Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Trước Cuộc Bầu Cử (P2)

Phiên bản Dịch · 3365 chữ

Quỷ Kiếm Wilhelm van Astrea.

Người đàn ông này đã trở thành huyền thoại ngự trên đỉnh cao của các huyền thoại, tên tuổi của ông gắn liền với một truyền thuyết mà bản thân nó hấp dẫn đến nỗi người đời vẫn còn lưu truyền nó bằng một bài ca.

Bản thân Crusch lúc còn bé cũng yêu thích bài hát đó.

Và giờ thì, trước mặt cô chỉ còn là một bóng ma của vị anh hùng mà cô đã ngưỡng mộ từ lâu.

“Tôi vốn đã từ bỏ cái tên đó rồi. Kể từ khi tôi rời khỏi gia tộc và vị trí của mình thì cái danh xưng ‘van Astrea’ đó đã không còn tồn tại nữa.”

“Tôi hiểu rồi, vậy bây giờ ông tự gọi mình là gì?”

“Trias. Đó là cái tên của một gia đình quý tộc cũ nằm ở biên giới của Lugnica, một gia tộc đã bị diệt vong cách đây hàng chục năm về trước. Một gia tộc đã từng có người đứng đầu vô cùng thương yêu những người thân của mình, dù ông không có đủ sức mạnh để bảo vệ lãnh thổ được để lại. Tôi của hiện tại, chỉ đơn thuần là kẻ lang thang giữa các thế giới, thậm chí còn không đủ khả năng để khôi phục lại chính nghĩa cho ngôi nhà đã sinh ra tôi. Để rồi giờ đây, tôi chỉ còn lại cái tên của gia đình mình.”

“Wilheim Trias.”

“Phải. Đây là cái tên đáng hổ thẹn của kẻ đã từng được gọi là Quỷ Kiếm.”

Đặt một nắm tay xuống nền nhà lạnh lẽo, người đàn ông đó, Wilhelm, làm một cử chỉ tôn trọng đối với Crusch.

Thái độ đó đối với một thành viên thuộc giới quý tộc thường sẽ bị coi là thiếu tôn trọng, nhưng Crusch hoàn toàn không để ý tới chuyện này.

Trên thực tế, màn thể hiện này có thể nói là đã khiến Crusch bị thu hút đến mức phải cảm thấy khó thở.

“Dành rất nhiều tâm huyết để theo đuổi con cá voi đó… Ông có định trả thù cho vợ mình không?”

“Tôi không còn mục tiêu nào khác… không, tôi không còn lý do nào khác để sống ngoài việc đó.”

Trong đôi mắt trong trẻo của ông, không hề có lấy một chút do dự.

Cuối cùng thì Crusch đã hiểu được trọn vẹn ý định của Wilhelm và cũng hiểu được mục tiêu mà ông ấy đã nhen nhóm suốt mười mấy năm trời.

-Và cô cũng thừa hiểu rằng, một mục tiêu như vậy, có lẽ sẽ không thể hoàn thành được.

“Tôi đã hiểu ước muốn của ông, nhưng, ông phải hiểu rằng mong muốn đó không thể được thực hiện trong thời điểm hiện tại.”

“…..Tại sao lại vậy?”

“Nếu ông dựa vào Bordeaux-sama, ngài ấy sẽ không thể hành động kịp thời để bắt con cá voi trong thời gian nửa năm ngắn ngủi đó.”

Trong trường hợp tình trạng của Hoàng tộc ngày càng suy yếu đi, bất kể số phận của họ ra sao, Vương quốc chắc chắn sẽ lâm vào tình trạng rối ren chưa từng có. Cả Vương quốc và người dân của nó sẽ hoàn toàn bị lung lay và không thể lường trước điều gì sẽ xảy ra. Các Đại Quý tộc sẽ cố gắng quản lý đất nước, nhưng cuối cùng thì nhân tố đóng vai trò chủ chốt trong việc đưa Lugnica ổn định trở lại vẫn là Hội đồng Hiền nhân.

“…….”

Wilhelm vẫn im lặng. Tuy nhiên, tâm trí ông rõ ràng đã không thể giữ được sự bình tĩnh như biểu hiện và thái độ bên ngoài của ông.

Crusch có thể nhìn thấy một cơn giận dữ choáng ngợp và sửng sốt toát ra từ Wilhelm.

Thật vậy, đó là một cơn thịnh nộ mù quáng và giản đơn.

Ngay lúc này, cảm xúc duy nhất còn tồn tại trong bóng ma của vị Quỷ Kiếm không gì khác chính là sự phẫn nộ.

-Tiếc nuối.

Đó chính là thứ cảm xúc mà Crusch cảm nhận được khi đối mặt với Wilhelm, một sự tiếc nuối vô hạn.

Hối hận, cam chịu, ngậm ngùi. Những thứ cảm xúc đó lần lượt xuất hiện.

Giữa việc lựa chọn bị ràng buộc bởi một lẽ sống, và việc cuộc sống tự chọn lựa một ngã rẽ riêng cho bản thân mỗi người. Nghe thì có vẻ giống nhau, nhưng về bản chất lại hoàn toàn khác biệt.

Được sống đúng với con người thật của mình, và hành động theo những điều trái tim cô mong muốn, đó là cách mà Crusch tận hưởng cuộc sống của cô. Một cuộc sống tuyệt vời giống như việc được tắm mình trong làn gió mát, đó là điều mà Crusch cho là cách sống hoàn hảo nhất, đẹp đẽ nhất.

Vậy nên, con đường của Quỷ Kiếm, người đã bị ràng buộc bởi lẽ sống của ông, quả thật quá là sầu thảm. Với cơn tức giận âm ỉ trong lồng ngực, dù một thập kỷ đã trôi qua, nhưng lưỡi kiếm của vị Quỷ Kiếm đó vẫn giữ được sự sắc bén vốn có của mình. Nếu ước nguyện ấp ủ bấy lâu nay của ông không thể trở thành hiện thực, thì sự sắc bén đó cũng chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc cam chịu cho đến khi bị hoen gỉ.

Crusch cuối cùng cũng có thể chạm tới mong muốn được giúp đỡ ông, nhưng trách nhiệm đã ràng buộc Bordeaux cũng một lần nữa ràng buộc cô. Cảm giác cắn rứt của ngài Hiền nhân lúc ở trong khu vườn đó, Crusch tin rằng mình cuối cùng cũng đã hiểu được ý nghĩa thực sự của nó.

Hay nói đúng hơn thì, đối với bản thân Bordeaux, cái tên Theresia hẳn phải có ý nghĩa sâu sắc hơn thế. Mặt khác, người đàn ông với cái tên Wilhelm này, người đã nói về Bordeaux mà không hề sử dụng tới cách xưng hô xa lạ, và cả Bordeaux, người đã gọi Wilhelm là bạn, là chiến hữu đó… Ngay lúc này, cô không thể đo lường được mối quan hệ giữa họ.

“Xin cám ơn ngài vì thời gian quý báu ngài đã dành cho tôi, nhưng, có lẽ cuộc đối thoại giữa chúng ta sẽ không còn quan trọng nữa.”

Mặc dù khuôn mặt của Crusch không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, nhưng đôi khi, ánh mắt của một người sẽ bộc lộ thứ cảm xúc hùng hồn hơn cả lời họ nói.

Trong đôi mắt màu hổ phách của Crusch, Wilhelm đã tìm thấy câu trả lời. Ngay cả khi không sở hữu thứ phước lành Gia Ngôn đó, thì chỉ với kinh nghiệm, một người bình thường cũng có thể nhìn ra những thứ họ cần.

Sau khi đã bị nhìn thấu, Crusch cũng không hề thực hiện một hành vi ghê tởm nào như việc che đậy đi mục đích của mình.

“Sau chuyện này, ông sẽ làm gì?”

“Kế hoạch của tôi vẫn không thay đổi. Nếu tôi không thể trông cậy vào Bordeaux-dono, tôi sẽ tìm một người có tầm ảnh hưởng khác để hợp tác. Trước khi cái thân xác mà tôi gọi là cơ thể này bị mục rữa, nó nhất định phải tìm được cách trả thù.”

“…….”

Wilhelm đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Chỉ những quý tộc cấp cao mới có đủ khả năng để trả lời cho yêu cầu của ông. Nhưng những vị quý tộc đó giờ vẫn đang phải vật lộn để dập tắt sự bối rối do căn bệnh của Hoàng tộc mang lại. Nếu ông ta tìm được một gia đình quý tộc thấp hơn sẵn sàng giúp một tay, thì họ vẫn không thể nào đủ khả năng để có thể khuất phục Cá Voi Trắng.

Còn trong trường hợp ông tìm đến một nhà tài trợ nằm ngoài giới quý tộc, thì sẽ nảy sinh những vấn đề còn rắc rối hơn. Một thương nhân có nhiều quyền lực, chẳng hạn như lão cáo già Russell Fellow, người đang làm ăn trên lãnh thổ Lugnica, sẽ chỉ quan tâm đến việc lợi dụng sự khuất phục của Cá Voi Trắng cho công việc kinh doanh hơn là cho cuộc viễn chinh.

Điều đó cho thấy rằng, việc Wilhelm trở thành mục tiêu cho những kẻ ám sát sẽ không khó xảy ra. Trước khi Wilhelm rời gia đình, danh tiếng của Gia tộc Astrea vẫn bảo vệ ông. Tuy nhiên, bây giờ ông đã tự gọi mình là Trias, ông không còn có thể coi mình là một phần của nhà Astrea được nữa. Vậy nên, nếu có bất kỳ tình huống không may nào xảy ra—

“Đừng đánh mất bản thân chỉ vì cơn thịnh nộ, bởi người duy nhất bảo vệ được ông lúc này chỉ có thể là chính ông mà thôi.”

“Tôi hiểu. Việc không thể đạt được mục tiêu của mình cũng chỉ là vì sự nông nổi của bản thân sẽ mang đến cho tôi một nỗi nhục lớn hơn bất cứ thứ gì khác. Cảm ơn những lời khuyên chân thành của ngài.”

Mặc dù đang giữ phép lịch sự trong lời nói, nhưng suy nghĩ của Wilhelm đã xa rời với những suy nghĩ của cô. Crusch chỉ có thể tin rằng người đàn ông khắc khổ kia đã xem xét cẩn thận từng ý tưởng của cô trong nhiều đêm thức trắng.

Nếu có một điều mà ông ta đã không lường trước được, do sự thiếu hiểu biết của mình, thì đó chính là việc có một tai họa lớn đang đổ ập xuống lâu đài này. Và thông tin đó rõ ràng là không thể bị rò rỉ.

“Trias-kyo… không phải, Trias-dono, xin thứ lỗi cho tôi vì đã khiến quý ông đây phải nói về quá khứ mà ông không muốn khơi lại. Dù tôi ước mình có thể làm được nhiều hơn thế, nhưng tôi vẫn thực sự hy vọng rằng mong muốn của ông sẽ được thực hiện.”

“Đó chỉ là những lời phù phiếm mà thôi.”

Nhắm mắt lại, Wilhelm rõ ràng không có ý định đáp lại cô. Và Crusch cũng hiểu rằng, trong thời điểm này, việc nói thêm cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Cả hai bên đều không còn gì để nói. Crusch quay lưng lại với ông. Mái tóc dài màu lục của cô cắt ngang bầu không khí của nhà tù, và dường như đẩy cô đến lối ra của nó.

“Cuộc nói chuyện suôn sẻ phải không ạ? Có vẻ như nó đã kết thúc êm đẹp.”

Nhấc từng bước trên những bậc thang của hầm ngục, kìm lại tiếng thở dài, trong lòng Crusch khẽ hét lên.

Đó là Ferris, người đang ngồi ở lối vào của trại lính, đung đưa qua lại trên ghế và tạo nên thứ âm thanh kẽo kẹt.

Cậu ta đáp quân bài trên tay xuống bàn và mỉm cười với hai người lính gác thua cuộc.

“Chà, vì chủ nhân của tôi đã trở lại, nên đó sẽ là tất cả cho ngày hôm nay. Tôi sẽ cử một Kỵ sĩ đến để thu lại tiền thắng cược của mình, vậy nên cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé.”

“Rốt cuộc là em đánh cược cái gì vào thời điểm này vậy?”

“Ferri sẽ cảm thấy rất xấu hổ nếu phải nói ra điều đó, nhưng… nhưng… nếu Crusch-sama thực sự muốn biết, Ferri sẽ cố kìm nén sự xấu hổ của mình để… …Crusch-sama?”

Vẻ mặt bối rối và ngại ngùng của Ferris bắt đầu thay đổi khi cậu đến gần Crusch. Đầu ngón tay của cậu khẽ lướt qua má của cô, thế rồi cả hai bỗng dưng nhìn nhau.

“Nước da của ngài không được ổn cho lắm, có chuyện gì vậy ạ?”

“Quả thật là không giấu được em chuyện gì… Vấn đề đó cũng hệt như tình huống đã xảy ra với Hoàng tử Fourier. Những rắc rối bủa vây khiến ta tức giận vì sự bất lực của chính mình.”

“Nhưng, kể cả là vậy, Crusch-sama vẫn không ngừng tiến về phía trước.”

Ferris nhẹ nhàng vòng tay qua người cô, người thiếu nữ đang tỏ ra căng thẳng với tâm hồn nặng trĩu. Bàn tay của người Kỵ sĩ khiến đôi vai của vị Chủ nhân nhẹ nhõm hơn một chút, và rồi cô đáp lại của nụ cười của Ferris.

“Thật sự, ta không bao giờ có thể thắng được em. Em dường như còn hiểu ta nhiều hơn chính bản thân ta nữa.”

“Tất nhiên rồi ạ, em đã hiểu ra mọi chuyện. Cả bên trong lẫn bên ngoài của Crusch-sama, hầu như không có nơi nào của ngài mà em chưa chạm đến.”

Nghe thấy những lời lẽ đầy hoa mỹ và sến sẩm của Ferris, Crusch không rõ tại sao hai lính canh phía sau họ lại phản ứng với vẻ mặt bối rối.

Trong khi suy nghĩ về điều đó, Crusch gật đầu đồng ý.

“Có thể hôm nay ta sẽ dừng bước ở đây, nhưng ngày mai mọi thứ sẽ khác, và những ngày tiếp theo cũng sẽ khác hơn thế nữa. Phải rồi.”

※※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Từ sau cuộc gặp gỡ với Wilhelm, Crusch đã vượt qua những ngày tháng đó, đúng với những gì cô mong đợi.

Sức khỏe của Hoàng tộc tiếp tục giảm sút, và Wilhelm sau khi được trả tự do đã không thể tìm được người cộng sự có thể sát cánh với mình.

Crusch đã dành quá nhiều thời gian để vùi đầu vào giải quyết những vấn đề của Vương quốc, đến nỗi cô không thể giấu nổi sự xấu hổ khi phải nhờ cậy sự giúp đỡ từ người cha đã nghỉ hưu của mình, trong việc cai quản các vùng lãnh thổ của Gia tộc.

Tất nhiên, những vấn đề đó không phải là lỗi của riêng cô, nhưng cho đến khi cô còn dính líu đến chúng, thì cô vẫn sẽ còn cảm thấy thất vọng vì không thể giúp ích được gì.

Ý thức trách nhiệm gần như kiêu ngạo này là một phần trong tín điều của Crusch Karsten.

Và những ngày u ám tưởng chừng như vô tận đó cuối cùng đã kết thúc một cách đột ngột.

--Quốc vương của đất nước Lugnica, Randohal Lugnica, đã băng hà.

Và theo sau ông là những người còn lại trong Hoàng tộc, Fourier Lugnica cũng không phải là ngoại lệ.

Fourier đã nắm lấy bàn tay của Crusch, người con gái mà anh yêu, cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.

Và cũng chỉ có Ferris là người duy nhất chứng kiến những giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô lúc đó.

“Long Lịch Thạch đã xuất hiện văn tự mới được khắc trên đó. Ta tin rằng mọi người đều hiểu điều này có nghĩa là gì.”

(Long Lịch Thạch: Viên đá ghi chép lịch sử có nguồn gốc từ loài Rồng)

Trong Nghị viện, các Đại Quý tộc đang cùng nhau tụ họp, trong đó có một người đàn ông già cỗi đã không thể giấu nổi sự phấn khích của mình. Người đàn ông đó chính là Bá tước Leip Barielle.

Tuy rằng quyền lực của ông ta chỉ gói gọn trong lãnh thổ của mình, nhưng Barielle cũng là người đã được Hoàng tộc giao phó một nhiệm vụ đặc biệt. Và vai trò của ông ta chính là---

“Long Lịch Thạch đã thay đổi rồi ư?... Có xuất hiện lời tiên tri nào về tương lai của Vương quốc không?”

“Nó chính là vấn đề đấy. Bởi đây là trọng trách của ta, ta sẽ nói với các quý ông và quý bà đang tề tựu ở đây về sự thay đổi của nó. Xin hãy lắng nghe thật kĩ.”

Ông ta hạ mình và đưa ra lời chào trân trọng với các thành viên của Nghị viện. Cấp bậc của Leip không cao đến mức có thể giúp ông thoải mái tham gia vào một cuộc họp của các Đại Quý tộc. Tuy nhiên, tất cả họ đều giành cho Leip sự tôn trọng như nhau.

Đây chính là sức mạnh mà Long Lịch Thạch đang nắm giữ.

‘Bia đá Lịch sử của loài Rồng’ là một trong những bí tích được đưa ra làm bằng chứng cho giao ước giữa Hoàng tộc và Thánh Long Volcanica, hiện thân đã cư ngụ trên lãnh thổ Vương quốc Lugnica từ rất lâu về trước. Cũng giống như ‘Giọt máu của Rồng’, Long Lịch Thạch được coi như là một tạo vật thiêng liêng và được phong ấn bên trong Cung điện Hoàng gia. Chỉ những người có đủ kiến thức mới có thể lĩnh hội được nội dung ghi trên nó.

Long Lịch Thạch có hình dạng như một tấm thạch bản vuông vức màu đen, được làm từ một loại khoáng vật chưa hề được biết đến. Phần lớn công năng của nó cũng chưa được làm sáng tỏ, chỉ có duy nhất một điều có thể chắc chắn là mỗi khi Vương quốc chuẩn bị rơi vào khủng hoảng, thì những văn tự miêu tả cách thức để vượt qua vấn đề sẽ nghiễm nhiên được khắc lên bề mặt của nó.

Trong quá khứ, Lugnica thường xuyên tránh khỏi các cuộc khủng hoảng cũng là nhờ sức ảnh hưởng của bia đá đó, và độ tin cậy của nó ít nhiều đã được đảm bảo, tuy nhiên---

“Chờ đã… mặc dù lời tiên tri đã xuất hiện trên Long Lịch Thạch, nhưng chúng ta có dám chắc rằng mình có thể tin được nó không?”

Cắt ngang Leip, là một người đàn ông lớn tuổi với đỉnh đầu nhẵn bóng – Hiền nhân Bordeaux. Vẻ mặt nghiêm nghị và dữ dội của ông ta nhìn xuống thân hình bé nhỏ của Leip từ trên cao. Để đáp trả, Leip cau mày và nhìn lên Bordeaux.

“Tin được không ư? Đó không phải là một câu hỏi, Bordeaux-sama. Bia đá chưa bao giờ sai cả. Là một thành viên của Hội đồng Hiền nhân, hẳn là ngài phải nhận thức được điều này chứ?”

“Ta thừa nhận rằng nó đã từng cứu Vương quốc không ít lần, nhưng lần này thì khác. Nếu Long Lịch Thạch đã thực hiện đúng với sứ mạng của nó và cố gắng cứu lấy đất nước này, thì tại sao nó lại không phản ứng với bệnh tình của Điện hạ và những người còn lại trong Hoàng tộc? Chẳng phải đó rõ ràng là con đường đúng đắn nhất hay sao?!”

“……….”

Dù giọng điệu của Bordeaux không lọt tai chút nào, nhưng đa số quý tộc có mặt ở đây có vẻ đều đồng tình với ông.

Crusch, người cũng có một chỗ đứng trong Nghị viện, cũng gật đầu đồng ý. Cô tin chắc rằng nếu Long Lịch Thạch muốn cứu rỗi đất nước này, thì Hoàng tộc lẽ ra đã được bảo toàn.

Sức mạnh mà cô cảm nhận được trong lòng bàn tay của mình, bàn tay mà cô đã nắm lấy Fourier lúc ngài hấp hối, đã hoàn toàn biến mất. Và một cảm giác u ám hiển hiện trên khuôn mặt cô.

Đáng tiếc, đó là tất cả những gì cô ấy có thể cảm nhận.

------------------------------------------------------

Leip Barielle:

Bạn đang đọc Re:Zero - Làm Lại Cuộc Đời Ở Thế Giới Khác (Web Novel) của Tappei Nagatsuki
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyenlangkhe12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.