Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hy Vọng Đan Xen

Phiên bản Dịch · 5311 chữ

“Thưa Điện hạ, bầy tôi khiêm tốn của Người xin được phép khởi hành ngay. Xin hãy bảo trọng.”

Một người phụ nữ kính cẩn cúi đầu, với mái tóc xanh lá khẽ đung đưa, cô đi ra qua cánh cửa đang được mở bởi một vài người hầu. Kèm theo tiếng đóng cửa là tiếng thở dài của cô.

“Thứ lỗi cho ta vì đã làm phiền, nhưng xin hãy cẩn thận để đảm bảo rằng Điện hạ không cảm thấy bất an.”

Sau khi nghe câu trả lời của những người hầu cận, người phụ nữ có vẻ như đang kìm nén cảm xúc của mình, cô quay lại và sải bước xuống những bậc thang trải thảm đỏ để tiến vào Đại Sảnh.

“Crusch-sama!”

Người đang đợi ở sảnh, gọi cô với giọng khẩn thiết, là một chàng trai điệu đà với đôi mắt vàng tròn xoe, đi cùng với đôi tai mèo và một phong thái đầy tinh nghịch.

Tên của cậu ấy là Felix Argyle, nhưng mọi người thường gọi cậu bằng một cái tên khác – Ferris.

Cậu ta là người đồng hành lâu năm đáng tin cậy của người phụ nữ đó, và cũng được biết đến là một trong những Kỵ sĩ phục vụ dưới trướng cô.

“Chào mừng ngài trở lại. Tình hình của Hoàng tử Fourier thế nào rồi ạ?”

“Không lạc quan cho lắm. Tất cả những sự hăng hái trước đây ngài ấy có giờ đã không còn nữa. Hôm nay, ngài còn đột nhiên đề cập đến chuyện muốn ra ngoài tản bộ dưới ánh mặt trời. Thật là… đau đớn khi phải chứng kiến điều đó.”

Crusch Karsten lắc đầu, và Ferris đáp lại bằng một cái rũ vai chán nản.

Nhìn thấy phản ứng của người đồng đội với mái tóc nâu màu hạt lanh, Crusch lại lên tiếng.

“Em không cần phải cảm thấy tội lỗi. Căn bệnh quái ác này là một câu đố hóc búa mà những lương y giỏi nhất của Vương quốc vẫn chưa thể giải được. Đó không phải là lỗi của em.”

“Nhưng, chính vì điểm yếu của Ferri mà em đã không thể đáp ứng được kỳ vọng của Crusch-sama… Em vô cùng xin lỗi, Crusch-sama.”

Ferris một mặt thì cảm thấy bớt hối hận về việc mình không thể chữa khỏi căn bệnh, nhưng mặt khác, cậu lại càng hối hận hơn về sự đau buồn của Crusch dành cho Fourier.

Như thường lệ, cậu tiến lại gần cô, và Crusch cho phép cậu làm vậy.

“Liệu bệnh tình của Điện hạ… liệu căn bệnh của Hoàng tộc có thay đổi được không?”

“Vâng, nó giống với chẩn đoán trước đó, mặc dù, với tư cách là một người chữa trị, em không muốn nói điều này một cách bất cẩn.”

Ferris hạ thấp cả tông giọng và đầu xuống, nhưng vẫn tiếp tục nói mà không chút do dự.

“Đó là nọc độc của Hắc Xà. Nguyên nhân của một căn bệnh bí ẩn như vậy chỉ có thể tới từ loài sinh vật đó, thứ mà chúng ta không hề có chút hiểu biết gì về nó.”

“Nếu vậy thì bây giờ nó ở đâu?... Không, tình thế lúc này còn cấp bách hơn. Điều gì sẽ xảy ra kể từ bây giờ?”

“Trường hợp xấu nhất là… cái chết của toàn bộ Hoàng tộc.”

“……”

Mặc dù cô đã nghe kết luận này rồi, nhưng dù kết luận đó có được nhắc đi nhắc lại bao nhiều lần đi chăng nữa thì vẫn khó có thể chấp nhận được.

Crusch hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Đây là một tình huống từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ. Nếu cô ấy mất bình tĩnh và buông thả cảm xúc, cuộc khủng hoảng sẽ không bao giờ được giải quyết.

Trong sự hỗn loạn như vậy, lý do duy nhất mà Vương quốc vẫn còn giữ được sự ổn định cũng là nhờ đích thân Crusch và Hội đồng Hiền nhân đã làm việc với tầng lớp Đại Quý tộc để dẫn dắt Vương quốc tiến lên.

Dòng máu của Hoàng tộc Lugnica, vào lúc này, đang tiến gần tới dấu chấm hết.

Nạn nhân đầu tiên của căn bệnh này là Đệ Nhất Hoàng Tử Zabinel Lugnica. Ban đầu, căn bệnh của ông được chẩn đoán là do mệt mỏi và làm việc quá sức, nhưng tình trạng của Zabinel đã trở nên trầm trọng hơn chỉ sau vài ngày. Ngay sau đó, nhiều thành viên trong Hoàng tộc cũng đổ bệnh với lý do tương tự, và do đó, sự bất thường của căn bệnh đã được phát hiện.

Chỉ những người mang dòng máu Hoàng gia của Lugnica mới bị ảnh hưởng. Khi nhận ra điều này, Lâu đài tưởng chừng như đã bị sụp đổ trong cơn sóng gió dữ dội, chỉ được chấm dứt bởi các thành viên khác của Hội đồng Hiền nhân, những thành viên cư trú trong Lâu đài Hoàng gia. Crusch, và đặc biệt là Ferris, người được biết đến trên toàn lãnh thổ Lugnica như là một người đứng đầu trong việc chữa trị bằng Thủy ma pháp, giữ danh hiệu cao quý ‘Lam Kỵ sĩ’, cũng là công cụ trong sự ổn định này.

Các thành viên của Hoàng Tộc đã được đưa đến một địa điểm khác, nơi họ được chẩn đoán và chuẩn bị cho việc điều trị khẩn cấp. Ở đó, người ta đã phát hiện ra một sự thật khó tin đến bàng hoàng, rằng không một ai, kể cả Ferris, có thể chữa khỏi căn bệnh này.

Chỉ trong vài ngày, dòng dõi lâu đời của Hoàng tộc Xứ Lugnica đã bị dồn tới bờ vực diệt vong.

Hiện tại, một số lương y hàng đầu đã được tập hợp và đang cố gắng kéo dài sự sống của Hoàng tộc bằng ma pháp, nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời. Tình hình của Hoàng tộc đã được giấu kín với công chúng, nhưng vỏ bọc bình thường này không thể tồn tại lâu hơn được nữa.

Lo lắng về mức độ nghiêm trọng của tình hình, Crusch nghĩ đến người mà cô vừa đến thăm – Đệ Tứ Hoàng Tử của Lugnica, Fourier Lugnica.

Fourier và Crusch có vẻ trạc tuổi nhau, và Crusch, con gái của một Công tước, đã quen thân với ngài ấy từ khi còn nhỏ.

Fourier, đương kim Hoàng tử, đã gặp nhiều khó khăn trong việc tìm kiếm những người bạn cùng tuổi, vậy nên Crusch có thể được coi là một trong những người bạn thân thiết nhất của ngài.

Crusch cũng vậy, cô không hề tỏ ra khó chịu trước sự hiện diện của ngài ấy.

Fourier thường xuyên đến thăm gia đình Karsten, và mang theo một vài vấn đề rắc rối mà ngài muốn được chia sẻ với Crusch. Mục đích thực sự của vị Hoàng tử là thu hút sự chú ý của cô gái mà ngài đã trót đem lòng thương mến, nhưng Crusch chưa bao giờ mảy may để ý đến điều đó.

Cô luôn coi ngài như một người bạn thân thiết, tốt bụng mà không bao giờ nghĩ ngợi quá sâu xa.

Fourier, cùng với phần còn lại của Hoàng tộc Xứ Lugnica, không được thiên phú tài năng xuất chúng để xứng danh với một chính khách. Nhưng dù vậy, lòng nhiệt huyết và đức hạnh của ngài đã được thể hiện rõ ràng, như để bù đắp cho những thiếu sót đó.

Dù vị Hoàng tử ấy còn rất lâu mới có thể kế vị ngai vàng, và vị trí trong tương lai của ngài có lẽ sẽ không phải đảm đương quá nhiều trọng trách. Nhưng, ngài vẫn luôn cháy hết mình với toàn bộ lòng nhiệt huyết sục sôi để làm tốt nhất vai trò mà mình được giao phó.

Giờ đây, chứng kiến cơ thể yếu ớt của vị Hoàng tử đó trên Long sàng, đứng bên bờ vực của cái chết, trái tim của Crusch đau đớn khôn nguôi.

“Crusch-sama.”

Vẻ mặt của Crusch vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt ấy đang nặng trĩu vì đau khổ. Chứng kiến điều này khiến trái tim của Ferris cũng không khỏi lay động.

Về mối quan hệ với Crusch, Fourier đã biết cô ấy lâu hơn cả Ferris. Tuy nhiên, Ferris, với tư cách là người phò tá của Crusch, có lòng trung thành với cô sâu sắc hơn. Ferris ngoài mặt thì tỏ ra vui vẻ trước mối quan hệ giữa Fourier và Crusch, nhưng bên trong thì lại cố chôn chặt cảm xúc thật sự của chính mình.

Vậy nên, đối với Ferris mà nói, Fourier là một con người khơi gợi nhiều cảm xúc phức tạp.

Tất nhiên, cảm xúc của Ferris sẽ không ảnh hưởng đến việc điều trị hay chẩn đoán của Fourier theo bất kỳ cách nào. Bởi lẽ nếu điều đó xảy ra, niềm tự hào của Ferris với tư cách là một Hồi phục sư sẽ bị tổn hại, và cũng có thể xem đó như là một sự phản bội đối với Crusch, người đã tin tưởng Ferris hơn bất kỳ ai. Tuy nhiên, việc cậu không thể đáp ứng được niềm tin đó và chữa khỏi cho Fourier đã đè nặng lên trái tim của Ferris.

Sải bước qua lâu đài, cả vị Chủ nhân và người Kỵ sĩ đều bước đi với những bước chân nặng nề. Crusch nghĩ về quá khứ và cả về Fourier, trong khi Ferris nghĩ về sự bất lực của mình và người Chủ nhân của cậu.

Dù nghĩ như thế nào thì trong ngày hôm ấy, tại lâu đài, cả hai đều không thể làm được gì cả. Vì vậy, họ cùng nhau chuẩn bị rời khỏi lâu đài và trở về nơi ở của mình.

“Bordeaux-dono! Chuyện đó hoàn toàn khác với những gì ông đã từng nói trước đây!”

Crusch và Ferris, trên đường đến cổng lâu đài, nghe thấy một âm thanh vang vọng.

Cách cổng chính một chút là một khu vườn với bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận và cây cối trồng ngay ngắn hai bờ tả hữu. Cuộc tranh cãi gần đó đã phá vỡ sự yên bình của khung cảnh thanh tịnh nơi đây.

Crusch không thể không để mắt đến chuyện này, cô ngay lập tức ngoái đầu lại để quan sát cuộc tranh cãi diễn ra ở một góc khu vườn, giữa hai con người, một người quay mặt về phía cô còn một người quay đi.

Cô nhận ra ngay người có khuôn mặt hiện rõ. Ông ta là một người đàn ông cao, hói với vóc dáng cường tráng tên là Bordeaux Zellgef, thành viên của Hội đồng Hiền nhân Lugnica. Hội đồng Hiền nhân bao gồm các thành viên thuộc tầng lớp Đại Quý Tộc, chịu trách nhiệm cho phần lớn các công việc nhà nước của Vương quốc Lugnica.

Mỗi vị trí trong Hội đồng được định đoạt thông qua bầu cử, tất cả những yếu tố bao gồm học vấn, tài sản, sự đóng góp cho Vương quốc và khả năng tổng thể của mỗi ứng cử viên sẽ được đánh giá nghiêm túc và cẩn trọng.

Giờ đây, được đại diện bởi Miklotov, họ đang đóng vai trò là xương sống của toàn bộ đất nước này.

Bordeaux đã từng là một người anh hùng trận mạc, và ngay cả trong Hội đồng Hiền nhân thì ông ta vẫn là một con người thẳng thắn, nhưng cũng không kém phần cố chấp. Ông ta nổi tiếng với những nhận xét cực đoan và thái độ của ông đủ để khiến Ferris phải chế giễu là “luôn nổi cơn thịnh nộ”.

Crusch, ngay sau khi kế thừa vị trí được để lại, đã phải hứng chịu vô số lời chỉ trích của ông ta.

Có lẽ vì người đàn ông này luôn mang một phong thái hùng hổ như vậy, nên bộ dạng thất thểu và nhún nhường của ông bây giờ ngay lập tức thu hút sự chú ý của Crusch.

“Quả là một biểu hiện bất thường đối với Bordeaux-sama.”

Nhận thấy những gì Crusch đang để ý, Ferris đưa ra bình luận của riêng mình.

Crusch gật đầu và cố gắng tìm hiểu tình hình. Nếu đó chỉ đơn thuần là một cuộc đấu khẩu thì không cần thiết để cô phải can thiệp, nhưng kể cả khi nó thật sự chỉ là một cuộc đấu khẩu nho nhỏ, thì thời gian và địa điểm đều không hề phù hợp.

Người lính đứng ở cổng đã nghe thấy tiếng cãi cọ, nên cũng tiến đến để điều tra, và khi nhìn thấy Crusch, anh bắt đầu cúi mình trước cô, như thể chấp nhận quan điểm của cô về tình hình lúc này.

Crusch đưa ánh mắt của mình sang người lính gác, và Bordeaux cũng làm điều tương tự khi nhận thấy một vài người đang tập trung gần nơi ông đứng.

Bordeaux, người đang có ý định rời đi, miễn cưỡng cúi đầu trước họ. Tìm kiếm những từ thích hợp, ông ta bắt đầu mím môi. Trong lúc quan sát những cử chỉ đó, Crusch cuối cùng cũng đã nhìn rõ được gương mặt đang đứng đối diện với Bordeaux.

Cô cuối cùng cũng nhận ra lý do tại sao người đàn ông kia không thể đi vào nhận thức của mình.

Đó là một người đàn ông áo quần rách rưới.

Lớp vải vụn kia có lẽ đã từng là một chiếc áo khoác màu xanh sẫm, trông nó nhàu nát và bẩn thỉu, vắt vẻo trên vai một thân hình cao lớn và phủ xuống tận thắt lưng. Mái tóc trắng và âm thanh ồn ã trước đó phát ra từ giọng nói của ông ta cho thấy sự già dặn. Tuy nhiên, từ mái tóc dày, đến những múi cơ ở lưng cùng bờ vai rộng, khiến thân hình này dường như không hề có dấu vết của sự ốm yếu tuổi già.

Mặc dù nổi bật là vậy, nhưng bằng cách nào đó, nó đã thoát khỏi sự chú ý của Crusch cho đến tận bây giờ. Lý do nằm ở thế đứng hoàn hảo của ông ta. Các động tác của ông ta thanh thoát một cách tự nhiên và không hề có sự thừa thãi trong đó.

Ngay khi cô nhận ra, Crusch đã bị mê hoặc.

Là một người kiếm sĩ, Crusch có một lý tưởng để chiến đấu.

Và người đàn ông ăn mặc rách rưới trước mắt cô chính là hiện thân cho lý tưởng đó, là bằng chứng cho thấy rằng, với sự nỗ lực và rèn luyện không ngừng, một ngày nào đó cô có thể chạm tới lý tưởng “chiến tranh cực đoan”.

“Crusch-sama?”

Crusch, người đã bị cuốn vào trạng thái thôi miên một cách vô thức, đã được đưa trở lại nhờ tiếng gọi của Ferris, nhưng cô ấy không thể quay về trạng thái bình thường như trước đó được nữa.

Người đàn ông lớn tuổi này rốt cuộc là ai vậy?

“Ta vô cùng xin lỗi vì đã vi phạm thỏa thuận giữa chúng ta, nhưng tình thế hiện tại của chúng ta quả thực quá thảm khốc. Ta mong rằng ông sẽ hiểu.”

Cuộc trò chuyện giữa Bordeaux và người đàn ông lại tiếp tục, với việc Crusch đứng trước nguy cơ thất thế.

Bordeaux nói lời sau cùng, như thể hy vọng sẽ được rời khỏi cuộc trò chuyện.

“Nếu mọi người tụ tập ở đây, tình hình sẽ bị công khai, và rắc rối sẽ xảy ra.”

“Chờ đã… làm sao tôi có thể hài lòng với những lời đó? Tại sao… tại sao ngài lại đột nhiên thay đổi quyết định của mình? Rõ ràng là chúng ta đã đạt được một thỏa thuận và…”

“Đó không phải là lỗi của ông, tất cả chỉ là vấn đề thời gian. Chúng ta sẽ cần phải trì hoãn nó thêm một chút. Một lần nữa, ta xin lỗi.”

“Nhưng…!”

Đối với người đàn ông đang tuyệt vọng, những lời của Bordeaux nói ra thật do dự và trống rỗng. Lý do cho việc giữ bí mật của Bordeaux xuất phát từ yêu cầu đảm bảo sự bí mật tuyệt đối về tình trạng của Hoàng tộc. Điều đó đã có tiền lệ đối với thỏa thuận của Bordeaux và người đàn ông này, vậy là lời hứa giữa họ, chí ít đã tạm thời bị vô hiệu.

Tuy nhiên, dù sự thật đó không thể nói ra, nhưng Bordeaux thật vụng về khi không dựng lên được một câu chuyện thuyết phục để che đậy.

Hay có lẽ điều gì đó trong thỏa thuận giữa họ khiến Bordeaux không thể (hoặc không muốn) nói dối người đàn ông đó?

Có phải việc che giấu sự thật hay nói dối sẽ thiếu trung thực hơn chăng?

Dù sao đi chăng nữa, Bordeaux hoàn toàn không muốn lừa dối người đàn ông kia.

Bordeaux dõng dạc trình bày những lời lẽ của mình, nhưng người đàn ông mặc quần áo rách rưới không thể chấp nhận chúng.

“Tôi đã nghe tin đồn về mối quan hệ ngày càng xấu đi với Đế quốc. Nếu ông do dự rời khỏi đất nước vì điều đó, thì ít nhất hãy gửi đi một người đưa tin…”

“Không, không phải vậy, ta yêu cầu ông phải kiềm chế, đừng đòi hỏi quá nhiều. Khi mọi thứ đã ổn định, hãy chọn một địa điểm khác để tiến hành một cuộc thảo luận. Ta không chắc khi nào thì nó sẽ xảy ra, nhưng…”

“Vậy thì sẽ muộn mất! Như tôi đã nói, vào tháng tới, tôi sẽ có kết quả, vì vậy chúng ta sẽ có bằng chứng kết luận… ít nhất hãy nhìn vào cái này và xem xét nó.”

Trước thái độ cương quyết của Bordeaux, lời nói của người đàn ông rách rưới càng trở nên tuyệt vọng.

Ông ta rút ra một thứ gì đó từ trong túi của mình: một xấp lớn các giấy tờ. Các mép giấy đều nhăn nhở, và bản thân chúng đã ố vàng cùng lấm tấm những vết bẩn và máu.

Những mảnh giấy đó quan trọng như thế nào đối với ông ta? Nhìn cách mà những ngón tay của ông rùng mình khi nắm lấy nó, ai cũng có thể nhận ra trong nháy mắt.

Vậy nhưng—

“Đủ rồi!”

Bordeaux xua tay với đống giấy tờ đang được người đàn ông giữ trước ngực. Có phải là bởi hành động bất ngờ của người đàn ông đó đã khiến ông ta không kịp phản ứng, hay là Bordeaux đã vô tình dùng đến vũ lực?

Có lẽ đó là sự kết hợp của cả hai. Nhưng dù lý do là gì, hành động đó đã dẫn đến một kết quả.

Xấp giấy rời khỏi tay người đàn ông kia và vương vãi khắp vườn. Dù cơn gió nhẹ chỉ là thoáng qua nhưng vẫn đủ để dễ dàng cuốn những mảnh giấy bay trong không trung như những cánh hoa trắng úa.

Crusch vô thức đưa tay về phía họ, và đôi mắt của Bordeaux loé lên một tia tiếc nuối. Tuy nhiên, cả hai đều không kịp phản ứng trước động thái tức thì của người đàn ông kia.

“Bordeaux!”

Với một tiếng thét, người đàn ông rách rưới nắm lấy ve áo của Bordeaux rồi đẩy ông vào tường.

Bordeaux nghẹt thở vì cú va chạm. Dù đã bị ép vào tường, nhưng việc nâng được cái cơ thể to lớn như vậy lên bằng một cánh tay quả thực là một sức mạnh không hề nhỏ.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Crusch lẽ ra phải ngay lập tức gọi viện trợ. Tuy nhiên, luồng khí do người đàn ông rách rưới đó tỏa ra khiến cô choáng ngợp và phản ứng chậm chạp.

Bầu không khí dường như trở nên khô khốc, và Crusch cảm thấy da mình bắt đầu ngứa ran.

Cứ như vậy, người đàn ông lớn tuổi kia hướng ánh mắt sắc như dao của mình vào Bordeaux.

“Vệ binh đâu! Đừng đứng ngây ra đó nữa, lập tức đến đây! Mau!”

Một giọng nói cất lên và tri hô tất cả cảnh giác, khiến Crusch cuối cùng cũng lấy lại tập trung. Nhìn lại, cô thấy Ferris, người đã quan sát thấy sự xấu đi của tình hình, đã vẫy tay gọi những người lính canh ở cổng qua, trong khi họ đang đứng đờ như tượng vì quá sốc.

Quả thật là họ chưa từng thấy trường hợp nào mà một nhà hiền triết phải gặp nguy hiểm trước đây. Ba trong số các lính canh lao đến hiện trường với những thanh kiếm được rút ra và bao vây Bordeaux cùng người đàn ông.

Bầu không khí ngột ngạt dường như lan rộng hơn, và tình hình thực sự trở nên căng thẳng, thế nhưng---

“…Xin lỗi.”

Với một lời xin lỗi, người đàn ông đột nhiên thả Bordeaux ra.

Nhà hiền triết gục vào tường, cố nén cơn ho khi đưa tay lên cổ họng.

Mặc dù tốp lính canh đang hết sức cảnh giác, nhưng người đàn ông vẫn mở rộng hai tay để ra hiệu không phản kháng và lùi lại từ từ.

“Giơ tay lên và nghe theo chỉ thị của chúng tôi!”

Toán lính canh vẫn đang lấy lại tinh thần sau sự bối rối trước đó, họ tiếp tục nhiệm vụ của mình và siết vòng vây quanh người đàn ông kia. Chiếu theo luật, ông ta sẽ bị giam giữ và tra khảo.

“Khoan đã… không cần phải làm lớn chuyện như vậy, các anh có thể thả người đó ra.”

“Bordeaux-dono, tôi biết mình không đủ tư cách để nói điều này, nhưng điều đó sẽ làm tổn hại danh tiếng của những người lính gác. Liệu những người lính canh cần mẫn đó có thể thả một kẻ khả nghi như vậy không?”

“Nếu đã vậy, hãy giam giữ người này trong một đêm rồi thả hắn ra.”

Đáp lại những lời của người đàn ông lớn tuổi, Bordeaux đưa ra một mệnh lệnh mới với một giọng điệu đầy hối tiếc. Đám lính canh kính cẩn tuân lệnh. Và thế là người đàn ông được họ áp giải đi, trong lúc đó, ông ấy quay sang Crusch.

“Tôi vô cùng biết ơn.”

Người đàn ông chỉ muốn nói nhỏ, đủ để Crusch có thể nghe thấy những lời đó. Đôi mắt xanh trong trẻo của ông ẩn chứa một bóng tối sâu thẳm. Dù rất tò mò, nhưng Crusch quyết định là sẽ quá thô lỗ nếu buộc các lính canh phải nán lại để hỏi chuyện họ.

Khi ông ta đã thực sự rời đi, Crusch quay sang Ferris.

“Phản ứng kịp thời của em lúc nãy thật sự đã giúp ta rất nhiều đấy. Lúc đó ta đã đối phó quá chậm, xin lỗi em nhé.”

“Không không, nó không có to tát đâu ạ. Em thật sự rất mừng vì tình hình đã không trở nên xấu đi. Mà nhân tiện thì, Bordeaux-sama?”

Ferries khiêm tốn đặt ngón tay lên môi khi chuyển hướng chủ đề sang Bordeaux.

Bordeaux, người đã bình phục sau cú sốc trước đó, đang cúi rạp người trên mặt đất, nhặt những giấy tờ vương vãi. Crusch cũng nhặt được một số mảnh rơi gần nơi cô đứng và đưa nó cho Bordeaux.

“Cảm ơn ngài, Karsten-kyou. Ta xin lỗi vì cảnh tượng khó coi đó.”

“Không cần nói vậy. Việc được tận mắt chứng kiến một Bordeaux nghiêm túc như vậy là chuyện hiếm gặp đến mức đáng lẽ ta phải trả tiền để thưởng thức đấy. Nhưng mà, nếu không phiền thì ngài có thể giải thích một chút về chuyện này chứ?”

“……..”

Bordeaux đang sắp xếp lại những mảnh giấy vừa nhặt lên, ông đáp lại bằng sự im lặng. Nhận ra rằng mình có thể hỏi tiếp, Crusch nhìn về hướng mà người đàn ông lớn tuổi kia rời đi.

“Người đàn ông lúc nãy, ông ta có phải là người quen của Bordeaux-dono không?”

“Ông ấy là một người bạn cũ, không, giống như một chiến hữu thì đúng hơn. Chúng tôi đã từng là đồng đội trên chiến trường, nên hẳn là ông ấy cũng sẽ đồng ý với cách gọi đó.”

“Dẫu biết đây không phải là lúc để tôi đào sâu, nhưng nếu ngài đã trân trọng mối quan hệ này, thì nên đặt mục tiêu sửa chữa nó càng sớm càng tốt. Có điều là, tôi khuyên ngài lần sau nên chọn một dịp tốt hơn để làm điều đó.”

Thứ đã gây ra rắc rối ở đây là thời gian và địa điểm. Người đàn ông kia đã tấn công Bordeaux, nhưng chính những lựa chọn kém cỏi của Bordeaux mới là nguyên nhân dẫn đến việc đó.

Dù đã nhìn thấy ‘cơn gió’ của sự hối tiếc thoảng qua người Bordeaux, nhưng, Crusch đã không hề coi thường ông.

(Cơn gió này mang đúng nghĩa đen từ phước lành『Phong Hiện Gia Ngôn』– khả năng không chỉ giúp người được ban phước hiểu rõ về những cơn gió, mà còn có thể đọc được những thứ vô hình xung quanh, bao gồm cả cảm xúc của người khác)

“……Ta không biết liệu mình có thể đối mặt với ông ấy một lần nữa hay không, dù ta không cho rằng việc lựa chọn trung thành với ngai vàng của Lugnica, thay vì mang ơn ông ấy, là một sai lầm.”

“Tôi hiểu rồi.”

Crusch hiểu rõ rằng Bordeaux sẽ không nghe theo lời khuyên của cô, nên cô đã có chút thất vọng.

Nhưng nếu nhìn vào mặt khác, sự bướng bỉnh vụng về của ông ấy thậm chí còn khiến cô ngưỡng mộ đôi chút. Tuy nhiên, nếu cô ấy nói ra những lời như vậy, chắc chắn cô sẽ lại chọc giận ông ta như thường lệ.

“Ngài đã diện kiến Điện hạ chưa?”

“Tôi đang trở về sau chuyến thăm Hoàng tử Điện hạ. Thật sự thì, chẩn đoán của Ferris không khả quan cho lắm.”

“Đúng như dự đoán… Trong lúc ngài đang ở đây, ta phải cảnh báo ngài rằng Leip Barielle đang âm mưu gì đó, dù có thể nó không phải điều gì to tát. Tuy nhiên, xin hãy đề phòng.”

“Ngài Barielle à, tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

Cô gật đầu trước lời khuyên của Bordeaux. Dù nó làm chệch hướng chủ đề của cả hai, nhưng kể cả có cố gắng dẫn câu chuyện theo hướng đó thì cô cũng thừa hiểu là Bordeaux sẽ không trả lời.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Bordeaux ôm xếp giấy vào ngực và rời khỏi khu vườn.

Cùng một lúc, cả Crusch và Ferris đều thở phào nhẹ nhõm.

“A~ bầu không khí đó thật căng thẳng quá đi mất. Nhưng mà, dù sao thì chúng ta cũng đã được thấy một khía cạnh thực sự hiếm hoi của Bordeaux-sama luôn-cứng-rắn rồi nhỉ. Ngài ấy sẽ đáng yêu hơn rất nhiều nếu giữ nguyên mọi thứ như vậy.”

“Điều đó thật bất tiện, vì Miklotov-dono và Bordeaux-dono đã quá quen với việc cùng nhau quản lý Hội đồng Hiền nhân, nhưng mà…”

Vụ náo loạn vừa rồi, rốt cuộc là vì chuyện gì? Tất nhiên là Crusch muốn biết chi tiết về nó, nhưng điều khiến cô chú ý hơn cả là người đàn ông vừa bị bắt đi kia. Nếu có thể, cô muốn tìm hiểu danh tính thực sự của ông ta.

“Dù sao thì~ ! Crusch-sama, Ferri không muốn nói điều này đâu, nhưng em nghĩ rằng mình là người hiểu rõ Crusch-sama hơn bất kỳ ai khác đó.”

“----? Bất ngờ thật đấy… nhưng không cần thiết phải đề cập đến một vấn đề hiển nhiên như vậy. Em là người quan trọng không thể thay thế đối với ta, vậy thì cần gì phải đường đột nhắc đến điều đó làm gì nhỉ?”

“Vì ngài đã đánh giá như vậy, nên em nghĩ hôm nay mình có thể tiến thêm một bước nữa đó.”

Ferris thè chiếc lưỡi đỏ với vẻ mặt tinh quái.

Crusch không thể biết cậu ta đang nghĩ gì hay đang lên kế hoạch gì đằng sau.

‘Ngọn gió’ thổi qua người Ferris khá mờ mịt, như thể đang che đậy cảm xúc thật của mình. Và như đã nói, Crusch dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nhìn thấy nó.

Phước lành『Phong Hiện Gia Ngôn』của Crusch Karsten cho phép cô nhìn thấy dòng chảy của ‘gió’.

‘Ngọn gió’ sẽ cuốn theo những làn sóng cảm xúc của người khác, và nhìn chung là Crusch không gặp vấn đề gì khi phân tích chúng. Tuy nhiên, trong một số trường hợp hiếm hoi, cô gặp phải những người như Ferris, những người rất giỏi che giấu cảm xúc.

Trong trường hợp của Ferris, do sự liên kết lâu dài của họ, Crusch có thể đọc được một dải gió nhất định.

Nhưng trong những trường hợp khác, như Nhà hiền triết Miklotov, ông ta có thể dễ dàng che giấu toàn bộ cảm xúc của mình nhờ kinh nghiệm lâu năm.

Crusch cho rằng kỹ năng đàm phán của cô sẽ vô dụng đối với những người thuộc dạng chuyên gia trong việc duy trì sự bình tĩnh như ông ta.

Như thường lệ, Ferris không để Crusch đọc được cảm xúc của mình, vì vậy, một khi đã bắt đầu, Crusch không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nắm chặt bàn tay mình và chờ đợi câu trả lời từ chính cậu, theo quy tắc của họ.

Thế nhưng, cô chắc chắn rằng cô có thể đặt trọn niềm tin vào Ferris. Và với lần này, niềm tin được vun đắp từ mối quan hệ của họ đã một lần nữa chứng tỏ sức mạnh của nó.

“Em đang nghĩ rằng Crusch-sama chắc chắn đang thắc mắc về người đàn ông lớn tuổi lúc nãy.”

“Hừm.”

“Em đã chuẩn bị cái này cho ngài.”

Nhìn Ferris đang cười, và rồi sau đó nhìn thấy thứ mà Ferris đang cầm trong tay, Crusch mở to mắt, rồi đột nhiên mím môi nở một nụ cười.

“Em thực sự là người hiểu rõ trái tim ta nhất.”

Giữa những ngón tay của ‘nàng’ Ferris đang hí hửng kia là một mảnh giấy duy nhất, một mảnh mà cậu đã ‘vô tình’ giữ lại mà không trao trả cho Bordeaux, một mảnh giấy đã chờ được nhặt lên trong lúc bị gió cuốn đi.

------------------------------------------------------

Hoàng tử Fourier Lugnica:

Hiền nhân Bordeaux Zellgef:

Nữ Công tước Crusch Karsten:

Lam Kỵ sĩ Felix Argyle:

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.