Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Bẫy Của Annerose và Quan Hệ Của Cặp Chị Em

Phiên bản Dịch · 5814 chữ

Tại sao họ lại phải thực hiện những âm mưu đáng ngờ của một đứa trẻ chín tuổi cơ chứ?

Subaru nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ đang dẫn họ đi dọc hành lang, cảm thấy khó chịu vì bản thân đã không ngăn cản được chuyện này.

-Annerose Miload.

Xuất thân từ một nhánh của gia tộc Mathers mà Roswaal đứng đầu, cô ấy có nhiều đặc điểm tương đồng với hắn ta. Chẳng hạn như mái tóc màu xanh nước biển và đôi mắt xanh của cô ấy.

Tóc của cô được thắt bím kiểu vương miện, nhưng vì Subaru không biết kiểu tóc đó gọi là gì, nên cậu đã tự đặt cho cô cái tên là ‘Loli tóc bím’.

Cô sở hữu trí thông minh sắc sảo hoàn toàn không phù hợp với một đứa bé chín tuổi. Sự thông minh và khôn khéo của cô khiến cô càng giống với người họ hàng Roswaal của mình, nhưng thứ khiến người ta dễ liên tưởng đến Roswaal nhất ở cô thể hiện qua một chuyện khác:

“Emily, chúng ta có thể nắm tay một lúc được không?”

“Hả? A, chắc chắn rồi, Anne.”

“Vậy thì không khách sáo nữa. Mà nhân tiện, Emily, ta có thể ôm chị một chút được không?”

“Hả, A, chắc chắn rồi, Anne.”

“Vậy thì ta không khách sáo nữa. Mà nhân tiện, Emily, chị có thế nhấc bổng ta lên đượ---”

“Đủ rồi đấy.”

Subaru giữ Annerose tránh xa Emilia, người đang tìm cách nắm tay, ôm và chơi trò nhấc bổng với cô.

Emilia tròn mắt ngạc nhiên, nhưng Annerose tỏ ra không hề thất vọng hay nao núng, cô lấy tay phe phẩy chỗ đầu gối của mình rồi lại đưa tay lên xuýt xoa chỗ bờ vai nơi Subaru chạm vào cô.

“Thật tàn nhẫn làm sao khi anh cố gắng chia cắt những người muốn gần gũi với nhau, Subaru.”

“Cô dựa vào đâu mà bảo rằng người ta đang muốn gần gũi với cô hả? Tôi đã tưởng rằng lời đề nghị của cô chỉ là mời mỗi tôi đi thôi chứ.”

“Sự nhỏ nhen của anh cũng tương xứng như tầm vóc của anh vậy, nếu anh không thể bỏ qua cho hành động tinh nghịch dễ thương của một đứa trẻ.”

“Tôi sẽ ngậm miệng lại nếu đó chỉ là trò nghịch ngợm trẻ con!”

Annerose bình thản biện minh cho hành động của mình. Bất chấp lời nói của bản thân, cô vẫn cố nắm lấy tay Emilia bất cứ khi nào có cơ hội, vì vậy Subaru không thể bất cẩn.

Annerose là một người có quan hệ huyết thống với Roswaal, một thần đồng vượt tuổi.

Và đặc điểm làm nên khác biệt của cô ấy chính là – cô quá yêu mến Emilia, dù chưa ai hiểu rõ lý do cho việc đó.

Kể từ lúc cả nhóm chuyển đến ở trong Dinh thự và tự giới thiệu bản thân, Annerose đã thể hiện sự yêu mến vô bờ bến với Emilia. Về phần Emilia, cô là một người nhẹ dạ cả tin nên cô ấy có thể coi đó là một cách thể hiện tình cảm dễ thương, nhưng Subaru lại nhìn nhận điều đó ngược lại.

Rốt cuộc, cô ấy vẫn là người thân của Roswaal, dù hắn đã chuyển từ sự yêu thích Á nhân sang ái mộ Echidna, khiến hắn giờ đây sở hữu gu sở thích khác hoàn toàn với người họ hàng của mình.

Nhiều người hầu trong gia đình Miload có nguồn gốc Á nhân. Đó là những người được Roswaal thu nạp từ khắp nơi trên lãnh địa của mình, những người dường như đã phải chịu sự đàn áp, và đang xin tá túc tại Dinh thự Miload theo ý muốn của Roswaal.

Hẳn là việc Annerose được sinh ra và lớn lên trong một môi trường như vậy đã khiến sự hiện diện của các Á nhân là một điều hoàn toàn dễ chấp nhận. Cũng vì thế mà cô ấy không hề có chút thành kiến nào với dòng máu bán yêu của Emilia, nhưng nói gì thì nói, sự thân thiết của cô với Emilia đã vượt quá mức cho phép.

Nói cho dễ hiểu thì, Subaru đang cố gắng giữ Annerose tránh xa Emilia.

Còn Annerose cũng đang cố gắng giữ cho Subaru không độc chiếm Emilia.

Điều đó nghiễm nhiên khiến họ trở thành tình địch của nhau.

Nhưng dù vậy thì,

“Thôi đi mà, Subaru. Em không biết điều gì khiến anh cảm thấy bức bối như vậy, nhưng anh không thể giận Anne được, trong khi em ấy vẫn còn quá nhỏ. Đừng hành động như một đứa trẻ to xác như vậy.”

“Giờ còn ai nói ‘bức bối’ nữa chứ?... À không, anh muốn nói là… mà thôi bỏ đi, em hãy tự mình nhìn đi Emilia-tan, dù có là một đứa trẻ thì cái ánh mắt của nhóc tiểu thư đó không phải là thứ mà chúng ta có thể dễ dàng cho qua đư…”

“Anh không cần nói nữa! Chị rất xin lỗi, Anne à. Chị nghĩ là anh ấy vẫn còn chút bối rối khi chưa thực sự quen với việc ở đây.”

“…và giờ em lại giả bộ như kiểu anh là một thằng nhóc sợ hãi với mọi thứ lạ lẫm xung quanh vậy!”

Subaru và Emilia vướng phải bất đồng quan điểm khi nói về Annerose, vì thế, bất cứ khi nào chủ đề liên quan đến cô bé được đem ra, thì nó lại trở thành lý do để khai mào một cuộc tranh cãi không có lời giải.

Tại sao Emilia không thể nhận ra động cơ ẩn chứa đằng sau ánh mắt của nhóc đó?

“Anh dám chắc là chỉ có những người muốn gần gũi với Emilia-tan mới có thể nhận ra động cơ đen tối của kẻ khác, chuẩn rồi, nhất định nó phải là như thế!”

“Emily à. Subaru vừa thú nhận là anh ấy thèm muốn chị đấy. Thật không đứng đắn chút nào.”

“Cách mà nhóc dùng từ mới là điều không đứng đắn ở đây đấy! Nhóc thật sự chỉ mới chín tuổi thôi hả!?”

Không giống như Beatrice, người hay tỏ ra khó chịu bên ngoài nhưng lại ấm áp ở bên trong, Annerose sở hữu một thứ tính cách thật sự khiến cậu phải ác cảm. Nếu câu nói đó được nói ra từ miệng của Beatrice thì cậu có thể xuề xòa cho qua, nhưng khi nó được nói ra từ miệng cô gái này, cậu không thể hấp thụ nổi.

“Tại sao hai người không thể hòa thuận với nhau được vậy? Thật sự em không hiểu…”

“Đó là bởi vì anh và nhóc đó đều muốn Emilia-tan là…”

“Em ư?”

“—ưm.”

Emilia nghiêng đầu băn khoăn, còn Subaru thì chẳng thể nói trọn vẹn.

Cậu ta đã thổ lộ tình cảm với cô không biết bao nhiêu lần, nhưng việc nói ra điều đó trước mặt người khác khiến cậu cảm thấy thật rẻ rúng. Mà hơn nữa, cậu còn vô tình buột miệng ra nữa chứ, thật sự thì cái này phải gọi là vô liêm sỉ mới đúng.

Phản chiếu trong đôi mắt buồn thiu của cậu, chính là nụ cười đắc thắng của tiểu thư Annerose.

“Từ giờ ta sẽ không trêu chọc Subaru nữa, vậy chúng ta hãy nói chuyện trong phòng của ta nào.”

Annerose cất lời trước cô gái ngây thơ và chàng trai đang đỏ mặt.

Thật bất ngờ, Subaru không hề để ý rằng họ đã đi qua toàn bộ hành lang và giờ đây đang đứng trước một cánh cửa chạm trổ công phu. Đó chính là phòng của tiểu thư Annerose. Có thể thấy là Emilia đã được mời đến đây nhiều lần, nhưng với Subaru thì đây là lần đầu tiên.

Annerose nắm lấy tay Emilia và từ tốn dẫn cô vào, nhưng Subaru đã xen vào và phá hỏng nó.

“Chờ chút đã, ‘Phòng của Annerose’ là một thuật ngữ khó hiểu, thế nên tôi xin phép được vào trước.”

“—Fuu~. Được thôi, cứ tự nhiên, miễn là anh thích.”

Mặc dù lúc đầu cô tỏ ra hơi phiền, nhưng cuối cùng Annerose đã nhượng bộ cậu ta với một tiếng thở dài. Subaru đặt tay lên nắm đấm cửa, căng thẳng bước vào phòng. Và ngay tại đây,

“Tôi đã chờ đợi sự hiện diện của ngài, Natsuki-sama. Trà và đồ ngọt đã được chuẩn bị, xin ngài vui lòng tìm cho mình một chỗ ngồi và thư giãn. Tiệc-Trà.”

Clind niềm nở chào đón cậu bằng một cái cúi chào trang trọng.

Kinh ngạc đến nỗi không thể thốt nên lời, Subaru quay đầu lại, nhận ra Annerose trông hoàn toàn không bối rối chút nào.

“Ơ, Clind-san? Tôi cứ tưởng rằng anh đang ở chỗ Beatrice và Petra chứ?”

“Vâng, đúng là tôi đã ở đó, thưa Emilia-sama. Tuy nhiên, có vẻ như Tiểu thư đã nghĩ đến việc tổ chức một buổi tiệc trà trong phòng của mình, vì thế, tôi đã tham gia vào việc chuẩn bị nó. Hệ-Trọng.”

“Đúng vậy nhỉ, hình như Anne cũng đã nói điều gì đó tương tự.”

“Quả thật là vậy, Tiểu thư đã nghĩ đến tôi. Nhận-Thức.”

Emilia ló đầu ra và bắt chuyện với Clind trong khi Subaru đứng đờ như tượng. Nhưng có vẻ như cuộc trò chuyện này có gì đó không đúng cho lắm. Tại sao Clind lại nói ‘Tiểu thư đã nghĩ đến tôi’ mà không phải là ‘Tiểu thư đã yêu cầu tôi.’?

“Nếu chúng ta cố gắng hiểu những đặc điểm khác người của Clind, thì chúng ta sẽ phát điên lên đấy. Tốt nhất là nên chấp nhận nó.”

“Tôi luôn cố gắng đi trước một bước so với những gì được dặn. Mục-Tiêu.”

Làm thế quái nào mà khả năng phỏng đoán của anh ta có thể đạt đến cảnh giới đó?

…Đó là những gì Subaru đang nghĩ, nhưng dường như cả Annerose và Emilia đều không bị ảnh hưởng khi mọi người bắt đầu ngồi vào chỗ của mình. Trong lúc đang suy nghĩ, Subaru cũng tham gia vào bữa tiệc trà.

“Trà đã được Clind chuẩn bị xong rồi, giờ chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện.”

“Một vấn đề liên quan đến thúc đẩy mối quan hệ giữa Frederica và Garfiel-sama. Hòa-Giải.”

“Clind-san này, anh có phải là kiểu quản gia mà đứng đâu cũng có thể đánh hơi được mọi thứ phải không?”

“Tôi e rằng vị trí đó đã được khỏa lấp bởi Lewes-sama. Nhắc-Lại.”

Clind dường như nghĩ rằng việc anh ta tham gia vào buổi nói chuyện sẽ chỉ gây thêm rắc rối. Bởi vậy, khi đã chuẩn bị trà bánh xong xuôi, anh đứng nép mình ở một góc căn phòng, nghiêm nghị như một bức tượng.

Anh vẫn dồn ánh mắt vào Tiểu thư, nhưng cô ta phớt lờ chuyện đó, như thể đã quen với nó từ lâu.

“Như Clind đã đánh giá, điều này liên quan đến lợi ích chung của tất cả chúng ta trong việc nhanh chóng cải thiện quan hệ giữa Frederica và Garfiel… suy nghĩ đó hợp lý chứ?”

“Phải, đúng là như vậy đấy, bọn chị đã cố gắng vắt óc để làm điều gì đó, nhưng chưa thực sự nghĩ ra được ý tưởng tuyệt vời nào cả, nó là rắc rối lớn đấy.”

“Ngay cả lúc căng thẳng chị cũng thật dễ thương, Emily à. –Vậy là vì chị đã đánh liều đến Dinh thự để thảo luận về vấn đề này, và rơi vào bế tắc, nên chị đã đến cậy nhờ ta.”

“Đừng có ngấm ngầm cài cắm mấy cái âm mưu đáng ngờ vào đó nữa.”

Annerose đáp lại bằng ánh mắt thờ ơ, trông cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lời xéo sắc của Subaru.

Dù sao thì cô ta có vẻ như đã nắm được tình hình của hai người, điều này giúp tiết kiệm kha khá thời gian cho việc giải thích.

“Nói gì thì nói, cô cũng đang muốn giúp họ phải không? Cớ sao lại vậy? Trong khi những người khác cứ nài nỉ để thời gian giải quyết tất cả.”

“Có lẽ vì ta ít cam chịu hơn, và ít quen với việc chờ đợi hơn chăng? Ta có thể chắc chắn rằng những người mà anh đã nói chuyện phần lớn đều có xu hướng giống ta thôi.”

“Cô nói thật chứ?. …Nhưng... điều đó không đúng, vì bọn tôi cũng đã hỏi Otto.”

“Vậy thì ta sẽ thêm vào danh sách đó một kẻ thua cuộc, như một trường hợp ngoại lệ.”

“Gắt vậy!”

Thật buồn cho Otto khi Annerose đã tìm cách để có được ấn tượng này về anh ta, dù họ mới chỉ biết nhau được một tuần.

Nhưng tốt nhất là Subaru nên im lặng, coi như cậu không thể bắt bẻ được cô.

“Ta cũng không thể phủ nhận rằng thời gian sẽ giải quyết được vấn đề. Khoảng thời gian mười năm xa cách đó… có thể sau mười năm tiếp theo, vấn đề sẽ tự khắc được giải quyết, nhưng thời gian đó là quá lâu. Tại sao ta lại nói là mười năm, là bởi vì đó cũng chính là khoảng thời gian kể từ lần cuối Cha và Mẹ ta hôn nhau!”

“Hở?”

Cô ta mở đầu câu chuyện như một người từng trải, để rồi kết thúc bằng một kết luận hết sức trẻ trâu.

Subaru không thể bắt kịp pha bẻ lái quá gắt đến từ vị trí của Annerose, cổ họng cậu phát ra những âm thanh rên rỉ trong vô thức, khiến Clind cũng phải đưa tay lên làm dấu để yêu cầu cậu im lặng. Subaru không hoàn toàn nắm bắt được tình hình, nhưng có lẽ cậu đã nhận ra kiến thức của Annerose về những chủ đề đó thực sự vẫn là của một đứa trẻ chín tuổi. Hẳn là cậu sẽ không muốn đào sâu thêm về vấn đề này khi Emilia ngồi ngay đây cũng đang mắc phải hiểu lầm tương tự.

“Anh có muốn giải thích về thứ âm thanh rên rỉ kỳ quái đó không, Subaru?”

“À có gì đâu, chỉ là chút đờm và sự chán nản mắc kẹt trong cổ họng của tôi thôi.”

“Ta hiểu rồi, tuổi dậy thì luôn mang lại những trải nghiệm khổ sở. …Dù sao đi nữa, ta không có ý định bắt họ phải chờ đợi cả một thập kỷ nữa đâu.”

“Bọn chị cũng đang nghĩ như vậy, mà em có ý tưởng nào không, Anne?”

“Vậy chị nghĩ sao về vấn đề này, Emily?”

Annerose đáp lại cô bằng một câu hỏi, khiến Emilia nhướn hàng lông mày xinh xắn và đặt ngón tay lên môi.

“Ừm…”

“Chị nghĩ là họ muốn làm lành, có cảm giác như Garfiel đang cố gắng dành thời gian để họ có thể nói chuyện, và dù Frederica không thấy thoải mái, nhưng chị nghĩ cố ấy cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với Garfiel.”

“Ta hiểu rồi, và thế là?”

“Và thế là chị đã tự hỏi liệu có dễ dàng hơn nếu cùng nhốt họ trong một căn phòng không.”

“Emilia-tan, hình như em đang chọn một phương án khá thô bạo thì phải!?”

Dù Subaru không có ý tưởng nào tốt hơn, nhưng thật sự vẫn sốc khi nghe nó từ chính miệng Emilia. Thực ra cậu cũng không phản đối ý tưởng này, nhưng có một số câu hỏi đi kèm với kế hoạch.

“Anh muốn nói là chúng ta tất nhiên có thể ném họ vào một căn phòng, nhưng với sức mạnh đó, hai người họ có thể thoát ra khỏi căn phòng một cách dễ dàng. Anh không mong rằng chúng ta sẽ phải hy sinh một nửa Dinh thự này để làm điều đó. Vì vậy, thay vì để nó bị phá hủy, ta có một tuần để giúp họ đi chơi với nhau, nhưng mà không phải là chúng ta đang chạy đua với thời gian hay sao?”

“Vậy chúng ta phải làm gì đây, Subaru? Em có nên dùng băng để làm một căn phòng cho họ không?”

“Anh không nghĩ là chúng ta cần tới những yêu cầu khắt khe như vậy để vực dậy tình cảm gia đình của họ. Mà khoan! Nghe anh nói này! Chúng ta có thể đưa họ vào phòng trong lúc san sẻ cùng một mục tiêu với nhau!”

“Cùng một mục tiêu ư…?”

Emilia nghiêng đầu, bối rối.

Subaru đang cố gắng loại bỏ mọi ý tưởng xấu xa, nhưng đề xuất mới của cậu cũng chẳng khá khẩm hơn.

Cậu ta đinh ninh rằng họ phải có chung một mục tiêu nào đó, nhưng mục tiêu như thế nào thì cậu không biết. Liệu có nên đem tới một con quái vật đủ mạnh để họ hợp tác với nhau?

Quan trọng hơn là làm sao để kiếm ra một con quái vật ngon ăn như vậy?

“Thật sự, suy nghĩ của ta cũng giống Subaru.”

“Hả? Cô biết chỗ nào kiếm được mấy con quái kiểu như Cyclopes hay Chimera à?”

“Thôi bỏ đi.”

Annerose nhìn Subaru đầy khinh bỉ, còn cậu chỉ biết thè lưỡi và gõ vào đầu để tạ lỗi với cô.

Cô bé chín tuổi thở dài trong khi má Emilia ửng hồng, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.

“Chúng ta có cùng chung suy nghĩ khi nói đến việc tạo một mục tiêu chung cho họ, nhưng ta e rằng những gì mà chúng ta biết về họ không hoàn toàn trùng khớp với nhau, vì vậy những ý tưởng đưa ra cũng sẽ khác nhau, Emily ạ.”

“Những gì mà chúng ta biết về họ?”

“Vì hai người có hiểu biết về Garfiel nhiều hơn là Frederica, trong khi ta lại quen biết Frederica những tám năm lận, khuôn mặt và những chiếc răng nanh đó đã rất quen thuộc với ta kể từ khi ta biết hiểu chuyện.”

Subaru đã ít nhiều hiểu được điều mà Annerose muốn nói là gì.

Mối thân tình giữa cô và Frederica sẽ có thể mang tới những thông tin cần thiết để lấp đầy lỗ hổng trong kế hoạch của cậu. –nghĩa là, họ có thể xác định được những điểm giống nhau giữa hai người kia để dẫn tới một mục tiêu chung.

“Cô có chắc là cái này sẽ hiệu quả chứ?”

“Chỉ với điều kiện là ta phải có đủ sự yểm trợ, là vậy đấy. Frederica thì không có vấn đề gì, nhưng Garfiel thì có chút đáng ngại.”

“Garfiel thì sao?”

“Nếu tính cách của anh ta đúng với những gì ta quan sát được trong những ngày qua, thì chúng ta sẽ không gặp bất lợi gì.”

Subaru không biết Annerose đã để mắt tới Garfiel đến mức nào, nhưng cậu có thể khẳng định rằng, trong thời gian ở Dinh thự này, Garfiel đã hoàn toàn sống đúng với bản chất của mình.

Cậu ta không còn tỏ ra cứng đầu như hồi còn ở Thánh Địa, hay cố gắng che giấu sự non nớt của một thanh niên mười bốn tuổi. Subaru có thể đảm bảo điều đó.

“Garfiel là một anh chàng đáng tin cậy, vậy nên không có vấn đề gì cả.”

“Tuyệt vời, tiếp đến là về những người yểm trợ… có lẽ ta có thể tranh thủ sự giúp đỡ từ Lewes-san, và gia đình của họ.”

“Từ Lewes-san ư?”

Cô ấy là người mà bạn sẽ nghĩ đến đầu tiên nếu liệt kê những người có liên quan nhất đến họ.

Chỉ có điều là cô không có thiện chí muốn hợp tác, và cũng không biết liệu cô ta có hứng thú với chuyện này hay không. Dù sao thì Annerose có vẻ đang nghĩ về một cái gì đó khác, cô cho gọi quản gia của mình đến.

“Clind.”

“Chúng ta có thể trì hoãn việc chuẩn bị bữa tối trong hai tiếng và sử dụng nhà bếp. Đề xuất.”

“Ta biết rồi, rất tốt. Hãy truyền đạt lại cho người phụ trách bữa tối.”

“Xin tuân theo ý Người, tôi sẽ thực hiện ngay. Tức-Tốc.”

Sau cuộc trao đổi ngắn, Clind lặng lẽ ra khỏi phòng. Subaru và Emilia tỏ ra ngạc nhiên trong khi Annerose nhấp một ngụm trà. Cô mỉm cười.

“Từ giờ, chúng ta sẽ xem vấn đề sẽ được giải quyết nhanh gọn như thế nào, vẫn còn một vài người cần phải được để mắt đến.”

Một câu nói đầy ẩn ý khiến cả Subaru lẫn Emilia đều không khỏi bối rối.

※   ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※

Vào khoảnh khắc Garfiel bước vào nhà bếp và phát hiện ra ‘bóng lưng của người xa lạ’ kia, cậu ta thở dài, nhận ra rằng mình đã bị mắc bẫy.

“…Thật chết tiệt khi bọn họ chõ mũi quá nhiều vào cái vấn đề chết dẫm này.”

Bất chấp những lời chửi rủa được thốt ra, một nụ cười nở trên khuôn mặt cậu.

Nói về cái mũi của Garfiel, nó là độc nhất vô nhị. Khứu giác của cậu ta quá vượt trội so với một người bình thường, và cậu ta đã bắt được một mùi hương ngay trước khi bước vào phòng.

Dù vậy, cậu vẫn cố gắng tỏ ra không hay biết gì, như thể để bảo vệ chút ngoan cố của mình, hay có lẽ là niềm tự hào bé nhỏ của cậu với tư cách là một người đàn ông.

“Garf?”

Garfiel gãi đầu trong khi người phụ nữ kia quay đầu lại, và gọi cậu bằng một giọng điệu xa lạ.

Trước mặt Garfiel mà một nữ nhân với mái tóc vàng óng ả. Cô ấy cao hơn cậu, và thân hình đó tạo cảm giác thật vững chãi. Khuôn miệng cô được điểm xuyết bằng bộ răng độc đáo, kết hợp với dáng người mạnh mẽ khiến cô có vẻ hơi dữ tợn và cục súc.

Nếu không phải vì giọng nói nữ tính và ánh mắt dịu dàng của cô ấy, có lẽ mọi người sẽ hoàn toàn có những ấn tượng sai lệch về cô.

Frederica Baumann. Có phải đó là cái tên mà cô ấy từng dùng để giới thiệu bản thân không, hay là chỉ mỗi Garfiel Tinsel nhớ vậy. Tinsel là họ của mẹ, còn Baumann là tên người cha của cô.

Garfiel không biết tại sao mà Frederica lại nhất quyết sử dụng cái họ đó, và đã quyết định không nghĩ về nó nữa.

Cậu ta ngờ rằng những người bày ra cuộc gặp này chắc hẳn đã tính đến những cảm xúc phức tạp đó. Hoặc có lẽ Garfiel chỉ đang phóng đại toàn bộ sự việc, và đối với những người ngoài cuộc thì đó không phải là một vấn đề gì đó quá to tát.

“Em không mấy khi gặp chị ở đây, chị hai.”

“Chị cũng định nói vậy đấy. Chị không nghĩ là có thể gặp em ở đây… cơ mà bữa tối vẫn chưa được chuẩn bị, em sẽ không thể ăn vụng được thứ gì ở đây đâu.”

“Em không đến đây để ăn, đừng đối xử với em như một thằng nhóc chết bằm được chứ.”

“Nhưng không phải cách ăn nói đó vẫn là của một đứa trẻ hay sao? Chị nghĩ là em vẫn còn đủ tuổi để làm mấy trò hờn dỗi như vậy đấy, Garf.”

“Không đúng, em giờ đã lên mười bốn và đã qua cái thời đó rồi nhé. Chị đang nói đến đứa nhóc quái quỷ nào ở đây vậy!?”

Cảm thấy bị châm chọc, Garfiel quát lớn để phản bác.

Frederica lắc đầu trước phản ứng thái quá của cậu và đưa mắt nhìn về phía trước – trung tâm của nhà bếp.

“Giờ chị đang bận lắm, Garf, chị không thể dành cả ngày để chơi như em được.”

“Chị tưởng thằng em này đang dành cả ngày để chơi bời ý hả. Em không tới đây để nướng thời gian vào những trò vô bổ. …Cứ nghĩ rằng em ở đây vì lý do giống chị đi, chị hai.”

“Lý do giống chị?”

“Có vẻ như chị đã làm theo yêu cầu của ai đó phải không.”

Chỉ bằng câu nói đó, Frederica dường như đã nhận ra.

“Thì ra là vậy sao,” cô lẩm bẩm.

“Chị đã nghĩ có chuyện gì đó kỳ lạ ở đây, không hiểu tại sao mà Annerose-sama tự dưng lại nói rằng, ngài ấy sẽ chết nếu không được nếm một chiếc bánh nướng nhân thịt từ chính tay chị làm.”

“Làm thế quái nào mà cái lý do đó lại lừa được chị vậy, chị hai.”

“Thế còn em thì sao, họ đã nói gì… không phải, Bà Bà đã nói gì mà khiến em đến đây vậy?”

“Bà Bà nói rằng nếu bà ấy không được cầm trên tay một cái bánh nhân thịt của em, thì bà ấy sẽ già đi mấy tuổi.”

“Chị cũng phải thắc mắc là tại sao cái lý do đó lại lừa được em vậy.”

Garfiel im tịt.

Những điều Bà Bà nói lúc đó khiến cậu đã ngờ ngợ có cái gì đó không đúng cho lắm, nhưng vì đang lo không biết phải làm gì cho bớt chán nên cậu đã đồng ý ngay.

“Có thể vì chị đã từ bỏ việc chăm sóc Bà Bà từ lâu nên chị mới không hiểu được những chuyện như vậy. Nếu là Bà Bà, sẽ chẳng có gì lạ khi bà ấy đột nhiên xuất hiện và hỏi về bữa tối cả, kể cả khi bà ấy vừa ăn xong. Vậy nên tất nhiên là thằng em này phải rất lo rồi.”

Thực ra, đó là một sự hiểu lầm tai hại: nhân cách của Lewes có thể thay đổi luân phiên nhau, điều đó có nghĩa là Lewes mới vừa tiếp quản công việc không thể nào biết được Lewes phiên vừa rồi đã ăn gì hay chưa. Chỉ là Garfiel sẽ không bao giờ có thể nhận ra điều đó, cả Frederica cũng vậy.

Cả hai chị em giờ đã chuyển sang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Lewes, điều đó khiến họ trở lại giống như một gia đình vậy.

Tuy nhiên, lời trình bày của Garfiel bằng cách nào đó đã đánh vào tinh thần của Frederica. Bởi lẽ, dù không cố ý, nhưng cậu đã gợi lại việc cô đã vắng mặt khỏi Thánh Địa trong mười năm trời.

“…Quả thật đúng là vậy. Kể từ ngày ấy, chị chưa bao giờ quay trở lại Thánh Địa, dù chỉ một lần. Và em là người đã bảo vệ nó trong suốt thời gian dài như vậy. …Chị không có tư cách để nói như thể chị biết về những chuyện đã xảy ra ở đó, hay những chuyện đã xảy đến với Bà Bà.”

“Không phải vậy, em… em không hề có ý đó, chỉ là…”

“----”

Frederica quay đầu lại, khiến Garfiel phải đối mặt với cô một lần nữa.

Khuôn mặt của cô vẫn quá đỗi xa lạ.

Đã mười năm trôi qua. Kể từ ngày đó, hình ảnh trong ký ức của Garfiel về người chị gái vẫn không hề thay đổi.

Mặc dù cậu đã có cuộc hội ngộ này và dành chút thời gian với cô, nhưng cậu vẫn khó có thể chấp nhận được nó.

Với Frederica cũng vậy. Cô ấy hẳn đang nhìn cậu với sự bối rối, cũng giống như cách mà cậu đang nhìn cô ấy vậy.

Nhưng điều đó khiến Garfiel cảm thấy bứt rứt. Tại sao sự bối rối của cô lại tạo nên những làn sóng cảm xúc dữ dội như những gì đang diễn ra bên trong cậu?

Cậu đã làm gì khiến cô ấy thay đổi như vậy?

“…A.”

Với ánh mắt đó, Garfiel thở dài.

Câu trả lời đã nằm gọn trong trái tim cậu.

Hiểu rồi.

Khỉ thật, cậu ấy đã hiểu rồi. Cậu ấy đã biết thứ cảm xúc đang ẩn sâu trong đôi mắt của Frederica chứa đựng ý nghĩa gì rồi.

Đó chính là thứ cảm xúc mà thi thoảng cậu đã bắt gặp từ Lewes, hồi còn ở Thánh Địa. Đó là thứ cảm xúc giống hệt như những gì hiển hiện trên gương mặt cậu, sự tương đồng như khi ta nhìn vào hình ảnh của chính mình phản chiếu trên mặt nước.

Đó chính là nỗi u sầu, đi cùng với sự hối lỗi.

“Chắc hẳn là như vậy rồi.”

Garfiel đã đinh ninh rằng những sự kiện xảy ra từ mười năm trước đã được giải quyết ổn thỏa.

Bên trong lăng mộ, cậu đã nhớ lại lời từ biệt với mẹ từ lúc cậu còn bé. Cậu đã hiểu mẹ cậu cảm thấy gì khi bà rời bỏ họ, và điều đó đã giải quyết được vấn đề của Garfiel.

Cậu đã nghĩ rằng điều tương tự cũng đã giúp Frederica giải quyết được những vướng mắc ấy.

Nhưng không.

Những gì xảy ra trong lăng mộ hôm ấy chỉ duy nhất tác động đến Garfiel.

Cậu hiểu ra tình cảm của mình dành cho người chị gái và tình yêu của mẹ cậu dành cho cả hai. Cậu chưa bao giờ nói hay xác nhận điều này với cô ấy trước đây, điều đó khiến cả hai không thể gần gũi nhau được.

Và vì vậy, Frederica chỉ biết dõi theo cậu mà hoàn toàn không biết làm cách nào để giải quyết vấn đề đó, những gì đã xảy ra cách đây một thập kỷ, cô không biết phải nói gì cả.

Mặc dù cô ấy đã trưởng thành, nhưng đôi mắt đó vẫn y hệt như những ngày xưa cũ.

“Chị à.”

“---!”

“Em thật lòng xin lỗi vì đã không nói gì với chị. Nhưng không sao, không sao cả. Em đã biết những gì đã xảy ra với mẹ, và cả với chị.”

“Garf…”

Đôi hàng mi của cô ướt đẫm nước mắt trong cơn xúc động.

Cậu nên nói gì đây? Trong khi thất vọng vì khả năng ăn nói nghèo nàn của bản thân, Garfiel cố gắng tìm kiếm những từ có thể truyền đạt cảm xúc của mình một cách chính xác.

Cậu lục tung trí nhớ của mình, với tất cả vốn từ cậu học được từ những cuốn sách từng đọc, để chọn ra những từ mà cậu ta có thể dùng được.

“Em hiểu lý do khiến chị phải rời khỏi Thánh Địa, và lý do khiến chị không bao giờ quay trở lại… đó không phải là tất cả những gì em muốn nói, nhưng, em đang cố gắng để hiểu được điều đó. Vì thế, nó thực sự…, mà, chị cũng biết đấy…”

“Em đã… sẵn sàng để tha thứ cho Mẹ?”

“—Tại sao phải là sự tha thứ?”

Miệng Garfiel giãn ra thành một nụ cười khi cậu trả lời Frederica bằng một cái lắc đầu.

Đúng vậy. Tại sao cứ phải là tha thứ?

Tình yêu, lòng thù hận – tất cả những cảm xúc mà Garfiel giữ trong mình suốt thời gian qua đã bị nhầm lẫn. Cậu ta không biết đến sự thật, thậm chí còn không biết cảm xúc của mình là gì, chỉ biết phẫn nộ trước thứ bóng tối không thể xuyên thủng – tất cả không hơn gì ngoài một cơn giận dữ.

Bây giờ cậu đã biết sự thật, cậu không cần phải quan tâm về nó nữa.

Không có gì để cậu tha thứ hay oán giận.

“Giờ em đã biết rằng, Mẹ rất yêu em… rằng Mẹ yêu cả hai chúng ta.”

“-----”

“Vì vậy, không có thứ gì trên thế gian này có thể xô đổ những ký ức quý giá của em được nữa. Thằng em tuyệt vời này không còn bận tâm tới nó nữa rồi. Vậy chúng ta có thể nói về những chuyện gì đó ít tào lao hơn được không, hả bà chị?”

Kiểu ăn nói của Garfiel trở lại bình thường khi cậu xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình.

Frederica thở một hơi thật dài, cô lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của mình.

“Garf… em thật sự đã lớn rồi.”

“Chị đang châm chọc em đấy à! Chị thừa biết là thằng này có lớn thêm được phân nào so với chị đâu hả! Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra với chị thế! Bằng cách nào mà chị có cái thân hình t---Ặc!?”

“Dù chúng ta là một gia đình, nhưng đó không phải là lý do để nói những lời như vậy với một người phụ nữ, thằng ngốc này.”

Frederica túm lấy chân cậu ta và nện xuống đất, cái đầu của cậu đập vào sàn nhà.

Đôi mắt cậu xoay tròn khi nhìn lên bức trần phía trên, trong đôi mắt ấy là gương mặt của Frederica – gương mặt của cô đã trở lại với một nụ cười.

“Đã hiểu ra chưa, giờ thì đứng lên nào.”

“Chị không thấy thằng này đang lộn ngược à.”

Garfiel nắm lấy bàn tay của cô, đứng lên bằng cả hai chân.

Cậu nhẹ nhàng phủi người rồi đưa mắt qua quầy bếp mà Frederica đang dùng.

“Vậy, chị đã làm chiếc bánh tới đâu rồi, chị hai.”

“Chị đã chuẩn bị các nguyên liệu và bắt đầu thái nhỏ chúng. Cơ mà, chị không nghĩ là em vẫn nhớ cách chế biến nó đấy, vì chúng ta đã từng làm món này khi em còn rất nhỏ.”

“Đó là bởi vì có bà chị nào đó đã bỏ lại công thức trước khi rời đi, nên thằng này mới biết mà làm đấy chứ. Được rồi, thằng em tuyệt vời này sẽ nhào bột cho.”

“Vậy thì chị sẽ thái nhỏ thứ này.”

Garfiel dùng một miếng khăn quấn quanh đầu, trước mặt cậu là các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn. Trong lúc đó, Frederica mang dụng cụ nấu ăn ra và nhẹ nhàng chuyển chúng cho cậu.

Cặp chị em đã bắt đầu làm việc cùng nhau, khoảng cách mười năm kia đã hoàn toàn biết mất, họ lại được trở về với những kỉ niệm thời thơ ấu.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.