Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mối Liên Kết Chị Em

Phiên bản Dịch · 5664 chữ

--Những người đang có mặt ở đây hẳn sẽ đồng ý một điều: họ không thể chịu đựng được khi chứng kiến cảnh tượng này.

“N-Này, Chị hai. Hành lý đó trông có vẻ khá nặng. Có muốn thằng em tuyệt vời này mang giúp một ít không?”

“Garf… không cần đâu, em đừng lo. Chị chỉ đang góp chút sức mọn thôi, dù sao chị cũng chưa quen với việc được đối xử như một vị khách mà. Vậy nên hãy thư giãn đi nhé, Garf.”

“À… ừm… em hiểu rồi. Nếu chị cần gì thì cứ kêu lớn lên nhé, được không?”

Garfiel gãi má, đứng yên một chỗ trong khi nhìn Frederica đẩy xe chở đồ. Frederica nhìn anh một lúc, nhưng ngay lập tức quay trở lại và tập trung vào việc của mình.

Những chiếc bánh xe nhỏ lăn trên sàn, tiếng ồn của chúng xa dần trong hành lang Dinh thự.

Garfiel sững người, nhìn người chị gái ngày càng xa cách.

“…Cảnh tượng này thật sự khó coi mà.”

Garfiel gãi gãi đầu, anh chỉ biết thở dài và bỏ đi từ phía sau cô. Subaru đã theo dõi cuộc nói chuyện của hai người từ góc hành lang, cậu đưa tay lên trán và cũng tỏ ra ngán ngẩm với họ.

“Họ đã có cả tuần để bình tĩnh và nói chuyện với nhau… nhưng bầu không khí giữa hai người vẫn rất ngột ngạt.”

Emilia cất tiếng trong lúc đang nấp ở cùng chỗ với Subaru. Cậu ta đang ngồi gập chân lại trong khi Emilia theo dõi cuộc hội thoại từ phía trên.

Subaru cảm thấy hơi thở của Emilia xa dần khi cậu đứng lên và xoay hông.

“Sau mười năm ròng xa cách, cuối cùng thì hai người họ đã được đoàn tụ với nhau. Anh thấy lời tạm biệt đó của cả hai không hẳn là một lời động viên, dù rằng họ đã cầu nguyện cho nhau những điều tốt đẹp. Anh hiểu điều đó thật khó xử, nhưng mà…”

Subaru khoanh tay và nghiêng đầu.

Dù cậu có thể hiểu, nhưng nó vẫn làm cậu có cảm giác khó chịu và bực bội. Chỉ đứng ngoài xem thôi cũng đủ làm cậu ta ngứa hết cả người.

Kể từ khi họ gặp lại nhau, Garfiel và Frederica cứ như vậy mãi. Bọn họ cố gắng tỏ ra dễ chịu với nhau khi có ánh nhìn từ những người xung quanh, điều đó chỉ khiến mọi việc thêm tệ đi.

Garfiel trông thì có vẻ như là một gã đơn giản và bốc đồng đấy, nhưng anh ta thực sự là một diễn viên xuất sắc nếu anh đặt hết tâm trí của mình vào việc giả đò, và cũng không cần phải bàn về người chị gái Frederica khi cô ta có thừa tự tin để kiểm soát lối hành xử của bản thân. Có thể không phải xuất phát từ chủ đích của cả hai, nhưng cặp chị em này hẳn là đã lừa được kha khá người trong mấy ngày này.

Tuy nhiên, vở kịch vụng về đó không thể nào qua được cặp mắt của Subaru. Cậu ta đã thường xuyên bắt gặp hai người họ một mình, và bây giờ Emilia cũng chứng kiến điều tương tự.

“Có vẻ như Garfiel đang cố gắng tiếp cận cô ấy, nhưng Frederica lại không thể nhìn thẳng vào mắt anh, dù cuối cùng đã trở lại bên nhau, tại sao lại thế được nhỉ?”

“Thật khó để hình dung ra một cuộc đoàn tụ hạnh phúc, trong khi mọi thứ đang rối tung rối mù hết cả lên. Ý anh là, anh chỉ đang vứt hết đống kiến thức về manga của mình đi. …Anh nghĩ vấn đề nằm ở phía Frederica.”

Emilia nói đúng – Garfiel đã sẵn sàng mở lòng với Frederica, nhưng tình hình phía cô ấy có vẻ không được khả quan cho lắm.

Frederica có lẽ đang cảm thấy có lỗi với em trai cô, người đã bị bỏ lại ở Thánh Địa. Suốt ngần ấy thời gian, Garfiel đã mài giũa những chiếc nanh của mình thật sắc nhọn, để bảo vệ trái tim của một đứa trẻ ương ngạnh, bướng bỉnh.

Và chính điều đó đã tạo ra 1/3 số rắc rối mà Subaru phải đối mặt trong Thánh Địa. Đúng vậy, Frederica phải chịu một phần trách nhiệm về thái độ của Garfiel.

Nhưng cũng phải nói rằng, Frederica không cố ý hủy hoại Garfiel, và không ai là người sai ở đây cả.

Thật ra nếu có ai đó sai, thì đó phải là Roswaal.

Và chính vì lẽ đó, không người nào ở đây, kể cả Subaru hay bất kỳ ai khác có thể đổ lỗi cho Garfiel và Frederica.

-Nhưng có vẻ như họ không suy nghĩ như vậy.

“Ôi trời, thật là rắc rối mà…”

Nó bắt nguồn từ bản thân Frederica – tinh thần trách nhiệm của cô thật quá mạnh mẽ.

Frederica bước ra thế giới bên ngoài để cô có thể tạo ra một ngôi nhà cho những người ở Thánh Địa sau khi kết giới bị phá vỡ. Cô ấy mang một trọng trách quá cao cả và nặng nề so với một cô bé mười tuổi. Có lẽ chính tham vọng của cô là nguyên nhân khiến cô bỏ lại Garfiel ở nơi này.

Cuối cùng thì Thánh Địa đã biến mất, và điều mà Frederica lo lắng đã trở thành hiện thực.

Nhờ những nỗ lực của cô, nhiều người trong số những cư dân ở đây đã bắt đầu chấp nhận một tương lai mới cho họ, mặc dù tinh thần ấy vẫn còn rải rác và không được mạnh mẽ cho lắm. Đáng lẽ cô phải tự hào vì điều đó.

Nhưng không, cô ấy cảm thấy day dứt nhiều hơn là hài lòng. Bởi sự mặc cảm tội lỗi trong cô quá mạnh mẽ.

“Chuyện gì vậy chứ, cô gái này không thể cứ thế mãi được. Khi cô ta làm được một điều gì đó tuyệt vời, cô phải ưỡn ngực lên vì tự hào chứ.”

“Mm, em đồng ý với anh. Nếu cô ấy nghĩ rằng mình đã làm sai điều gì đó, hãy xin lỗi, rồi họ sẽ tha thứ cho cô mà… Em chỉ muốn họ hòa thuận với nhau.”

Cả Garfiel và Frederica đã biến mất khỏi hành lang.

Emilia nhìn vào nơi hai người vừa đối mặt, đôi mắt thạch anh tím của cô nheo lại. Subaru nhìn cô và gật đầu.

“Ừm.”

“Được rồi, chúng ta sẽ tác động một chút để họ có thể giải quyết vấn đề này.”

“Tác động… ý anh là, giúp họ hàn gắn?”

“Đúng là như thế đấy. Ở đây chúng ta có những mối quan hệ anh – em, chị - em phức tạp. Nếu họ không có tâm trạng để tiếp tục, vậy thì sẽ thế nào khi một bên thứ ba gây ra đủ ồn ào để khuấy động mọi thứ?”

Subaru vỗ tay cái bộp, giơ ngón tay lên khi đưa ra lời đề nghị.

Emilia im lặng xem xét một lúc, trước khi gật đầu quả quyết.

“Anh nói đúng. Hmhm, đã là gia đình thì phải hòa thuận với nhau. Được rồi, hãy làm thôi. Chúng ta hãy cần cù hết sức để họ được hàn gắn.”

“Giờ ai còn dùng từ ‘cần cù’ nữa chứ?”

Subaru lầm bầm với Emilia, trong khi cô đang nắm chặt tay thành nắm đấm nhỏ để thể hiện quyết tâm.

Trong khi nghĩ về nó: Ôi trời, đã lâu rồi chúng ta mới lại được nói những câu như vậy đấy.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Việc xử lý những vấn đề liên quan đến Thánh Địa sẽ tạm thời lắng xuống, bởi vì hiện tại đang có những vấn đề hệ trọng hơn đang đổ ập lên nhóm Emilia.

Cũng vì âm mưu của Roswaal (những phần mà hắn không nhận trách nhiệm) đã khiến cho Dinh thự bị thiêu rụi.

Họ có thể xây dựng lại nó, nhưng việc xây lại một công trình lớn bị cháy toàn bộ như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian. Có vẻ như không có thứ ma pháp thuận tiện nào trên thế giới này để tái tạo các vật thể bị mất đi hình dạng, hoặc bất kỳ kỹ thuật nào khác kiểu như giả kim thuật để dựng lên các tòa nhà trong tích tắc.

Sự lựa chọn duy nhất của họ là ký hợp đồng với một thợ xây dựng từ một ngôi làng hoặc một thị trấn gần đó, hoặc có thể là một kiến trúc sư chuyên về các dinh thự và biệt thự quý tộc, để xây dựng nó.

“Tuy ~ nhiên, Dinh thự đó vốn không phải là nơi ở chính của tôi… nó đã là một nơi đủ kín đáo để che chở Emilia-sama trong khi dẫn ~ đầu cuộc Vương Tuyển. Tôi đã định chuyển đến nơi ở chính ngay sau khi cuộc tuyển chọn bắt đầu. Vậy ~ nên nó hoàn toàn không nghiêm ~ trọng như cậu nghĩ đâu.”

Đó chính là những gì Roswaal đã nói khi họ bắt đầu tìm kiếm một nơi để chuyển đến.

Rõ ràng gia đình nhà Mathers có trong tay một số dinh thự, và Dinh thự chính đã được chuẩn bị làm cơ sở hoạt động của họ.

Không có ai sống trong phạm vi Dinh thự, ngoại trừ những người được ủy thác duy trì nơi này.

Sau khi các gia thần đã chuẩn bị mọi thứ để chào đón chủ nhân của họ, cả nhóm sẽ chuyển trụ sở của họ đến đó.

Nhưng họ sẽ ở đâu trong khoảng thời gian từ giờ cho đến lúc đó?

“Đừng lo lắng, vấn đề ấy cũng đã được giải quyết. Một vài người thân của tôi có một dinh thự nằm không xa Thánh Địa. Họ là một nhánh của Gia tộc Mathers. Chúng ta có thể ở đó một thời gian, dù tôi có chút quan ngại rằng số lượng khách lớn sẽ làm phiền đến họ.”

‘Họ hàng của Roswaal’ là một cụm từ cực kỳ đáng lo, nhưng không ai ở đây có kế hoạch nào tốt hơn.

Sau cuộc thảo luận đó, những người quan trọng nhất trong nhóm Emilia đã đến dinh thự của người họ hàng, trong khi người dân ở Arlam và Thánh Địa đến Làng Arlam. Có thể nhờ vậy mà cư dân của Thánh Địa sẽ được chấp nhận như là một phần của Arlam, và họ đã được giới thiệu một cách có chủ đích đến các làng khác trong lãnh thổ của Roswaal.

Frederica là người đặt nền móng cho việc này, và tất cả phải được coi là thành quả của cô ấy.

Mặc dù tất cả các cư dân Thánh Địa đều là bán nhân, nhưng họ vẫn mang nửa dòng máu của nhân loại. Không ai trong số họ quá khác so với một con người bình thường, vì vậy việc hòa nhập chắc chắn sẽ không quá khó.

Và mặc dù có thể sẽ có khác biệt trong phong tục vì họ không biết gì nhiều về thế giới bên ngoài, nhưng những cư dân tốt bụng của Arlam chắc chắn sẽ dạy họ những điều cơ bản mà không do dự.

Mọi thứ có vẻ đã ổn, nhưng các vấn đề sẽ tiếp tục chồng chất. Tuy nhiên, không có rắc rối rõ ràng nào xảy ra ở thời điểm hiện tại, vì mọi người đều đã làm hết sức mình.

Subaru hy vọng rằng tất cả các vấn đề đáng chú ý sẽ được giải quyết trước khi bất cứ điều gì có thể xảy ra.

-Và cậu đã quyết định rằng việc cải thiện mối quan hệ giữa chị em Garfiel và Frederica là điều cần phải được giải quyết trong khoảng thời gian hạnh phúc đến buồn tẻ này.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

“Và do đó, Đại chiến lược mang tên ‘Giúp Garfiel và Frederica gắn bó trở lại’ sẽ là mục tiê… là vấn đề mà chúng ta cần phải bàn bạc ở đây, cô có gợi ý nào không?”

“Đây là điều đầu tiên mà cậu có thể thốt ra khi bước vào phòng ta? Xâm phạm đến sự bình yên của ta là một tội nặng phải trả giá, Barusu.”

Ram nói với một giọng điệu vô cảm. Cô đang ngồi và nhìn chằm chằm vào Subaru.

Khuôn mặt của cô ta vẫn không cảm xúc như mọi khi, nhưng kinh nghiệm tiếp xúc với cô trong thời gian dài khiến cậu ta nhận ra những tia cảm xúc đang xoáy trong mắt cô. Là một chuyên gia trong lĩnh vực đọc hiểu cảm xúc của Ram, Subaru chỉ có thể đưa ra nhận định duy nhất – cô ta hiện đang không hài lòng một chút nào.

“Tôi biết cô đã nhìn tôi bằng ánh mắt đó không ít lần, nhưng điều đó có phải là vì cô luôn cảm thấy không hài lòng khi tiếp xúc với tôi? Cô không thấy mệt khi cứ trưng ra bộ mặt khó ở đó cả ngày sao?”

“Bình tĩnh đi, ta chỉ làm vậy khi phải nói chuyện với những kẻ gây phiền toái hoặc quá vô vị mà thôi.”

“Thì ra là vậy, thế thì tốt qu… mà khoan, chờ đã.”

Subaru cau mày khi nhận ra Ram đang ám chỉ rằng cậu ta là một trong hai loại người đó. Ram khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ trước sự ngớ ngẩn của Subaru. Cô gấp quyển sách trên tay lại.

Ram đứng từ chỗ ngồi của mình và trao lại quyển sách cho Emilia đang đứng cạnh cậu ta.

“Emilia-sama, xin hãy nhận lấy ạ.”

“Cám ơn em, nhưng không sao đâu, ta biết là em sẽ rất mệt nếu bọn ta nán lại quá lâu, vậy nên ta sẽ cố gắng xong nhanh thôi.”

“Em hiểu rồi, vậy thì em rất sẵn lòng.”

“Vậy là cô còn không thèm đưa nó cho tôi. Quả thật là khó tính quá đấy, bà chị ạ.”

Subaru nhún vai trong khi Ram ngồi trở lại ghế, nhưng điều mà Subaru vừa nói khiến lông mày của Ram hơi nhíu lại.

Cô ấy hẳn đang phản ứng với từ ‘chị’ đó.

“Rem-san vẫn không có gì biến chuyển.”

“…Thật sự là vậy. Hôm nay cô ấy vẫn như vậy, vẫn là một giấc ngủ sâu đến nỗi chúng ta không thể biết chắc cô ấy còn sống hay không.”

Emilia lo lắng, và Ram đáp lại với giọng hơi trầm xuống.

Trên chiếc giường bên cạnh ghế của Ram, nơi cả hai đang nhìn, là một cô gái đang ngủ.

Với mái tóc ngắn màu xanh và khuôn mặt giống hệt Ram, cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu xanh nhạt, và kích thước của ngực cô khi chúng đẩy tấm chăn lên là điểm khác biệt duy nhất giữa cô và Ram.

Rõ ràng, cô gái này tên là Rem.

Cô vẫn ngủ say kể từ vụ cháy Dinh thự và cả quá trình chuyển chỗ ở của họ. Cho đến khi họ tìm ra được nguyên nhân và loại bỏ nó, nếu không thì cô có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại.

“Cô đã chấp nhận được chuyện này chưa?”

“Ta đã nói với cậu rồi. Ta không thiếu suy nghĩ đến mức tin tưởng hoàn toàn vào mọi thứ, trong khi vẫn chưa được một lần nói chuyện với cô ấy… Dù cho những gì ta đang thấy hiện tại là quá sức thuyết phục để có thể phủ nhận.”

Thứ cảm xúc phức tạp nảy sinh trong đôi mắt Ram, và Subaru nhíu mày.

Cậu hiểu rõ mối quan hệ giữa hai chị em họ, vậy nên theo quan điểm của cậu, biểu hiện của Ram khi cô nhìn Rem ngủ là một nỗi u sầu vô cùng tận. Người chị yêu thương hết mực em gái mình, và người em gái cũng dành tình yêu vô bờ bến với chị.

Mối quan hệ của Rem và Ram là bức tranh hoàn hảo về tình cảm gia đình thiêng liêng và đẹp đẽ.

Khi Rem hôn mê, ký ức của Ram về tên tuổi, những kỷ niệm gắn bó, và cả sự tồn tại của người em gái đều tan biến.

Subaru biết điều này sẽ đến, cậu đã đoán trước rằng việc này cuối cùng sẽ xảy ra, nhưng điều đó vẫn khiến cậu thất vọng kinh khủng.

Tuy nhiên, kể cả là như vậy…

“Bất chấp thứ cảm xúc phức tạp đó, cô vẫn đến đây mỗi ngày vì cô ấy.”

“…Ta cũng tự hỏi về điều đó đây. Thành thật mà nói, bản thân ta cũng không biết mình đang cố gắng làm gì. Nhưng ta tìm thấy sự bình an khi ở bên người ấy, người mà cậu gọi là em gái ta. …Không, một phần trong ta cũng bất an, nhưng…”

“Bất an ư?”

“Bởi vì ta đang được nhìn thấy khuôn mặt của chính mình… không, không hẳn là như vậy. Khi ta ngắm nhìn cô ấy ngủ, ta cảm thấy có điều gì đó thổn thức trong sâu thẳm trái tim mình. Cứ như thể ta đang đuổi theo một đám sương mờ ảo, càng cố đưa tay ra bắt lấy, thì càng không thể giữ được.”

Ram đau đớn đặt tay lên ngực. Subaru khẽ nuốt nước bọt.

Ngoại trừ cậu ra, tất cả mọi người trên thế gian này đều đã quên mất Rem – nhưng dù có là vậy, cô vẫn là một cái gai nhọn găm sâu vào tâm hồn người chị em ruột thịt của mình, Ram.

Ram dường như không biết tên của cái gai đó, nhưng nếu đó là thứ mà Rem đã để lại cho người chị thân yêu nhất của của cô, thì nó đã đủ để trở thành manh mối.

“Tôi rất sẵn lòng kể cho cô nghe tất cả những gì tôi có thể nhớ, về những gì cô ấy thích, hoặc khoảng thời gian đáng giá mà chúng ta đã cùng trải qua.”

“-Ta nghĩ tốt hơn là chúng ta không nên làm vậy.”

Subaru đưa ra lời đề nghị giúp Ram khôi phục lại ký ức, nhưng cô lắc đầu từ chối.

Lông mày của Subaru nhíu lại khi Ram đưa tay lên cằm suy nghĩ.

“Cảm giác này, thứ cảm giác trống rỗng mà không thể chạm tới này. Nó giống như một cái lỗ bên trong ta, nơi mà những ký ức về cô ấy hẳn đã từng trú ngụ. Nếu nó thực sự là như vậy, thì bất cứ thứ gì cậu dùng để lấp đầy nó chắc chắn sẽ đều vô ích. Ngay cả bây giờ, chỉ cần nghe nói cô ấy là em gái của ta… ngoại hình của cô ấy là minh chứng rõ ràng nhất, nhưng nó vẫn không thực. Cảm giác như thể, vào khoảnh khắc ta dừng những cuộc viếng thăm hàng ngày này lại… có lẽ cả những gì ta đang cảm thấy bây giờ cũng sẽ biến mất.”

“…Và đó là lời nguyền Phàm Ăn của Giáo phái Phù thủy?”

Emilia đột ngột xen vào, có vẻ như cô không thể để chủ đề trượt dài thêm nữa. Ram ngước lên nhìn cô, người thiếu nữ đứng trước mặt cô giờ đây đang bộc lộ một vẻ mặt tức giận hiếm thấy.

“Một bữa tiệc ghê tởm mà thực đơn không gì khác là những『Cái Tên』và『Ký Ức』của nạn nhân… Ấn tượng của tôi về Giáo phái Phù thủy không bao giờ là tốt đẹp, nhưng bây giờ nó còn tệ hại và tởm lợm hơn nữa.”

“…Giáo phái Phù thủy.”

Emilia khẽ nói, ánh mắt của cô nhìn xuống.

Trong khi suy đoán của Ram làm Subaru ngạc nhiên, sự ác độc của nó cũng khiến cậu nhăn mặt.

Điều này không đúng với Subaru, người vẫn nhớ rõ Rem, nhưng không phải sự tồn tại của Rem bị『mất tích』trong ký ức của Ram và Emilia, mà đó là『mất tích vĩnh viễn』. Cũng giống như việc cát không thể ngừng chảy trong chiếc đồng hồ cát, quá trình đó là liên tục, liên tục kể từ bây giờ và mãi mãi.

“Chúng ta không thể làm bất cứ điều gì trừ khi ta ngăn chặn ngọn nguồn của tất cả…”

Subaru càng gợi nhớ về những kỷ niệm giữa họ, thì cát sẽ rơi xuống càng nhanh. Có lẽ ngay cả cậu cũng sẽ quên ký ức mà ngay lúc đó cậu vừa thốt ra.

Ram lo sợ rằng Rem sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này – hoặc chí ít thì nó phải là một phần trong những điều mà cô sợ nhất.

“Có vẻ như Người đang để tâm đến Giáo phái, Emilia-sama.”

Subaru cắn môi trong khi Ram ngước nhìn Emilia. Đôi má nhợt nhạt của cô ấy đanh lại khi Ram nhìn chằm chặp vào cô. Rồi cô chậm rãi gật đầu.

“Ta đã suy nghĩ rất nhiều về『Phù Thủy』, bởi vì chính ta đã bị nguyền rủa thậm tệ chỉ vì trông giống cô ấy… nhưng, Giáo phái thì…”

“------”

“Đó rõ ràng là điều ta muốn quên, nhưng ta không thể coi thứ mà ta nhớ và thứ tồn tại ngay bây giờ là giống nhau được. Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Và tại sao điều đó lại xảy ra? ...Đó là điều mà ta muốn tìm hiểu.”

“Anh thực sự không muốn nói điều này đâu, Emilia-tan, nhưng… em cũng hiểu rằng bọn họ không phải là những người mà em có thể tìm cách nói chuyện được, đúng chứ? Trải nghiệm của việc đó có thể sẽ rất đau đớn đấy.”

Cậu ta không muốn dập tắt những mong muốn của Emilia, nhưng sẽ thật khó xử nếu cậu không nói ra điều đó.

Giáo phái Phù Thủy mà Subaru biết là một khối ác tâm khổng lồ được tạo thành bởi một toán những kẻ cuồng tín. Cậu không biết trước đây nó đã từng như thế nào, nhưng đó là thứ đức tin được sùng bái lúc này.

“Cám ơn anh, vì đã lo lắng cho em.”

Sự quan tâm của Subaru khiến Emilia khẽ mỉm cười, và cô lắc đầu.

“Không sao đâu, em hiểu mà. Những gì đã xảy ra trong ký ức của em, và những người mà em đã từng chung sống… tất cả đã là chuyện của một thế kỷ trước. Không thể nào họ vẫn còn sống được, một trăm năm là quá nhiều cho cuộc đời của một con người. Em không nghĩ rằng mình còn cơ hội nào gặp lại họ.”

“Nhưng em vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra… đúng không?”

“Em xin lỗi, em biết điều đó thật ích kỷ, nhưng em nghĩ chỉ có mình mới là người cần phải tìm ra đáp án, bởi vì em là người duy nhất đã chứng kiến sự việc xảy ra ở nơi đó, và những cảm xúc đã tồn tại ở nơi đó…những cảm xúc mà Geuse và Mẹ đã từng có.”

Đôi mắt của Emilia đượm buồn khi cô nghĩ về hai người, nhưng đôi môi cô vẫn nở một nụ cười dịu dàng.

Cái tên của Mẹ, và cả Geuse nữa, đó đều là những kỷ niệm vô giá đối với Emilia, và dường như cũng có mối liên hệ với Giáo phái Phù thủy cũ, một giáo phái hoàn toàn khác.

“Một thứ cảm xúc thật khó tả, Geuse-san…”

Subaru lẩm bẩm với chính mình, kèm theo một tiếng thở dài, có phần bực bội với một người mà cậu ta thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt.

Emilia cảm thấy thân thuộc xen lẫn buồn bã vì cái tên này, và nghe nó mang lại cho Subaru những cảm xúc phức tạp. Nếu Giáo phái Phù thủy không thay đổi hướng đi từ khi Geuse gia nhập hội, có lẽ Emilia đã không phải trải qua quãng thời gian khủng hoảng như vậy.

Nếu anh ta trở thành đồng minh của Emilia, Subaru sẽ rất cảm kích nếu anh có thể sát cánh cùng cô từ đầu đến cuối. …đó là mầm mống của sự oán hận ích kỷ mà cậu tự nghĩ ra.

“-Em tự hỏi liệu mình có thể tử tế được như Người không, Emilia-sama.”

Mặc dù vẫn chọn cách im lặng như mọi khi, nhưng giọng nói của cô chứa đựng sự thù hận đến rùng mình.

Subaru thở gấp khi cậu nhìn Ram, trong lúc cô nhìn Rem. Khuôn mặt cô chỉ còn sự vô cảm, nhưng ánh mắt đấy đỏ ngầu đến kinh sợ.

“Những vấn đề liên quan đến Giáo phái Phù thủy không liên quan gì đến em. Em cũng không phản đối mong muốn của Người để nghe những câu chuyện về họ, Emilia-sama. Em sẽ không làm việc đó, nhưng mong Người cũng hiểu rằng việc trả thù của em là một vấn đề hoàn toàn khác.”

“Ram…”

“Em vẫn sẽ để mắt đến Giáo phái và Phàm Ăn, nhưng em phải trả lại những gì em đã nhận, dù là nợ nần hay thù hận. Việc băm vằm những kẻ tàn bạo đó vẫn là chưa đủ đối với em.”

Cơn thịnh nộ kinh hoàng tràn ra từ Ram, cơ thể nhỏ nhắn của cô dường như mờ đi.

Như thể một người khổng lồ đang ở đó, tạo ra một cảm giác choáng ngợp đến áp đảo – đó chính xác là hiện thân của một con quỷ.

“Em sẽ loại bỏ Phàm Ăn triệt để đến mức ký ức cũng phải kinh sợ.”

Hơn cả một ‘quyết tâm’, đó là ‘bản án tử hình’.

Kẻ bị kết tội không có mặt, và giọng điệu của cô hoàn toàn điềm tĩnh. Tuy nhiên, hoàn toàn không thể nhầm lẫn, đây đích thị là một bản án tử hình – cảm giác như một khối băng găm vào cột sống của Subaru, khiến cậu cóng hết cả người.

“------”

Cùng lúc, sự im lặng bao trùm cả căn phòng.

Ngay cả chút âm thanh từ sự bồn chồn của cậu cũng có cảm giác như thể sẽ phá vỡ bầu không khí bất cứ lúc nào, vì vậy mặc nhiên Subaru không thể di chuyển. Và người đã làm vỡ tan sự căng thẳng đó, không ai khác chính là người đã tạo ra nó.

“Thật lạ là mình đã nói ra những lời đó.”

Cô thở dài, bầu không khí ngột ngạt biến mất hoàn toàn. Subaru cúi thấp vai nhẹ nhõm,

“Không, không hề lạ chút nào. Ram mà tôi biết là người luôn tỏ ra đáng sợ khi có thứ gì đó ảnh hưởng đến em gái của cô ấy.”

“…Ta hiểu rồi.”

Những lời tuyên bố phát ra từ miệng Ram khiến chính cô cũng phải lo lắng, nhưng cô chắc chắn đã chỉ nghĩ về Rem khi nói những điều đó. Subaru đánh giá cao về hành động đó, điều đó khiến cậu cảm thấy vui vì tình cảm của Ram dành cho Rem vẫn còn mãnh liệt như thuở nào. Bên cạnh đó, Subaru cũng không thể tha thứ cho Phàm Ăn. Nếu có thể thì chính cậu phải là người ra đoạt mạng hắn, mà không cần phải nhờ cậy đến Ram.

Cảm giác của kẻ giết người – Đó là thứ cảm giác mà cậu đã từng trải qua trong cuộc đụng độ với Petelgeuse trước đây, dù cậu thấy sự hiện diện của nó không được rõ ràng cho lắm. Có lẽ sự do dự của Subaru trong việc tước đoạt một sinh mạng có thể ngáng đường cậu vào những thời khắc sinh tử.

Nhưng cậu ta vẫn không thể tha thứ cho Phàm Ăn, và như đã nói, cậu hoàn toàn có đủ quyết tâm để thực hiện điều đó nếu có thể cứu được Rem.

“…Có vẻ chúng ta đang lan man quá rồi.”

Subaru gãi đầu, những suy nghĩ đen tối của cậu không hiện rõ qua biểu cảm.

Ram nhìn cậu đầy ẩn ý, và Emilia cũng chăm chú nhìn cậu, nhưng Subaru đã mỉm cười với cả hai.

“Cậu nói đúng. Vì cậu ngang nhiên quấy rầy ta trong khi ta đang tận hưởng bầu không khí yên bình, nên vấn đề của cậu hẳn là rất quan trọng rồi.”

“Tại sao cô lúc nào cũng tỏ ra quá đáng khi gây áp lực với mọi người vậy hả? Frederica cũng ở vị trí giống như cô, nhưng cô ấy cảm thấy có lỗi khi được tiếp đãi như một vị khách, và giờ cô ấy đang giúp sức xử lí công việc trong Dinh thự đấy…”

“Ta đang bị thương mà, còn Frederica, cô ta tự lao vào công việc dù được tiếp đãi nồng hậu như vậy, ta thấy cô ta mới là người không thể đọc vị được tâm trạng đấy chứ. …Cô ta không thể giữ được bình tĩnh khi ở gần Garf, còn Clind thì lại đang vẽ đường cho cô ta.”

“Clind-san…?”

Đây là tên của người quản gia trẻ tuổi của Nhà Mathers, người đang phục vụ Subaru và những vị khách khác.

Anh ta rất đẹp trai, sở hữu gương mặt thanh tú và toát ra một vẻ ngoài duyên dáng cùng năng lực đáng kinh ngạc. Cảm giác mà anh ta mang đến tương tự như Julius, chỉ khác ở chỗ Clind lịch sự và vô cùng chu đáo.

Và vì vậy Subaru nghĩ rằng thật kỳ lạ khi Ram tỏ ra không ưa gì anh chàng đó cho lắm. Mà có thể đó chỉ là những gì mà mọi người nghĩ về Ram thôi, bởi họ có phải là Roswaal đâu mà.

“Cậu nên tự đích thân đi hỏi Frederica và Clind về mối quan hệ của họ ấy. Còn ta, ta muốn quay lại với quyển sách của mình, vậy nên cậu muốn làm gì thì làm nhanh gọn đi.”

“Ta xin lỗi nhé, chỉ là bọn ta muốn tiếp tục câu chuyện thôi. Ta nghĩ Subaru đã đề cập đến vấn đề này ngay từ đầu, là về chuyện của Frederica và Garfiel…”

Emilia vui vẻ chuyển chủ đề.

‘Hãy làm gì đó để chấm dứt mối quan hệ khó xử giữa Garfiel và Frederica!’ – Đó quả là một ý tưởng hay ho, nhưng Subaru và Emilia tự thấy mình hoàn toàn bế tắc, bọn họ chẳng biết phải làm gì với ý tưởng đó cả.

Vì cả hai đã bao giờ có kinh nghiệm trong việc hàn gắn các mối quan hệ anh chị em đâu.

Subaru là con một, và Emilia cũng vậy.

Cả hai đều không được may mắn có anh chị em ruột, vì vậy thật là khó để tìm ra lời giải đáp cho mối quan hệ huyết thống này. Và trong trường hợp của Garfiel và Frederica, họ thậm chí còn không chung cha mẹ ruột nữa cơ, mà chúng ta sẽ để phần đó sang một bên.

Vì vậy, hai người họ đi lang thang quanh Dinh thự để tìm kiếm lời khuyên, và quyết định đến thăm Ram, người vẫn luôn túc trực ở đó.

Đối với Subaru, họ chính là cặp chị em thân thiết nhất mà cậu biết. Mặc dù mối quan hệ giữa cô và Rem đã biến mất khỏi trí nhớ của mọi người, ngoại trừ Subaru, nhưng cậu vẫn hy vọng rằng Ram sẽ có thể đưa ra một câu trả lời hữu ích.

Mà dù sao đi nữa thì Ram cũng là bạn thời thơ ấu của Garfiel và Frederica. Có lẽ một miền ký ức nào đó mà Subaru không biết sẽ khiến cô phải để tâm mà góp sức hàn gắn vết nứt kéo dài cả thập kỷ này chăng?

Emilia gửi đến Ram một ánh nhìn chất chứa hy vọng, cho đến khi đôi môi cô ngừng mấp máy.

Subaru nghiêng đầu về phía Emilia đang sững người, tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra. Chỉ đến khi nhìn theo ánh mắt của cô, cậu mới chết lặng.

“…Sao vậy?”

Ram cau mày, tỏ ra vô cùng khó chịu.

Trên tay cô ấy đang cầm một cuốn sách, Emilia và Subaru nhìn chằm chằm vào phần bìa của nó.

Tiêu đề của cuốn sách – “Làm Thế Nào Để Gần Gũi Hơn Với Các Anh Chị Em Trong Nhà” - thật sự là đòn chí tử cho kế hoạch của bọn họ.

-Có vẻ như họ không phải là những người duy nhất cảm thấy thiếu hiểu biết về mối quan hệ anh chị em ruột thịt.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 239

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.