Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chút Tự Tin Cuối Cùng (P1)

Phiên bản Dịch · 3140 chữ

“Nhưng nghiêm túc mà nói, tôi không chắc liệu nó có ổn không nữa…”

“Sao anh lại nói vậy? Em nghĩ kế hoạch của chúng ta quáaa ổn luôn ý. Dám chắc là diễn xuất của Anne và Lewes-san đã hoàn toàn đánh lừa được Garfiel và Frederica.”

“Em chắc chưa vậy?... Anh nói thật nhé, anh đã thật sự bị sốc trước cái điệu bộ đậm chất tuồng chèo của Lewes-san và màn kịch siêu siêu dở tệ của Annerose đấy.”

“Giữ im lặng đi, Subaru.”

Cả ba cùng ngồi vào bàn ăn, chờ xem kế hoạch của họ diễn ra như thế nào, trong khi Annerose cắt ngang mạch suy nghĩ của Subaru. Má cô đỏ bừng vì xấu hổ, điều này khiến gương mặt cô có vẻ phù hợp hơn với độ tuổi của mình.

Kế hoạch của Annerose để khôi phục mối quan hệ chị em của họ cực kỳ đơn giản.

Nội dung chính của nó bắt nguồn từ đề xuất của Emilia, kết hợp với phần mà Subaru chưa thể tìm ra – đó là làm thế nào để ném Garfiel và Frederica vào chung một phòng trong khi chia sẻ cùng một mục đích.

Annerose đã tận dụng một kỷ niệm chung giữa hai người họ để dễ dàng thực hiện kế hoạch này.

Những chiếc bánh nướng nhân thịt mà Frederica thi thoảng nấu đã giúp cô tạo nên một chút nét riêng kể từ thời còn ở Thánh Địa. Họ không dám chắc chắn rằng Garfiel cũng biết cách làm ra nó, nhưng mà,

“Frederica thường đề cập đến nó, rằng bà của cô ấy đã dạy cô cách làm món bánh này, và cô vẫn còn nhớ như in cái cách mà mẹ cô đã nấu nó. Đương nhiên là Garfiel chắc chắn cũng đã lớn lên với những kỷ niệm như vậy, thế nên ta tin rằng rất có thể anh ta cũng đã thừa hưởng được công thức từ Lewes-san. Từ những gì ta được nghe kể, Garfiel vốn đã luôn là một đứa cháu hiếu thảo.”

“Tôi không có lí lẽ nào để chống lại tất cả những điều đó. Vả lại, điều mà tôi quan tâm lúc này không phải là chuyện cô đã đào sâu câu chuyện đó như thế nào.”

“Mùu~.”

Annerose phụng phịu, nhưng Subaru sẽ không để hành động dễ thương đó xóa bỏ những lỗi lầm của cô.

Họ đã giăng sẵn lưới để tóm gọn Frederica, và rồi ném cho cô một cái cớ để bắt cô vào bếp mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Vấn đề là họ đã làm thế nào để xua tan nỗi nghi ngờ của Frederica và che lấp đi mưu đồ xấu xa của mình.

“Và thế là cô đã lừa cô ấy rằng mình không may mắc phải một căn bệnh quái ác khiến cô sẽ phải chết nếu không được ăn bánh nướng. Nếu biết thành tâm hối cải thì cô hãy cầu xin sự tha thứ từ cái bánh nướng đó đi.”

“Ta chỉ đơn giản là lỡ miệng thôi. Tại sao ta phải xin lỗi cơ chứ…”

“Anh ấy nói đúng đấy, chị cũng không chắc về điều đó nữa. Được rồi, chị sẽ cùng em xin lỗi cái bánh.”

“Ta-ta e rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác rồi! Emily đã nói vậy, ta e rằng mình không còn lựa chọn nào khác!”

Khuôn mặt của Annerose đỏ bừng, cô dễ dàng xiêu lòng trước ý định của Emilia.

Trong bầu không khí sặc mùi yuri như vậy, Subaru không thể chịu đựng thêm được nữa, thế rồi quay mặt sang nhìn Lewes đang ngồi yên ở kia.

“Lewes-san, có vẻ như cô đang cảm thấy áy náy vì đã ném Garfiel vào cái bẫy của mình một cách suôn sẻ, đúng không hả.”

“Ồ, ta không hề cảm th--… không không không không, khoan đã! Cậu vừa nói gì thế, cái cách mà cậu thổi phồng tội lỗi của ta lên rồi nhẫn tâm đâm thủng nó bằng một cây kim, ta không muốn nghe thứ đó nữa, dừng lại đi, nó làm tổn thương trái tim ta.”

Câu nói đầy ác ý của Subaru đã đưa Lewes quay trở lại trạng thái bình thường như trước đây.

Ngay sau đó, cô chợt nhận ra Subaru đã khuơ môi múa mép về những gì cậu ta đã làm để tiếp thêm sức mạnh cho cô, và thế là,

“Quá muộn rồi, gạo đã nấu thành cơm. Ta không chắc liệu mình có vui hơn vì điều này không. Ta muốn hai nhóc ấy làm lành với nhau, tất nhiên là vậy, nhưng…”

“Cô không cần phải lo lắng về chuyện đó nữa. Chẳng phải là chúng ta đã từng khẳng định rằng dù không can thiệp vào, thì hai người họ đến một lúc nào đó sẽ tự khắc yêu thương nhau thôi, phải không nào. Vì thế, kết quả vẫn không hề thay đổi, tất cả những gì chúng ta làm là khiến cho kết quả đó đến sớm hơn một chút thôi. …Tôi tin rằng sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể đốt cháy giai đoạn.”

“Sao lại vậy?”

“Tại sao à? Bởi vì nếu không làm vậy thì quả là lãng phí thời gian trong khi họ có thể hạnh phúc với nhau. Con người rồi cũng đến lúc phải chết, nếu vậy thì chẳng phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta hành động sớm hơn một chút hay sao?”

“-----”

Lewes mở to mắt, rồi cô thở dài trong nỗi bất lực.

“Cậu là kiểu người như vậy phải không, nhóc Su. Một chàng trai không bao giờ suy xét những nguyên tắc của bản thân, dù chỉ là một chút.”

“Không, không phải vậy. Tôi là kiểu người có thói quen dễ sa lầy vào những suy nghĩ vụn vặt, dám cá là cô sẽ không bao giờ kiếm được người thứ hai như vậy. Chỉ là tôi thường tự nhủ bản thân rằng, có những chuyện thật sự không đáng để bận tâm đến, vì rốt cuộc nó sẽ ổn cả thôi. Tôi nghĩ vậy đấy, và cũng hy vọng rằng mình sẽ trung thành với nguyên tắc đó.”

“Kể cả khi cậu không bận tâm đến, mọi việc vẫn sẽ ổn, là vậy sao.”

“Chính là vậy đấy. Chúng ta biết vài người cần phải được hàn gắn, và sự hàn gắn làm cho mọi người đều hạnh phúc. Vì thế, đừng suy xét lại quá khứ, mà hãy hy vọng vào tương lai. Đến khi chúng ta gặp được tri kỷ của đời mình, hãy dồn những lo lắng đó lại và giải quyết chúng bằng câu thần chú ‘EMT!’. Đó là điều mà mãi sau này tôi mới nhận ra đấy.”

Tất nhiên, cậu không thể áp dụng điều đó cho mọi thứ.

Subaru thực sự là một con người yếu đuối, người luôn tỏ ra khổ sở quá mức trước những vấn đề nhỏ nhặt. Trong khi đó, thời gian và cơ hội của cậu lại là hữu hạn.

Chính vì thế, cậu muốn đưa ra những sự lựa chọn mà không cần phải lăn tăn hay do dự.

“Cậu nói đúng. Ở tuổi này, ta vẫn còn quá nhiều thứ phải truyền dạy, và cũng nhiều thứ ta phải học. Ta e là mình sẽ không thể nhận ra điều đó nếu ta chọn kết thúc cuộc đời của mình ở Thánh Địa.”

“Thay vì lựa chọn chôn vùi nó thì hãy trân trọng cuộc sống này, điều đó sẽ làm cô cảm thấy hạnh phúc. Mà chắc không cần tôi nói thì cô cũng tự hiểu điều đó nhỉ?”

“Vậy thì ta nghĩ rằng ta nên tận hưởng quỹ thời gian của mình nhiều nhất có thể. Giờ ta đang rất nóng lòng chờ đợi ngày mà hai đứa cháu dễ thương của mình làm lành và đến bên cạnh ta, làm đủ trò để tìm kiếm sự cưng chiều từ ta.”

“Phải nói thật nhé, tôi vẫn không hình dung ra được cái cảnh tượng mà họ làm nũng ai đó để được nuông chiều đâu.”

Frederica là người quá nghiêm túc, còn Garfiel thì đối lập hoàn toàn.

Không ai trong số họ sẽ dễ dàng chấp nhận sự cưng chiều của bà mình. Nhưng vì cả hai – không, cả ba – đều mong muốn có được tình cảm gia đình hơn bất cứ thứ gì khác, nên tất cả họ đều tạo nên một cảm giác gì đó khá lôi cuốn.

“Thứ lỗi cho tôi vì đã xen vào cuộc thảo luận. Thô-Lỗ.”

Giọng nói của người quản gia lặng lẽ trong căn phòng bỗng dưng thì thầm vào tai Subaru.

Cậu trố mắt ngạc nhiên khi Clind vừa mới ở ngay đây mà thoắt cái đã đứng bên cạnh Annerose.

“Có chuyện gì thế, Clind? Anh không thấy ta đang tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc bên Emily à.”

“Bề tôi hèn mọn cảm thấy thật chua xót khi phải làm phiền Người. Thật sự rất đau lòng, nhưng tôi phải thông báo với Tiểu thư rằng Roswaal-sama, ngài ấy đã trở về. Góp-Lời.”

“Ông ta về rồi đấy à? Lần nào cũng vậy, có vẻ như ông chú rất biết cách chọn thời điểm để xuất hiện thì phải…”

Annerose cau mày, trong giây lát cô lầm bầm khó chịu.

Subaru cười thầm khi nhận ra rằng ngay cả những người thân của Roswaal cũng nhận xét như vậy về thói quen của hắn ta. Thế rồi cô đứng dậy.

“Có vẻ như người chú của ta đã trở về, vậy hãy cho phép ta được đến đón ông ấy. Emily, Subaru và Lewes-san, hãy thư giãn ở đây trong lúc chờ đợi hai người họ. …Riêng Emily và Subaru, sắp tới cả hai sẽ phải bận rộn đấy.”

“À được, chị hiểu rồi. Vậy chị sẽ chờ ở đây.”

Emilia nghiêm túc gật đầu, và Annerose trao cho cô một cái nhìn đầy trìu mến. Sau đó, cô ta nhìn sang Subaru với ánh mắt không khác gì một lưỡi kiếm đâm thẳng qua người cậu.

Subaru cau mày trước sự thiên vị trong cách đối xử của cô, ngay lúc đó, Annerose nhanh chóng cùng Clind rời đi.

Đó cũng là lúc mà Subaru để ý tới những tách trà được đặt trước mặt cả ba người, cậu gần như phải thốt lên.

“Có ai để ý Clind đã làm gì với mấy tách trà này không vậy?”

“Không, em không để ý lắm. Clind-san chỉ đang hoàn thành xuất sắc công việc như mọi khi thôi.”

“Mhm, quả thật kỹ năng pha trà của người này đã lên đến mức bậc thầy. Nó được làm nguội đúng với gu thưởng trà của ta.”

“Tách trà của tôi cũng rất vừa miệng, vậy… còn của em thì sao, Emilia-tan?”

“Em thích uống nóng, và nó thật sự rấttt nóng.”

“Clind-san có còn là con người nữa không vậy?”

Annerose nói rằng cậu chỉ cần chấp nhận điều đó, nhưng Subaru không thấy nó dễ dàng chút nào. Có lẽ đây chính là sự khác biệt cơ bản giữa những người sinh ra ở dị giới và những người được sinh ra ở thế giới này.

…Đó cũng là những gì cậu thấy khi liếc nhìn Emilia và Lewes, họ cũng đang cảm thấy choáng ngợp trước khả năng của Clind. Rốt cuộc thì anh ta vẫn là một thứ gì đó ngoại lệ. Cho đến khi,

“Thế quái nào, vậy ra đây là nơi mà những kẻ chủ mưu đang ẩn nấp đấy hả.”

Chỉ vài phút sau khi Annerose và Clind rời đi, một chàng mãnh hổ tóc vàng mở cửa bước vào.

Có vẻ như cậu ta đã nhận ra Subaru và những người còn lại rõ ràng chính là những kẻ giật dây, điều đó khiến biểu hiện trên gương mặt cậu thật sự khó đoán. Dù sao thì,

“Hình như có ai đó đã phát hiện ra đám kẻ xấu chúng ta mất rồi.”

“Có vẻ như anh đã giúp tôi cảm thấy khá hơn rồi đấy, dù trước đó trông tôi thật sự thảm hại.”

“Mọi chuyện thế nào rồi? Hai người đã nói chuyện rồi phải không?”

Garfiel nhe nanh trong khi bước tới, và Emilia hồ hởi bắt chuyện cậu ta. Lewes thì cúi gằm mặt, tỏ ra lúng túng trong khi chăm chú lắng nghe những lời tiếp theo của cậu.

Garfiel nhìn cả hai, rồi thở dài.

“Ồ, cảm ơn vì sự can thiệp quá mức cần thiết đó nhé. Chị hai và tôi… chắc chắn rồi, chúng tôi đã có cuộc nói chuyện. Cô không cần phải lo lắng gì cả.”

“Thật không vậy? Thế thì tại sao hai người không cùng nhau đến đây, tay trong tay?”

“Đời nào bọn tôi lại làm ba cái trò đáng xấu hổ đó hả! Dù có làm lành với nhau đi nữa thì giữa chị em làm gì có chuyện nắm tay dễ dàng như vậy. Đừng làm tôi mắc cười nữa.”

“Nhưng điều đó thì có gì mà xấu hổ, tôi nghĩ nó rất tốt mà.”

Có vẻ như Emilia không cố ý trêu chọc gì cậu, nhưng khi nhìn nhận nghiêm túc về nó, cô cảm thấy có chút tiếc nuối. Garfiel chẳng còn gì để nói với cô nữa, thay vào đó cậu nhìn sang Lewes đang bối rối.

“Bà Bà.”

“…Chuyện gì đấy, nhóc Gar?”

“Con xin lỗi vì đã làm Bà Bà phải lo lắng, bây giờ con đã ổn rồi, và chị hai cũng ổn. Bà Bà không cần phải lo lắng nữa.”

Garfiel xoa mũi trong lúc nói, còn Lewes thì chìm vào im lặng. Khuôn miệng cô giãn ra, và một nụ cười già nua không phù hợp với vẻ trẻ trung của cô nở ra trên gương mặt.

“Ta hiểu rồi, thật là nhẹ nhõm. Dù sao nhóc cũng không thể khiến thân già này lo lắng thêm được, nếu không thì thọ mệnh của ta sẽ bị rút ngắn đi mất.”

“Đó không phải là thứ chết tiệt mà chúng ta có thể đem ra để đùa cợt, Bà Bà à, đừng bao giờ nói ra những lời như vậy.”

Lewes lấy lại phong thái thường ngày, trong khi Garfiel khịt mũi đáp trả.

“Dù sao thì, Đội trưởng, và cả Emilia-sama nữa, tôi xin lỗi vì đã khiến hai người phải xen vào chuyện này.”

“Đừng để tâm đến việc đó. Tôi và Emilia-tan chỉ đang giết thời gian bằng cách hàn gắn lại các mối quan hệ giữa những người ở Dinh thự này thôi mà. Không có gì to tát để phải xin lỗi cả, đúng vậy không?”

“Subaru, vậy ra anh chỉ muốn giết thời gian thôi sao? Đây là một vấn đề quan trọng đối với họ, anh phải nhìn nhận nó nghiêm túc hơn chứ. Hừm!”

“Cái gì cơ!? Anh chỉ muốn giữ lại một chút thể diện thôi mà, vậy cũng không được sao!?”

Dường như Emilia đã không nhận ra ngụ ý ẩn sau câu trả lời vòng vo của Subaru dành cho Garfiel. Mà có khi chỉ là cậu ta tự nghĩ vậy về cô thôi, thế rồi một nụ cười bỗng dưng nở trên gương mặt của Emilia, vậy là,

“Heehee, em chỉ đùa chút thôi. Em hiểu anh đang làm gì mà, anh không thành thật chút nào cả, Subaru.”

“Ôi thần linh ơi… EMK (Emilia-tan Maji Koakuma) đang tấn công, và thứ mị lực chết người của cô ấy… cô ấy sẽ giết tôi mất…”

(Emilia-tan Maji Koakuma: Emilia-tan Thật sự là một Tiểu Qủy)

“Anh đang tỏ cái thái độ chết bằm gì với lời xin lỗi của thằng này vậy, oi.”

Garfiel choáng váng. Subaru và Emlia liếc nhìn nhau, trước khi đối mặt với cậu ta lần nữa.

“—Bọn tôi rất vui vì đã được giúp đỡ.”

Cả hai cùng đáp lại lời xin lỗi của cậu.

Garfiel cau mày và tỏ thái độ không hài lòng, còn Lewes thì nhún vai với cậu. Subaru giơ ngón tay cái lên trước mặt Emilia trong lúc cô vui vẻ nhìn hai người.

“Mà này, Garfiel. Vậy chuyện gì đã xảy ra sau đó vậy, cái lý do cho cuộc nói chuyện của hai người, ý tôi là cái bánh nhân thịt ý. Thật sự tôi đã rất háo hức mong chờ nó đấy.”

“Anh tưởng làm một cái bánh mà dễ à. Bí quyết ở đây là phải nướng đều và nướng chậm để đạt được hương vị tuyệt hảo. ‘Đủ kiều diễm để đưa một miếng Baumbem vào giấc ngủ’ chính là câu châm ngôn chết tiệt mà ta có thể nói lúc này.”

“Baumbem là cái quái gì vậy. Nó có giống món bánh Baumkuchen không? Nhưng tôi khá chắc kèo là nếu cậu lơ là cái món Baumkuchen ấy thì nó sẽ trở nên tệ hại thay vì kiều diễm đấy.”

Theo như Garfiel nói, sẽ mất hai tiếng đồng hồ trước khi chiếc bánh sẵn sàng.

Có nghĩa là nó sẽ trùng với thời điểm ăn tối, và có khi sẽ trở thành một món ăn ở đó.

“—Tôi phải nói rằng nó nghe~ ~ chừng có vẻ được việc đấy.”

Không còn cách nào để đánh lạc hướng bản thân khỏi cơn đói, Subaru chuyển sự chú ý đến những việc có thể làm để giết thời gian trong lúc chờ bữa tối – ngay lúc một giọng nói quen thuộc cất lên.

Cả bốn người đánh mắt sang người nói với vẻ mặt đầy cáu kỉnh.

“Ôi~ trời ôi trời. Tôi đã phải tạm rời xa nơi này để giải quyết bao nhiêu là công chuyện, vậy mà cái~ ~ ~ bầu không khí lạnh~ ~ ~ tanh này là sao đây nhỉ.”

“Không phải là tôi không biết ơn công việc của ông, nhưng gieo gió thì ắt phải gặt bão thôi, bọn tôi phản ứng như vậy thì có gì quá đáng? Mà hơn nữa, cả tôi và bọn họ vẫn đang còn tốt chán, ông hãy nhìn Garfiel mà xem kìa, cậu ta sắp tăng xông tới nơi rồi.”

Một đường tĩnh mạch phồng hẳn trên trán của Garfiel trong khi cặp mắt cậu bắn ra từng tia máu đỏ ngầu.

Trước ánh nhìn chết chóc của Garfiel, người đàn ông kia không hề tỏ ra nao núng, mà trái lại, gương mặt ông ta vẫn hoàn toàn tươi tỉnh, và kết hợp với giọng nói đặc trưng đó, có thể dễ dàng nhận ra, đó chính là Roswaal L. Mathers.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.