Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Nữ Nhân Xinh Đẹp

Phiên bản Dịch · 4797 chữ

“Và đó lí do mà hôm nay tôi đến đây để gặp cô, Lewes-san, người mà bọn tôi cho là hiểu rõ hai người họ nhất.”

“Như đã nói, có thể thấy là cậu đang nỗ lực để thực hiện kế hoạch đó, ta không phiền khi được cậu nhờ cậy… nhưng ta không thể nói gì thêm về chủ đề này.”

“Nghĩa là sao?”

“Có nghĩa là ta đồng ý với Ram và nhóc Clin, vấn đề của họ suy cho cùng vẫn là của riêng họ, đó không phải là chuyện mà người ngoài cần phải xen vào.”

Lewes nhấp một ngụm trà, có vẻ như cô ta không mấy bận tâm đến lời thỉnh cầu của Subaru. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng cô chính là nhân vật chủ chốt trong mớ kế hoạch này. Subaru đang chật vật với mục tiêu đặt ra, nhưng cậu không còn thời gian để nghĩ về việc lùi bước nữa.

“Tôi hiểu rằng tình cảnh của hai người họ phức tạp đến khó chịu, và tôi đã tự nhảy vào chuyện đó dù bản thân không phải là người trong cuộc.”

“-------”

“Nhưng tôi không nghĩ rằng đó là một vấn đề có thể ngó lơ lúc này. Ý tôi là có thể đến một lúc nào đó họ sẽ tự giải quyết được với nhau, nhưng… Tôi chắc rằng cả hai người đều đang nghĩ đến việc xích lại gần nhau hơn, nhưng nó sẽ không thành công. Và dĩ nhiên là điều đó sẽ gây ra một bầu không khí ngột ngạt, không chỉ giữa hai người họ mà còn ảnh hưởng tới những người xung quanh nữa. Nếu chúng ta có thể làm được điều gì đó để giúp họ, thì tôi nghĩ chúng ta nên bắt tay vào thực hiện.”

“Có vẻ như đó là lí lẽ của những người thích lo chuyện bao đồng thì phải.”

“Chà, tôi vốn là kẻ vô liêm sỉ và ngờ nghệch có tiếng mà lị.”

Subaru ưỡn ngực tự hào mặc dù đó không phải là một lời khen. Lewes chỉ biết cười nhạt với cậu.

Ở một góc trong căn phòng rộng rãi của Lewes Meyer, hai người họ đang ngồi đối diện nhau trong khi nhâm nhi tách trà như để làm dịu cổ họng của mình. Cho đến khi,

“Này này, hai người?”

Một giọng nói cất lên từ khoảng cách rất gần.

Người nói đang nheo đôi mắt thạch anh tím lại, ánh mắt của cô giống như muốn ăn tươi nuốt sống Subaru vậy.

Sự bất mãn thể hiện rõ trong từng lời nói của cô, không hề bị giấu đi chút nào – Emilia đang cất lời.

“Có chuyện gì vậy, Emilia-tan? Ý anh là trông em rất dễ thương mỗi khi em bực bội, nhưng trán của em nhăn hết rồi kia kìa.”

“Nếu anh đã biết nghĩ như vậy, thì sao không đến giúp em một tay hả!? Mồ! Anh thật xấu tính, Subaru! Đồ ngô nghê!”

“Giờ còn ai dùng từ ‘ngô nghê’ nữa đâu?”

Subaru cười mỉm trước khả năng sử dụng thành thạo một cách đáng yêu thứ ngôn ngữ lỗi thời của Emilia, trong khi đặt tách trà xuống. Cậu nhìn Emilia một lần nữa, và gật đầu với tình huống mà cô ấy phải đối mặt.

“Chúng ta có thể nói rằng đây là một cảnh tượng hết sức ngoạn mục, một tình huống thú vị tưởng chừng như chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích, lại đang diễn ra ngay tại đây, giữa một người phụ nữ xinh đẹp và một vài cô gái không hề kém cạnh.”

“Những lời cậu nói khiến ta đỏ mặt rồi đấy.”

“Cô cũng sẽ hòa vào cảnh tượng đó và tạo nên câu chuyện thú vị giữa những cô gái xinh đẹp, một người phụ nữ xinh đẹp và một cụ bà xinh đẹp.

“Cậu lại nói những điều khiến ta đỏ mặt rồi đấy.”

“Nghiêm túc đấy à!?”

Tưởng chừng như Lewes sẽ nổi xung khi nghe những lời chọc ghẹo đó, nhưng kết quả lại thực sự khiến cậu bị sốc – Ryuzu hoàn toàn chấp nhận những lời nói đó từ cậu. Má cô ửng hồng, trong khi nhìn thẳng vào Subaru.

Rồi hai người họ đánh mắt ra chỗ đám đông đằng kia. Tất cả bọn họ đều trông giống hệt Lewes đang đứng đỏ mặt ở đây, họ đang tập hợp xung quanh Emilia.

-Tổng cộng 26 bản sao của Lewes Meyer đã được đưa về từ Thánh Địa.

Không ai trong số họ đại diện cho bản gốc, bởi tất cả đều chỉ được nhân bản mà không hề có tri giác, họ chỉ đơn thuần tuân theo mệnh lệnh. Dù cả nhóm không có nhiệm vụ gì cho những bản sao này, nhưng cũng không thể bỏ mặc họ đơn giản như vậy được, vì vậy các thành viên trong nhóm cần phải nghiêm túc xem xét lại vấn đề này.

Và bây giờ tới vấn đề lớn nhất đây,

“Đừng mải nhìn thế, Subaru à, đến giúp em một tay đi.”

“Anh cũng muốn lắm, nhưng họ sẽ chẳng nghe anh đâu. Em cũng biết là chỉ có em và Garfiel là những người duy nhất có thể ra lệnh cho họ thôi mà, chỉ cần soạn sẵn trong đầu một mệnh lệnh ngầu ngầu là được rồi.”

“Em biết, nhưng mà… chỉ vừa mới đây thôi, chúng ta đã phạm phải sai lầm khi em bảo họ ‘đi xa ra một chút’ còn gì. Không lẽ anh đã quên ư, Subaru?”

“Làm sao mà anh quên được chứ, chúng ta đã mất tận ba ngày băng rừng vượt núi để đem họ quay về mà.”

Subaru cay đắng nhớ lại cuộc truy tìm nhục nhã xảy ra từ ba ngày trước.

Những khối pha lê trong Thánh Địa chi phối các bản sao. Một cái được đặt trong lăng mộ, và một cái được đặt trong phòng thí nghiệm, mỗi người trong số họ đều công nhận quyền chỉ huy của Emilia và Garfiel, và giờ họ vẫn tiếp tục làm vậy.

Có nghĩa là các bản sao vẫn đang tồn tại như những con búp bê vô tri, không thể tùy tiện hành động nếu không có lệnh từ Emilia hay Garfiel. Họ không tuân theo bất kỳ mệnh lệnh nào từ người khác. Garfiel có nói rằng, nếu không giao cho họ dù chỉ là một nhiệm vụ, thì họ sẽ ngồi đó mà không làm gì cả, theo đúng nghĩa đen – cho đến khi chết đi và biến mất.

Sai lầm tai hại diễn ra khi Emilia, người gần như không biết gì về quyền chỉ huy tuyệt đối của mình, đã thử ra lệnh cho các bản sao giữ khoảng cách nhất định với Dinh thự, bằng cách bảo họ ‘đi ra ngoài kia’.

Vấn đề rắc rối ở chỗ là mỗi bản sao lại tự hiểu mệnh lệnh của cô theo các cách khác nhau. Một trong số họ hoàn toàn tuân theo đúng mệnh lệnh của Emilia, trong khi một số khác thì rời khỏi Dinh thự, và số còn lại thì chỉ cắm đầu chạy thật xa, đến những nơi xa xôi nhất có thể.

Nếu không có khứu giác và tốc độ phi thường của Garfiel, thì có khi họ không thể đưa tất cả các bản sao trở về nguyên vẹn. Họ không thể để những cô gái xinh xắn như búp bê này đi lung tung khắp nơi một cách vô ý như vậy được, sẽ có rắc rối nảy sinh nếu có ai đó bắt đầu thắc mắc về các bản sao này.

“Nếu chỉ là sinh đôi hay sinh ba thì không có gì to tát, nhưng sẽ chẳng ai tin vào câu chuyện hai mươi sáu người chị em được sinh ra cùng lúc cả…”

Subaru không nhớ kỷ lục Guinness là bao nhiêu, nhưng chắc chắn là không thể đến con số mười được. Thậm chí chỉ cần nghĩ đến nó thôi là cũng thừa hiểu đó là chuyện viển vông – họ không thể nào viện cớ rằng các bản sao là chị em ruột thịt được.

Và chính vì vậy, cả nhóm cần phải nghĩ ra một lời bào chữa hợp lý ngay lúc này,

“Tất cả những bản sao ở đây đều được tạo ra nhờ các cấm thuật quyền năng. Nói trắng ra thì chuyện này có thể tạo ra một cuộc xung đột lớn nếu mọi người phát hiện ra nguồn gốc thực sự của bọn ta.”

“Hẳn là vậy rồi.”

“Chỉ cần dựa vào một cá thể được chỉ định sẵn làm vật mẫu, kết hợp với việc xây dựng một mô phỏng tương tự về lõi Od của chính cá thể đó – về lý thuyết thì quá trình này sẽ tạo ra một đội quân vô hạn. Có những kẻ ngoài kia sẽ thèm khát nó.”

Dẹp những câu hỏi về tính thực tiễn qua một bên, rõ ràng những bản sao này rất hữu ích cho công việc nghiên cứu. Bởi vì họ thực chất là dạng thực thể không hề bị giới hạn về số lượng. Ai đó có thể áp đặt mệnh lệnh để ngăn các bản sao nổi dậy, và khi họ chết sẽ bị phân tán thành mana mà không hề để lại dấu vết.

“Tất cả chuyện này thật quá sức tưởng tượng.”

“Thật nhẹ nhõm khi biết cậu có suy nghĩ như vậy, nhóc Su.”

Lewes cười nhạt. Subaru cảm thấy có chút gì đó khó tả khi nhìn biểu cảm trên gương mặt cô.

Khi nghĩ về việc người mình quen biết có thể bị lợi dụng vào cuộc thí nghiệm này, và những vấn đề đạo đức đi kèm với nó, bản thân cậu cảm thấy khó chịu. Đó là lý do tại sao Subaru không muốn chấp nhận những khái niệm như vậy.

Nhưng đến khi cậu ta xua tan sự ác cảm đó và xem xét kỹ thuật này một cách rạch ròi, thì sự phản kháng của cậu sẽ thực sự giữ được bao lâu trước sự tiện dụng tuyệt đối của nó?

Tất cả mọi người, kể cả cậu ta, đều muốn lựa chọn đi trên một con đường bằng phẳng. Chẳng ai thích trở thành kẻ yếu cả, cậu ta nghĩ vậy đấy.

“Được rồi! Giờ em phải làm sao đây?”

Emilia, người bị bỏ lại trong câu chuyện, hét toáng lên khi cảm thấy sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn.

Đám đông các Lewes không có hành động gì cả, nhưng áp lực âm thầm mà họ gây ra đối với Emilia khiến tinh thần của cô bất ổn.

Subaru khoanh tay suy nghĩ về việc phải làm lúc này.

“Sao không thử xoa dịu họ bằng một mệnh lệnh dễ hiểu nhỉ?”

“Dễ hiểu như thế nào mới được chứ? Nếu em bảo họ đi xa ra, họ sẽ lại bỏ đi mất, giờ em không biết phải làm gì nữa…”

“Anh nghĩ là nói ‘ngồi xuống’ sẽ hiệu quả chăng?”

“…Subaru, anh đúng là thiên tài.”

Thật ra ý tưởng đó đâu có tuyệt vời đến vậy – Subaru thầm nghĩ. Trong lúc đó, Emilia yêu cầu các Lewes ngồi xuống, và mỗi người tự ngồi đúng vị trí của mình.

Có cảm giác như Emilia giờ không khác gì một giáo viên mẫu giáo khi tất cả những cô bé đang ngồi ngay ngắn xung quanh cô, nhưng thực sự thì tình hình hiện tại không có được vui vẻ như vậy.

Họ phải nghĩ ra một vài ý tưởng khôn ngoan để giải quyết vấn đề này. Subaru có một số đề xuất liên quan mà cậu muốn thực hiện khi Roswaal trở lại, vì vậy vấn đề bây giờ là chờ hắn ta đến mà thôi.

“Vì có tất cả hai mươi sáu cô gái ở đây, nên chúng ta sẽ đặt tên cho họ theo bảng chữ cái để có thể dễ dàng phân biệt và ghi nhớ.”

“Có vẻ như cậu lại dự định thực hiện một mưu đồ bất chính nào đó thì phải, nhóc Su.”

“Gọi nó là ‘mưu đồ bất chính’ thì hơi ghê quá. Tất cả những gì tôi đang làm chỉ là vận dụng bộ não này một cách hiệu quả để giúp tất cả mọi người đều vui vẻ thôi mà.”

Subaru cười phớ lớ trước mặt cô. Lewes chỉ biết thở dài, biểu lộ chút ngạc nhiên trên khuôn mặt.

Liệu cô ấy thấy nỗ lực của cậu ta là đáng tin hay không đáng tin đây? Dù cậu ta có vẻ rất lạc quan với quyết định của mình, nhưng nụ cười của cậu trông không được đáng tin cho lắm. Khi Emilia bình an thoát ra khỏi đám bản sao, cô tiến lại gần chỗ Subaru và Lewes. Subaru trao cho cô tách trà của mình.

“Em đã làm rất tốt đó, Emilia-tan, luôn nỗ lực hết mình.”

“Cám ơn anh, nhưng so với Garfiel, em hầu như không làm được gì cả. Garfiel đảm đương rất tốt công việc đó, cậu ấy có thể ra lệnh cho họ bất cứ khi nào đến giờ ăn…”

Emilia nhấp một ngụm và thở dài khi nhìn vào đám bản sao.

Bình thường thì những người chăm sóc các cô gái này chính là Lewes - người đại diện cho các Lewes, và Garfiel – người nắm giữ quyền chỉ huy còn lại.

Garfiel đặc biệt quan tâm đến các cô gái đó, với sự chăm sóc tinh tế nhất có thể, anh ta luôn phải đảm bảo rằng không ai trong số họ phải chết vì đói hoặc mắc kẹt. Anh chàng này còn cằn nhằn về điều đó suốt cả chặng đường.

Anh ta có nhiều kinh nghiệm rút ra từ việc tiếp xúc với họ trong quãng thời gian ở Thánh Địa.

Mặc cho điều đó không thể an ủi được Emilia.

“Chà, cứ từ từ thôi. Garfiel đang làm rất tốt vai trò của mình, nhưng anh nghĩ sẽ tuyệt vời hơn nữa nếu chúng ta có một giải pháp hay ho hơn thế này.”

“Một giải pháp hay ho hơn ư?”

“Anh sẽ nói cho em biết khi nào Roswaal trở về. Cho đến lúc đó, hãy giúp anh xoa dịu tâm trí bằng cách tiếp tục đứng giữa những cô gái kia và la hét như vừa nãy, được chứ?”

“Anh thật xấu tính mà!”

Emilia tỏ ra phụng phịu, trông cô thật đáng yêu.

Dù sao đi nữa, kế hoạch của cậu ta vẫn đang trong giai đoạn phác thảo, và do đó chưa thể tiết lộ ngay được. Cậu sẽ phải lược bớt nhiều chi tiết trước khi thực sự công bố và đắm chìm trong những lời khen ngợi.

“À mà, chúng ta có thể bỏ qua vấn đề về các Lewes trong chốc lát và quay lại chủ đề chính được chưa?”

“Câu trả lời của ta vẫn vậy. Ta đã không còn nghĩ về việc can thiệp… để hai đứa trẻ đó thay đổi nữa. Có lẽ chúng đang cố gắng để không phụ lòng ta. Trước mặt ta, hai đứa nó luôn ép mình phải cư xử một cách tự nhiên mỗi khi tâm trạng ta không được tốt.”

“Hai người họ thực sự quỷ quái…”

“Giờ còn ai nói ‘quỷ quái’ nữa cơ chứ?”

Subaru nhìn đi chỗ khác để tránh bắt gặp cái nhìn của Emilia, và suy nghĩ về cặp chị em ranh ma đó.

Cả hai người đó đều không muốn khiến Lewes phải lo lắng, và họ đã tìm ra cách để bù đắp cho điều đó mà không cần phải bàn trước với nhau.

Dù hiểu nhau rất rõ nhưng lại không thể đi đến bước cuối cùng. Lý do chính cho điều đó phải chăng là---

“Vậy, là do mẹ của họ.”

Lewes chỉ biết im lặng.

“Mẹ của họ… có phải anh nói tới người phụ nữ đã bỏ lại họ ở Thánh Địa khi cả hai còn nhỏ?”

“Anh cũng chỉ được nghe kể lại mà thôi, anh còn chưa được nghe điều gì về người phụ nữ đó nữa. Mà cũng không hẳn là vậy, Frederica chỉ nói với anh một câu rằng bà ấy là một người phụ nữ kém may mắn, chỉ có vậy thôi. Anh có cảm giác như nó thuộc về định mệnh vậy, mà Lewes-san này, hẳn là cô biết bà ấy, phải không?”

Lewes đặt tách trà lên môi, để thời gian cứ thế trôi dần đi, nhưng điều này là không đủ để tránh khỏi cái nhìn chằm chằm từ Subaru và Emilia.

Cô thở dài, mà không nhìn thẳng vào họ,

“Mẹ của họ, Reshia Tinsel, không phải là chủ đề mà ta thường nhắc đến.”

“Vậy đó là người mà cô không muốn nhớ đến?”

“Ta không hề ghét cô ấy, mà ngược lại, ta còn thích cô ấy không hết nữa là. Cô ấy là một người tốt bụng và dễ mến, nhưng… hoàn cảnh của cô ấy thì quả là bất hạnh, kể từ lúc vận rủi không trực tiếp kết liễu cô, thì nó đã là sự bất hạnh rồi. Mái ấm một thời của cô đã bị phá hủy, và thế là cô rơi vào tay của một tên buôn nô lệ, sau đó bọn cướp đã tấn công và giết sạch từng người trong đoàn buôn. Những tên cướp đó đã đưa cô về nhà như chiến lợi phẩm của chúng, và khiến cô ấy mang thai… Quả là một quá khứ bất hạnh.”

“------”

Mặc dù trước đây cậu đã được nghe kể từ chính Frederica, nhưng đó vẫn là một câu chuyện kinh khủng. Emilia không còn lời nào để nói về quá khứ đau lòng đó, mặc dù phần cuối cùng của câu chuyện có thể đã vượt qua giới hạn hiểu biết của cô ấy.

“Nhưng Reshia không kết thúc trong bất hạnh. Bọn cướp rất thích cô nên cô đã được sống và nuôi nấng đứa con của mình. Cho đến khi một băng cướp khác xuất hiện rồi tiêu diệt băng kia, và chúng lại giở trò với cô ấy.”

“Hầu hết mọi người sẽ không thể vực dậy được sau khi đã trải qua những chuyện tồi tệ đó.”

“Nhưng cô ấy đã làm được. Nhóm cướp tan rã, cô ấy gặp được nhóc Roz trên hành trình và nhận được sự bảo trợ từ cậu ta. Cô ấy giao lại Frederica và nhóc Gar cho cậu, sau đó rời khỏi Thánh Địa để đi tìm cha của thằng bé.”

“-Bà ấy đã làm vậy ư? Garfiel từng nói rằng cậu ấy nghĩ mẹ mình đã bỏ rơi họ.”

“…Đó có lẽ là điểm yếu của nhóc Gar. Nó đã hy vọng rằng mình là người bị bỏ rơi.”

‘Hy vọng’ - Subaru thảng thốt vì cụm từ không hề thích hợp này.

Có chỗ nào trong câu chuyện này tồn tại hy vọng chứ? Trước khi Subaru có thể hiểu được điều đó, Emilia đã cúi gằm mặt xuống.

‘Bà ấy không quay lại vì bà ấy bỏ rơi chúng tôi’ …có nghĩa là mẹ của họ có thể vẫn còn sống, đó có phải là hy vọng mà cậu ấy nói đến không?”

“------”

Lewes không nói gì.

“Nếu bà ấy đã hứa rằng bà bỏ đi là vì có mục đích, nhưng rồi vẫn không quay lại… thật quá đáng sợ khi nghĩ về điều đó.”

Lewes lắc đầu, tỏ vẻ đau xót trước lời mà Emilia vừa nói.

Cô đã nói cho họ biết lý do thực sự tại sao mẹ của họ rời khỏi Thánh Địa. Và tại sao lời hứa của Reshia không bao giờ được thực hiện? -Chính câu hỏi đã tự tạo ra một câu trả lời kinh khủng.

Garfiel đã nhìn thấy mẹ mình qua đời.

Và điều đó hoàn toàn ăn khớp với mọi chuyện.

“Liệu hai người họ có biết chuyện đó không nhỉ.”

“Reshia đã rời bỏ chúng sau khi Frederica đủ tuổi tự nhận thức. Ta ngờ rằng đứa bé ấy đã quên mất chuyện đó rồi, còn nhóc Gar… hừm, ai mà biết được.”

“Tôi nghĩ là Garfiel nhớ… không, chắc chắn cậu ấy phải nhớ, nếu không thì cậu ấy sẽ không thể vui vẻ như vậy khi nhìn Subaru.”

Có vẻ như Emilia đang nghĩ về điều gì đó khác với Subaru, nhưng cậu nhận ra rằng những gì đã xảy ra trong quá khứ của Garfiel – lời chia tay của anh với mẹ - đã được giải quyết và đi đến kết luận.

Vấn đề là Frederica và Garfiel đã không cùng nhau đi đến cuối của kết luận đó. Frederica có thể vẫn cảm thấy điều gì đó rất sâu xa trong toàn bộ vấn đề.

Có vẻ như Frederica là người tránh mặt Garfiel. Đó là ấn tượng mà Subaru nhận được khi nghĩ lại cuộc trao đổi của họ.

“Cô có tình cờ biết được chuyện gì đã xảy ra với Reshia-san sau đó không, Lewes-san?”

“…Ta chưa bao giờ thắc mắc về điều đó, và đó không phải là một lời nói dối. Đôi khi chỉ là ta không muốn biết đến sự thật, và vì thế ta chấp nhận điều đó.”

Lewes quay đi, phớt lờ sự thật mà cô ấy có thể đã nắm được. Nhưng Subaru không đủ nhẫn tâm để gọi đó là sự yếu đuối.

Mặt nước nhấp nhô tạo nên những gợn sóng len lỏi qua lớp cặn trà trong tách trà trên bàn.

Cậu ngắm nhìn gợn sóng lắng dần rồi tan thành hư không, một khung ảnh ảm đạm và u ám.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

“Anh có cảm giác rằng nếu chuyện này tiếp diễn, mọi thứ sẽ tan tành khi chúng ta ngày càng tìm hiểu sâu hơn về vấn đề của họ như những kẻ tọc mạch, vậy em nghĩ thế nào, Emilia-tan?”

“Ừm… E...Em sẽ tránh phạm phải điều đó.”

Subaru và Emilia rời phòng của Lewes và đi xuống hành lang trong khi suy ngẫm lại kết quả, cả hai đều tỏ ra lo sợ rằng họ có thể không đạt được bất cứ kết quả khả quan nào.

Chỉ mong rằng chuyện này sẽ không kết thúc trong lúc họ khám phá những chuyện tầm phào và đắm chìm vào những tin đồn. Đương nhiên, ưu tiên hàng đầu của họ là cải thiện mối quan hệ của Frederica và Garfiel, nhưng khi chúng ta càng cố gắng giải quyết các vấn đề, thì cuộc sống chỉ đơn giản là nảy sinh thêm nhiều vấn đề rắc rối hơn.

“Vậy là cuộc nói chuyện với Ram và Lewes-san đều không đi đến đâu… có phải chúng ta đã hết lựa chọn? Mà Roswaal thì vẫn chưa trở lại.”

“Nếu chúng ta không muốn tin vào khả năng là hai người họ có thể làm lành với nhau, thì chúng ta có thể suy luận rằng ‘à, vậy thì vấn đề có lẽ là do gia đình’. Nhưng việc mẹ của họ đang ở đâu… hay nói đúng hơn là bất cứ chuyện gì đã xảy ra với bà ấy sau khi họ từ biệt, đều không còn là vấn đề ở đây nữa. Quan trọng hơn hết là cảm xúc của họ lúc đó ra sao, bây giờ như thế nào, và quan điểm của họ khi đối mặt với điều đó có gì khác biệt.”

“Cứ giam họ trong một căn phòng khóa chặt không phải sẽ dễ dàng hơn sao?”

“Giờ thì anh thực sự bị sốc trước những kế hoạch dã man của em rồi đấy, Emilia-tan.”

Subaru tỏ ra thảng thốt, nhưng Emilia lại trông rất nghiêm túc khi cô đưa ngón tay lên môi.

“Ý em là, nó không phải là cách hay ư?”

“Em nghĩ những gì họ thực sự cần không hẳn là thời gian, mà là một lý do để bắt đầu câu chuyện. Họ đã trăn trở rất nhiều trong mười năm qua… vì thế, nếu họ có thời gian để được nói về điều đó, em chắc chắn rằng bằng cách nào đó họ sẽ xử lí được.”

“Hừmm, nhưng điều đó vẫn có chút thụ động. Nó cũng không khác là mấy so với việc ‘để vấn đề của họ tự giải quyết qua thời gian’ cả. Khi chúng ta nói rằng ‘nó sẽ tự giải quyết qua thời gian’ thì đó phải là một cuộc trò chuyện diễn ra một cách tự nhiên trong khoảng thời gian đó.”

“Vậy tại sao ta không làm cho cuộc trò chuyện đó xảy ra một cách không tự nhiên? Em biết ý tưởng đó khá cực đoan… nhưng em nghĩ về cơ bản đó là những gì mà Ram và Lewes-san đang nói đến, rằng chúng ta chỉ cần để họ tự giải quyết khi họ ở một mình với nhau.”

Emilia nhấc ngón tay ra khỏi môi và phe phẩy nó. Subaru lắng nghe những lời cô nói và cau mày cân nhắc.

Liệu đó có thực sự là điều mà họ cần làm?

Subaru không hoàn toàn hiểu cô ấy nói gì. Về mặt ý nghĩa, thì ý tưởng đó là hoàn hảo. Cậu chỉ đang tự làm khó bản thân vì những lo lắng vụn vặt.

Nhưng liệu họ có thực sự ổn không khi đi theo hướng đó? Phải chăng là nên chuẩn bị kĩ lưỡng trước khi để nó xảy ra? Sẽ không có bất kỳ vướng mắc nào xảy ra và diễn biến sẽ không trở nên phức tạp?

“Subaru.”

“A.”

Emilia chọc vào trán Subaru.

Cô ngước nhìn cậu, đưa mọi thứ trở về thực tại.

“Em hiểu anh là người hay lo nghĩ, và luôn cố gắng hết mình vì lợi ích của mọi người…”

“Em nói vậy càng khiến anh xấu hổ đấy…”

“Nhưng em lo cho anh, nhiều như những gì anh đang lo cho mọi người. Anh cần hiểu rằng anh không thể tự mình gánh vác mọi thứ như vậy được. Họ sẽ ổn thôi mà.”

“…Anh cũng mong là vậy.”

Subaru thở một hơi dài, trong khi buông lỏng hai vai.

Có lẽ đó không phải là kế hoạch mà cậu mong muốn, nhưng có vẻ như việc đều được nhận được sự đồng thuận của mọi người.

“Được rồi. Sau đó, chúng ta sẽ tìm ra điều gì đó và---”

“—Chúa ơi, không phải là Natsuki-san và Emilia-sama đây sao. Hai người đang làm gì ở đây vậy?”

Và ngay khi cậu gật đầu đồng thuận với kế hoạch của Emilia, thì một người nào đó đã xen vào cuộc thảo luận giữa họ.

Một nam thanh niên trẻ tuổi tóc hoa râm mang theo một đống giấy tờ xuất hiện trước mặt hai người. Nhận ra anh ta, Subaru đưa tay lên cằm ngẫm nghĩ.

Thực tế là trong tất cả những người quan trọng ở Dinh thự, chỉ có duy nhất một người mà họ chưa nói chuyện, cũng bởi vì anh ta vẫn luôn vắng mặt.

Nghĩ theo hướng đó, Subaru tự hỏi rằng liệu anh chàng này có thể đóng góp được gì trong kế hoạch này đây, và sau đó lại gật đầu lần nữa.

“Được rồi. Sau đó, chúng ta sẽ tìm ra được điều gì đó và biến nó thành hiện thực.”

“Nếu không phiền thì cho tôi hỏi chút nhé, tại sao tôi có cảm giác như thể mình không hề tồn tại trong cuộc trò chuyện này vậy!?.”

Một tiếng hét từ giọng nói quen thuộc cất lên, vang vọng khắp Dinh thự Miload.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.