Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Ra Đời Của Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ

Phiên bản Dịch · 4396 chữ

Vừa bận bịu giải quyết đống giấy tờ khổng lồ, Otto vừa tranh thủ lắng nghe câu chuyện của Subaru và Emilia, trong lúc họ đang ngồi trên ghế sofa tiếp khách.

Anh ta rút từng trang tài liệu cần thiết ra khỏi núi giấy tờ, bút lông của anh thi thoảng lướt qua chúng.

Đôi bàn tay ấy đang viết nguệch ngoạc các công thức trên một tờ giấy, thực hiện một vài phép tính trước khi ghi chúng vào, và tham khảo các tài liệu xung quanh trong khi đóng dấu lên từng trang giấy tờ.

Chứng kiến tiến độ công việc trôi chảy và đôi mắt chuyển động điên cuồng của anh ta, hẳn người ta sẽ phải hoài nghi rằng liệu anh có thật sự chú ý đến Subaru hay không, nhưng đôi khi sự xen ngang của anh cho thấy rằng anh không hoàn toàn phớt lờ họ.

Emilia có vẻ như rất ấn tượng trước phong thái làm việc của Otto, Subaru ngồi bên cạnh cô trong khi cậu giải thích về những gì họ đang làm. Cậu ta kết thúc câu chuyện của mình gần đúng thời điểm Otto cắm cây bút của mình vào giá.

“Vậy nên, cậu đã quyết định phải cải thiện mối quan hệ giữa họ, phải không?... Nếu cậu muốn hỏi ý kiến tôi, tôi sẽ sẵn lòng nói cho cậu biết---”

“Cậu đang nói gì đấy?”

“Có phải cậu đang tìm kiếm lời khuyên phù hợp từ ai đó có anh chị em ruột, đúng chứ? Vậy thì tôi tin rằng thay vì đi hỏi ý kiến của những người kia, thì tốt hơn hết là cậu nên tham khảo ý kiến của tôi, về những chuyện liên quan đến các anh em trai của tôi.”

Subaru cảm thấy bị choáng ngợp trước nguồn thông tin dồi dào của Otto.

Cậu ta chưa bao giờ hỏi về mối quan hệ trong gia đình của Otto, nhưng rõ ràng anh ta là người xếp giữa trong ba anh em. Vì thế, vâng, Subaru và Emilia đang thực sự khao khát lời khuyên của anh ấy.

Thế nhưng,

“Nhưng không phải cậu bị đuổi cổ ra khỏi nhà vì là nỗi ô nhục của gia đình hay sao? Mọi thứ sẽ thật hoàn hảo nếu cậu có mối quan hệ tốt đẹp với họ, nhưng với một con cừu đen trong gia đình thì mớ lời khuyên của cậu chắc chẳng đáng ba xu.”

“Có phải cậu đang ám chỉ tôi là một đứa con trai vô dụng tới nỗi bị chính cha mẹ mình bỏ mặc!? Tôi chưa bao giờ nói thế dù chỉ một lần! Anh trai tôi là người được chọn để thừa kế gia tài, vì vậy tôi – với tư cách là con trai thứ đã quyết định sống tự lập và kinh doanh theo ý muốn của mình! Không phải nói quá chứ tôi tin rằng bản thân mình thông minh hơn các anh em của mình đấy, cậu hiểu không?”

“Nhưng sẽ thế nào nếu chỉ có cậu là người duy nhất đang ảo tưởng về bản thân, và gia đình cậu đã đúng khi giải quyết được con ký sinh trùng là cậu?”

“Có phải cậu đang cảm thấy khó chịu vì sự xuất hiện của tôi đúng không hả!?”

Otto chống tay lên bàn, mặt đỏ bừng bừng. Trông thấy vậy, Subaru chỉ lắc đầu: “Tất nhiên là không rồi.”

Chỉ nghĩ đến việc Otto không có mặt ở đây đã là điều quá đáng sợ rồi. Subaru tự thấy mình đã xúc phạm cậu ta trước khi cậu kịp nói lời cảm ơn.

Đó là một phần làm nên sự thú vị trong tính cách của Otto Suwen.

“Nhưng không hiểu vì lý do gì mà trông anh có vẻ rất không đáng tin, Otto-kun à. Sao lại vậy được nhỉ?... Dù anh đã giúp đỡ mọi người rất nhiều.”

“C-Cả Emilia-sama cũng…”

Emilia đặt tay lên cằm và tỏ vẻ nghĩ ngợi. Suy nghĩ của cô hoàn toàn trùng khớp với Subaru, rõ ràng là cô ấy cũng là nạn nhân từ tính cách của Otto.

Thứ khí chất đáng tin cậy của anh chàng này gần như tỷ lệ nghịch với năng lực thực tế của anh.

“Hãy nhìn cách cậu hành hạ Emilia-tan kìa, tên tội đồ dơ bẩn.”

“Không đúng! Tôi đây đã làm gì sai cơ chứ!”

“Dù sao thì, Otto-kun, tôi thật sự mong rằng anh có thể cho chúng tôi biết mình cần phải làm gì lúc này.”

“Đổi chủ đề nhanh thế! Hai người cư xử giống hệt nhau chả khác gì chủ tớ vậy!”

Otto dành một chút thời gian để phản ứng thái quá, trước khi nhận ra rằng những hành động điên tiết của mình nãy giờ chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.

Lưng ghế phát ra chút tiếng động trong khi anh đặt tay lên mái tóc màu xám tro của mình.

“Hầy, tôi tin rằng điều quan trọng đầu tiên ở đây chính là tình cảm của cả hai phía. Theo những gì tôi biết, Garfiel không phải là người gây ra vấn đề. Sự bướng bỉnh của anh ta chỉ đơn giản là phản ứng của một đứa trẻ, và tôi đoán rằng anh ta muốn hướng tới hòa giải cũng bởi vì anh yêu gia đình nhỏ của mình.”

“Mm, tôi cũng nghĩ vậy. Garfiel muốn làm lành, nhưng Frederica lại cảm thấy khó khăn khi đối diện với cậu ấy.”

“Frederica-san chắc hẳn đang ở trong tình thế rất khó xử. Cô ấy là chị cả, vì vậy với tư cách là người lớn tuổi hơn, cô ấy cần để Garfiel chủ động xử lí nếu họ hướng tới hòa giải. Nhưng từ những gì tôi nghe được, có vẻ như Frederica-san đã sai lầm. Cô ấy chỉ đơn giản là thể hiện sự rộng lượng của một người chị gái. Nếu chúng ta coi khả năng chịu đựng của cô ấy là mấu chốt của chuyện này… Hả, có chuyện gì vậy?”

Otto nhận ra biểu cảm khó hiểu của Subaru và lập tức ngắt quãng bằng một câu hỏi. Subaru nhìn chằm chằm vào Otto trong khi sắp xếp lại những luận điểm của bản thân, và đáp trả Otto bằng một cái lắc đầu.

“Không có gì, chỉ là cậu đã hạ gục tôi với một quan điểm nghiêm túc hơn tôi mong đợi, và giờ thì tôi chẳng còn chỗ để châm chọc cậu được nữa…”

“Đó là vấn đề NGHIÊM TÚC đáng được xem xét một cách NGHIÊM TÚC để có thể đi đến một kết luận NGHIÊM TÚC!”

“Tha lỗi cho tôi, thật sự tôi không đủ khả năng để cãi tay đôi với đống lí lẽ phức tạp của cậu...”

“Vậy cậu đang muốn giải quyết vấn đề hay làm rối tung mọi thứ lên hả!?”

Tất nhiên là Subaru muốn giải quyết chúng rồi, thật đau lòng khi phải chống lại chính những mong muốn ban đầu của mình.

Emilia cắt ngang màn tranh cãi giữa họ bằng cách gật đầu đáp trả.

“Vậy thì…”

“Chúng ta phải giải quyết vấn đề cảm xúc của Frederica trước.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Dù Frederica vẫn cảm thấy có lỗi với Garfiel, nhưng có lẽ cô ấy sẽ không làm tình hình thêm trầm trọng. Và nói thật, tôi không nghĩ chúng ta thật sự cần một kế hoạch quá chi tiết cho chuyện này, tốt nhất là nên để thời gian giải quyết tất c----”

“Bọn này không muốn phó mặc mọi thứ cho thời gian, vì thế nên mới phải gấp gáp như vậy. Cậu còn không nghe tôi nói hết phải không? Chuẩn cơm mẹ nấu rồi.”

“Ai thèm quan tâm chứ!”

Cảm thấy rằng Otto đang đi đến kết luận hệt như những người khác, Subaru khịt mũi chế nhạo. Điều đó khiến Otto tức điên, và Subaru lại tiếp tục thêm dầu vào lửa,

“Vậy nếu là cậu thì cậu sẽ thể hiện sự rộng lượng của một người anh trai như thế nào? Cậu bảo rằng cậu có một người em trai, hẳn là hai người phải đấu đá nhau ghê lắm trong khi cậu thể hiện sự cao thượng của mình. Tôi là tôi quan tâm về câu chuyện ấy đấy.”

“Nếu cậu đã muốn nghe đến vậy, thì được rồi, tôi sẽ kể cho cậu. Thành thật mà nói, gia đình tôi khá hòa thuận, các anh em của tôi đều là những người tử tế, bố mẹ tôi cũng vậy, và… mà khoan đã, tôi không nhớ là chúng tôi đã từng đánh nh…”

“Thật vô dụng!!”

“S-Sao cậu lại nói vậy! Gia đình yên ấm thì có gì sai trái! Phải chăng cậu nghĩ rằng tất cả các mối quan hệ đều vô nghĩa nếu chúng không liên quan đến việc đấu đá nhau? Thật nực cười! Một mối quan hệ êm đẹp thì có gì để mà phàn nàn!”

“Chà, đó là lá bài tệ nhất mà cậu có thể rút ra trong tình huống này!”

Ngay khi tưởng như Otto sẽ nghĩ ra một điều gì đó sâu sắc và có ích, thì anh ta lại tự tay đánh ra một lá bài vô dụng.

Nhìn vào cách phản kháng của Otto với những lời châm chọc của Subaru, có thể thấy rằng chưa bao giờ anh tức giận đến mức như vậy khi nói về gia đình.

Hoặc có thể mọi thành viên trong gia đình Suwen đều sở hữu tính cách dễ bắt nạt như Otto. Một ngôi nhà nơi cuộc sống hoàn toàn yên bình chỉ vì không có thế lực nào áp bức họ.

“Ôi chàng công tử bột tội nghiệp…”

“Có vẻ như cậu đang xúc phạm tôi quá trớn hay chỉ là suy diễn của tôi vậy!”

“…Fufufu.”

Otto hét vào mặt Subaru, người đã để trí tưởng tượng đi quá xa, trong khi Emilia chỉ đưa tay lên miệng và cố nhịn cười.

Hai chàng trai đều nhìn chằm chằm vào Emilia. Cô ấy lắc đầu.

“Không, tôi xin lỗi, chỉ là trông hai người rất hợp nhau… giống như là anh em vậy.”

“Tôi chắc chắn rằng các anh em của tôi đối xử với tôi tốt hơn thế này nhiều…”

“Ôi đừng nói vậy mà, onii-chan. Chúng ta luôn đối xử với nhau như thế này mà, chỉ là anh không nhận ra thôi. Hãy đối mặt với thực tế đi, anh trai yêu quý của em ơi.”

“Im ngay đi!”

Otto đã hoàn toàn kiệt sức. Subaru bĩu môi với anh trong khi được đà lấn tới: “onii-sama, anh trai-kun, anh haiiii, anh giai à, anh trai-chama, anh hai-kimisama…” vân vân và mây mây. Emilia đang ngồi xem hai người đùa giỡn nhau, bỗng vỗ nhẹ hai tay.

“A, hai người thường làm gì để làm hòa với nhau? Em nghĩ Otto-kun thường chọn cách bỏ cuộc, nhưng việc tìm hiểu điều này có thể đưa chúng ta đến gần câu trả lời hơn.”

“Thật ngạc nhiên khi cậu ta luôn tự biến mình thành kẻ thua cuộc.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh để anh ấy thắng, Subaru?”

“Anh… cho dù anh có phải quỳ gối khuất phục trước tất cả con người trên thế gian này… thì anh vẫn quyết không bao giờ quỳ gối trước Otto…!”

“Im miệng giùm đi!”

Otto than vãn khi chứng kiến trò đùa tai quái của Subaru, và xoa xoa vào thái dương trong lúc nghĩ ngợi. Có vẻ như anh ta đang xem xét nghiêm túc ý tưởng của Emilia.

“Ừm, tôi sẽ làm gì khi phải đôi co với Natsuki-san, hừm…”

“Dĩ nhiên là bỏ cuộc rồi!”

“Câu trả lời thật quá hiển nhiên và giờ tôi cũng không biết mình đang làm cái gì nữa!”

Otto gối đầu lên bàn trong khi Emilia đứng dậy và an ủi anh. Dù có hơi ghen tỵ với lòng tốt của Emilia, nhưng Subaru nhận thấy rằng cậu sẽ không thể tự mình thực hiện được mục tiêu nếu tình cảnh này còn tiếp diễn, thế rồi cậu đứng dậy.

“Chà, chuyện đó rất hữu ích đấy. Chúng ta sẽ thử với Frederica trước, và tùy theo diễn biến mà sẽ đánh giá lại cách chúng ta thực hiện kế hoạch của Emilia.”

“Cậu không nhận ra rằng mình đang can dự quá sâu vào vấn đề hay sao? Chỉ biết tự làm khổ mình mà không có lý do gì sao?”

“Thế vẫn còn tốt hơn là làm khổ cậu. Cậu không nghĩ vậy sao?”

“-Haa…”

Otto thở dài cam chịu.

Khuôn miệng anh giãn ra thành một nụ cười như để trả lời cho câu hỏi của cậu ta.

Emilia cũng cảm nhận được điều tương tự như Subaru trong biểu cảm của Otto. Cô nhẹ nhàng vươn người và mỉm cười với anh.

“Chà, tôi và Subaru sẽ đi ngay đây, tôi thành thật xin lỗi vì đã làm gián đoạn công việc bận rộn của anh.”

“Không không không, tôi là người đã mời các cậu đến mà. Với lại tôi đang bị đè bẹp bởi đống giấy tờ ngột ngạt này, thỉnh thoảng được nghỉ xả hơi cũng tốt mà…”

Nhận thấy sự ái ngại của Emilia, Otto đột ngột thay đổi biểu cảm.

“Mà khoan đã, tại sao tôi lại phải đâm đầu vào giải quyết đống giấy tờ của ngài Hầu tước chứ? Lúc mới đầu tôi đã được nhờ hỗ trợ một số công việc nội bộ, rồi sau đó còn được phép đọc hồ sơ hành chính của lãnh địa này… Tôi chỉ muốn giải quyết hết số dầu đó thôi mà, lẽ ra tôi nên gửi bản báo giá cho chúng mới phải…”

“Thật đáng tiếc, Emilia-tan. Chúng ta mà ở lại lâu hơn thì sẽ cản trở công việc của Otto mất. Hãy cùng vui vẻ nắm tay nhau và bước khỏi đây thôi!”

“Hả? À, ừm, phải rồi.”

Otto đặt tay lên trán, bắt đầu cảm thấy hoang mang về tình cảnh của mình khi Subaru và Emilia cùng lúc bỏ rơi anh. Subaru tận dụng thời khắc này để nắm lấy tay cô và thoát khỏi ‘văn phòng của Otto’. Và ngay khi cậu đang cố rời đi, tay anh ta đã đặt trên cánh cửa,

“À này, Natsuki-san—”

“Hả? Lại gì nữa thế. Cứ thư giãn đi nào, cậu ngồi đó đâu phải vì sai lầm hay bị sai khiến đâu mà, cậu chỉ đơn thuần bị lôi kéo vì hoàn cảnh, tài ăn nói và cả…”

Câu nói của cậu bị cắt ngang giữa chừng.

Cậu thấy mình không thể tiếp tục bông đùa được nữa, vì đã cảm nhận được điều gì đó nghiêm trọng trong ánh mắt của Otto. Như thể anh ta đang cố gắng nói điều gì đó quan trọng.

Subaru nín lặng, còn Emilia thì nghiêng đầu. Otto nhìn hai người trong một chút do dự thoáng qua.

Nhưng tất cả đều tan biến khi Emilia đáp lại bằng cái nhìn chằm chằm.

“—Không có gì, đừng bận tâm.”

“Thôi nào, đừng làm tôi tò mò chứ. Nếu muốn nói điều gì thì anh cứ nói ra đi.”

“Tôi cũng muốn vậy lắm, nhưng… hầy, tôi không nghĩ vấn đề đó có thể giải quyết được vào lúc này, chúng ta có thể thảo luận về nó khi mọi thứ tiến triển hơn, bởi tôi vẫn chưa thể biết liệu nó có giúp ích được cho cậu không, hay chỉ mang lại cho cậu phiền phức.”

Otto gãi đầu khi giải thích sự do dự của mình.

Subaru cố gắng khiến Otto mủi lòng bằng cách im lặng và nhìn anh, nhưng anh ta chỉ ngồi xuống và lấy chiếc bút lông ra.

“Tôi sẽ trở lại với công việc của mình, vì vậy tôi nhờ cậy vụ Garfiel cho anh. Nếu người có trách nhiệm như tôi không giải quyết tốt công việc của mình, thì những người xung quanh cũng không thể yên tâm làm việc được.”

“—Tôi hiểu rồi. Nếu đến lúc cậu cảm thấy cần phải nói ra, thì cứ nói ra nhé, Bộ trưởng Bộ Nội vụ.”

“Tất nhiên là tôi sẽ làm vậ… nội vụ ư? Bộ trưởng Bộ Nội vụ?”

“Đi thôi, Emilia-tan, chúng ta sẽ chỉ làm phiền cậu ấy nếu chúng ta nán lại quá lâu!”

Bỏ lại Otto đang bối rối về vị trí mới của mình, Subaru vội vàng kéo tay Emilia rời khỏi phòng.

Emilia cũng đang bối rối, và cô ấy ngoái lại nhìn Otto vào khoảnh khắc cánh cửa chuẩn bị đóng lại.

“À, ừm, Otto-kun, cố gắng lên nhé!”

Emilia nói lớn. Không rõ liệu cô ấy có đang lo lắng cho anh ta hay là đang dội gáo nước lạnh vào đầu anh.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Sau khi rời ‘văn phòng của Otto’, mục tiêu của Subaru và Emilia đã trở nên rõ ràng hơn. Hay nói đúng hơn là họ đã có một hướng đi cụ thể khi yếu tố bên lề được gọi là ‘ý kiến của Otto’ chen vào, và bây giờ cả hai đang tiến về phía trước với một kế hoạch chắc chắn (như trước).

“Nghĩ về cuộc nói chuyện đó, thật lãng phí thời gian mà…”

“Anh không được nói vậy, câu chuyện của Otto-kun, à ừm, nó… ừm…. nó có hữu ích không?”

“Sự trung thực không thể che giấu của em thể hiện rõ trong câu hỏi đó và nó thật đáng yêu.”

Emilia thất bại trong nỗ lực tuyệt vọng để giúp đỡ Otto trong lúc Subaru khen ngợi cô và tập trung vào việc tìm kiếm Frederica.

Dù sao thì người có vấn đề trong chuyện này chính là người chị gái. Trái tim của Garfiel đã được định đoạt. Bây giờ chính là lúc để tạo động lực cho Frederica thay đổi, sau đó thì---

“Ôi trời, không phải là Emily và Subaru đây sao. Cho phép ta hỏi hai người đang làm gì ở đây vậy?”

“Ơ.”

“A.”

Một giọng nói phát ra từ phía sau. Subaru vội vã nín thở, và Emilia rõ ràng đang thể hiện sự ngạc nhiên khi cô quay đầu lại.

Ánh mắt của họ đổ dồn vào một cô gái mặc váy thắt bím tóc màu xanh nước biển.

Cô bé còn chưa tròn mười tuổi, trông cô còn trẻ hơn cả Petra và Beatrice. Nhìn qua thì kiểu cách của cô khá giống Beatrice ở bộ váy lộng lẫy, nhưng các chi tiết trên váy thì có phần đơn giản hơn. Không chỉ từ ánh mắt mà toàn bộ khuôn mặt cô đều toát lên vẻ nghiêm nghị, hoàn toàn thiếu phù hợp so với lứa tuổi.

Cô gái này được biết đến với cái tên: Annerose Miload.

Cô chính là ái nữ của gia đình Miload đang trông coi nhóm Subaru. Hiện tại cô đang nắm quyền với tư cách là lãnh chúa tạm thời, trong lúc vị lãnh chúa thực sự đang vắng mặt, và là người đã tiếp nhận Subaru cùng những người khác.

Trong khi Clind và những thành viên xuất chúng khác của gia đình này đang tham gia sắp xếp công việc hay những thứ tương tự, thì Annerose là người ra lệnh, và cô ấy rất bạo dạn trong vấn đề này.

Là một chính khách, cô phải đứng trên mọi người – ý nghĩ đó đã hình thành từ khi cô còn rất nhỏ.

Đây là gia tộc pháp thuật Miload, được tách ra từ nhánh chính của gia tộc Mathers của Roswaal. Annerose đã có tất cả nền tảng cần thiết để thừa kế gia đình này.

Cô thiếu đi sự ngây thơ hồn nhiên cần có của một đứa trẻ, có lẽ đó là lý do mà Subaru gặp rắc rối với cô.

Cậu có cảm giác rằng, khi đối mặt với cô ấy với tư cách cá nhân, cậu ta hoàn toàn bị lu mờ bởi sự tinh tế của một cô gái kém anh tận mười tuổi.

Tuy nhiên, bỏ qua tất cả những vấn đề đó, thái độ của Emilia vẫn rất thoải mái.

“Mồ ~ Anne à. Chị đã nói với em bao lần rằng chị không phải là Emily, chị là Emilia.”

“Thứ lỗi cho ta nhé, Emily. Nhưng mà cũng vì chị đã ngập ngừng ở phần giới thiệu bản thân lúc đầu mà, và ta thấy Emily là một cái tên dễ nghe và dễ thương hơn Emilia nhiều.”

“Có thật thế không? Ý chị là, chị không mấy bận tâm về điều đó, nhưng mà… chắc là không còn lựa chọn nào khác nhỉ.”

Và như vậy, Emilia đã cho phép Annerose được sử dụng biệt danh này.

Emilia đã thân thiết với Annerose một cách kỳ lạ kể từ khi họ gặp nhau. Nếu phải hỏi về chuyện này, thì câu trả lời có lẽ là bởi vì họ hợp nhau một cách lạ thường.

Cảm giác của Annerose có vẻ như giống với Emilia, bởi cô không thể hiện chút cảm xúc tiêu cực nào kể cả khi đối diện với một bán yêu. Cô ấy có thể cân bằng cảm xúc của mình bằng năng lực tinh thần, nhưng nó cũng đem tới một vấn đề khi xét đến tuổi tác của Emilia.

“Nhân tiện, chị đang làm gì cùng với Subaru vậy, Emily? Hai người đang hẹn hò ư?”

“A, em cũng thấy vậy phải không? Có phải vậy không? Trời đất ơi, bọn mình đã tiến gần đến mức có thể gọi là hẹn hò rồi đấy. Em được phép đỏ mặt mà, Emilia-tan.”

“Không phải, đó không phải là những gì bọn chị đang làm. Tất cả những gì mà chị và anh ấy đang làm là cùng nhau bàn về một âm mưu xấu xa nào đó.”

“Em biết chính xác cảm giác của anh mà, vậy mà nỡ lòng nào em lại gạt nó sang một bên thế hả!”

Annerose tỏ ra khoái chí trước câu hỏi của mình, và Emilia dễ dàng trả lời kèm theo một cái lắc đầu. Có vẻ như Annerose cũng không mong đợi điều gì đặc biệt, bởi sau đó cô đã nhìn Subaru với vẻ trịch thượng và buông một câu “Ta hiểu rồi” và thở dài.

Ánh mắt của cô hẳn đang chế giễu sự kém cỏi của Subaru. Nhưng Subaru không thể xem mình là người có lỗi, cậu ta đã liên tục tán tỉnh Emilia, và cô đã thành thục hơn trong việc phớt lờ nó.

“Ta sẽ hỏi về những âm mưu bất chính của anh sau, mà cho ta biết là anh có nhìn thấy Clind ở đâu không vậy? Ta đang cần tới hắn ta, vậy mà giờ hắn lại biệt tích.”

“Clind-san đã trông nom Petra và Beatrice chỉ một lúc trước.”

“…Điều đó thực sự là mấu chốt của vấn đề đấy, Emily.”

Annerose nhăn mặt, dường như đã có thể suy ra mọi thứ từ câu trả lời đó.

Cô ấy đã biết Clind từ lâu, vì vậy cô hẳn phải biết rất rõ tính cách của anh. Rốt cuộc thì tâm hồn Lolicon của anh ta không thể nào rời xa khỏi chủ nhân của mình, Annerose. Có lẽ không cần phải bàn về sự bền bỉ, nhạy bén đi kèm với tuyệt vọng của anh.

“Anh ấy có bảo rằng anh đã mua đồ ngọt cho họ, và mời hai người họ đến thưởng thức. Không biết anh ấy có mua cái nào cho chị không nữa, nó làm chị khó chịu quá.”

“…Ta không nghĩ rằng Clind sẽ bất lịch sự như vậy, vì thế chắc chắn là chị cũng có phần. Anh ta đã đến thăm ta và gửi lời mời đến uống trà nữa.”

“A, thật vậy chứ? Thật sự chị rất là háo hức đấy.”

Emilia đan hai tay vào nhau trong niềm vui sướng, còn Annerose thì thích thú ngắm nhìn.

Họ ở vị trí hoàn toàn trái ngược nhau nếu xét đến chiều cao và tuổi tác. Đó là một cảnh tượng cảm động, nhưng Subaru vẫn phải nghiêng đầu.

Annerose để ý thấy hành động đó của cậu, và cô nheo đôi mắt màu xanh lại.

“Có vẻ như là anh cũng đang rảnh rỗi, vậy hẳn là sẽ không phiền đâu nhỉ. Không biết anh có muốn hợp tác với ta để thực hiện một yêu cầu hay không?”

“Này nhé, bây giờ trông bọn tôi có vẻ đang rảnh, nhưng thực ra thì không. Trong khoảng thời gian được gọi là rảnh rỗi này, bọn này đã phải căng mặt ra tìm hướng đi đúng đắn để ngăn chặn những rắc rối có thể ập đến đấy…”

“Yêu cầu mà em nói đến là gì? Chị không phiền đâu nếu đó là điều chị có thể giúp được.”

Trong khi Subaru bắt đầu ngụy biện lý do này nọ, thì Emilia đã chấp nhận một cách vô tư lự. Annerose nở một nụ cười với Emilia, nhìn cặp đôi này với đôi mắt trưởng thành đến mức họ không thể tưởng tượng được đó là đôi mắt của một đứa trẻ.

“Có một người đàn ông mà ta muốn gây bất ngờ, và một người hầu gái ta quen biết từ lâu, người mà ta muốn giúp đỡ.”

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 130

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.