Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chút Tự Tin Cuối Cùng (P3)

Phiên bản Dịch · 3270 chữ

Dù sao thì Subaru cũng đã vuốt phẳng những nếp nhăn trên bộ quần áo, mặc thêm lớp áo khoác và bắt đầu trang trí nó bằng những phụ kiện cần thiết.

“Bộ trang phục này xịn sò thật sự. Tôi đã phải tốn một quãng thời gian dài để làm quen với đồng phục quản gia, nhưng mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sở hữu vẻ ngoài như này.”

“Đừng tưởng bở rằng cậu sẽ có đủ cơ hội để mặc nó, chứ chưa nói đến chuyện ‘sở hữu’ nó. Đó sẽ là một trường hợp khác, khi mà cậu đã bước vào được giới quý tộc… tuy nhiên, tôi e rằng tương lai của cậu vẫn chưa đủ chắc chắn để có thể khẳng định điều gì.”

“Thế là sao?”

“Emilia-sama đang ở trên nấc thang địa vị xã hội. Chính vì cậu đang đi theo cô ấy, nên tôi e rằng cậu sẽ phải tham dự thêm một vài sự kiện kiểu này nữa. Dù sao thì thì bộ trang phục này cũng đã được thiết kế riêng cho cậu.”

Mặc dù cảm thấy ngưỡng mộ trước câu chuyện của Otto, nhưng những suy nghĩ về tương lai khiến Subaru suy sụp.

Mỗi khi tưởng tượng ra khung cảnh trang trọng trong những buổi lễ đó, trái tim cậu lại bắt đầu lạc nhịp, không thể kiềm lại được như những gì vẫn còn khắc kỷ. Dù cho những nỗi lo này chỉ có thể xảy ra nếu cậu ta an toàn vượt qua buổi lễ sắp tới này.

“Tên Roswaal khốn nạn đó, cá là hắn ta đã cố tình che giấu nó để biến tôi thành trò cười…”

“Giận dỗi cũng chẳng giúp ích được gì đâu, Đội trưởng. Bây giờ, hãy lặp lại những điều mà chàng trai tuyệt vời này vừa nói và đảm bảo rằng anh không quên nó.”

“Tôi sẽ quỳ xuống, rút thanh kiếm từ bao kiếm ra, đưa nó cho cô ấy, và nói lời thề. Ý tôi là tôi cũng đã trải qua hai buổi lễ tốt nghiệp, ít nhất tôi có thể ghi nhớ được chừng này.”

Tuy nhiên cậu quên không nói đến việc cậu ta đã tham dự những buổi tốt nghiệp đó sau khi đã tập dượt trước.

“Nói thế này thì hơi muộn, nhưng nếu đây là một buổi lễ phong tước thì có nghĩa là tất cả các Kỵ Sĩ Hoàng Gia sẽ phải thực hiện nó.”

“Không chỉ các Kỵ sĩ Hoàng Gia, mà tất cả những ai giữ tước hiệu Kỵ sĩ đều phải làm vậy. Cũng có trường hợp có người sẽ bỏ qua tất cả những yêu cầu này và trực tiếp cam kết với chủ nhân của họ. Nhưng thường thì họ sẽ phải thề trung thành với quốc gia trước khi được chọn chủ chân cho mình.”

“Vì thế, đó chính là sự khác biệt giữa phục vụ đất nước và phục vụ một cá nhân. Tôi nghĩ rằng việc phục vụ một cá nhân là đúng đắn.”

Dù sao đi nữa, cậu ta có thể nói rằng ‘Tôi là một Kỵ sĩ’, nhưng điều đó không hẳn là đúng.

Subaru đã tự xưng là Kỵ sĩ của Emilia nhiều lần, và đã nhấn mạnh nó.

Nhưng kể cả đến khi cậu ta biết được danh hiệu giả của mình đang đạt được tính hợp pháp, cậu cũng không thể cứ thế chấp nhận nó. Và cũng tự hỏi rằng chính xác thì việc được công nhận là Kỵ sĩ sẽ thay đổi cậu như thế nào.

“Mà tôi cũng phải nói về bộ trang phục mà anh mặc lên người tôi đấy. Thật sự nhé, bộ đồ này hoàn toàn vừa khít với tôi luôn đấy, anh đã lấy số đo của tôi khi nào vậy?”

“Hàng ngày, xen kẽ giữa những khoảng thời điểm mà ngài thiếu đề phòng. Biết là nó sẽ hợp với ngài, nhưng tôi vẫn rất phấn khởi khi thấy ngài mặc nó vào. Lộng-Lẫy.”

“Tôi không ngạc nhiên về số đo lắm, nhưng làm cách nào để anh kiểm tra độ vừa vặn? Có phải là tôi đã từng mặc bộ trang phục này trước đây mà không hề nhớ?”

Clind không trả lời mà chỉ mỉm cười, rồi đưa anh chàng Subaru áo quần tươm tất kia đến trước gương.

Khi Subaru nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương, hơi thở của cậu như tắc lại.

Cậu ta đang khoác lên mình bộ lễ phục tối màu mà hẳn là giá trị của nó đã vượt quá vị trí của cậu, thật sang trọng dù không được trang trí quá lộng lẫy. Dù Subaru có tạo dáng như thế nào thì bộ quần áo quyến rũ này cũng vẫn rất ổn. Và khi cậu ta cố gắng nhìn nhận một cách tỉnh táo, thì quả thực đây là bộ trang phục chỉ có thể dành cho những buổi lễ long trọng.

Nhưng, quả thật vậy, điều đó cũng khẳng định rằng chính bộ lễ phục đã làm lu mờ cậu.

Một cảm giác khó chịu, giống như cậu ta đang tham dự Lễ Shichi-Go-San vậy, hay một thứ gì đó tương tự.

Kể cả là như vậy thì,

“Hừm, trông cậu ổn hơn những gì tôi nghĩ đấy.”

“Chà, có cảm giác như bộ quần áo này đang lấn át anh thì phải, nhưng nó không hoàn toàn làm anh mờ nhạt đi. Vậy nên hãy thư giãn một chút đi, Đội trưởng.”

“Quả thật là như vậy, nó rất hợp với ngài. Ấn tượng của Emilia-sama về ngài chắc chắn sẽ chạm tới những đỉnh cao mới. Hảo-Cảm-Tăng-Tiến.”

“Anh thật sự nghĩ vậy sao? Tất cả mọi người đều thật lòng nghĩ vậy ư?”

Subaru sửa lại cổ áo nhiều lần trong khi cậu ta liếc nhìn Otto một cách đầy hoài nghi, mặc dù anh chàng Otto được xem là thẳng thắn kia không chế nhạo ngoại hình của Subaru.

Nhưng biểu hiện của Otto vẫn rất ổn, và cậu ta nhìn ngắm Subaru với vẻ tự hào trào dâng. Ngay cả Subaru cũng không thể giải thích điều đó.

“Đây, cầm lấy cái này, Đội trưởng.”

Đây là thời điểm mà những chuyện vô thưởng vô phạt không thể mang lại sự thay đổi nào đáng kể.

Subaru thở dài trong khi quay người lại, và Garfiel trao cho cậu thanh kiếm Kỵ sĩ của mình. Theo phản xạ, Subaru đón lấy nó, thanh kiếm mảnh mai đó khiến cậu sững người.

“Sẽ tốt nhất nếu như ngài sử dụng lưỡi kiếm ưa thích của riêng mình, nhưng vì ngài lúc này không sở hữu thứ gì như vậy, nên gia tộc chúng tôi đã mang nó đến. Ngài có thể giữ nó nếu ngài muốn. Món-Quà.”

“Kiếm của một Kỵ sĩ… hả. Nó là hàng thật đấy à?”

“Tôi không nghĩ là anh sẽ tìm thấy một thanh kiếm gỗ với độ tinh xảo đáng kinh ngạc như vậy đâu. Chỉ có bọn trẻ con mới thích thú với một thanh kiểu vậy th—Hở? Lẽ nào mình vừa nhận ra một cơ hội kinh doanh mới chăng…?”

Trong khi đang tưởng tượng ra tương lai xán lạn của những thanh kiếm gỗ được bày biện trong các cửa hàng lưu niệm trên khắp thế giới, Subaru cảm thấy rõ ràng sức nặng của thanh kiếm trên tay mình.

Đây không phải là lần đầu cậu cầm kiếm.

Lần cuối cùng là trong vụ đối đầu với đám ma thú ở Làng Arlam, khi cậu ta đi sâu vào vùng rừng núi cùng với Ram để tìm kiếm Rem. Cậu ta đã nhận một thanh kiếm từ nhóm đàn ông trong làng, và cầm nó trên tay mà không chút nghĩ ngợi gì.

Thanh kiếm ấy đã gãy vụn trước khi cậu có thể sử dụng nó để chiến đấu với chúng. Vì vậy, mặc dù nó không đem lại ý nghĩa quan trọng nào, nhưng nó đã đem tới cho Subaru trải nghiệm đầu tiên về việc đâm một sinh vật sống bằng một lưỡi kiếm, điều mà cậu chưa bao giờ lặp lại kể từ lần đó.

Thanh kiếm Kỵ sĩ này có vẻ mỏng hơn và nhẹ hơn so với thanh kiếm hồi đó.

Nhưng trọng lượng mà cậu đang cảm thấy trên tay thì không thể so sánh được.

“------”

Cậu bất giác tặc lưỡi, cảm thấy quặn thắt trong lồng ngực.

Trọng lượng của thanh kiếm đó và thanh kiếm này hoàn toàn khác nhau.

Và Subaru biết rằng toàn bộ mục đích của buổi lễ này là để công nhận sự thật đó.

“—Natsuki-san. Tôi sẽ trở lại và gọi cậu trước khi buổi lễ bắt đầu. Sau đó tôi sẽ kiểm tra lại lần cuối trang phục của cậu, vì vậy hãy giữ nó thật chỉnh tề.”

“…Đã hiểu.”

Otto hẳn đã nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm của Subaru, và cảm nhận được rằng cậu ta đã bắt đầu biết cách đối mặt với chuyện này.

Nói xong, cậu ta và những người khác rời khỏi phòng.

“----”

Bị bỏ lại một mình trong căn phòng, Subaru kéo qua một chiếc ghế gần đó và ngồi trước gương.

Với thanh kiếm trên tay và hình ảnh của mình trong gương, cậu chìm vào suy nghĩ.

Kỵ sĩ. Sức nặng của danh hiệu đó đang đè nặng lên vai Subaru.

Liệu Subaru đã từng nghiêm túc xem xét ý nghĩa của cái danh hiệu mà cậu ta đã sử dụng một cách tùy tiện như vậy chưa?

Đương nhiên, hồi đó cậu ta hoàn toàn nghiêm túc. Cậu không hề sử dụng nó như một lớp lá chắn để che giấu sự hấp tấp của mình khi tuyên bố mình là Kỵ sĩ của Emilia.

Tuy nhiên,

“Julius, Reinhardt.”

Subaru nghĩ đến những Kỵ sĩ đang đứng trên đỉnh cao của đất nước này.

Một người được biết đến với danh xưng ‘Kỵ sĩ của các Kỵ sĩ’, còn một người thì nổi tiếng với danh hiệu ‘Kỵ sĩ mạnh nhất’.

Họ là niềm tự nào của những người Kỵ sĩ, và là biểu tượng của bất cứ thứ gì thuộc về Kỵ sĩ.

Khi Subaru tự xưng mình là một Kỵ sĩ mà không hay biết gì về sự thật đó, Julius đã nghiêm khắc giáng cái sự thật đó vào đầu cậu.

“Những gì một người Kỵ sĩ cần chính là sức mạnh và lòng trung thành… Mình nghĩ vậy.”

Nếu đó là tiêu chí cần có, thì Subaru vẫn không thể thích hợp với vị trí đó.

Tình cảm của Subaru dành cho Emilia không là gì cả, nếu đem nó so với lòng trung thành cần có của một người đầy tớ.

Cậu ta không có tài năng, và cũng không đáp ứng được các điều kiện tầm thường nhất ngay cả khi đã có sự trợ giúp của Beatrice.

Cả sức mạnh và sự trung thành của cậu chưa bao giờ là đủ.

Nhưng, bây giờ cậu ta đã có ý chí, thứ mà trước đây cậu còn thiếu.

Ý chí đó không dữ dội, nhưng nó vẫn tương đối mạnh mẽ.

Cậu có thể thiếu sức mạnh, nhưng bù lại cậu có tinh thần và quyết tâm để bù đắp những gì mình thiếu.

Cậu ta không thể phủ nhận rằng cậu sẽ rất khó xử nếu được gọi là một Kỵ sĩ, nhưng đó mới là điều làm nên con người cậu.

Có thể nói rằng Natsuki Subaru phù hợp với những thứ tuyệt vời như tinh thần trượng nghĩa.

“Gì thế này. Thật sự thì, có vẻ như ta không cần phải đến thăm nữa nhỉ.”

Subaru đang tự đi đến một kết luận cho bản thân, khi đối mặt với chính mình trong gương.

Cậu nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang đứng bên cạnh cậu, làm dáng khom người về phía trước. Ở trong gương, hình ảnh của cô gái ấy đang đứng ngay cạnh cậu, với cặp bím tóc dài và lộng lẫy – đó chính là Beatrice.

“Không thấy tôi đang thay đồ à, đồ loli bỉ ổi.”

“Nhưng ngươi mặc sẵn quần áo rồi mà, ta cho là vậy. Và ta được yêu cầu đến đây để làm một cái gì đó, vì thực sự trông ngươi không được ổn lắm. Vì vậy, ta phải đến đây để tặng cho ngươi một cái tát vào lưng, ta cho là vậy. -Nhưng thực sự ta không nghĩ mình cần phải làm vậy nữa.”

“Là bọn họ…”

Ai là người đã can thiệp ở đây? Otto? Hay Garfiel? Hoặc có lẽ nào là Clind? Mà cũng có thể là tất cả bọn họ, và Subaru phải mỉm cười cay đắng trước khả năng đó.

Quả thật thì không còn ai thích hợp để nói chuyện với Subaru vào lúc này hơn Beatrice. Cô ấy là sự lựa chọn tốt nhất. Vì vậy, cậu sẽ phó thác nó cho Beatrice.

Và điều này càng khiến sự xuất hiện của Beatrice ở đây thêm phần nổi bật, dù cô có vẻ hối tiếc vì cho rằng mình là người thừa ở đây.

“Lưng của tôi.”

“…?”

“Nếu em định tát tôi, thì hãy làm đi. Có vẻ như tôi đã làm rõ được một số vấn đề… nhưng tôi vẫn đang tìm kiếm một cú huých cuối cùng.”

Beatrice mở to mắt vì kinh ngạc.

Biểu cảm của cô lúc này vô cùng đáng yêu, đến nỗi Subaru trông thấy mà phải cố nhịn cười,

“Thôi mà, làm ơn đi.”

“Ngươi không cần phải lo lắng cho chính mình… Cũng như ta biết rằng ta không cần phải lo lắng cho chính ta, ta cho là vậy.”

“Tôi không nói vậy vì lo lắng, tôi chỉ nghĩ rằng, bất kể là ai cho mình một cái tát vào lưng, thì sau cùng đó vẫn là một cú huých. Chính vì thế, nếu hỏi tôi đang chọn ai để trở thành người đó, thì tôi muốn đó là em.”

“-----"

“Tôi muốn em tát vào lưng tôi và tạo nên động lực cuối cùng tôi cần để trở thành Kỵ sĩ của Emilia. Nếu nghĩ theo cách đó thì sẽ giống với tôi hơn.”

Cậu ta có thể chỉ nói điều đó để lấy lại bình tĩnh, nhưng điều đó tuyệt mà, mong muốn ấy đâu có gì là xấu?

Có lẽ đó chỉ là vấn đề liên quan đến cảm giác của cậu, nhưng điều đó càng khiến nó trở nên đúng đắn hơn. Tất nhiên là cậu nên để cô ấy giúp mình giải tỏa những nỗi lo này.

Vì trái tim luôn thể hiện mình bằng thứ ngôn từ đơn giản nhất.

“Thực sự thì, ngươi đúng là một tên ngốc vô vọng. Hẳn là ngươi sẽ lạc lối nếu không có Betty, ta cho là vậy.”

“Đúng là vậy đấy. Tôi hoàn toàn vô dụng nếu không có em bên cạnh. Và kể cả khi tôi ở bên em, tôi vẫn là thằng vô dụng.”

“Điều đó có nghĩa là ngươi vốn dĩ đã là kẻ vô dụng! Quá ư là vô phép, ta cho là vậy!”

“Rồi bây giờ tên ngốc vô dụng này sẽ trở thành Kỵ sĩ của Emilia, và dần dà rồi sẽ không còn vô dụng nữa. Vì vậy cho nên, bất cứ khi nào tôi bắt đầu cận kề với sự vô dụng, em sẽ là niềm hy vọng của tôi.”

Subaru nhấc mình khỏi ghế và xoa đầu Beatrice.

Beatrice tỏ ra không hài lòng với cách trả lời bạo dạn của cậu ta, nhưng cô không hề có một động thái nào để ngăn cậu lại, dù chỉ là một lời phàn nàn.

“-----”

Sau khi đã tự thỏa mãn bản thân, Subaru từ từ quay lưng lại với cô.

Và chắc chắn cô hiểu điều này có nghĩa là gì.

Cô lấy hơi thật nhẹ, và chuẩn bị ra đòn.

“—Hi-yaaa, thật sự này!”

“-----”

Với một tiếng hét đáng yêu, tiếng cọ xát từ lòng bàn tay cô vang khắp căn phòng.

Tác động từ bàn tay bé nhỏ đó là quá lớn so với những gì Subaru mong đợi. Và một cú sốc đột ngột chạy từ lưng ra toàn thân.

“Ngạc nhiên thật, em khỏe hơn tôi nghĩ đấy.”

“Ta đã từng mang vác những cuốn sách to và nặng ngày qua ngày, điều đó không phải là để cho vui, ta cho là vậy.”

Sự khoe khoang của Beatrice khiến cậu ta nghĩ lại quãng thời gian của cô trong Thư Viện Cấm.

Quả đúng vậy, Beatrice luôn đọc những cuốn sách đủ lớn để che đi khuôn mặt nhỏ bé của mình. Và giờ chính là thời điểm thích hợp để cô thể hiện sự hữu ích của việc chịu đựng thứ sức nặng đó.

Dù cậu không chắc rằng liệu việc rèn luyện thể chất có giúp ích được gì cho tinh thần hay không.

“Thật bất ngờ khi chúng ta đã phát hiện ra một ma pháp sư cơ bắp ở đây. Beako Lực Lưỡng.”

“Nếu ta không lầm thì ngươi vừa gán cho ta một biệt danh vô cùng kinh khủng thì phải.”

“Chỉ là em tưởng tượng quá lên thôi. Mà thật sự thì nó đã giúp tôi phấn chấn hơn rồi đó. Cám ơn em.”

“…Ngươi là người lập giao ước với ta, vậy nên đó là việc tất nhiên ta nên làm rồi, ta cho là vậy.”

Beatrice hơi đỏ mặt, cô cố gắng tránh nhìn thẳng vào Subaru.

Điều đó khiến cậu muốn cưng nựng cô thêm một lần nữa, nhưng trước khi cậu ta có thể tiếp cận cô ấy---

“—Natsuki-sama, thời điểm đang đến gần. Chuẩn-Bị.”

-Clind gõ cửa và đứng nép vào để gọi cậu.

Thời gian âm thầm trôi qua, cậu nuốt nước bọt vì căng thẳng.

Nhưng chân tay và khuôn mặt của cậu ta lại có vẻ ít cứng nhắc hơn những gì cậu nghĩ. Sự căng thẳng dồn nén đã giúp cậu giải tỏa theo một cách tích cực, và cậu thầm ca ngợi cú tát hiệu quả đến bất ngờ của Beatrice.

“Một chỗ ngồi cũng đã được chuẩn bị cho Người, Beatrice-sama. Thật vinh dự làm sao khi kẻ đầy tớ hèn mọn này cũng được tham dự buổi lễ, vậy nên tôi sẽ vô cùng cảm kích nếu Người có thể chấp nhận mà bỏ qua cho sự hiện diện của tôi. Bày-Tỏ.”

“Được rồi, tôi biết rồi. Nhưng xin anh đừng chê cười tôi nhé.”

“Như ngài mong muốn. Nghiêm-Túc.”

Clind đợi từ ngoài cửa để hộ tống Subaru, trong khi cậu đang thở dài và giãn khớp cổ.

Cậu ta quay lại nhìn Beatrice, vẫn chưa biết phải nói gì,

“Chà, tôi phải đi đây.”

“Điều nên làm thôi, thật sự là vậy.”

Đó là một cuộc trao đổi đơn giản, nhưng cũng chỉ cần vậy là đủ.

Những lời nói và hành động của cô ấy đã là quá đủ với cậu rồi.

“—Subaru.”

Nhưng cuối cùng, Beatrice đã dừng cậu lại.

Ngay trước khi cậu ta rời khỏi phòng, Subaru quay lại nhìn cô, người con gái đang đỏ mặt vì xấu hổ.

“Bộ đồ đó hợp với ngươi đấy, ta cho là vậy.”

Và nhờ thế, cô đã đem đến cho cậu ta chút tự tin cuối cùng mà cậu cần.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.