Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vũ Điệu Vô Nghĩa, Dưới Ánh Trăng (P2)

Phiên bản Dịch · 4067 chữ

Chỉ đến khi có một chuyện khác đã xảy ra ngay sau đó—

“Ôi trời, nhìn anh chàng Otto chết dẫm kia kìa. Cậu ta cứ ra vẻ làm gì không biết, để xem rồi tên ngốc đó có trụ nổi với ly rượu ấy không đây.”

Ở giữa sảnh, Garfiel vừa thách Otto uống cạn một ly được rót đầy bằng một loại rượu đắt tiền. Vừa nhắm mắt nhắm mũi uống xong, Otto hùng hổ đập chiếc ly xuống bàn, cố gắng kết thúc mọi thứ một cách đẹp mắt nhất có thể, trước sự tán dương không ngớt lời của đám đông đang chứng kiến xung quanh.

Nhưng ngay lúc này, khuôn mặt của Otto bỗng dưng đỏ bừng lên trước khi nhanh chóng chuyển sang màu xanh lá chuối. Quyết không để người đồng chí của mình lâm nguy, Garfiel ngay lập tức khoác vai Otto và cả hai cùng nhau lao vọt ra khỏi sảnh.

“Dám cá là họ đang đến nhà vệ sinh.”

“Otto-kun sẽ ổn chứ? Umm, cách mà cậu ấy phản ứng giống như những con chó hoang ăn phải nấm độc trong rừng vậy, sau đó thì…”

“Sau đó thì em sẽ biết những chuyện xảy ra tiếp theo nếu em uống quá sức của mình và trở thành một ‘người lớn’ thật sự, Emilia-tan.”

“Vậy ra là như thế ư?”

“Không, thật ra thì anh cũng không biết.”

Cậu ta chưa hề đủ tuổi.

Và thứ rượu mà Otto vừa uống vừa nôn thốc tháo kia đắt tiền đến mức nào? Cậu không nghĩ rằng những món hàng rẻ tiền hay được sản xuất hàng loạt lại có thể chui vào bữa tiệc này được.

Subaru liếc nhìn Roswaal một cái. Nhận ra ánh mắt đó, Roswaal cũng đáp lại bằng một ánh nhìn và nâng ly về phía cậu. Vị Hầu tước trong lớp trang điểm chú hề đó ung dung thưởng thức loại rượu mà trước đó đã đánh gục Otto.

Có lẽ thứ phẩm giá cao ngút trời của hắn ta đã giúp hắn thoải mái tận hưởng điều đó, hoặc cũng có thể chỉ là vì hắn đã quá quen với những vấn đề liên quan đến rượu.

“…Subaru, có vài điều em muốn nói với anh.”

“Trùng hợp nhỉ, anh cũng có một thứ muốn nói với em.”

Phá vỡ sự im lặng giữa họ, Emilia thì thầm với Subaru, đủ nhỏ để chỉ mỗi cậu có thể nghe được. Cậu ta gật đầu, và vẫn đang trong tư thế dựa vào lan can, cậu điều chỉnh dáng đứng của mình.

Emilia cũng quay mặt về phía cậu, đủ gần để họ cảm nhận được hơi thở của nhau. Theo phản xa, Subaru lùi lại phía sau, nhưng—

“Cấm anh chạy.”

Bàn tay của Emilia nắm lấy tay cậu, ngăn không cho cậu thoái lui.

Điều đó vô tình khiến cậu bước lên nửa bước, khiến họ thậm chí còn gần nhau hơn nữa. Subaru loạng choạng chúi đầu về phía trước, để rồi va vào trán Emilia.

Cậu vội vàng nghĩ đến việc lùi lại, nhưng Emilia đã lấy tay nắm chặt vào bộ lễ phục của cậu, ngăn không cho cậu bước về phía sau.

“E-Emilia-tan? Thật sự anh rất vui vì tình huống này, nhưng có chút căng thẳng khi nói chuyện với nhau như vậy…”

“Em cũng thấy căng thẳng nữa. Đây là lần đầu em có cuộc trò chuyện quan trọng như vậy với một người. Vậy nên, cả hai đứa mình đều căng thẳng.”

“Ồ, vậy anh nghĩ có lẽ mình là người duy nhất thắng cuộc ở đây thì phải…”

Cậu cố gắng nở một nụ cười trong tuyệt vọng để gạt đi câu chuyện vừa rồi, nhưng Emilia đã không để cậu đi.

Cảm nhận được hơi ấm từ cô đang ngày một tăng lên, Subaru cố gắng giảm bớt sự căng thẳng của bản thân, và rồi lúng túng di chuyển để giấu Emilia khỏi những ánh mắt có thể xuất hiện từ sảnh tiệc.

Với tư thế đang quay mặt đi của cả hai, rõ ràng có thể thấy được là họ đang ôm lấy nhau. Nhưng nếu Subaru thay đổi dáng đứng đi một chút, thì cảm giác sẽ như thể là cậu đang chống tay vào lan can, nhìn lên bầu trời đêm đầy thơ mộng.

“Ổn rồi, vậy là nỗi lo đã được giải quyết, giờ thì hãy nói anh nghe bất kỳ điều gì em muốn đi.”

“…Được rồi, đây sẽ là cuộc nói chuyện giữa em và ngài Kỵ sĩ đây. Về lý do tại sao Roswaal mời em tham gia vào cuộc Vương Tuyển.”

“----”

Emilia chưa bao giờ thảo luận điều này với Subaru trước đây.

Và hẳn là nó phải có gì đó liên quan đến Thử Thách, bởi điều đó đã từng khiến cô ấy luôn cảm thấy nản lòng.

Subaru cứng người và nhìn xuống Emilia.

Ánh mắt của họ va vào nhau. Nhìn thấy bản thân được phản chiếu trong đôi mắt cô, Subaru gật đầu đầy quyết tâm.

“Trước khi Đại Sâm Lâm Elior bị đóng băng, em đã từng sống ở đó với Mẹ và… với các yêu tinh khác.”

Đó là một câu chuyện về những kỷ niệm hạnh phúc, cũng là một câu chuyện về những kỷ niệm đau buồn.

Cùng với những tiếng nấc và sự ngập ngừng trong lời nói, Emilia chân thành kể lại câu chuyện của mình cho Subaru.

Emilia vốn dĩ không hề biết đến cha mẹ ruột của mình. Mẹ Fortuna yêu thương cô như con gái, cũng là để bù đắp cho những mất mát đó. Những người dân trong làng đã có lòng tốt đón nhận cả hai khi họ không còn nơi nào để đi. Và sau đó có một tổ chức bên ngoài, tự xưng là Giáo Phái Phù Thủy, đã bí mật giúp đỡ ngôi làng, trong đó có một nhân vật được gọi là Geuse.

Đó là một thế giới bị hạn chế về mọi mặt, nhưng nó cũng là nơi mà Emilia đã được sống trong tình yêu thương và sự đùm bọc của mọi người.

Và rồi, tất cả những điều đó đã bị đạp đổ vào ngày Đại Sâm Lâm Elior bị đóng băng.

Giáo Phái Phù Thủy đã có một hành động tàn nhẫn khi một Phù Thủy có tên là Pandora và một Giám Mục Tội Lỗi xuất hiện. Đi cùng với đó là sự hiện diện của Ma Thú Hắc Xà, và bi kịch của Mẹ Fortuna cùng với Geuse. Emilia đã nhất mực giữ trọn lời hứa với Mẹ, để rồi đánh mất cả cô và ngôi làng. Sau đó là đến Puck, người mà cô đã gặp khi tỉnh dậy sau một thời gian dài ngủ trong băng.

“Puck bảo rằng ông ấy đã luôn chờ đợi em, rằng ông ấy đã luôn tìm kiếm em. Rồi sau đó, ông ấy ở bên em, che chở cho em, giống như những gì mà ông đã hứa. Ngay cả bây giờ, ông ấy vẫn đang ở trong viên ma thạch này, chờ đến ngày được đánh thức. …Đó là tất cả những gì em có thể kể.”

“Nhưng em không thể nói chuyện với ông ấy phải không?”

“Ông ấy vẫn đang ngủ, nhưng không phải vì chuyện ông từ chối giao ước với em. Em không nghĩ rằng viên ma thạch này vẫn có thể sử dụng để chứa đựng linh hồn của ông nếu một ngày ông tỉnh lại. Đó phải là một loại ma thạch cao cấp hơn, một viên ma thạch tinh khiết. Nếu em có thể tìm thấy một viên như vậy, và biết được cách để kích hoạt nó. …em có thể đưa ông ấy trở về.”

Một viên ma thạch màu xanh lam được đính trên mặt dây chuyền của Emilia.

Đó là một mảnh của viên ma thạch khổng lồ đã phong ấn Lewes Meyer. Nói sao đi nữa, thì bản thân viên đá là không đủ để có thể giữ được sự an toàn của Puck. Và vị Tinh linh đang ngủ bên trong cũng không có cách nào để có thể giao tiếp với bên ngoài.

Như thể là sự giúp đỡ của ông trong cuộc chiến với Garfiel thực sự, thực sự là đóng góp cuối cùng của ông ấy.

“Anh hiểu những chuyện đang xảy ra với Puck, nhưng, còn về Vương Tuyển thì sao?”

“Em và Puck đã dành tất cả thời gian đó trong khu rừng đóng băng. Đôi khi em cũng tìm đến các thị trấn gần đó, nhưng họ không thực sự, thực sự chào đón em cho lắm.”

‘Không thực sự, thực sự chào đón em’ - Subaru không tài nào tưởng tượng nổi sự hắt hủi ẩn sau cách nói đó. Và cũng không thể ngờ rằng Emilia đã chuẩn bị từ trước để tìm cơ hội nói ra điều này.

“Sau đó, Roswaal đã đến… Có lẽ là chưa đầy một năm trước. Lúc đó, mọi chuyện quá đột ngột khiến cả em và Puck đềuuu bị sốc.”

“Chà, anh cũng sẽ bị sốc, nếu một gã đàn ông mang bộ mặt chú hề đột nhiên chui ra từ xó xỉnh nào đó.”

“Đó hoàn toàn là sự thật, nhưng điều thực sự khiến bọn em sốc đó là ông ấy đã có mặt trong khu rừng cách trở này. Lúc đó em đang trên đường trở về làng, và ông ấy chỉ đứng đó đợi em. Rồi ông bắt đầu làm cái điệu bộ ngớ ngẩn như mọi khi, kiểu như: ‘mừng~ cô trở lại’…”

“Chà…”

Điều đó thật sự khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên.

Dù cậu còn chẳng buồn bình luận về thái độ xấu xí của Roswaal, nhưng Subaru có thể tưởng tượng ra cú sốc mà nó mang lại cho Emilia và Puck vào thời điểm đó.

“Puck lúc đó đã rất khổ sở… từ sáng sớm đến tối mịt, ông ấy tận dụng mọi khoảnh khắc để đối chọi với Roswaal. Mà nghĩ lại thì, thật là tốt khi ông đã không chọn cách đông cứng Roswaal.”

“Anh có thể thấy là nụ cười của em thật đáng yêu, nhưng anh không thực sự nghĩ đó là thứ có thể bông đùa được.”

“Đúng vậy nhỉ. Dù sao thì Puck và Roswaal cũng đã nói tất cả những gì họ muốn trong lúc chiến đấu, sau đó thì họ đã bắt đầu một cuộc thảo luận thực sự…”

“Và thế là Roswaal đã thuyết phục em bằng lời đề nghị làm tan băng giá của khu rừng.”

Đôi mắt của Emilia mở to, và Subaru cười gượng trước phản ứng của cô.

“Nó hẳn phải là một phần của câu chuyện này, và anh đã tình cờ nghe được điều gì đó có liên quan tới những sự kiện trong quá khứ. Nhưng mà, em biết đấy…”

Nhưng đã có một sự thay đổi trong nhận thức của Emilia kể từ thời điểm đó.

Trước đây, cô ấy có nói rằng cô không hề có khả năng đóng băng Đại Sâm Lâm Elior, và rằng cô ấy cũng không có cách nào để có thể làm tan băng, ngay cả khi có sự giúp đỡ của Puck.

Tuy nhiên—

“Nếu em đã đóng băng khu rừng, thì không thể đảo ngược nó lại hay sao?”

“….Umm, em cũng đã nghĩ như vậy, nhưng không chắc em là có thể làm được.”

“Tại sao vậy?”

“Chỉ là em không thể tìm lại được thứ sức mạnh như em đã từng có, trong ký ức của mình.”

Đó là một nhận định có phần gây lo lắng, nhưng cũng chứa đựng sự quả quyết. Subaru nhíu mày.

‘Thứ sức mạnh như đã từng có trong ký ức của mình’ – Nếu những gì Emilia nói là chính xác, thì điều đó có cũng có nghĩa là thứ sức mạnh đó đã vượt quá tầm hiểu biết của con người. Ngay cả Phù Thủy mang tên Pandora này cũng đã không thể tìm ra sơ hở trong những đòn tấn công của Emilia.

Vậy thì, tại sao Emilia lại không còn sở hữu nó lúc này?

“Nhưng mà em đã kiên cường chiến đấu với Thỏ Khổng Lồ mà không hề lùi bước.”

“Em không còn cần đến Puck hay sự trợ giúp của các tiểu Tinh linh để thi triển ma pháp nữa. Nhưng tất cả chỉ có vậy. Em vẫn không thể khơi lại nguồn sức mạnh đó.”

“----”

Than thở về sự bất lực của mình, Emilia nắm chặt tay và lắc đầu một cách yếu ớt.

Sự buồn tủi và nỗi thất vọng vì sự kém cỏi của mình hiển hiện trên gương mặt cô, vô tình khiến Subaru cũng cảm thấy chán nản theo.

Emilia, niềm hy vọng của tất cả mọi người, giờ đây lại cảm thấy thất vọng về bản thân. Subaru biết rõ điều này, vậy nên đây không phải là thời điểm để cậu có thể đưa ra bất kỳ lời chê trách nào với cô.

Và thậm chí là nó cũng không hề liên quan đến chuyện cậu muốn Emilia trở nên mạnh mẽ thế nào, thật sự là vậy.

“Được rồi mà, đừng tự trách móc bản thân nữa. Quay lại với chủ đề chính thôi. Anh và em đều phải thừa nhận rằng em không thể làm tan được lớp băng… vậy Roswaal có thể nghĩ ra cách nào để làm được điều đó?”

“….”

“Nếu em và Puck không thể làm được việc đó, vậy thì Roswaal cũng không thể làm được. Có thể ông ta là một ma pháp sư hùng mạnh, nhưng cũng không thể mạnh hơn em gấp mười hay hai mươi lần được. Vậy thì bằng cách nào mới được đây?”

“Bản thân Roswaal không thể làm tan băng, nhưng ông ấy biết một thứ có thể làm được điều đó… sau cùng thì ông ấy đã nói với em như vậy đấy.”

“Một thứ… có thể làm được điều đó?”

Một thứ gì đó có thể làm tan lớp băng của khu rừng mà ngay cả Phù Thủy Băng Giá cũng không thể làm được, thậm chí không cần đến sự trợ giúp của các Tinh linh, và thậm chí còn không thể so sánh nổi với sức mạnh ma pháp tối thượng. Nó có thể là thứ chết tiệt gì được?

“Là Máu của Rồng.”

“----”

“Máu của Rồng, ban cho mùa màng bội thu, và chữa lành mặt đất. Ông ấy nói rằng nó chắc chắn có thể làm tan băng của khu rừng.”

“Emilia, nhưng điều đó có nghĩa là…”

Phải giết Rồng. Có đúng vậy không?

Cô ấy muốn hy sinh một con Rồng, hiện diện thần thánh đã luôn che chở Vương quốc Lugnica bấy lâu nay, để đổi lấy lợi ích của một khu rừng?

Ngay lập tức, một câu hỏi đáng kinh ngạc xuất hiện trong tâm trí Subaru.

Nhưng mà---

“Không phải vậy, Subaru. Em chỉ cần một giọt máu thôi. Và máu của Rồng đã từng được sử dụng để hồi sinh đất đai trong một nạn đói ở Lugnica trước đây. Em đã đọc được điều đó trong một cuốn sử thư, vì vậy nó chắc chắn là sự thật.”

“Gì cơ, vậy là… không không, điều đó đã làm anh hoảng sợ trong giây lát đấy. Anh đã mường tượng đến việc chúng ta đã làm một việc gì đó tương tự như giết một con Rồng…”

Điều đó sẽ không giải thoát cho Phù Thủy, bị phong ấn bởi sức mạnh của Rồng?

“-----”

Sự lo lắng dồn nén trong lồng ngực của Subaru, và cậu tưởng chừng như quên cả thở.

Những Phù Thủy mà cậu gặp trong buổi tiệc trà của Echidna. Và Phù Thủy Đố Kỵ, người đã từ biệt cậu vào phút cuối.

Subaru vẫn chưa quên cô gái ấy.

Cậu sẽ không bao giờ quên quyết tâm của mình từ giây phút cuối cùng đó.

Nhưng cô ấy không thể được trả tự do.

Cô ấy không thể lạc lõng với thế giới.

Bản năng của cậu chắc chắn đã nói với cậu như vậy.

“Hoàng gia của Lugnica có cơ may được nói chuyện với Rồng khi họ lập giao ước. Và một vài giọt máu của Thánh Long Volcanica đã được lưu giữ trong cung điện, kể từ lúc đó. Một khi em trở thành Quốc Vương, em muốn sử dụng thứ sức mạnh đó.”

“Vậy nên, đó là lý do cho việc tham gia…”

“…Em đã nói với anh từ trước, rằng lý do của em thực sự rất ích kỷ. Và đó cũng chính sự ích kỷ của riêng em.”

Cậu có thể ‘nghe thấy’ một nụ cười trong lời nói của cô ấy, nhưng đó là một nụ cười gượng gạo.

Và đôi mắt của cô ấy dao động với nỗi lo lắng trào dâng, trong khi ngước nhìn cậu.

Cô ấy hẳn đang rất sợ hãi khi nghĩ đến những gì cậu ta sẽ nói, và những gì cậu ta sẽ nghĩ đối với lòng quyết tâm của cô.

Có cảm giác như cậu được phép tin rằng mình là một thứ đã được cố định, một thứ không thể thay thế đối với cô ấy, đến mức cậu có thể khiến cô cảm thấy day dứt như thế này đây.

“Đừng lo lắng, Emilia-tan. Anh sẽ không vỡ mộng vì những thứ như thế đâu.”

“…Subaru.”

“Em nói em là con người ích kỷ, em nói em tự cho mình là trung tâm. Nhưng em biết không, em không phải là người chỉ biết tìm kiếm lợi ích cho riêng mình. Em biết cách để cứu những người em muốn cứu, và thay vì làm bẩn tay mình bằng những việc như trộm cắp, em quyết định sử dụng những cách thức quang minh chính đại. Không có ai có thể chỉ trích điều đó cả.”

Subaru nở một nụ cười trấn an cô. Nhưng vẻ mặt của cô vẫn còn đó sự lo lắng.

Subaru tự hiểu, rằng đây không phải là những gì cô ấy muốn nghe.

Nếu cậu ta định mang đến cho cô thứ lí lẽ nào đó gần với thứ mà cô ấy đang tìm kiếm, thì”

“Có phải em đang chùn bước vì em nghĩ rằng động lực của mình kém hơn các ứng viên khác phải không nào?”

“—tch”

“Hãy bắt đầu nghĩ về những lợi thế và yếu thế mà các đối thủ của em đang sở hữu. Crusch-san tất nhiên là một con người rất tuyệt vời, với một chiến tích còn hơn cả tuyệt vời nữa, đúng là vậy, nhưng hãy nghĩ về Anastasia-san và Priscilla. Nền tảng cho lí lẽ của họ không có gì là đáng khen ngợi.”

Sự tham lam và cái tôi quá lớn. Đó là điều thúc đẩy họ tham gia.

Và mặc dù Subaru không xuất hiện đủ lâu để lắng nghe mọi chuyện, nhưng Felt liệu có thể đưa ra lý do chính đáng nào để tham gia Cuộc tuyển chọn?

Mong muốn cứu người của Emilia thực sự không hề thua kém bất cứ ai trong số họ.

“Và bất kể điều em muốn lúc đầu là gì, thì bây giờ nó đã khác đi rồi, phải chứ?”

“…Làm thế nào mà anh có thể khẳng định như vậy?”

“Bởi vì em đang cảm thấy bình yên khi nhìn vào sảnh tiệc.”

Trong sảnh tiệc của nhà Miload lúc này, là một cảnh tượng nơi con người và á nhân, quý tộc và người hầu, và cả những thường dân, tất cả đều tương tác với nhau mà không có bất kỳ sự tách biệt nào giữa chủng tộc hay giai cấp.

Subaru gọi nó là lý tưởng, và Emilia nhìn nó với niềm khao khát.

Subaru biết chính xác ngọn lửa trong trái tim Emilia được nhen nhóm như thế nào.

“Nếu mục tiêu của em là được nhìn thấy điều đó một lần nữa, thì anh đang giúp em đây. Anh đồng ý rằng điều đó quả thật là tuyệt vời. Sẽ không có ai có thể ngăn cản em thêm điều đó vào danh sách các lý do mà em nên thử.”

“Anh… thật sự, giúp được em ư?”

“Vậy em nghĩ anh vừa tuyên thệ với em điều gì hả? Đừng lo lắng nữa, anh muốn em dựa vào anh trước. Khi em muốn tìm sự giúp đỡ, anh sẽ giúp em, và khi em không vững vàng, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết vấn đề.”

“----”

Emilia sững người, đôi mắt cô dao động.

Cô ấy nên nói gì? Đôi môi run rẩy của cô không thể nói rõ những gì cô cảm nhận.

“—Umm.”

Vì vậy cô chỉ có thể lẩm bẩm điều đó.

Và mỉm cười.

--Đó là tất cả những gì mình cần, Subaru nghĩ vậy.

“Được rồi, mọi nghi ngờ của anh đều đã tan biến.”

Sau đó, Subaru uống cạn những gì còn sót lại trong chiếc ly đặt trên lan can. Tiếp đến, cậu ta chộp lấy miếng bánh nhân thịt đã nguội ngắt của mình, cho vào miệng và bắt đầu nhai nhóp nhép.

Kể cả sự nguội lạnh cũng không thể làm giảm hương vị của món ăn này, và chiếc bánh ngay lập tức tan chảy trong miệng cậu. Quả thực có thể nói rằng đây là một kiệt tác để đời của Garfiel.

“Subaru, anh sẽ bị nghẹn nếu ăn nhanh như vậy.”

“Anh sẽ thưởng thức từng miếng bánh một, nếu em là người đưa nó vào miệng anh.”

“Em có cảm giác dường như mình đã làm như vậy ở đâu đó trước đây, lúc anh đang kiệt sức…”

Subaru cười nhăn nhở đáp lại, và dắt tay Emilia vào sảnh tiệc.

Cô ấy ngước nhìn lên bầu trời một lần cuối, trước khi chấp nhận sự hộ tống của Subaru và bước vào sảnh cùng cậu ấy.

Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, và dường đang nóng lên với sự trở lại của những ngôi sao.

Sau khi mang về đây một Otto đang say xỉn, Garfiel đã chịu thua trước cuộc tấn công lén lút của Frederica và Ram, phủ nhận việc cậu ta đang cố gắng uống rượu.

Điệu nhảy lạc quẻ của Petra và Beatrice đã lên đến giai đoạn đỉnh điểm.

Mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán của Petra, và Beatrice cũng quyết tâm không thể chịu thua.

Annerose tỏ vẻ không hài lòng khi Subaru đã quay trở lại cùng với Emilia, nhưng Clind, không biết ăn phải gan báo hay gan hùm, mà lại dám cả gan chọc vào cặp má phụng phịu của chủ nhân, khiến cô thêm phần phẫn nộ.

Lewes và Roswaal đứng cạnh nhau, nâng ly chúc mừng mối quan hệ đã được hàn gắn, và nhâm nhi bên những ly rượu tuyệt hảo.

“Tuyệt thật đấy, Emilia-tan.”

“Đúng là vậy. Đó chính xác là những gì em muốn thấy. Em sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này.

Vậy nên, hãy tạo nên một đêm hội thật đáng nhớ.

Họ xen vào màn biểu diễn của hai cô bé, khiêu vũ ở nơi nổi bật nhất trong Đại Sảnh.

Họ không biết phải nhảy thế nào, nhưng họ thích thú với chính mình.

Trải qua một tràng cười và sự bối rối, chàng Kỵ Sĩ và nàng Phù Thủy – Chủ nhân và người hầu cận mới nhận việc – bắt đầu điệu nhảy vô nghĩa của họ.

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.