Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ Điệu Vô Nghĩa, Dưới Ánh Trăng (P1)

Phiên bản Dịch · 4598 chữ

--Đã từng có lần Subaru đặt chân đến Đại Sảnh này, nhưng khung cảnh hiện tại có vẻ không giống như những gì cậu nhớ.

Dàn chân nến trải dài trên thảm đỏ. Ánh lửa đỏ rực của chúng làm căn phòng thêm phần trang trọng, khiến mọi vị khách có mặt ở đây đều nhất mực chỉnh tề.

Gần như tất cả những nhân vật quan trọng của Dinh thự đều đứng cách xa với bức tường phía sau. Điều đó nói lên rằng họ là những nhân vật chính của câu chuyện này, nhưng trong đó cũng bao gồm một số gia nhân của gia đình Miload.

Nếu chỉ có những người quen của cậu tụ họp ở đây, thì buổi lễ này nghiễm nhiên sẽ trở thành nơi gặp mặt chỉ dành riêng cho nhóm của cậu.

Cậu hiểu rằng sự kiện này cần phải được nhiều người chứng kiến hơn thế.

Dù nói là vậy, nhưng liệu có thực sự ổn khi họ đem các bản sao Lewes đến như vậy không?

Lewes gật đầu với cậu ta, bảo cậu đừng lo lắng về điều đó, nhưng tất nhiên là cậu không thể cứ thế mà làm lơ việc này được.

Dẫu biết rằng các cô gái kia hoàn toàn vô hại trừ khi được chỉ dẫn, nhưng việc không thể chắc chắn về những gì họ có thể làm khiến cậu cảm thấy hoang mang.

Có lẽ những người xung quanh cậu lúc này cũng đều có chung một cảm giác tương tự, nhưng không, cảm giác của cậu khác biệt hoàn toàn.

Có quá nhiều điểm lạ thường khi nói về diện mạo của từng người ở đây.

Tất cả những nhân vật chủ chốt đều ăn bận lịch sự, trông họ có vẻ rất háo hức với khung cảnh xung quanh.

Tuy nhiên, đừng bận tâm đến Roswaal hay Annerose, những người vốn đã xem việc mặc những lễ phục như vậy là bình thường như hít thở khí trời, mà hãy nhìn sang Otto và Garfiel, trông họ thậm chí còn lúng túng với cách ăn mặc của mình hơn cả Subaru nữa. Với Garfiel, cậu ta đang bộc lộ một biểu cảm nhăn nhúm trên gương mặt, dường như lúc này không còn gì có thể làm cậu khó chịu hơn cái cổ áo ngột ngạt của mình. Còn Otto, anh chàng này thậm chí còn không nhận ra rằng bản thân cậu đang tỏ ra vụng về một cách lố bịch. Dù không hề cố ý, nhưng cậu ta đang tự biến mình thành nhân tố phá hoại trong buổi lễ trang trọng này.

Những người hầu bao gồm Frederica và Clind, những người luôn mặc trên mình những bộ trang phục chỉnh tề và thanh lịch. Subaru thực sự có một chút e ngại về Ram, người đứng cùng họ trong trang phục hầu gái của cô, như thể điều này hoàn toàn là hợp lý. Cho đến khi cậu ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ở ngay cạnh cô, hơi thở của cậu bắt đầu lạc nhịp.

Trước mắt cậu là một thiếu nữ với mái tóc màu xanh, ngồi ngay ngắn trên ghế.

Đôi mắt của cô ấy đang nhắm lại, một cách đầy tự nhiên. Cô ấy vẫn đang say ngủ. Subaru không muốn chấp nhận thực tế rằng Ram đã chu đáo đưa cô ấy đến đây và để cô tham dự buổi lễ. Cậu tỏ ra bực bội với cái cách mà Ram nhếch mép với cậu, như để thể hiện rằng cô chính là người đã nghĩ ra cái ý tưởng khó xử này.

Subaru trông ra xa hơn để tìm kiếm gương mặt của Petra. Lúc này, cô bé đang đổ dồn sự chú ý của mình vào vẻ ngoài bảnh bao của cậu, đôi mắt cô ánh lên niềm tự hào mà không thứ gì có thể sánh được.

Chiếc váy ấy làm tôn lên vẻ lộng lẫy đài các của cô, và khiến cô tỏa sáng đủ để sánh ngang với những vị tiểu thư như Annerose và Beatrice. Dù cô ấy vốn chỉ là một cô thôn nữ giản dị, nhưng nếu đã chứng kiến sự điềm tĩnh mà cô đã và đang thể hiện, liệu có ai còn dám mảy may ngờ vực về khí chất thiên bẩm của cô được nữa?

Còn Beatrice, nàng Tinh linh đầy kiêu hãnh này vẫn mặc trên mình bộ trang phục kiều diễm như mọi khi, nhưng điều đặc biệt nhất ở đây không phải là ở cách ăn mặc của cô, mà chính là biểu cảm hiếm có mà cô đang thể hiện. Đôi mắt của cô giờ đây hoàn toàn chỉ còn lại hình ảnh của Subaru, còn nét mặt cô thì bộc lộ vẻ dịu dàng nữ tính mà ai nấy khi nhìn vào sẽ không thể kiềm nổi sự kinh ngạc. Đôi má ửng hồng của cô khiến Subaru nhớ lại cuộc trao đổi giữa họ ở phòng thay đồ, và điều này khiến cậu cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ.

Và sau cùng, đứng trước mặt cậu giờ đây---

“-----”

-Là một cô gái với mái tóc bạch kim, đang chờ đợi.

Trong bộ lễ phục của mình, Emilia đã hoàn toàn mê hoặc Subaru bằng một vầng hào quang rực rỡ đến mức chính cậu cũng không thể tin vào mắt mình được nữa, đó chắc chắn không phải là thứ mà bình thường cậu có thể nhìn thấy từ cô, thứ ánh sáng đó hoàn toàn khác biệt.

Mái tóc màu bạch kim của cô ấy tỏa sáng như ánh trăng, và đôi mắt thạch anh tím của cô lấp lánh như những viên đá quý. Khuôn mặt cô tựa như một bức tranh tuyệt đẹp, và cái mím môi của cô như thể đang trêu ngươi cảm xúc của những người có diễm phúc được chiêm ngưỡng nó. Có thể thấy, ngay lúc này, cô đang tỏ ra căng thẳng hơn bao giờ hết trước nghi lễ hết sức thiêng liêng này.

Bộ trang phục của Emilia khuếch trương sự thuần khiết mà Subaru thường cảm nhận về cô. Nó được tôn thờ như lễ phục linh thiêng của một nữ tư tế, và nổi bật hơn cả, chính là những họa tiết tỉ mỉ đan xen, thứ được bao phủ bởi một lớp vàng thượng hạng được gia công cực kỳ tinh xảo. Chỉ cần chiêm ngưỡng bộ trang phục tuyệt đẹp ấy, mọi người ắt hẳn sẽ cảm nhận được một cách rõ nét sự cao quý và trang trọng của buổi lễ đặc biệt này.

Ngay khi Subaru nhìn thấy dáng hình của cô, mọi suy nghĩ trong cậu đều chìm vào yên lặng.

Dấu tích cuối cùng của những cảm xúc sôi sục trong cậu đã hoàn toàn tan biến, và tất cả mọi thứ đều biến mất khỏi tâm trí cậu, nhường chỗ cho những cảm xúc đặc biệt về Emilia.

Cậu ta đã tự hứa với lòng mình, rằng tuyệt đối không được phép coi thường buổi lễ này, hay kể cả là những người đang được chứng kiến nó, bằng bất cứ giá nào.

Cậu ta cần phải làm gì? Cậu cần phải nhìn vào ai? Và trái tim cậu đang đặt ở đâu?

Cậu không cần câu trả lời nữa. Bởi vốn dĩ cậu đã biết rồi.

“-----”

Không ai hướng dẫn cậu. Đôi chân cậu cứ thế mà tiến bước.

Bước chân của cậu ta không tạo ra một tiếng động nào trên tấm thảm sang trọng. Cậu quên đi sức nặng của thanh kiếm Kỵ sĩ đeo ở bên hông và tập trung với niềm say mê đang giữ cậu bay bổng, nhưng đồng thời cũng tĩnh lặng như vùng biển êm đềm, để rồi đến gần và đối mặt với Emilia.

Ngay cả khi đã trải qua cơn giông bão từ hàng loạt những cặp mắt dòm ngó, trái tim cậu vẫn không hề lay chuyển.

Điều duy nhất tạo nên những gợn sóng trong trái tim Subaru, trong khoảnh khắc này, chính là Emilia.

Cậu đến gần cô, đủ gần để có thể chạm vào cô.

Còn cô – cô đang đứng trên bục cao và nhìn xuống cậu, đôi má xinh đẹp như muốn trêu ngươi của cô đã hoàn toàn trở nên cứng nhắc vì căng thẳng. Và thế rồi, Subaru quỳ xuống trước mặt cô.

Để đầu gối chạm đất, cậu từ tốn cúi đầu.

Tất cả những lễ nghi mà Garfiel nói với cậu đã có hiệu lực ngay tức thì. Cậu ta vẫn nhắm chặt mắt trong khi ánh mắt mãnh liệt của cô nhìn chằm chằm vào cậu.

Trong bầu không khí này, cậu gần như đã quên đi việc hít thở. Sự căng thẳng có phần dễ chịu lộ rõ trên làn da của cậu trong khi ngước nhìn lên, và bằng một phong thái nhẹ nhàng và dứt khoát, cậu lấy thanh kiếm từ phần thắt lưng của mình ra.

Cậu ta kính cẩn nâng thanh kiếm nặng nề lên, rút lưỡi kiếm ra theo chiều ngang trước ngực.

Ánh sáng từ những ngọn nến phủ lên lớp thép bóng bẩy, thắp sáng đôi mắt của Subaru và Emilia.

“-----”

Vẻ đẹp của thanh kiếm không vỏ dường như đã tự thiêu đốt chính nó trong đôi mắt của Subaru, khi cậu trao nó cho Emilia.

Cô nhìn vào thanh kiếm sáng chói trước mặt mình, đôi môi cô, vì một lý do nào đó, bất giác run lên.

Nhưng cô đã ngay lập tức khẳng định khả năng kiểm soát ngôn từ của mình, trước khi chúng kịp thoát ra, và giữ vững bản thân mình trước làn sóng cảm xúc đang dâng trào.

Những ngón tay nhợt nhạt của cô chạm vào thanh kiếm. Cô từ từ nâng thứ vũ khí nặng nề đó lên, cho đến khi mũi kiếm chĩa thẳng lên bức trần.

Emilia giờ đây càng thêm phần xinh đẹp khi cô giữ thanh kiếm trên cao. Dù rất mong muốn được chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng Subaru đã thành công khi chế ngự được bản thân, cậu cúi đầu và nhắm mắt lại.

Thứ đang nằm trên tay Emilia lúc này chính là một thanh kiếm, là niềm tự hào của người Kỵ sĩ, đi cùng với bản ngãsinh mạng của mình, đó là những thứ tạo nên một Kỵ sĩ chân chính.

“------”

Một Kỵ sĩ phải cống hiến cuộc sống của mình cho Chủ nhân của họ.

Tư thế của Subaru tượng trưng cho lời thề này, điều đó khiến đôi môi và cặp mắt của Emilia có chút dao động. Nhưng sự do dự của cô ấy chỉ kéo dài trong chốc lát. Đôi môi đang mím chặt và ánh mắt tập trung của cô không hề mang theo một chút do dự nào nữa.

Mũi kiếm từ từ hướng xuống vai trái của Subaru.

Cô đặt phần ngang của lưỡi kiếm lên vai cậu, và sức nặng của nó gần như khiến cậu phải buột miệng mà kêu lên. Áp lực đối với cậu lúc này không phải là về vật chất, mà chính là tinh thần.

Có lẽ cảm giác này là thứ cảm giác mà mọi Kỵ sĩ phải gánh chịu, thứ được gọi là ‘niềm tự hào’.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Natsuki Subaru cuối cùng cũng đã hiểu được điều đó.

Mũi kiếm hướng sang vai phải của cậu ta.

Cậu cảm thấy sức nặng lần này vẫn vậy, và cái cảm giác lành lạnh của lưỡi kiếm vẫn chưa hề tan biến.

Tất nhiên, đây chính lúc bắt đầu thời khắc quan trọng nhất của buổi lễ.

“-----”

“-----”

Sự im lặng bao trùm cả Đại Sảnh.

Không. Đại Sảnh vốn đã im lặng từ trước đó. Sự im lặng đó đã bị nhấn chìm trong một bầu không khí căng thẳng đến kỳ lạ, cuồng nhiệt và ồn ào.

Nhưng sự im lặng trong khoảnh khắc này lại mang tới một ngọn lửa mới.

Không có căng thẳng, không có sốt sắng, không có bất cứ điều gì, sự im lặng này là chính đáng.

Một sự yên tĩnh bao trùm lên trái tim của Emilia, của Subaru, và của tất cả những người tham gia.

Chỉ duy nhất một người có quyền phá vỡ nó.

“—Với vầng Thái Dương đang trông vào thế gian rạng rỡ, với những vì Tinh Tú đang dõi theo bờ cõi của giấc ngủ vĩnh hằng. Với gió, với nước, với đất, với ánh sáng, với các linh hồn trú ngụ trong vạn vật.”

Sự im lặng tan vỡ.

Đôi môi cô cất lên Kinh Rước Lễ.

“—Với thế giới rộng lớn đã cưu mang anh, đã nuôi dưỡng anh, đã ban tặng anh.”

Run rẩy. Trái tim cậu đang run rẩy.

Hai hàm răng cậu va lập cập. Trái tim cậu đang làm sao vậy?

Nó khiến cậu khó chịu, nó khiến cậu tê dại.

Tất cả những gì cậu ta muốn lúc này, đó là được chìm trong tiếng chuông ngân văng vẳng đó.

“—Với niềm tự hào đã chống đỡ anh, đã tạo nên anh, đã vun đắp anh.”

Cậu cảm nhận được sức nóng từ ánh mắt phía trên, nó đang hỗn loạn.

Niềm đam mê cháy bỏng bên trong cậu đã sẵn sàng để bùng lên.

Tim cậu đập loạn xạ, điên cuồng trong khi cậu bất chấp các câu hỏi.

“—Với vạn vật đang dõi theo anh, với thế giới đã dưỡng dục anh, với niềm tự hào đang chống đỡ anh, hãy để con đường anh đi không còn tủi hổ. Không còn sợ hãi, không còn hoang mang, không còn nghi hoặc, hãy để trái tim anh dẫn lối cho anh.”

Nghi thức kết thúc.

Một câu hỏi đang đến.

Điều này sẽ kết thúc buổi lễ. Ngay cả Subaru cũng không biết câu trả lời cho nó.

Nhưng,

“—Với ý chí luôn mạnh mẽ trong anh, và với mọi thứ đang ở bên cạnh anh, anh có thề sẽ bảo vệ tôi từ giây phút này không?”

--Trái tim cậu không biết phải làm sao để trả lời câu hỏi của Emilia.

“Với vầng Thái Dương, với các vì Tinh Tú, với thế gian, với niềm tự hào của tôi – và.”

Cậu muốn bày tỏ quyết tâm và lòng biết ơn vì đã được có mặt ở đây để đón nhận từng lời được nêu trong nghi thức.

Trước khi tuyên thệ, cậu ta đã nghĩ đến những người mà cậu cần phải cảm ơn bằng bất cứ giá nào.

Và vì thế, những lời nói bỗng nhiên phát ra từ miệng cậu:

“—Với Mẹ và Cha, tôi xin thề.”

“-----”

“Tôi sẽ bảo vệ em. Tôi sẽ hiện thực hóa mong muốn của em. –Tên tôi là - Natsuki Subaru.”

Cậu ta ngẩng đầu lên.

Thanh kiếm vẫn ở ngay bên má phải. Nhưng ánh sáng của nó không còn tới được mắt cậu.

Thứ duy nhất cậu nhìn thấy là ánh sáng từ viên thạch anh tím rực rỡ, đang nhìn cậu chằm chằm.

“Emilia. Tôi là Kỵ sĩ của em.”

“—Umm.”

Cậu đã nói những lời cần nói, và cô đã đáp lại bằng một câu trả lời.

Đôi mắt của Emilia ngập tràn cảm xúc.

Tuy nhiên, cô đang cố gắng không cho bất cứ dòng cảm xúc nào tuôn ra, trong khi nhấc thanh kiếm ra khỏi vai Subaru.

Thanh kiếm được xoay lại vị trí cũ, và Emilia trao lại nó cho Subaru.

Cậu ta kính cẩn nhận lấy bằng cả hai tay và tra nó vào bao.

Với thanh kiếm Kỵ sĩ bên hông, Subaru nhìn lên Emilia trong khi vẫn đang quỳ gối.

Cậu thấy Emilia khẽ gật đầu và đứng dậy.

Ngay lúc đó,

“Còn nữa, Emilia-tan, trông em thật sự rất dễ thương và quyến rũ trong bộ trang phục đó đấy.”

“Đồ ngốc.”

--Xóa tan sự nghiêm túc của buổi lễ, Emilia thè lưỡi, mặt đỏ bừng.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Các món ăn đã được phủ kín mặt bàn trong sảnh yến tiệc.

Địa vị xã hội hay giai cấp đã không còn là vấn đề khi tất cả mọi người có mặt tại buổi lễ giờ đang vui vẻ chuyện trò với nhau, biến bữa tiệc búp-phê trở thành một cơ hội tuyệt vời để tụ họp.

“Cuối cùng thì mình cũng đã vượt qua một trong những sự kiện căng thẳng nhất trong đời, giờ nhìn mọi người mà xem kìa, trông họ thật vui vẻ.”

Cậu đang ngắm nhìn bữa tiệc từ sân thượng bên ngoài, và tắm trong làn gió đêm.

Một đĩa thức ăn được đặt trên bàn và đồ uống thì nằm trên lan can gần đó, nhưng cái cảm giác bí bách từ trước đó vẫn chưa hề biến mất.

Cậu cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng mỗi khi đưa thứ gì đó vào miệng.

Cơn nóng rát từ vùng cổ trở lên vẫn chưa thuyên giảm.

Và dù bụng cậu đang cồn cào vì đói, nhưng cơn tức ngực khiến cậu không thể đánh chén thêm được gì cả.

“-----”

Phản chiếu trong đôi mắt cậu, là hình ảnh Petra đang tung tăng nhảy múa ở phía trước sảnh tiệc, trong bộ váy tuyệt đẹp của cô. Đó là một kiểu vũ điệu thường chỉ có thể bắt gặp trong các lễ hội ở Làng Arlam, nhưng với cái cách mà cô đón nhận nó, kết hợp với sự thành thục của riêng cô, chắc chắn thứ vũ điệu đó sẽ phù hợp với dinh thự của một nhà quý tộc.

Cô kéo Beatrice đang đỏ mặt đi cùng mình, buộc cô ấy phải nhảy theo với những động tác vụng về. Mặc dù cô nàng khó gần kia đang cố gắng hết sức để giữ cái bản mặt thờ ơ và vô cảm thường ngày, nhưng Subaru đã nhận ra tai và mũi của cô đang run lên, rõ ràng đến mức không thể che đậy được.

Như mọi khi, Petra kéo theo Beatrice bất lực vào câu chuyện đó.

Má của Subaru giãn ra trong khi cậu đang cầm ly rượu trên tay. Cậu ta đã cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, đủ để khiến đôi môi cậu không bị khô thêm được nữa. Nhưng dù là vậy, cậu ta vẫn chưa sẵn sàng để nhận lấy chiếc bánh của Garfiel và Frederica.

“—Anh đây rồi, Subaru.”

Subaru đang ngả người vào lan can, nhìn chăm chăm lên bầu trời quang đãng, cho đến khi một giọng nói bắt đầu gọi cậu. Nghe thấy vậy, cậu đưa mắt nhìn xuống để rồi được tận mắt nhìn thấy một tiên nữ ánh trăng, vẻ đẹp của nàng chỉ có thể được tô điểm bên dưới thứ ánh sáng thần thánh đó.

“Có phải là em không đó, Emilia-tan. Anh cứ ngỡ rằng đó là một thiên thần cơ.”

“Anh lại bắt đầu nói những điều kỳ quặc rồi đó. Anh say rồi hả?”

“Anh vẫn chưa đủ tuổi để uống, nên không phải là anh say. Nếu có thứ gì khiến anh say, thì đó là bầu không khí và chính bản thân anh đây này.”

“Thấy chưa, vậy là anh say rồi.”

Emilia cười khúc khích, và Subaru phải nhíu mày vì cử chỉ đó.

Cậu nhìn thấy làn da trắng ngần của cô lộ ra khỏi bộ váy chỉnh tề kia – và chút ửng đỏ trên cổ và má cô, khiến cậu cũng phải thừa nhận rằng điều mà cô nói hoàn toàn đúng.

“Nói gì kì vậy, Emilia-tan. Em tới rồi hỏi xem anh có say không, trong khi chính em cũng đang say sưa còn gì.”

“Em chưa hề nhé. Họ chỉ cho em vài ly Punch thôi, em chưa bao giờ uống rượu và cũng không muốn đi loanh quanh pha trò đâu nhé.”

(Punch: loại đồ uống được pha chế từ rượu mạnh cùng với trái cây, hương liệu và nước có ga.)

“Trông kìa, em thật sự rất dễ thương.”

Emilia bĩu môi, hoàn toàn gạt đi sự nghiêm túc như lúc ở buổi lễ.

Vậy là người đang đứng trước mặt cậu giờ đây chỉ còn là một cô gái đáng yêu và trẻ con như thường lệ.

“Vậy, Subaru, sao anh lại đứng một mình ở ngoài này vậy?”

“Ây chà, anh đã nói rồi mà. Anh đang say sưa với bầu không khí và chính bản thân mình.”

Đó là một câu trả lời phù phiếm, nhưng cũng không hẳn là sai.

Rõ ràng là cậu đang cô đơn ở ngoài này, với bộ mặt chán chường và tâm trạng bức bối mà?

Không phải lúc nào cậu cũng có thể để lộ cảm xúc của mình cho bất cứ ai một cách dễ dàng như vậy.

“Anh có hối hận không…?”

“Tất nhiên là không. Cứ coi như anh chưa nghe thấy gì đi, Emilia.”

“Umm, em xin lỗi vì đã hỏi vậy. Bỏ qua đi nhé. Nhưng em thật sự cũng rất vui.”

Với đôi má vẫn còn đỏ bừng vì rượu, Emilia tiến một bước đến gần cậu.

Cô dựa người vào chiếc lan can bên cạnh cậu. Vai của hai người gần chạm vào nhau, trang phục của cả hai cũng vậy, cơ thể Subaru dường như đang nóng hơn.

“Subaru, em xin lỗi vì đã khiến mọi chuyện trở nên đột ngột như vậy. Em đã chuẩn bị tinh thần cho buổi lễ từ trước, nên em đã nghĩ rằng anh cũng nhận ra sự chuẩn bị đó.”

“Không hề, có lẽ anh chỉ là một tên ngốc khi không nhận ra điều đó. Nghĩ lại thì, em đã liên tục hỏi anh về việc tập luyện, nhưng anh lúc đó chỉ nghĩ ra những câu trả lời nhảm nhí để gạt đi vấn đề đó.”

Emilia đã đinh ninh rằng Subaru đã biết hết mọi chuyện, vậy nên cô đã thường xuyên hỏi han để kiểm tra quá trình luyện tập của cậu ta.

Còn Subaru thì chỉ đơn giản là chưa bao giờ mảy may nghĩ về việc đó, và chỉ cố phớt lờ những câu hỏi mà cậu cho là chuyện phiếm. Cậu không hiểu, và cũng chẳng buồn hiểu Emilia đang cố nói điều gì, trong khi dành hết tâm trí của mình cho những thứ khác.

Mà dù sao thì toàn bộ buổi lễ này cũng đều là—

“Là lỗi của Roswaal. Thực tế là mọi chuyện gần đây đều là do một tay hắn mà ra cả. Lão đấy có vẻ đang muốn làm anh bẽ mặt thì phải? Mọi chuyện qua tính toán của hắn đều trở nên nghiêm trọng quá mức cần thiết.”

“Em nghĩ Roswaal vốn đã luôn như vậy… nhưng mà, anh nói phải, có vẻ như ông ấy đang cố gắng khiêu khích anh nhiều hơn trước. Chắc là ông ấy đang muốn anh chú ý đến mình.”

“Suy nghĩ đó thật sự đáng sợ đấy, Emilia-tan.”

Sự chú ý của Subaru sẽ chỉ khiến Roswaal trở thành kẻ vô vọng hơn thế, vậy nên tốt nhất là chuyện đó không nên xảy ra.

Subaru nhăn mặt trước khả năng đáng lo ngại đó, và rồi Emilia cười, nhẹ nhàng khuơ tay.

“Em chỉ đùa thôi mà. Em không thực sự nghĩ rằng Roswaal có thể xoay sở được khi nhận ra những âm mưu của ông bị lật tẩy. Em chắc chắn rằng, chỉ một thời gian nữa là ông ấy sẽ trở lại như trước đây thôi.”

“Trở lại như trước đây ý hả? Nếu thế thì ông ta sẽ gần như chẳng học được cái gì cả, nhưng mà… Ây chà, dù có là thế thì vẫn còn tốt hơn là để người đàn ông này nảy sinh những suy nghĩ khó lường với chúng ta, và khiến chúng ta phải loay hoay để tìm cách đối phó với mấy cái âm mưu đó.”

Dù nó có vẻ là một nhận định nửa vời, nhưng ở thời điểm hiện tại, Subaru vẫn muốn đồng ý với điều này.

Khi cuộc chuyện trò kết thúc, Emilia nhấp thêm một ngụm nữa. Cô ấy đã đem nó bên mình trong suốt thời gian vừa qua, và nếu suy đoán của Subaru là chính xác, thì đó hẳn phải là một ly rượu Punch có cồn.

Có cảm giác như Emilia ngày càng say hơn, điều này khiến cậu ta vừa e ngại, lại vừa thích thú.

“Này, Subaru.”

“Hả, chuyện gì vậy? Phải chăng ly rượu đó đã làm em nóng lên đến mức muốn cởi bỏ bộ lễ phục luôn hả? Tốt hơn là em không nên làm điều đó ở đây. Được rồi, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó khác. Mình đi thôi.”

“Xin lỗi. Em không hoàn toàn hiểu điều anh vừa nói. Không không, chúng ta cứ ở đây đi.”

Emilia liếc nhìn Subaru. Ánh mắt cô khiến cậu phải co người lại và cúi đầu, trong khi cô ngẩng đầu nhìn về phía sảnh tiệc.

“Trông họ có vẻ đang rất vui.”

“À ờ đúng vậy ha. Dù đây là dinh thự của quý tộc nhưng ngay cả người hầu cũng được chào đón cởi mở, cảm giác đó thật sự ấm cúng. Là một người thuộc tầng lớp bình dân, anh nghĩ rằng điều đó thật là lý tưởng.”

“Umm, em đồng ý. Em nghĩ nó rất là tuyệt đó.”

Subaru nhận thấy tình cảm và sự khát khao đang trào dâng trong đôi mắt thạch anh tím ấy.

Có lẽ cậu và Emilia không cùng nhìn thấy một cảnh tượng giống nhau. Emilia hẳn đang nhìn ngắm một khung cảnh yên bình, không có bất kỳ sự phân biệt giai cấp hay sắc tộc nào.

Còn Subaru thì chỉ nhận thức được bề ngoài của câu chuyện. Quan điểm của họ hoàn toàn khác biệt.

Họ cùng nhìn về một thứ, nhưng suy nghĩ của họ khác nhau.

Và Subaru cho rằng sự khác biệt ấy là ổn.

“Sao thế, Subaru? Trông anh thật bình thản.”

“Anh cũng không chắc nữa. Có thể chỉ là vì anh đang rất hạnh phúc khi được đứng ở đây, được nhìn thấy những gì mà em đang thấy, Emilia-tan.”

“Thật không đó? Em thật sự rất mừng vì anh cũng nhìn vào điều đó đấy.”

“Anh không biết nữa. Cũng có thể là không phải vậy. Nhưng anh nghĩ chúng ta khác nhau cũng không sao cả.”

Emilia lại liếc nhìn Subaru. Cậu cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng vẫn tiếp tục nhìn về phía trước, gương mặt cậu giãn ra thành một nụ cười nho nhỏ.

Emilia nhận ra điều đó, và cô gật đầu.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.