Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chút Tự Tin Cuối Cùng (P2)

Phiên bản Dịch · 3439 chữ

Roswaal là chủ mưu đằng sau các sự kiện ở Thánh Địa, và chính hắn đã thú nhận như vậy, nên về cơ bản thì thiện cảm của mọi người đối với hắn đã giảm sút đáng kể. Cơn thịnh nộ của Garfiel vẫn đang rạo rực bên trong cậu, tạo nên một nhiệt lượng khổng lồ. Thật sự không thể đoán trước được khi nào thì cậu ta sẽ phát nổ.

Subaru cũng cảm thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn bên trong cậu khi nói về Roswaal, và sau khi nghe lời thú nhận của Roswaal, cái cảm giác rối như tơ vò của cậu đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm.

Subaru biết rằng Roswaal không chịu trách nhiệm cho tất cả những gì đã xảy ra ở Thánh Địa và Dinh thự.

Vì lý do nào đó, Roswaal chỉ tiết lộ thông tin này cho Subaru. Cậu ta không hiểu tại sao lại như vậy, nhưng bản thân cậu cảm thấy mình không có ý định tiết lộ sự thật này cho mọi người.

Nguyên nhân hoàn toàn nằm ở Roswaal – hoặc chí ít, thì cũng chiếm 90% trong tất cả mọi vấn đề. 10% còn lại nằm ở một vài bên khác.

Subaru không muốn khuyến khích bất kỳ sự lo lắng không cần thiết nào vào lúc này.

“Subaru, anh có ổn không vậy? Khuôn mặt anh bây giờ trông rấtttt kỳ lạ đó.”

“Thật vậy ư? Nó trông như nào?”

“Ừmm thì, đôi mắt của anh, nó kiểu xấu tệ luôn ý, như thế này này.”

“Nghiêm túc chứ? Mặt anh trông dễ thương như thế á?”

“Nó không hề dễ thương chút nào cả!”

Emilia đưa tay kéo khóe mắt của mình lên khi cô cố gắng bắt chước biểu cảm của Subaru. Ngay cả lúc cô đang cố thể hiện sự kinh khủng của nó, thì vẻ đáng yêu của cô vẫn hoàn toàn lấn át. Đó chỉ đơn thuần là sự quyến rũ của cô ấy.

Emilia bĩu môi trong khi Garfiel tức tối ngồi xuống. Subaru quan sát cách Lewes chuẩn bị trà cho Garfiel trong khi cậu nói chuyện với Roswaal, người duy nhất vẫn còn đứng.

“Dù sao thì, chào mừng đã trở lại. Ông đã làm xong việc của mình chưa?”

“À-ha~ ~ ~, tôi thực sự đã cảm nhận được lòng trắc ẩn của Subaru-kun rồi đó. Và vâng, không có vấn đề gì phát sinh cả. Tôi đã đến thăm một số ngôi làng trong lãnh địa của mình và cả nơi ở mới của chúng ta nữa.”

“Bỏ qua chuyện nơi ở đi, ông nói là đã đi vòng quanh lãnh địa à? Để làm gì thế?”

“Là bởi~ ~ vì, gần đây có nhiều ồn ào liên quan đến việc Dinh thự của Lãnh chúa bị thiêu~ ~ rụi. Nếu không thông báo cho dân chúng về tình hình sức khỏe của mình, tôi không chắc rằng sẽ không có kẻ ngu ngốc nào dám thực hiện những mưu đồ sai~ ~ trái. Vậy nên tôi đưa ra một quy tắc để can dự sâu vào nền hòa bình và ổn định của toàn lãnh~ ~ thổ.”

“Vậy vấn đề ở đây là vị Lãnh chúa ấy đang tự biến mình thành kẻ xấu xa nhất, và là người đang nghĩ ra những âm mưu tồi tệ nhất?”

“Thật~ ~ sự gay gắt quá đi mà. Người dân của tôi đã không chịu bất cứ tổn hại gì, và dân làng Arlam cũng không hề biết gì về sự thật. Cậu không nghĩ rằng thái độ cứng rắn và dai dẳng của cậu sẽ cản trở tương~ ~ lai của chúng ta hay sao?

“Chậc.”

Không bao giờ bỏ lỡ dù chỉ một nhịp.

Với những lời chỉ trích gay gắt đó, Roswaal nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trước đó. Nếu Subaru công khai tiết lộ rằng Roswaal là người đứng sau toàn bộ vụ việc này, thì điều đó chỉ gây bất lợi cho họ, cả về cuộc Vương Tuyển lẫn quản lý lãnh thổ. Và vì thế, ngay cả những người dân của làng Arlam vẫn tin rằng Roswaal là một vị Lãnh chúa nhân từ.

Chỉ có Petra, người biết sự thật, là có quan điểm khác. Nhưng cô bé hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình, và điều duy nhất cô có thể có được từ việc tiết lộ sự thật chính là sự hài lòng về bản thân. Vì vậy, không chắc rằng cô sẽ làm bất cứ thứ gì liều lĩnh. Sự khôn ngoan đôi khi ép buộc mọi người phải đưa ra những quyết định tàn nhẫn.

“Nhưng sẽ không thật sự ổn nếu ông chỉ mãi vin vào cái cớ đó. Ông quên mất điều đó, và một khi Emilia-tan lên ngôi, ông sẽ bị chém đầu.”

“Quá ư là kinh khủng. Tuy~ ~ nhiên, ngay cả là thế thì tôi vẫn~ ~ có thể có cơ hội để thực~ ~ hiện mục tiêu của mình.”

“Bọn tôi không ở đây để nghe ông kể lể về những âm mưu chết tiệt của mình. Ram sẽ phải khóc nếu ông tiếp tục những ý tưởng ngớ ngẩn như thế, tên khốn chết bằm.”

Thật đáng ngạc nhiên, Garfiel đã cắt ngang để ngăn chặn những hành vi khiêu khích của Roswaal. Roswaal nhướng mày ngạc nhiên và rồi hắn thản nhiên giơ tay lên.

“Ôi trời, được~ ~ rồi. Tôi không~ ~ hề muốn đối đầu với các cô cậu một~ ~ chút nào cả. Từ khi nào mà cuộc nói chuyện này lại biến thành một cuộc tranh cãi vậy, trong khi tôi đã đến~ ~ đây để khẳng định sự hiện diện của mình? Tôi cho rằng tất cả điều này thật quá ư là vô nghĩa.”

“Cũng vì ông đang nói những thứ khiến Subaru lẫn Garfiel phải nổi điên, và tôi có thể nói rằng ông đang làm chuyện đó một cách có chủ đích. Vậy là đủ rồi, đừng chọc tức người khác nữa, ông đâu phải là một đứa con nít.”

“----”

Roswaal cố gắng giải quyết vấn đề một cách từ tốn, trong khi Emilia ấn ông ta xuống từ phía trên, một tay cô chống ngang hông. Roswaal tròn mắt ngạc nhiên trong khi Emilia tiếp tục.

“Ông không cần phải lo sợ như vậy, tất cả chúng tôi đều nhớ rõ những gì ông đã làm, và những gì ông đã hứa. Sẽ thật vô nghĩa khi cứ cố ý bêu xấu bản thân và khiến mọi người lo lắng như vậy. Ông thật là vô vọng.”

Nghe Emilia nói cứ như thể cô đang mắng một đứa trẻ không nghe lời vậy.

Nhưng có vẻ như họ không thể bác bỏ những lời nói của cô là không chính xác hay sai thời điểm, và Roswaal vẫn chọn cách im lặng mà không hề có bất kỳ phản bác gì. Thực tế thì cách hắn ta đang nheo mắt và trưng ra bộ mặt nhăm nhúm khiến cho Emilia có cảm giác vô cùng khó chịu.

Dù Subaru không thực sự tin rằng Roswaal đang nghiêm túc với thứ biểu cảm trẻ con đó.

“Điều em làm thật sự giúp ích cho bầu không khí ở đây đấy, thật đúng như những gì chúng ta mong đợi từ Emilia-tan.”

“….? Umm, em cám ơn. Còn một điều nữa, chắc hẳn là vẫn còn nhiều lý do đằng sau việc ông đi khắp Lãnh địa như vậy. Ông đã làm những chuyện gì, Rowsaal?”

“A-ha-ha~ ~, cô thật sự đã trở nên nhạy bén hơn rồi. Tôi đã tuần tra khu vực vì những lý do như đã nêu, để chứng minh sức khỏe của tôi, và cũng là… để chuẩn bị cuộc di cư cho những cư dân của Thánh Địa.”

“Chuẩn bị cuộc di cư á!”

Những lời nói đó khiến Garfiel không thể giữ yên lặng. Lewes vội vã trở lại bên cạnh trong khi cậu ta đập lòng bàn tay xuống bàn.

“Thế có nghĩa là chuẩn bị trước nơi họ sẽ đến, phải không?”

“Chắc chắn là vậy rồi. Quãng thời gian tị nạn ở làng Arlam đã chứng minh rằng đó là nơi tốt~ ~ nhất để tiếp nhận họ. Nhưng ngôi làng đó cũng có giới hạn của riêng nó. Nếu dân số của nó tăng gấp đôi so với ban đầu, nó sẽ không thể tự duy trì. Tất nhiên, họ có thể mở rộng ngôi làng, nhưng điều đó vướng phải vấn đề về hàng rào kết giới.”

“Kết giới? Tên khốn nạn nhà ngươi đã giăng thứ kết giới chết tiệt đó lên khắp ngôi---”

“Bình tĩnh nào, Garfiel. Chúng ta không nói về thứ kết giới giống như ở Thánh Địa. Có cả một bầy ma thú đang ẩn nấp trong những ngọn núi xung quanh đó. Vì vậy, một kết giới đã được dựng lên quanh ngôi làng để giữ chúng tránh xa. Đó là điều mà Roswaal đang nói đến.”

Chính kết giới đó là thứ đã thúc đẩy sự tan rã của bọn ma thú.

Vì dân làng không thể sống cạnh chúng, và cũng vì ngôi làng cần phải được tách biệt, nên rất khó để mở rộng nó.

“Subaru-kun đã giải thích rất hoàn hảo, đó chính~ ~ xác là vấn đề. Vậy~ ~ nên người dân của Thánh Địa phải được chia nhỏ một phần đến Làng Arlam, và sau đó chia~ ~ lẻ phần còn lại cho những khu vực khác. Bất kể nơi nào chào đón họ, họ sẽ không thể ở lại cùng nhau như hồi còn ở Thánh Địa nữa. Tôi thực sự cảm thấy đau nhói trong lồng ngực, khi nghĩ về cảnh tượng chia~ ~ cắt đó.”

“Thật trơ tráo và thiếu thận trọng…”

Lewes không thể giữ mình trước những lời xúc phạm và giọt nước mắt cá sấu của hắn ta.

Thế rồi Roswaal quay trở lại với một nụ cười trên môi, hắn tiếp tục,

“Và~ ~ vì thế, tôi đã khẩn~ ~ trương đi khắp lãnh thổ. Cũng vì bị giới hạn về khoảng cách và thời gian, nên chỉ có thể đến thăm các địa điểm gần đó. Tôi~ ~ cũng đã cử người đưa tin đến các~ ~ thị trấn khác, bởi chúng ta vẫn~ ~ còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.”

“Đúng là vậy, nếu ông không mau chóng trở lại văn phòng của mình, Otto sẽ chết vì làm việc quá sức. Đó là nơi mà con người có thể sẽ phải chết giữa sức nặng của trách nhiệm và công việc.”

“Quả thật là một cách chết mới lạ. Rất~ ~ là hấp dẫn.”

Subaru đồng ý, nhưng cậu không theo đuổi chủ đề này.

Roswaal đã trở lại, điều đó sẽ khiến Ram vui vẻ hơn. …Subaru suy ngẫm về một thứ gì đó xa xăm trước khi cậu ta nghiêng đầu, cảm thấy có điều gì đó tồi tệ.

“Thật ra thì Anne nói rằng em ấy rời đi để đón ông, nhưng… em ấy không đến cùng ông?”

Có vẻ như Emilia đang có cùng một câu hỏi với Subaru. Roswaal giơ ngón tay lên.

“Đó là bởi vì tôi đã yêu~ ~ cầu cô ấy. Tôi đã suy nghĩ đến việc giải quyết một trong các vấn đề cần phải giải quyết.”

“Các vấn đề phải giải quyết sao?”

“Nhân vật chính của sảnh yến tiệc. Tôi tin rằng cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó, Emilia-sama.”

“---!”

Emilia giật nảy mình vì ngạc nhiên.

Nhưng cú sốc chỉ kéo dài trong tích tắc. Vẻ mặt của cô ngay lập tức trở nên nghiêm túc, và cô ấy nhìn Subaru với ý chí mạnh mẽ trong đôi mắt thạch anh tím của mình.

Cậu nhận ra cảm giác ngứa ran dọc sống lưng trong khi nghiêng đầu, tỏ vẻ chất vấn.

Nhưng không ai cho cậu một câu trả lời rõ ràng.

“Được rồi. Nó đang bắt đầu ngay bây giờ phải không?”

“Chúng ta có thể bắt đầu ngay khi cô sẵn sàng. Và ta vẫn còn thời gian trước khi chiếc bánh được nướng xong. Tôi sẽ nói rằng bây giờ là thời điểm hoàn hảo để làm việc đó.”

“Đây là một chuyện hệ trọng, nhưng chẳng phải tất cả những sự chuẩn bị này là quá cẩu thả hay sao?”

“Hiện tại rất khó để chúng ta có thể sắp xếp thời gian như đã định. Kể từ ngày mai trở đi, cô sẽ phải rất bận rộn, vậy tại sao chúng ta không tận dụng cơ hội hiếm hoi này nhỉ?”

“Ừm… nếu đã vậy thì... được thôi. Tôi sẽ làm.”

Roswaal gật đầu hài lòng.

Hai người họ dường như đã đạt được thỏa thuận, nhưng Subaru vẫn chưa biết họ đang thảo luận về điều gì. Cả Garfiel và Lewes cũng cùng chung thắc mắc như cậu.

“Này này, đừng có tự ý làm mọi việc theo ý mình nữa. Ông đang nói về cái gì vậy? Tốt hơn hết là ông không nên bắt Emilia-tan tham gia vào bất cứ trò hề nào của ông.”

“Đó sẽ là một sự hiểu lầm tai~ ~ hại, Subaru-kun. Cứ thư giãn đi nào. Vấn đề này không chỉ liên quan đến Emilia-sama, mà còn liên quan đến bản~ ~ thân cậu nữa.”

“Ý ông là tôi cũng--”

--Phải tham gia? Trước khi cậu ta có thể kết thúc câu nói của mình, Roswaal đã đưa mặt lại gần. Subaru bất giác lùi lại, lưng đập vào tường, và ngón tay của Roswaal chạm vào mũi cậu.

“—Chúng ta đang thảo luận về buổi lễ phong tước cho chức Kỵ sĩ cao quý của cậu đấy.”

※ ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※   ※

“Cậu biết gì không! Thường thì sẽ chẳng ai lại rỗi hơi đến mức đi giữ bí mật chi tiết của một sự kiện quan trọng với những người trong cuộc cả! Mọi người có bao giờ tổ chức một lễ cưới bất ngờ cho cô dâu và chú rể không? Một đám tang bất ngờ có thật sự tồn tại không? Không, không hề.”

Bị kéo vào một căn phòng để thay đồ, Subaru càu nhàu trong khi cởi bỏ bộ đồ thể thao của mình.

Thông tin mà Roswaal xác nhận trong phòng ăn quả là một cú sốc tuyệt đối với chính cậu.

-Lễ phong tước Kỵ sĩ.

Buổi lễ mà vị chủ nhân công nhận người thuộc cấp là Kỵ sĩ dưới trướng họ, và được tất cả mọi người công nhận sự thay đổi địa vị của họ.

Nó đi kèm với các thủ tục và nghi thức đa dạng, chắc chắn sẽ có sự khác biệt tùy theo quốc gia và thế giới quan. Subaru đã chứng kiến nhiều nghi lễ như vậy trong manga và anime, nhưng không thể tưởng tượng nổi rằng cậu ta sẽ nhớ được điểm giống và khác giữa chúng là gì.

Và tất nhiên là cậu không thể hy vọng biết được các nghi thức cho một lễ sắc phong tiêu chuẩn của xứ Lugnican.

“Mong rằng họ đã đi hết và chuẩn bị những thứ chết tiệt đó như là chuyện hiển nhiên phải làm. Có lẽ con nhóc Annerose chết bằm đó đã ghen tỵ vì tôi ở trên Emilia-tan và đang cố gắng làm bẽ mặt tôi!”

“Có chắc là vậy không? Dù rằng nhân vật chính của lễ phong tước là người Kỵ sĩ được đón nhận vinh dự đó, nhưng chủ nhân của họ mới là người có trách nhiệm phải thông báo cho họ. Nếu Annerose-sama làm điều vô nghĩa như vậy, nó sẽ khiến không chỉ bản thân cậu mà cả Emilia-sama cũng phải bẽ mặt. Cậu có thật sự tin rằng người thông minh như ngài ấy sẽ làm điều đó không?”

Subaru nhìn sang Otto, người đang giúp cậu thay quần áo. Bạn có thể đang thắc mắc tại sao chúng ta lại phải cần có người thay quần áo giúp mình, nhưng thật sự những bộ lễ phục này có rất nhiều cách mặc khác nhau.

Mà điều đó thì Subaru lại không biết.

“Natsuki-sama. Cách đúng đắn nhất để mặc bộ đồ này đòi hỏi ngài phải bắt đầu với lớp áo lót này trước, sau đó tiếp tục với phần dưới này. Lời-Khuyên.”

“À, cảm ơn nhé. Cơ mà thực sự những bộ quần áo này vừa vặn với tôi một cách đáng sợ, buổi lễ này đã được lên kế hoạch chính xác là bao lâu rồi?”

“Nó đã được đưa ra thảo luận ngay sau khi ngài đặt chân đến gia đình này. Và một trong số đó là việc quyết định tổ chức buổi lễ sau khi Roswaal-sama trở về… Tôi xin bảo đảm với ngài rằng Emilia-sama đã nghiên cứu và tập dượt kỹ lưỡng cho buổi lễ. Báo-Cáo.”

“Báo cáo quá muộn! Mà tại sao Emilia-tan cũng phải giữ bí mật!?”

“Có thể vì nói ra sẽ rất khó xử chăng? Mà dù sao thì, cậu không hề biết chút lễ nghi nào của một lễ phong tước à? Việc đó sẽ ít nhiều gây ra rắc rối đây…”

Subaru luồn tay qua ống áo của bộ đồ mà Clind đưa cho cậu, bối rối không biết phải làm gì.

Otto nhận thấy nỗi lo lắng đã lộ rõ trên gương mặt Subaru, và dường như bắt đầu nhìn thấy những trở ngại cản trở buổi lễ này.

“Đúng là vậy nhỉ? Chuyện này là không thể tránh khỏi. Tôi rất vui khi biết được cảm giác Emilia-tan lúc này, và thật điên rồ khi tôi được vinh dự nhận tước Kỵ sĩ, nhưng chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu buổi lễ này thất bại, phải không? Được rồi, tốt hơn hết tôi nên quỳ gối cầu xin việc này hoãn lại---”

“Anh chỉ cần bước về phía trước khi được xướng tên, và quỳ gối trước Emilia-sama. Sau đó, anh rút thanh kiếm của mình ra khỏi bao và trao nó cho cô ấy. Emilia-sama sẽ nhận lấy thanh kiếm và đặt nó lên vai anh, rồi cô ấy nói lời thề… và thế là anh chỉ cần chấp nhận lời thề bằng cách đáp lại. Tất cả là vậy đấy.”

“…Nghiêm túc đấy à?”

Subaru lẩm bẩm vì sốc.

Mọi người trong phòng đều nhìn Garfiel, người đang khoanh tay một cách đầy tự tin.

“Gì? Anh không tin tôi à?”

“Không phải vậy, mà là tôi bị sốc khi cậu lại biết chuyện này. Làm sao mà cậu có thể biết rõ được những lễ nghi trong mấy sự kiện trang trọng kiểu này vậy…?”

“Không hẳn là vậy, Đội trưởng. Tôi không hề biết gì về những sự kiện chính thức cả.”

Garfiel ngạc nhiên và đáp lại bằng cái phẩy tay, nhưng điều đó không thể phủ nhận thực tế rằng cậu ta vừa vạch ra quy trình chính thức của một lễ sắc phong. Subaru nhíu mày thắc mắc, và rồi,

“Chỉ là những Kỵ sĩ trông rất ngầu nên tôi đã ghi nhớ nó.”

“Ồ, được rồi. Tôi đã hiểu.”

Lý do đó thuyết phục đến mức Subaru ngay lập tức đồng ý với nó.

Tinh thần Chuuni vĩ đại của cậu ta mang đến sự cứu rỗi ngay cả là ở đây. Tất nhiên là Garfiel sẽ biết về mấy buổi lễ kiểu đó rồi!... Đó chính là sức thuyết phục của lập luận này.

(Chuuni: tức Chuunibyou, một hội chứng tâm lý tuổi dậy thì, còn được gọi là Ảo tưởng sức mạnh.)

“Lời giải thích đó có khớp với hiểu biết của anh không, Clind-san?”

“Tôi chỉ hiểu sơ qua về chủ đề này, nhưng kiến thức của tôi trùng khớp với những gì được nghe. Phận tôi tớ này xin cúi đầu trước vốn hiểu biết của Garfiel-sama. Xúc-Tích.”

“Nhưng nghe anh nói cứ như kiểu là anh cũng biết rõ về nghi thức… à mà thôi, đừng bận tâm. Quên những gì tôi nói đi.”

Otto dường như nhận ra rằng mình đã vô tình chọc phải ổ rắn.

Không ai có thể trách cứ cái cách Otto rút lại ý kiến của mình khi tận mắt chứng kiến thứ ánh sáng bí ẩn phát ra từ con mắt phía sau chiếc kính một tròng kia.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.