống này có , muốn nói chuyện gì cũng chẳng cách nào giao tiếp được, Phỉ Tiềm dứt khoát tự mình bưng bầu rượu và nhìn vào chén của Khổng Trụ, Trương Mạc, Trương Siêu, hễ chén ai rỗng lập tức rót đầy…

Ngày thứ hai, Phỉ Tiềm còn đau đầu nằm rên hừ hừ trong trướng của riêng mình, đột nhiên hắn nghe bên ngoài có tiếng ồn ào náo nhiệt, đang lờ mờ đứng dậy bỗng thấy Hoàng Thành vào bẩm báo, có mười lính trinh sát được thứ sử Duyện Châu phái tới đây, yêu cầu Trương Mạc đích thân đi ra đón tiếp.

Thế nhưng đêm qua Trương Mạc và Trương Siêu uống hơi bị nhiều rượu, rời giường thế quái nào được, cũng chẳng cách nào gặp được lính trinh sát chứ đừng nói đi chào đón Lưu Đại.

Bởi vậy mấy tên lính trinh sát lập tức đứng trước cửa doanh la lối ồn ào, tất nhiên bọn chúng không có gan đi chửi rủa hay sỉ nhục quân đội trong doanh trại, nên chỉ xuống ngựa và cố ý nói bóng nói gió thật lớn, tỏ vẻ bất mãn vì hành vi thiếu lễ nghi của anh em Trương Mạc, đám quân nhân trong doanh cũng bất lực chẳng biết làm sao.

Phỉ Tiềm tặc lưỡi lắc đầu, xem ra thứ sử Duyện Châu tên Lưu Đại cũng không phải người tốt lành gì.

Xét theo lẽ bình thường, Lưu Đại phái ra một vài trinh sát đi thông báo thật ra không có vấn đề gì cả, về phần thái thú Trần Lưu là Trương Mạc có muốn đi đón tiếp hay không sẽ tùy thuộc vào điều kiện của Trương Mạc tại thời điểm đó.

Nhưng hiện tại hắn ra lệnh cho một toán lính đến yêu cầu thái thú phải tiếp đón từ xa, vậy không đơn giản chỉ là vấn đề lễ nghi, mà còn muốn hạ thấp uy phong của Trương Mạc.

Tuy nhiên hành động này chỉ sợ hiệu quả hoàn toàn ngược lại…

Phỉ Tiềm dứt khoát không để ý tới, bản thân nằm lười trong trướng, dù sao chuyện này các anh lớn đã thống nhất với nhau, hòa giải thì tốt, đấm nhau cũng được, nhân vật nhỏ như mình không có phần tham gia, chẳng bằng im lặng theo dõi diễn biến.

Trời gần đến giữa trưa, bỗng nhiên Phỉ Tiềm cảm giác mặt đất có vẻ đang rung động mạnh, ngựa buộc trong doanh cũng hí vang đầy bất an.

Hắn vội bước ra khỏi lều trại, nhìn thẳng về hướng đông, một đội quân dần xuất hiện ở phía cuối chân trời, ban đầu chỉ là một đốm đen nhỏ, nhưng dần dà những bóng người lặng lẽ xuất hiện, mặt áo giáp đỏ rực màu máu.

Người càng lúc càng đông, khiến cả không gian thắp cháy một màu rực rỡ, cuồn cuộn di chuyển về phía trước.

Nhân số có lẽ vào khoảng mười ngàn người, đao thương dựng lên tựa như rừng rậm, cờ xí trong gió phiêu đãng, tiếng chân ngựa với tiết tấu dồn dập cứ như sấm rền, vang lên ầm ầm bên tai, khiến mảnh đất trong khoảnh khắc biến mất, chỉ còn tiếng sắt và máu va chạm với nhau.

Trong gió cũng tràn đầy âm thanh sắc bén của kim loại, mặc dù đang là giữa trưa, nhưng độ khát máu cùng tiếng vang của sắt thép làm không khí xung quanh trở nên đóng băng, làm lòng người lạnh lẽo.

Lúc này không có bất kỳ người nào dám nói câu nào, thậm chí một tiếng thở hơi lớn cũng chẳng có.

Dầu cho kẻ nào hung ác tàn nhẫn, thần kinh thuộc loại cứng rắn, đối mặt với cảnh tượng này cũng phải ngoan ngoãn đứng im.

Đội quân áo đỏ cách doanh trại càng lúc càng gần, cảm giác chèn ép càng lúc càng mạnh, nhưng có vẻ như chẳng ai ra lệnh cho họ giảm tốc độ, cứ thế từng bước xông thẳng vào, đến khi khoảng cách chỉ còn năm mươi bước mới có người nâng cờ hiệu cho toàn quân dừng lại.

Bọn họ vừa dừng bước, không gian xung quanh lặng ngắt như tờ.

Bỗng nhiên hàng đầu tiên chậm rãi tách ra, theo sau đó mở hẳn một con đường dài phía trước, một người đội mũ quan đang ngồi sừng sững trong xe ngựa, trên nóc xe cắm một lá cờ đỏ thẫm, ghi bốn chữ thứ sử Duyện Châu.

Phỉ Tiềm không ngờ thứ sử Duyện Châu Lưu Đại xuất hiện lại uy nghi như vậy!

Gương mặt Lưu Đại lạnh lẽo, liếc nhìn doanh trại đóng kín cửa của Trương Mạc, chẳng thèm nói lời nào.

Lúc này, ngoại trừ tiếng thở phì phò và tiếng lắc bờm của ngựa ra, xung quanh chẳng hề có tiếng động nào, không khí cực kì nặng nề, từng giây từng phút bị đè ép xuống.

Trước mắt bao người, doanh trại Trương Mạc từ từ chậm rãi mở cửa…

Vào thời khắc này, bỗng nhiên trong quân Lưu Đại trở nên rối loạn, một nhóm quân bên cánh trái chưa kịp nhận lệnh Lưu Đại, tự ý di chuyển ra bên ngoài, sau đó thi nhau tản ra để xây dựng chỗ ở tạm thời, lập tức người hô ngựa hí hò hét ầm ĩ loạn cả lên.

Lưu Đại giận tím mặt, đang định sai người đến chấn chỉnh, lại nhìn thấy trước cửa danh Trương Mạc dựng một lá cờ lớn, ghi bốn chữ thứ sử Dự Châu.

Trương Mạc không hề ra ngoài, ngược lại Khổng Trụ mệt mỏi bước từ trong trướng ra, vừa cười lớn vừa chắp tay nói vài câu, có vẻ đang cố làm đủ lễ nghi, hỏi thăm an ủi Lưu Đại một phen.

Nếu người tới là Trương Mạc, Lưu Đại tất hiên có thể nghênh ngang ngồi trên xe ngựa, để Trương Mạc chạy đến kế bên xu nịnh, dù sao cấp bậc của hắn cao hơn Trương Mạc, nhưng dè đâu Trương Mạc không xuất hiện, ngược lại Khổng Trụ mới là kẻ ra mặt, làm hắn không thể ngồi trên xe ngựa được nữa.

Dù sao hắn là thứ sử, Khổng Trụ cũng là thứ sử, nếu tiếp tục ngồi nói chuyện như vậy sẽ bị người ta chỉ trích thái độ cuồng vọng.

Vì vậy Lưu Đại cũng đành phải xuống xe ngựa, chắp tay chào Khổng Trụ.

Không đợi Lưu Đại hỏi thăm Khổng Trụ những việc liên quan đến Trương Mạc, hắn lại thấy nhóm quân ở cánh phải cũng được trưởng quan hạ lệnh, ra khỏi doanh trại tìm một mảnh đất trống để xây dựng doanh trại tạm thời…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.