Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 6: Sus

Tiểu thuyết gốc · 3349 chữ

(nhạc: era - ameno)

---Sáng hôm sau, tại phòng của Allan, London, England---

“Ch-chào mọi người, em là Yona. Anh Allan nói em thử chơi game này cùng mọi người, hy vọng sẽ không khiến mọi người chán…”

Ngồi trước bàn máy tính đang streaming, Yona phải chỉnh ghế ngồi cao lên để tay dễ với tới bàn phím. Cô bé dùng chuột mở tựa game Meta Child, mắt thì phải vừa nhìn màn hình hiển thị game, vừa phải nhìn những dòng chat của khán giả đang cuộn lên trên góc phải màn hình.

[Eh? Bé gái nào đây?]

[Em gái của Allan à!?]

[Ẻm còn độc thân chứ?]

[Hóng coi ẻm thọt thế nào.]

[Chào em chồng. ]

[Cosplay nhân vật chính rồi chơi game, vui đấy.]

[Hóng Yona chơi game, chắc là pro lắm đây!]

[(˘•‿•)]

“E-em nên làm gì đây?” Yona quay sang hỏi Allan, với giọng run run. Khuôn mặt bối rối không khác gì đứa trẻ lạc sắp khóc tới nơi.

“Đừng lo lắng quá, những dòng chat ấy đang hào hứng với em cả thôi. Cứ tập trung chơi và bình luận cảm nghĩ, thích thì em có thể hỏi đáp với chat.”

Allan ngồi ghế bên cạnh quan sát, tay chống cằm, còn miệng cười tủm tỉm không thể dứt. Phản ứng của Yona đúng mà cậu trông đợi, trông tội nghiệp nhưng lại rất khôi hài. Không thiếu phần dễ thương, cứ như một chú cún.

“Nh-nhưng game này chơi làm sao?” cô bé robot bối rối khi hai tay đặt trước bàn phím.

“Đừng sợ, game sẽ hướng dẫn em đầy đủ cả. Cứ bình tĩnh mà đọc.” Allan cười nhăn răng, bàn tay thì xoa nhẹ đầu cô em gái mới của mình để trấn an.

“Eh, tựa game và nhân vật nhìn như em!” Yona chơi game và liên tục trố mắt bởi những điều bất ngờ. ”Và em đang ở trỏng đang nói chuyện y như hồi em nói với anh!”

“Heheh.” Chàng trai tóc nâu cười khúc khích cái cách Yona lần đầu chơi game và thấy chính bản thân cô bé trong đó.”Hành trình Yona chiến đấu cùng Yona bắt đầu ~.”

“E-em hiểu rồi…” cô bé robot tiếp tục chơi, miệng hốt hoảng kêu lên với chỉnh bản thân trong game.”Không phải do mama đâu! Mama không phải người gây ra cuộc nổi loạn!”

Allan không thể ngừng cười tới mỏi cả cơ má, cậu rời ghế và ra khỏi phòng mình. Hít một hơi lấy lại sức, cậu thấy bên ngoài phòng khách vẫn không có Elina. Cô ấy đã rời nhà từ sớm để đi để tự đi mua thêm linh kiện và đồ nghề cho Yona. Với smartphone mới được mua, Elina đã dùng nó và tự thân tìm kiếm các ngõ ngách London. Tuy trong lòng Allan có chút lo lắng khi nhớ lời viên cảnh sát về những vụ cướp và quái vật. Thế nhưng, suy nghĩ lạc quan giúp cậu tin rằng những cảnh sát và Guardian sẽ làm tốt nhiệm vụ của họ.

Bing bong

“Hm?”

Tiếng chuông cửa vang lên kéo sự chú ý của Allan. Cậu liền ra tới cửa, trong lòng tò mò vì không rõ ai viếng thăm. Bởi Elina lẫn Yona đều có chìa khóa nhà cậu nên khả năng cao là một người khác đang bấm chuông.

Cạch

“Chào nhóc ~.”

Vị khách trước cửa có là người đàn ông có dáng người nhỏ thó như trẻ con, râu bạc che lấp cả nửa dưới khuôn mặt, đôi tai thì nhọn như chóp của một chiếc lá. Ông ta đội chiếc mũ vải nhọn, trên người là một chiếc áo khoác với ống tay áo rộng. Trong tay ông ấy là vài hộp Happy Meal của Mc Donold, còn phía sau là cái túi đeo. Nếu mặc bộ đồ màu đỏ, ông ta sẽ không khác gì Santa Claus.

“Chú Reg!” Allan mừng rỡ khi kêu lên tên của vị khách Gnome đó.

“Hohoh, một một năm không gặp nhóc lại cao lên nữa rồi ~.” Vị khách Gnome ấy cười phá lên hào hứng trong khi đi vào nhà và bỏ giày ra. “Dạo này vẫn khỏe chứ? Ăn uống điều độ không? Có gặp khó khăn gì không, nhóc?”

“Trừ việc cháu kẹt tiền cách đây 9 tháng và bị ốm vặt hồi tháng trước, hoàn toàn ổn và khỏe re.” chàng trai tóc nâu cười trừ rồi đóng cửa lại. “Dạo này chú không gặp răc rối gì chứ?”

“Thi thoảng hàng xóm phàn nàn vài vụ nổ hay xì khói do chế tác của ta không như ý thôi.” Reg khua tay mà cười thành tiếng.

”Heheh, chú vẫn luôn vậy nhỉ.” Allan đi đến tủ lạnh rồi mở cửa tủ. Chú uống gì? Sữa? Trà? Hay nước giải khát?”

“Tất nhiên là trà rồi.” Reg nhảy phóc lên cái ghế có hơi cao so với bản thân, tay đặt lên bàn hộp Happy Meal. Ông ta vuốt râu trong khi mũi khìn khịt hít. “Mà nhóc đang có bạn đến chơi hay mua thiết bị gì mới à?”

“À, nửa đúng.” Allan lấy ra bình trà lạnh cùng cốc nước đá đem lên bàn mà rót .”Thành viên mới của gia đình, một chị gái và một em gái. Họ tốt tính và dễ thương lắm ~.”

“Oho, mừng cho nhóc.” Reg cười phá lên rồi uống cốc trà rồi cười lém lỉnh.”Liệu ta có thể vinh dự xem ai đã nhận nuôi thằng nhóc đơn côi cuối cùng của ta chứ?”

“Hẵng rồi, hiện tại em gái cháu thì đang trong phòng.” Allan đi tới cửa phòng mình mà mở ra. ”Yona, có người muốn gặp em nè. Và xin phép mọi người cho mượn Yona nhỏ bé một lúc nhé ~.”

“Eh, ah-uh.” Yona bối rối quay sang Allan rồi nhìn vào màn hình máy tính liên tục mấy hồi. ”Em tới liền!”

[Aw… không công bằng tý nào, Al!]

[Lập hội thả dislike Allan vì chiếm dụng Yona không?]

[Không phải em gái cậu đâu, mà là em gái CHÚNG TA!]

[Triệu hồi các họa sĩ!]

[‘Em gái tôi isekai từ tựa game, và giờ đi làm streamer’ là tựa fanfic mới tôi sẽ cook.]

[Ẻm noob vãi! Phải tận dụng trò tóm kẻ thù rồi ném đi chứ! Và phải khám phá toàn bộ khu vực để loot đủ đồ và nâng cấp!]

[Lần thọt thứ 6 của Yona tại màn sau hướng dẫn, một khoảnh khắc rất pro.]

[Không cần Yona phải chơi giỏi, chỉ cần ẻm thua thật nhiều và hú hét nhiệt tình vô.]

[(。˃ ᵕ ˂ )⸝♡]

“E-em sẽ sớm trở lại thôi. Xin phép mọi người!”

Yona cúi đầu một chào các khán giả rồi mới rời ghế. Các dòng chat thì thể hiện sự nuối tiếc xen lẫn cuồng nhiệt với cô bé robot, tất nhiên cũng có ngoại lệ. Yona đi ra phòng khách, gặp vị khách đang ngồi bên bàn ăn mà thấy tò mò.

“Giới thiệu với chú Reg, đây là Yona. Cô em gái dễ thương mà cháu nói đến ~.” Allan nói xong rồi nhìn sang Yona. ”Đây là chú Regnald, chủ cô nhi viện và là người chăm sóc anh từ nhỏ.”

“Chào bé con ~.” Reg vẫy tay, đôi mắt tít lại cùng nụ cười ẩn dưới bộ râu trắng. Ông ấy trông vô cùng phúc hậu như Santa Claus.

“Chào chú Regnald, rất vui được quen biết chú.” Yona mỉm cười đáp lại đi lại bắt tay ông chú Gnome.

“Coi bộ người sáng tạo hoặc lò sản xuất cháu cũng mát tay lắm đấy.” Reg nắm bàn tay kim loại của Yona mà lắc nhẹ. Miệng không ngừng trầm trồ, tay còn lại chỉnh cặp kính. ”Không chỉ tạo một cô bé với thiết kể tinh xảo, vẻ ngoài tinh tế, chuyển động mượt như người sống. Quả là một tuyệt tác của nghệ nhân dành tất cả tình yêu cho kiệt tác của họ.”

“Vâng, mama rất rất yêu cháu. Và cháu cũng yêu mama rất nhiều!”

Yona cười rạng rỡ cùng đôi mắt long lanh trước lời nhận xét giản đơn nhưng sâu sắc ấy. Bởi lẽ đó cũng là điều hiếm hoi mà cô bé robot này được nghe trước khi đến nơi này.

“Phải rồi, vừa hay ta cũng có ít đồ chơi đem theo.”

Ông lão Gnome liền để túi đeo lên bàn mà lục lọi. Từ trong đó, ông lấy ra một hình nhân robot mini hình người trong bộ giáp kín mít và khẩu súng gắn trên tay. Toàn bộ hình nhân làm bằng kim loại được sơn rất tỉ mỉ, thậm chí ánh sáng phản chiếu lại màu đỏ từ nón và màu cam của bộ giáp.

”Đây, quà cho cô bé ~.” Reg đặt vào tay Yona hình nhân mà ông tâm đắc.

“Cảm ơn chú…oh!” Khi nhận được hình nhân trong tay, cô bé robot dán mắt vào nó mà khen không ngớt. ” Hình nhân làm hoàn toàn bằng kim loại! Nó nhỏ và nhẹ vậy nhưng tỉ mỉ không tì vết! Các khớp có thể cử động linh hoạt! Lớp sơn không những chẳng che mất đi sự bóng loáng của hình nhân mà còn làm nổi vật nó! Bên trong lớp kính nhìn kỳ có thể thấy cả khuôn mặt nữa!”

“Hohoh, ta thích cô bé này rồi đấy, nhóc Al.” Reg vuốt râu và cười phá lên một cách sảng khoái.

“Thật tốt khi cả hai hòa thuận ~.”

Allan gật gù, trong lòng thầm cảm nhẹ nhõm. Cuộc gặp đầu tiên của hai chú cháu họ có thể thấu hiểu nhau đến thế thật sự là không tưởng. Cậu đồng thời cũng thấy mừng khi lại có thêm người, đặc biệt là đứa trẻ có thể hiểu phần nào niềm đam mê và khéo léo của Reg.

“Phải rồi nhóc Al, Happy Meal được nấu bởi Chef Reg đây, cả đồ chơi đi kèm nữa. Ăn đi kẻo nguội!” Reg vội mở hộp đồ ăn đầy màu đỏ ra và đưa Allan cái burger. Cái bánh vẫn còn khói nghi ngút đầy hương gà chiên.

“Chà, ăn vặt trước giờ cơm trưa không phải ý hay lắm.” Allan nâng hai hàng lông mày mà nhìn cái bánh trong tay.

“Sẽ không ai biết nếu không ai thấy cả!” ông lão Gnome đặt ngón trỏ trước miệng, hai hàng lông mày nhích lên xuống.

“Hm… ý hay ~.”

Allan cười tinh nghịch ưng với ý tưởng đó. Chàng trai tóc nâu đưa burger gà đến miệng mà cạp. Song, cậu còn chưa cắn đứt được cái bánh thì tự dưng rút cái burger ra khỏi miệng, khuôn mặt lộ vẻ bàng hoàng tột độ!

“Anh Allan?” Yona trố mắt khi thấy hành động khó hiểu đó.

“Có gì không ổn à?” Reg rời khỏi ghế mà đi lại Allan trong sự lo lắng.

“…Cái burger bị gì vậy!” Allan che miệng lại, đôi mắt nhíu lại đầy sự bàng hoàng và đau đớn. “Mùi hương thoang thoảng vị thối, kết cấu lại nhão nhoét, vị thì đắng nghét!”

“Đâu để ta xem.” Reg đi lại cái bánh, thế rồi ông ta đột nhiên vung tay.

Rầm

Cánh tay của Reg bất chợt lớn và dài ra, đủ để Allan đã mặc giáp bị đè chặt vào tường!

“ANH ALLAN!” Yona kêu thất thanh. Cô bé vội chạy lại chỗ chàng trai để gỡ cánh tay của Reg. “Sao chú lại làm thế!”

“Tch, nhanh đấy.” Reg tặc lưỡi cùng khuôn mặt nhăn nhúm khó chịu. “Mày ngoan ngoãn chịu ăn cái bánh thì xong việc rồi.”

“…Ngươi là ai?” Phía sau lớp kính bảo hộ của bộ giáp, Allan trừng mắt. “Và làm sao ngươi lại có mấy thứ của chú Reg?”

“Hiểu nhanh đấy, nhưng muộn quá rồi.”

Ông lão Gnome đó với nụ cười méo mó, cả cơ thể tan chảy. Từ cơ thể nhỏ ông ta trào ra lượng lớn thứ chất lỏng bốc mùi và xanh lá xậm. Nó nhiều dần, cao dần, và rồi hình thành hai đốm sáng cùng một cái lỗ đầy những răng nhọn. Thứ sinh vật đó không khác một khối chất lỏng to lớn với khuôn mặt dị dạng.

“Sao lại có Monster ở đây!” Allan kinh hãi với diễn biến trước mắt.

“Monster? Đó là cách ngươi gọi kẻ mà ngươi hả hê nộp ta cho cảnh sát đấy à?” Sinh vật trông như Slime đó cười nhăn răng. “Hay ta bị coi thường đến mức bị quên lẹ thế à?”

“…” Chàng trai trong bộ giáp ráng đẩy cánh tay chất lỏng đang khiến lớp giáp bị mềm dần, song nó dính chặt vào cậu hơn cả kẹo cao su. Khoảnh khắc éo le chưa thoát nổi đó, cậu bắt đầu câu giờ. “Nhờ đâu mà ngươi cũng tự dưng có sức mạnh như ta thế?”

“Một vị thần anh minh đã trao cho ta.” Tên Slime cười khúc khích, đôi mắt vàng của hắn sáng rực. “Không như tên thần Gruumsh hèn nhát kiểm soát sức mạnh chúng ta. Vị thần ấy đã công nhận mà mặc khải cho ta, và giúp ta khai phá sức mạnh! Nhờ đó, ta đã được tự do khỏi song sắt của lũ cảnh sát và xiềng xích của người thường!”

SPLASH

Allan và Yona lợi dụng kẻ địch luyên thuyên, cả hai cùng hợp sức bứt cánh tay nhớp nháp dính hơn keo của tên quái vật. Hai anh em họ lập tức phản công, bằng một cú phi cước và một quyền đầy uy lực. Hai đòn tấn công phá vỡ cơ thể chất lỏng khổng lồ đó và khiến căn phòng dính đầy dịch nhớp nháp.

“Tên này… quá nguy hiểm…” Allan rùng mình khi chạm vào phần giáp bị lõm theo hình dáng tay của tên Slime.

“Ngươi có thể khỏe thật, nhưng nó vô dụng trước cơ thể Slime của ta!” Các khối chất lỏng tự bu lại một chỗ và hình thành khuôn mặt tên Slime ngay lập tức.

“Chết tiệt… Ugh!” Bàn tay Allan ôm lấy phần miệng của mũ sắt. Miệng cậu nhăn nhúm miệng, lưỡi đè chặt vào thềm miệng để nén cơn đau bỏng rát.

“Anh bị thương ở đâu à- Agh!” Yona chưa kịp hiểu gì thêm, chức năng cảm ứng đang báo lại rằng hai bàn tay đang gặp tình trạng ăn mòn của acid!

“Cảm thấy bộ phận của ta bám dính miệng và tay thế nào? Không gì sẽ khiến nó ngừng ăn các ngươi một cách chậm rãi đâu ~.” tên quái vật Slime cười hả hê bởi sự đau đớn, hắn không kìm được niềm vui mà thao thao bất tuyệt. “Phải cảm ơn tên cảnh sát đã bắt ngươi. Nhờ hắn mà ta có thể tìm được ngươi mà trả đũa!”

“…Anh ta đã tiết lộ cho ngươi sao?” Allan đứng rộng hai chân mà thủ thế. Yona cũng bối rối không kém, song chỉ biết giơ hai nắm đấm lên sẵn sàng.

“Hahaha, tin tốt cho ngươi đây, không hề.” Tên cướp nguy hiểm đó đưa mặt sát lại gần hai anh em họ, chẳng chút do dự. “Vì hắn quá cứng đầu chẳng chịu hé mồm, nên ta mới nuốt hắn luôn. Nhờ đó, ta biết được nơi của tên Gnome già nua đó! Thật tình, thịt hắn dai nhách, vị cũng dở ẹc nữa. Tuy đó là một màn hấp diêm vị giác, nhưng có thể lừa ngươi thì cũng đáng.”

“…AAAAAAH!”

Âm thanh rạn nứt vang lên trong lòng ngực, Allan gào thét lên bằng toàn bộ hơi thở trong hai lá phổi. Cậu phóng cả người đến tên quái vật hòng giáng cơn thịnh nộ lên hắn.

RẦM

Chỉ một cú vung tay bằng cơ thể đầy chất lỏng, gã đập chàng trai tóc nâu văng đi. Bức tường phòng lủng, và Allan bị rơi tự do xuống khỏi chung cư cao hơn 10 tầng!

“ANH ALLAN!” Yona vội nhảy khỏi căn phòng và đáp xuống đất tạo nên âm thanh va chạm lớn không kém. Cô bé chạy đến bên người anh trai đang ráng gượng dậy với cơ thể đầy thương tích.

“…Anh…ổn…” Allan ráng kìm lại sự ê âm khắp người, phần miệng như bị lửa đốt, và tâm trí. Cậu ngồi dậy mà nghiến răng nghiến lợi.

Blop

Tiếng lượng nước lớn nổ lên như bọt bóng vang lên. Và rồi cả hai anh em họ thấy tên quái vật Slime đã ở ngay trước mặt.

“Ta đã xơi rất nhiều tên khó ưa, thậm chí là Monster dưới Dungeon, và giờ sức mạnh ta đã lớn hơn rất nhiều. Ngươi không đọ lại nổi ta đâu, Allan!” tên tội phạm nhớp nháp ấy cười mỉa mai kẻ đã từng bắt giam hắn. Trong mắt hắn bây giờ Allan chẳng khác gì con chuột đã bị què quặt. Hắn giờ đây có thể thong thả vờn cậu tới chết!

“Chúng ta phải rút lui thôi!” Yona vội nhấc một cánh tay của Allan mà khoác lên vai, dù rằng chiều cao cả hai rất chênh lệch.

“Nhưng mà…” Allan do dự mà nhìn kẻ địch, bởi hắn ta quá nguy hiểm, không chỉ cho cậu mà cho cả dân thường!

“Cẩn thận, có quái vật gần đây, mọi người hãy sơ tán khỏi khu vực này!” Một viên cảnh sát Earthling đứng ra và thông báo toàn bộ những người dân xung quanh. Anh ta cùng một người đồng nghiệp Orc giơ súng ra về phía khối chất nhờn khổng lồ mà nói với bộ đàm. ”Cho phép nổ súng để để xử lý mục tiêu!”

Bang bang bang bang

“MAU CHẠY ĐI!”

Allan hét toáng lên khi hướng mặt về phía các cảnh sát bắt đầu nổ súng giải nguy. Tên tội phạm chẳng mảy may thương tích gì bởi những viên đạn mà còn làm chúng bị tan chảy. Thấy thế, hắn liền nổi hứng và chuyển mục tiêu khác. Tên quái vật bắn ra những xúc tu bắn về hướng những viên cảnh sát nhanh như những mũi tên!

Splash

“GAH!”

Allan bức tốc lao đến, cậu giơ hai cánh tay ra che chắn cho những cảnh sát viên. Tuy cả ba bị văng đi bởi lực của xúc tu, song hai vị cảnh sát Earthling và Orc chỉ bị xây xát nhẹ. Trái ngược với họ, các mảnh giáp phía sau lưng đều bị lõm và như viên nước đá bị chảy bởi nhiệt cao. Khắp người cậu đầy khói nồng nặc mùi kim loại của bộ giáp và thối rữa của dịch Slime.

“Dũng cảm chưa.” Gã Slime đó cười khoái trá bởi một Allan đầy thương tích và tàn tạ. “Lo không nổi bản thân mà còn ráng bảo vệ mấy tên yếu xìu khác nữa à?”

“… Tất nhiên.” Allan gắng gượng đứng dậy. Song, cậu vẫn có thể đứng thẳng lưng, đôi mắt không lay chuyển như viên đạn muốn găm vào mặt tên quái vật bất nhân. “Cần ai đó bảo vệ họ… và bắt ngươi phải đền tội!”

*Chú thích:

Sus: viết tắt của suspicious –đáng ngờ

Chat: trò chuyện

Streaming: phát trực tiếp

Smartphone: điện thoại thông minh

Happy Meal: bữa ăn vui vẻ- phần ăn của trẻ em có tặng kèm đồ chơi

Gnome: thần lùn giữ cửa

Santa Claus: ông già noel, dựa trên một vị thánh Nicholas, thường tặng quà cho trẻ nhỏ

Dislike: không thích, ngược với nút thích trên Youtube.

Noob: gà mờ

Fanfic: Fanfiction - truyện hư cấu của người hâm mộ.

Cook: nung nấu, sáng chế

Pro: chuyên nghiệp, cao thủ, bá đạo

Chef: đầu bếp

Burger: bánh mì kẹp thịt

Monster: quái vật

Slime: một khối nhớt, chất lỏng đặc, chất nhờn, có khả năng ăn mòn. Có tên khác là Ooze, Pudding, Jelly (cục thạch), hoặc sinh vật vô dạng.

Bạn đang đọc Sabata saga - dreamer sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.