Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm Hồn Trẻ Thơ và Kẻ Giám Sát (P1)

Phiên bản Dịch · 3208 chữ

Dù Ram là một người chị tuyệt vời, nhưng khi không có ký ức thì cô không thể giúp được gì cho họ cả. Với góc nhìn của Subaru va Emilia, thời gian họ bỏ ra gần như không đem lại chút tiến triển nào.

“Mà em không cảm thấy Ram có chút thiếu thiện chí sao?”

“Đừng nói vậy mà. Ram có chính kiến riêng của mình. …Cô ấy biết họ lâu hơn chúng ta, có lẽ đó mới là sự khác biệt.”

Emilia cười nhạt trong khi Subaru bĩu môi, cả hai đang bước xuống hành lang Dinh thự.

Họ đã rời khỏi phòng của Rem và đang suy ngẫm về cuộc nói chuyện đầy may rủi ấy. Trong suy nghĩ của Subaru, vẫn còn văng vẳng những lời mà Ram đã dành cho họ trước lúc rời đi:

“Mối quan hệ của Garf và Frederica ư? Cứ để mọi chuyện tự tiếp diễn thôi, như vậy sẽ ổn. Họ không phải trẻ con… à, Garf là một đứa trẻ, nhưng cậu ta luôn có những ý tưởng của riêng mình, dù những ý tưởng đó không mấy hữu ích cho lắm. Dù sao thì họ sẽ xoay sở được thôi.”

Đó hẳn là một lời nhận xét khá tàn nhẫn đối với Garfiel, đối với tình cảm mà anh ta dành cho Ram.

Nhưng có lẽ Ram chỉ coi Garfiel như một đứa em trai. Còn trong mắt Garfiel, nàng thơ của anh ta được đánh giá là một cô gái dễ thương và dịu dàng.

Garfiel tội nghiệp đã rơi vào lưới tình của một người thiếu nữ mất rồi.

“-? Hm? Anh sao thế?”

“Không, không có gì đâu mà. Chỉ là anh đang đối chiếu mình với chàng trai đó thôi, có lẽ Garfiel không phải là người duy nhất đang ấp ủ ảo tưởng ở đây.”

Emilia nghiêng đầu một cách dễ thương.

Subaru không thể cảm nổi sự ngây ngô của cô khi tỏ vẻ khó hiểu trước những lời nói và ánh mắt của cậu. Có lẽ khi đã đem lòng yêu một người nào đó thì ta cũng phải học cách chấp nhận và vứt bỏ những thứ không hay của người đó qua một bên.

“Dù sao thì, việc với Ram cũng đã chấm dứt… chúng ta nên hỏi ý kiến ai tiếp theo đây?”

“Hở? Anh vẫn muốn tiếp tục á?”

“Đúng vậy đó. Chúng ta vẫn chưa giải quyết được cái gì cả, sẽ thật thảm hại nếu ta bỏ cuộc ngay ở bước đầu tiên. Chẳng phải em cũng muốn cải thiện mối quan hệ của họ sao, Emilia-tan?”

“Em biết thế, nhưng mà… Ram là người hiểu rõ họ nhất, và cô ấy đã dành cho chúng ta lời khuyên như vậy, nên em nghĩ đó chính là điều đúng đắn nhất nên làm.”

“Để mặc họ tự giải quyết vấn đề bằng quỹ thời gian này, tất nhiên đó vẫn là một ý tưởng, nhưng em hẳn vẫn nhớ rằng hai người họ đã xa cách tận mười năm trời rồi đấy. Anh sẽ không đợi thêm 10 năm nữa để chờ họ hòa giải đâu. Anh muốn tác động vào mối quan hệ của cả hai để thúc đẩy nó nhanh hơn nữa.”

Subaru khẳng định chắc nịch rằng họ sẽ kiên trì với kế hoạch, trong khi Emilia thì tỏ ra có chút áp lực từ lời nhận định của Ram. Điều đó nói lên rằng, ngoài việc muốn thúc đẩy Garfiel và Frederica đi đến hòa giải, thì cậu còn mong mỏi được nắm chắc cơ hội này để khiến cho chuyện tình cảm với Emilia không rơi vào bế tắc.

Bất kể lựa chọn của cậu ta là gì, thì nó cũng sẽ không biến thành một bãi chiến trường đẫm máu. Trái tim này, sau tất cả những thử thách và sai lầm, liệu có bao giờ cảm thấy nhẹ lòng?

“Có chuyện gì vậy? Subaru, anh đột nhiên cười phá lên như vậy…”

“À không có gì, anh chỉ nghĩ rằng việc được nghiền ngẫm mọi thứ mà không phát điên lên thật sự là một niềm hạnh phúc. Chà! Dù mọi thứ có hỏng bét thì cũng không có đổ máu và cũng không có ai phải chết cả!”

“Subaru…”

Subaru giơ ngón tay cái lên, khoe bộ răng trắng bóng, nhưng Emilia nhìn cậu với vẻ thương hại lạ thường.

Subaru ngẫm lại câu nói của mình, lẽ nào cậu đã nói gì lạ lắm hay sao? Và rồi chính cậu cũng phải thảng thốt trước những phát ngôn sặc mùi giết chóc và quá đỗi tầm thường của mình.

“Q-Quên chuyện đó đi, Emilia-tan.”

“Không sao đâu mà. Em biết quãng thời gian qua thật sự khó khăn, em xin lỗi vì đã không nhận ra cảm giác của anh lúc này. Subaru, có lẽ anh nên nghỉ ngơi cả ngày để giữ cho bản thân tỉnh táo thì hơn—”

“Không, không phải thế, phản ứng đó của anh cũng do em không hiểu cảm giác của anh đó!”

Emilia nhìn cậu với vẻ cảm thông.

Và ngay lúc đó, xen ngang cuộc trò chuyện,

“…Vậy chính ngươi là người đã gây ra sự ầm ĩ này, ta đoán?”

Một giọng nói đi kèm với thở dài cất lên. Subaru nhìn sang người đó, một cô gái trong bộ váy lộng lẫy đang đứng ngay kia – Beatrice.

Cô ấy đi đến từ phía bên kia của hành lang và dừng lại để nhìn Subaru và Emilia, lông mày cô nhíu lại trên khuôn mặt dễ thương.

“Thực sự trông hai người hẳn đang rất vui vẻ, nhỉ. Ta có thể nghe thấy tiếng cãi vã ông ổng của ngươi từ tít bên kia Dinh thự, ta cho là vậy.”

“Câu nói đó có chút mỉa mai quá ta. Nếu em buồn vì không được tham gia thì cứ nói toẹt ra luôn đi, lúc đó tụi tôi sẽ thông cảm mà chiếu cố cho em một chỗ trong buổi mạn đàm đầy sâu sắc này.”

“Thật sự kẻ nào dám to gan nói người ta buồn vì bị bỏ rơi hả! Đừng có mà đặt điều nhé, ta đoán!”

Beatrice khoanh tay lại, má đỏ bừng vì phẫn nộ. Cả Subaru và Emilia đều phải bật cười trước thái độ thú vị của cô.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi Subaru và Beatrice lập giao ước, có nghĩa là từ đó đến giờ, không có gì đặc biệt xảy ra trong mối quan hệ của họ cả.

Subaru vẫn trêu chọc Beatrice như mọi ngày, và Beatrice sẽ đáp trả bằng một phản ứng thái quá. Những cuộc bắt chuyện trăm lần như một cứ tiếp tục diễn ra như vậy.

Nhưng, Beatrice dạo gần đây đã ra ngoài nhiều hơn. Và đôi khi, như thể sực nhớ ra điều gì đó, cô lại đến nắm tay Subaru.

“Dù em có chối thế nào đi nữa thì sự thật vẫn rành rành ra đấy thôi, em ở đây chỉ là vì muốn nắm tay tôi chứ gì, hỡi cô gái tội nghiệp kia.”

“Thực sự nhé, đừng bóp méo hành động của Betty bằng cách gán ghép những cái lý do dở hơi như vậy. Betty chạm vào ngươi đơn giản chỉ vì hoàn cảnh đưa đẩy thôi, ta cho là… Subaru, ta cho là vậy.”

“Thật dễ thương khi em tự nhắc mình nói như vậy đấy.”

“Subaru.”

Emilia cảnh báo Subaru khi mặt của Beatrice đỏ bừng. Subaru lè lưỡi, tỏ ra hối lỗi trước Emilia và đưa tay về phía Beatrice.

Bàn tay cô sẽ nhẹ nhàng chụm lại trong những ngón tay cậu, trước khi cô suy nghĩ lại và rụt rè nắm lấy tay cậu. Đó là điều mà Beatrice luôn làm.

Cậu ta sẽ cảm nhận được những ngón tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay cậu, một cảm giác hơi nhồn nhột trộn lẫn với chút vụng về – đó chính là thành quả mà Subaru tìm kiếm.

Nhưng lần này Beatrice không làm điều đó, thay vào đó cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay của Subaru, và do dự.

“Sao vậy? Tôi nhớ là mình đã rửa tay sau khi đi vệ sinh rồi mà.”

“Ta không hề lo lắng về việc đó, mà sao giờ cái suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu ta vậy, thật sự kinh tởm! Không, sự lo lắng nằm ở một việc khác…”

Beatrice trừng mắt để đáp lại lời bình luận không cần thiết của Subaru, và rồi cô ngoái đầu ra phía sau. Subaru cũng nghiêng đầu về hướng đó, khi cậu nghe thấy câu trả lời vọng từ hành lang.

“Cậu đi đâu vậy, Beatrice-chan?”

Một giọng nói phát ra từ tít đầu kia của hành lang, có vẻ như đang tìm kiếm Beatrice. Tông giọng của phái nữ, và đong đầy tình cảm bạn bè.

Nhưng nghe thấy nó khiến vai của Beatrice nhướn lên,

“Ối!”

Beatrice cau mày, mắt đảo quanh trước khi lao vào một căn phòng gần đó. Subaru và Emilia tròn mắt nhìn theo khi Beatrice ló ra sau cánh cửa.

“Nói với cô ấy là ta không không có ở đây, ta cho là vậy. Thực tế thì, làm ơn đi.”

“Này.”

“Làm ơn đi, ta cho là vậy.”

Sau đó, cô ấy im lặng đóng cửa, Subaru nhún vai trong khi Emilia nhíu mày bối rối.

Và,

“Ô! Subaru!”

Một cô gái xuất hiện từ phía bên kia khúc quanh của hành lang, khuôn mặt cô ấy sáng bừng khi lao tới.

Với chiếc váy hầu gái tung bay, cô bé tóc vàng hoe chạy lại gần – đó là Petra.

Petra cũng đang ở trong Dinh thự này sau vụ thiêu rụi lần trước. Xét đến những mối nguy đi kèm, Subaru đã cố thuyết phục cô trở lại làng, nhưng cô ấy không chịu nghe.

Petra đã hoàn toàn tập trung vào vào việc giúp đỡ những công việc lặt vặt xung quanh Dinh thự này như một phần trong quá trình đào tạo của bản thân. Quả là một cô gái đầy tham vọng và kỷ luật, Subaru nghĩ.

Như thể đang khen tặng những suy nghĩ của Subaru, Petra cúi chào Emilia một cách lịch sự,

“Xin hãy tha thứ cho em, Emilia-sama. Em xin bày tỏ lời xin lỗi vì đã lớn tiếng ạ.”

“À, ừm, không sao đâu mà, đừng lo lắng gì cả. Cứ thoải mái đi, bầy tôi của ta.”

“Emilia-tan, ‘bầy tôi’ ư?”

Emilia sẽ cần phải học cách ứng xử khi người khác thể hiện sự kính cẩn xung quanh cô.

Nhưng tạm gác cuộc trò chuyện lộn xộn nhưng vẫn ấm lòng đó sang một bên,

“Vậy, có chuyện gì sao, Petra. Có chuyện vừa xảy ra hả?”

“Không, không có gì ạ… vì em đã hoàn thành công việc, nên em muốn đến chơi với Beatrice-chan, chỉ là em không thể tìm thấy cô ấy.”

“Beatrice-chan… sao?”

Emilia sững người, cô đưa tay che miệng trong khi cố nín cười.

Subaru cũng suýt cười thầm vì chuyện đó. Beatrice, con người kiêu hãnh và lộng lẫy đó, đã được Petra gọi bằng ‘chan’.

Subaru bật cười khi lần đầu tiên bắt gặp hai người họ tương tác với nhau.

“Có chuyện gì vậy ạ, Emilia-sama? Em đã nói gì không phải sao?”

“Không, không có gì. Ta chỉ nghĩ rằng điều đó có một chút rất là buồn cười thôi.”

“ ‘Một chút’ nhưng lại ‘rất là’ buồn cười ạ?”

Thỉnh thoảng tính cách trẻ con của Petra lại biểu hiện hết ra như vậy. Emilia nở một nụ cười và nhìn về phía Subaru, ánh mắt của cô hỏi cậu phải làm gì.

Subaru giả vờ suy ngẫm về vấn đề này,

“Quả thực là như vậy, Beatrice, cô gái này rất thích sự chú ý, vì vậy anh chắc là em cũng rất thích làm phiền cô ấy phải không?”

“Mhm, đúng vậy ạ. Beatrice-chan không trung thực tẹo nào. Cô ấy siêu dễ thương bất cứ khi nào có em bên cạnh. Em không nghĩ nên để cô ấy ở một mình.”

“Sao em lại nghĩ như vậy?”

“Vì cô ấy sẽ cảm thấy cô đơn, chúng ta không thể cứ thế bỏ cô ấy ở một mình được.”

Subaru gật đầu trước câu trả lời thông minh nhưng đơn giản của Petra.

Phải mất rất nhiều thời gian để hiểu được điều đó, nhưng cuối cùng thì đó cũng là lý do khiến Subaru kéo cô ra khỏi Thư Viện Cấm. Trẻ em chỉ nhìn vào sự thật của sự việc, hay là Subaru và Beatrice chỉ tranh luận với nhau bằng cách sử dụng logic của trẻ con.

“Sao giờ anh lại cười, Subaru?”

“Không phải anh giễu cợt em đâu, chỉ là em quá xuất sắc, Petra à.”

“Thật không ạ? Eheehee.”

Subaru vỗ nhẹ lên mái tóc cô bé và gật đầu.

Sau đó, cậu đặt tay lên nắm đấm cửa phía sau và mở tung nó ra.

“Oái!?”

Sau một tiếng đập mạnh, một bé loli đang rình mò bị bắt quả tang khi nằm nhoài người dưới mặt sàn.

Bé loli vực người dậy, mắt cô ngấn lệ và trán thì sưng đỏ vì bị cánh cửa đập vào.

“Em đang làm cái quái gì vậy?”

“Thực sự thì ngươi mới là người đang làm cái quái gì vậy! Đau quá! Thật sự đau lắm đó, ta đoán! Đau quá đi, và hơn nữa ngươi đã thất hứa với ta…”

“Tôi đã hứa điều gì với em đâu nhỉ, mà tôi thậm chí còn không nói gì tới việc hứa hẹn luôn cơ. Sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng xem nên ủng hộ ai, tôi quyết định rằng ủng hộ Petra sẽ vui hơn nhiều.”

“Vui hơn! Ngươi nói là vui hơn, thực sự ư! Thật kinh khủng, ta đoán!”

Beatrice gắt gỏng, xoa xoa trán trong khi Subaru bịt tai, giả vờ không nghe thấy cô ấy.

Thế rồi một cô gái vừa chen vào cuộc cãi vã của họ, Petra đối mặt với Beatrice, khiến miệng cô há hốc và bím tóc lòa xòa.

“À, ừm, ừm, đừng hiểu nhầm, thực sự là… ta, ta không hề trốn tránh hay gì…”

“Nào nào, Beatrice-chan. Cậu sẽ bị mắng nếu chơi trò trốn tìm trong Dinh thự của người ta đấy, dù tớ biết là cậu không thể nhịn được…”

“Gì cơ!? D-dừng ngay cái việc coi Betty như thể là một đứa con nít đi, ta đoán! Mặc dù nhìn ta như thế này thôi, nhưng thực sự ta là một… ờm, thực chất là một…”

“Thực sự là một cái gì cơ?”

“…Thực sự là đừng bận tâm.”

Cuối cùng, Beatrice đã đầu hàng. Emilia có vẻ ngạc nhiên, và Subaru cũng khép đôi con mắt lại trước cuộc nói chuyện lạ lùng này.

Điều thú vị về mối quan hệ của Beatrice và Petra là bằng cách nào đó Petra lại là người nắm thế thượng phong.

Beatrice luôn luôn giữ thái độ kiêu căng, ngang tàng khi tiếp xúc với bất kỳ ai. Subaru và Puck vốn đã là những ngoại lệ hiếm hoi, vậy mà giờ Petra đã tự đẩy mình vào danh sách đó.

Vì lý do nào đó, Beatrice không thể tương tác được với Petra bằng cách xử sự bình thường của cô, thậm chí cô dường như cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Nhưng Subaru đã phát hiện ra rằng cô ấy đang nắm tay Petra, trông khá miễn cưỡng từ nãy đến giờ.

Đừng bận tâm đến những gì Beatrice nghĩ, với người ngoài, họ chỉ là những cô gái trẻ. Và đây là hai cô gái với vẻ đẹp riêng biệt đang nắm tay nhau, một cảnh tượng dễ khiến người ta thấy mê mẩn.

Petra trông già dặn hơn Beatrice một chút. Có lẽ bởi vì cô ấy luôn cố gắng cư xử như một chị gái để tạo đối trọng với người em Beatrice có chút ngỗ nghịch.

“Được rồi, mình đi thôi. Bọn em không muốn làm cản trở Subaru và Emilia-sama đâu ạ, và anh Clind đã chuẩn bị một ít đồ ngọt cho tụi mình rồi đó, vì thế hãy cùng đi ăn nhá. Phòng ăn thẳng tiến nào.”

“Đ-Được rồi mà, ta cho là vậy. Ta sẽ đi… nên đừng kéo ta theo như vậy nữa, thật sự đó.”

Beatrice gửi một cái nhìn cầu khẩn tới Subaru khi Petra dắt tay cô ra khỏi phòng, nhưng Subaru chỉ tàn nhẫn đáp lại bằng cách giơ ngón tay cái lên. Emilia vẫy tay chào tạm biệt khi Petra kéo cô rời đi trong bộ dạng thật điên dại.

Cái nắm tay của Beatrice và Subaru có lẽ phải hoãn lại dịp khác rồi.

Emilia đặt ngón tay lên môi khi thích thú nhìn một cô bé đang kéo tay cô bé còn lại đi cùng,

“Thật ngạc nhiên, em không ngờ Beatrice lại yếu thế trước Petra như vậy.”

“Đúng vậy nhở? Điều đó làm anh hơi bị sốc đấy. Nhưng mà cảnh tượng thật là đáng yêu quá đi mất, nên anh chỉ biết đứng nhìn thôi. Mà anh nghĩ Petra hoàn toàn đúng đấy.”

“Cô ấy sẽ buồn nếu bị bỏ lại một mình ư?”

“Anh không ngại phải ở bên cô ấy cả ngày, nhưng nếu làm thế thì việc kéo cô ấy khỏi Thư Viện Cấm sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Nếu muốn tạo ra những kỷ niệm quý giá, thì từng trang trong album ký ức của cô ấy phải có càng nhiều những gương mặt như vậy càng tốt.”

Bởi vì cô phải bù đắp cho bốn trăm năm sống trong sự trống trải của mình. Nếu Subaru choán hết chỗ trong album ấy, thì nó sẽ nhanh chóng trở nên nhàm chán.

Ký ức của cô ấy cần có rất nhiều người, và rất nhiều gương mặt. Subaru nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cậu đứng cạnh cô ấy khi cô bấm nút chụp, và đôi khi vô tình bị lọt vào khung hình nào đó chẳng hạn.

“Subaru… có đôi lúc trông anh tuyệt thật đấy.”

“Hở, gì cơ, em nghiêm túc đấy à? Có chuyện gì thế, sao đột nhiên lại nói vậy hả!?”

“Chỉ là đôi khi em nghĩ vậy thôi.”

Subaru gãi má trong khi Emilia cười khúc khích.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 222

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.