Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 56: thế giới

Tiểu thuyết gốc · 3236 chữ

“… Kẻ thù…”

“Nằm ngoài tầm nhân loại…?”

Tôi và Sabata lần lượt hỏi trong ngờ vực.

“Phải, có vấn đề gì nào?” Alex cười nhếch mép.

“…Rất nhiều là khác!”

Tôi phàn nàn trong lo ngại. Bởi chỉ mỗi con rồng trẻ đã khiến tôi và những chiến binh Orc dở sống dở chết rồi. Nếu xài vũ khí quân dụng cho tới vũ khí hạt nhân thì nhân loại thì có thể dễ hạ được kha khá loại quái vật cỡ rồng cổ đại. Và… nếu cỡ mấy thứ đó mà vẫn nằm ngoài tầm nhân loại thì tôi không sợ mới lạ!

“Đừng nói là mới đó ngươi sợ rồi đấy?” Alex cười khiêu khích.

“Hmph, ta đã gặp cả thần thánh thì quái gì mà sợ!” Sabata đáp ngay lập tức.

“Tôi thì có…” tôi trả lời thành thật.

“Huh?” Spirit hiệp sĩ quay sang tôi

“Chứ hiện giờ chúng ta còn thua cả rồng non như Vr’tark thì đánh đấm gì tầm này…” tôi than thở.

“Hah, hiếm khi ngươi còn trung thực hơn punching ghost.” Alex cười khì. ”Khỏi lo, ta đâu kêu ngươi chui đầu vô chỗ chết. Ta đang kêu ngươi đi chiến đấu thứ đó cơ!”

“Nó khác nhau chỗ nào vậy?” Tôi quan ngại sâu sắc.

“Về ưu tiên của ngươi và ta, tất nhiên. Hay ưu tiên của ngươi là đi chết hơn là chiến đấu để chiến thắng?” Artisan đó giải thích và hỏi ngược lại.

“Ta chỉ chết theo cách ta muốn,” Sabata hùng hổ đáp.”chỉ khi đã đắm mình trong hạnh phúc, vinh quanh và không còn luyến tiếc!”

“Ngươi nên học tập punching ghost của mình đi là vừa ~.”

Alex cười khịa tôi. Không biết nói gì thêm, tôi đành phải thở dài.

“Vậy… chúng ta cần chuẩn bị những gì?” tôi hỏi sang vấn đề khác.

“Tất cả những gì các ngươi có thể.” Alex quay vô nhà song ngoái đầu lại.”Chọn hai mạng mà ngươi tín nhiệm nhất đi, quân đội thì không có nhiều tác dụng đâu.”

“…Huh?” Tôi ngạc nhiên trước lời đó. “ Không phải càng nhiều người càng tốt sao?”

“Đó là theo lẽ thường,” Artisan đó trả lời trong khi khép cửa chầm chậm.” Đây sẽ là trận chiến mà kẻ yếu và quân số ít sẽ có lợi thế.”

“…”

Alex đóng cửa sầm lại. Nghe lời anh ta mô ta lợi thế ít người đó, thứ đập vào đầu tôi là khung cảnh Godzilla… Thứ mà số đông chỉ giúp chết nhanh và nhiều hơn.

“Rốt cuộc… chúng ta sẽ phải đi chiến với thứ khủng khiếp cỡ nào vậy…” Càng nghĩ tôi càng lo sợ hơn.

“Cả rồng lẫn quỷ đều bị chúng ta hạ rồi, ngươi còn quái gì phải sợ?” Sabata thì vẫn nói nhẹ như bỡn.

“Đứa thì chúng ta đánh hội đồng thất bại, đứa thì chúng ta đánh lén hết công suất mới ăn. Tự hào gì nổi chứ!?” Tôi phàn nàn và phản bác những trận chiến trước đó. “Dù những kẻ thù chúng ta không phải yếu, nhưng việc chúng ta hạ được tức vẫn còn nằm trong khả năng của nhân loại, chứ không phải…”

“Hạ được là hạ, không quan trong cách thức.” Spirit hiệp sĩ đó tự tin nói.”Do dự là thất bại.”

“Chú éo phải Sword Saint đâu mà gáy…” tôi thở dài phản bác.

“Chưa phải thôi ~.” Sabata vẫn tự tin nói.

“Tự mãn cũng là cách xuống mồ nhanh chóng đấy.” Tôi chuyển sang khịa rồi hít một hơi thật sâu. “Đến lúc bàn bạc với mọi người thôi…”

“Hãy khiến cho kẻ thù phải nghe câu ‘đúng như keikaku (kế hoạch)’!” Gã trả lời chẳng chút do dự.

“Số lần kế hoạch nhiệm vụ hoàn thành êm xuôi ít lắm đấy…” tôi nói sự thật cay đắng.

--- Chiều hôm đó, tại nhà, phòng khách---

“Vậy tui và hai người họ được chọn để đi nhiệm vụ này?” Dta ngồi trên ghế tại phòng khách mà thắc mắc.

[Phải, đồng chí, Iro và Anna là những người mà tôi thấy phù hợp vụ này.] Tôi dùng thần giao cách cảm trả lời với hai tay chống cầm đặt trên bàn. [Và theo Alex nói, đây là việc nằm ngoài tầm nhân loại.]

“Nghe có vẻ không dễ dàng nhỉ?” Iro mù mờ cảm nhận dù không rõ ràng.

“Khó cỡ nào thì cứ vung búa, hoặc là bắn beam là xong thôi ~.” Anna lạc quan đáp.

[Tất cả những gì chúng ta cần làm lúc này là hãy chuẩn bị tất cả những phương án đối phó nhiều tính huống nhất có thể!] tôi nhấn mạnh trọng tâm nhiệm vụ. [Tôi đã bàn giao mọi người trong làng Olzug rồi, chúng ta cũng không phải lo nơi nào lân cận nguy hiểm trong thời gian tới.]

“Lương thực thì có đồng chí gánh, tui thì sẽ chuẩn bị đồ nghề để trap (đặt bẫy), đánh lén và thoát thân.” Dta đề xuất.

[…] Bất giác tôi nghĩ tới trap theo hướng khác. [Đồng chí làm nói trap làm tui liên tưởng thứ khác...]

“Dương đông kích tây, cho tới dùng mỹ nhân kế cũng được!” anh chàng Druid đinh ninh.

[Dta có đề xuất dùng mỹ nhân kế, hai người tham gia chứ?] tôi hỏi ý Iro và Anna.

“Eh, kế hoạch đó thực hiện được không đấy?” Anna nhíu một bên mày không ưng.

[Chúng ta chỉ đề xuất nhiều phương án nhất có thể thôi…] tôi lý giải lý do.

“Well, tôi thì không phản đối cho lắm… chí ít nếu nó thành công…” Anna miễn cưỡng chấp nhận.

“Tiện thể, mỹ nhân kế là sao?” Iro bối rối rối.

[Uh...] tôi khựng giây lát vì không biết nên giải thích thế nào.

[Miss Iro sẽ dùng khuôn mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ, cử chỉ dễ thương của mình để khiến kẻ thù đắm đuối mà hạ cảnh giác ~.] Sabata hiện ra giải thích như đúng rồi.

“Tuy tôi chưa hình dung được, nhưng nếu đó là kế hoạch mọi người đề ra thì tôi sẽ làm.” Iro tự tin đáp.

[Tốt, vậy chúng ta chia ra chuẩn bị thôi, giải tán và mai gặp lại!]

“Rõ/Axun/Ja.”

3 người họ đồng thanh đáp rồi chúng tôi mỗi người mỗi ngả sau lời tuyên bố của tôi.

--- Sáng hôm sau, trên con đường lớn lên núi Dandendong---

“Pftt,” Alex bịt miệng rồi cười một tràng.”Bẫy, mỹ nhân kế, hahahahahahah, chết cười với sự hài hước sáng tạo của các ngươi thật!”

[Bọn tôi đã ráng dùng hết cách mà…] tôi than thở.

“Hay thật, chúng ta có thể đi mà không cần thứ gì kéo đi…”

Iro ấn tượng mà trầm trồ. Bởi lần này chúng tôi không phải đi lại bằng chiếc xe ngựa mọi lần, mà lần này là một thứ hoạt động giống chiếc xe hơi! Không những thế, chiếc xe này chạy êm tới mức tôi không bị say xe như mỗi lần ngồi trên chiếc xe bốn bánh.

“Ngài đâu cần phải trêu đùa họ như thế, Master Alex.”

“Ah.”

Eve và Yhi ở trước lái phương tiện vận chuyển. Hai người họ không hoàn toàn hùa theo trò mỉa mai của chủ nhân họ.

“Eh? Cái đó thật sự đáng mong đợi lắm đấy chứ.” Alex nói với điệu cười mỉa mai không đổi.

“Ông nói nghe hay vậy thì rốt cuộc có trò gì hay ho không đó?” Anna khó chịu mà hỏi theo kiểu thách thức.

“Mở màn bằng hài kịch của các ngươi trước rồi đến của ta cũng đâu muộn ~.” Artisan đó tự tin nói.

“Xì, nghe khoác lác thật.” Cô bé Warlock khó chịu ra mặt.

“Lhan nghĩ hắn nói đáng tin không?” Iro thận trọng hỏi ý tôi.

[Chịu, anh ta lúc nào mà có cả tá trò mà tôi chẳng đoán ra nổi…] tôi thở dài thú nhận trong cay đắng.[Trái lại nếu anh a vẫn còn tự tin thì chúng ta còn cơ hội, trừ việc nếu anh ta làm trò gì gây ám ảnh…]

“Vậy…sao…?” Cô nàng báo Barbarian cũng bối rối không kém gì tôi.

[Đồng chí có cảm nhận gì không?] tôi quay sang hỏi Dta.

“Đời lắm bi kịch rồi, thêm tí miếng hài có sao đâu.”

Dta nhún vai đáp. Nghe cả nhóm bàn bạc kiểu này thì từ việc tôi lo ngại tương lai vô định trở thành vô vọng. Tôi từ cầu nguyện rằng sẽ sống sót trở về, giờ nó lại thành mong một cái kết ít đau đớn nhất!

“…Hah… hah…thôi được rồi. Để ta bật mí chút vì sao kế hoạch các ngươi là trò đùa.” Alex sau một lúc ôm bụng cười mới chịu nói chuyện đàng hoàng hơn. “Ngắn gọn thì các ngươi nghĩ kế hoạch liệu sẽ hiệu quả nếu kẻ địch đã luôn thấy mọi thứ quanh đây 24/7?”

“…Hả!?” tôi sốc nặng đến mức nói thành tiếng.

“Ông nói gì cơ!?” Anna tròn mắt khi nghe thế.

“Vậy… kế hoạch không khả quan?” Iro cũng mơ hồ hiểu ra vấn đề.

“Các ngươi thử làm kế hoạch đã đề ra với kẻ đã quan sát các ngươi 24/7 xem?”Alex nhắc lại lần nữa.

[Lý nào…] tôi ráng tiếp nhận sự thất bại quá rõ ràng.

“Vậy là chỉ cần làm bọn chúng không thấy nữa là được chứ gì?” Dta đưa ra câu trả lời hợp lý nhất.

“Ý hay đấy, ta hóng các ngươi làm thế nào kia ~.” Artisan đó vẫn giữ điệu cười mỉa mai.

“Kẻ địch quan sát bằng gì?” Anh bạn Druid đó hỏi chi tiết hơn.

“Gặp là biết ngay thôi.”

[Miss Eve, cô có cao kiến gì không?] Sabata hiện ra và hỏi cô nàng robot.

“Xin lỗi, tôi không thể nói gì ngoài việc khuyên rằng mọi người cứ làm như kế hoạch đã định.” Eve trả lời mơ hồ.

[Lạy chúa…]

Sabata ôm trán mà bi than. Cả tôi cũng chẳng thể nghĩ ra phương án nào khá hơn nên đành mở điện thoại ra mà thư giãn. Bởi lẽ, không có thông tin cụ thể để tìm giải pháp, cố nghĩ lúc này chỉ khiến tôi stress hơn trong vô vọng…

--- 15 phút sau, tại đỉnh núi---

“Wow…”

“Đẹp ghê!”

Iro và Anna ngước mắt nhìn trước một cột ánh sáng chỉ hiện diện khi bọn tôi đến gần đỉnh núi. Cô bé Warlock còn thích thú lấy điện thoại ra chụp.

“Nhìn liên tưởng hiệu ứng của phiên bản của Unreal Engine bản mới nhất.” Dta ví khung cảnh ấy như game đồ họa cao.

[Hy vọng không phải là nơi nhạc boss nổi lên.] tôi nói với giọng đầy lo lắng

“Chúng ta sắp đến rồi.” Eve nói với giọng nghiêm nghị hơn.

“Hmhmhmhm.”

Alex chỉ cười thầm mà không nói gì. Nỗi lo của tôi càng lớn dần khi bọn tôi ngày càng tiếng gần cột sáng đó hơn.

“Ugh!”

Tôi cất lên tiếng sợ hãi khi chiếc xe tiến vào trong cột sáng. Khi ánh sáng lóa mắt bọn tôi giây lát, khung cảnh tiếp theo mà bọn tôi thấy là khu rừng xung quanh sáng lấp lánh. Chúng không chói lóa như ánh đèn mà như những viên đá quý phản chiếu ánh sáng. Với khung cảnh kỳ ảo này, nó vừa nên thơ, vừa như thể khiến cho những người cuồng đá quý phải hét lên trong vui sướng.

“Raw magic ở đây quả nhiên rất dồi dào.” Alex nói lời ấn tượng.” Có lẽ hốt nơi này sau khi xong việc khá là nuột ~.”

[Ngươi tự tin chiến thắng phết.] Sabata bình luận phản ứng đó.

“Thương nhân nào mà chẳng nhìn đến cơ hội.” Artisan đó vẫn nhếch mép cười.

“Phía trước có ai kìa!”

Iro kêu lên thông báo. Tôi, Dta, Anna lập tức vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Bởi lẽ nếu đây là lãnh địa kẻ thù, khó mà có ai là đồng minh ở đây!

[Chào mừng đã đến lãnh địa của ta, hỡi những phàm nhân dũng cảm.]

!?

Một giọng nói như thể vang vọng trong đầu tôi. Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm chủ nhân giọng nói không thấy đâu. Song, tôi thấy cả nhóm ai cũng có phản ứng tương tự tôi.

[Nếu các ngươi đến đây để tìm đến của cải, sức mạnh, và công lý cần thực thi, các ngươi đã tìm đúng nơi.]

Trái với sự lo sợ của tôi. Tiếng nói đó như là của một người phụ nữ trẻ. Không sự ác ý nào trong tiếng nói đó, ngược lại còn có phần đang xoa diệu tinh thần của tôi.

[Thế nhưng, nếu các ngươi vì ảo tưởng, lòng tham, đố kị, khát máu, dục vọng xấu xa, đặc biệt làm hại người vô tội thì ta khuyên hãy quay đầu.]

Tôi ráng tiếp nhận thứ đã nghe. Rõ ràng đây là lời tiếp đón của một chủ nhà thân thiện và hào phóng, song cũng không hề e ngại kẻ viếng thăm.

“Thế làm bạn gái tôi được không?” Dta đặt câu hỏi khó đỡ.

[Nếu là người khác, ta sẽ tìm cho ngươi. Riêng ta không thể, vì vị thế cũng như đã có chồng.] Tôi ngạc nhiên khi tiếng nói ấy trả lời nghiêm túc câu hỏi như đùa của anh bạn Druid. [Ngươi đã có cả tự nhiên là bạn đồng hành, khả năng ngươi tìm được lớn hơn ngươi có thể tưởng tượng rất nhiều.]

“Ngươi biết đùa thật, nhất là trong khu vực kẻ địch.” Alex cười khì.

“Tôi nghiêm túc đấy.” Dta đáp bằng khuôn mặt nghiêm túc.

“… “Artisan đó nghe vậy chỉ lặng lẽ nhìn một cách đầy thất vọng.

“Vậy thật nhiều bánh kẹo, truyện tranh, hoạt hình thì sao?” Anna tò mò hỏi.

[Ta có thể, dù rằng ngươi đã có sẵn điều tốt hơn hẵng điều ước đó rồi.] Tiếng nói ấy khuyên.

[Em ăn nhiều bánh kẹo quá không tốt đâu…] Tôi quay sang Anna mà quan ngại.[Và anime, manga thì đợi chờ nó cũng là một gia vị ấy chứ.]

“Nhưng em muốn nhiều hơn cơ!” Cô bé Warlock ấy nằng nặc.” Đợi lâu chán lắm!”

[Ngoài ra hãy cẩn thận, một kẻ có ý định không tốt với ngươi. Và không phải là những người ngươi đang đồng hành lúc này.] Một lời khuyên nữa được đưa ra.

“Nghe mơ hồ thế… bộ là Among Us à?” Anna tỏ ra khó hiểu.

“Vậy tôi liệu có thể ước chuỗi ngày hạnh phúc này là mãi mãi không? Cũng như một người bạn đời?” Iro nói điều ước có phần hồn nhiên và lãng mạn hơn Dta.

[Hạnh phúc thật sự mãi mãi chỉ phải qua nỗ lực mới quý giá, tự có sẽ rất dễ phai nhòa. Ngoài ra, ngươi đã có người như thế bên cạnh rồi.] Tiếng nói ấy đáp.

“Thật sao? Là ai thế!?” Cô nàng báo Barbarian háo hức hỏi.

[Con tim của ngươi biết rõ hơn ai hết.] Giọng nói đựa ra lời khuyên vô cùng thân thiện. [Ngươi có thể nhờ người bạn đồng hành gần nhất giúp.]

“Ta nghĩ mấy ngươi sẽ có điều ước hay ho hơn chứ…” Alex nhìn đầy thất vọng rồi quay sang tôi.”Ngươi thì ước cái gì ta quá hiểu rõ rồi.”

[Tôi không định đổi sếp sớm vậy đâu…]

Dù đối phương có lẽ sẽ đáp lại nguyện ước của tôi hoặc cho một lời khuyên tốt như mấy đồng đội, song tôi vẫn không đổi ý định. Tôi không thích cách làm việc đáng ngờ và vô nhân tính của Alex, song nếu tôi thành một kẻ không trung thành hay dễ đổi phe thì nó càng không phải cách của một anh hùng! Và như thế, tôi chẳng có quyền gì nói rằng Alex làm việc sai trái quá mức, cũng như đồng nghĩa việc tôi đã đồng ý rằng hành sự như anh ta là đúng đắn!

[Alex… anh có chắc đây là kẻ thù không vậy?] tôi thấy sai sai vô cùng mà hỏi.

“Ngươi nghĩ ta chuẩn bị kỹ thế mà có thể nhầm à?” Alex lườm sang tôi bằng ánh mắt khinh thường. “Ra mặt đi, đừng lẩn trốn nữa!”

[Ta đoán là việc thay đôi tương lai này không khả quan…]

Tiếng nói ấy nghe có vẻ chán nản. Giây tiếp theo, trước chiếc xe của chúng tôi là một thiếu nữ trong trang phục bó thường thấy trong các phim viễn tưởng. Cô ấy mang mái tóc tối màu, khuôn mặt trẻ trung thanh tú, đôi mắt sáng cùng ánh nhìn đầy kiên quyết. Đồng thời, một cái gì đó trong tôi đang cảm thấy… cô ấy rất kỳ lạ và khác biệt. Cứ như có cái gì đó không giống người thường… Và cô ấy phần nào khiến tôi liên tưởng Eve và Yhi.

[Điều gì khiến các ngươi mong muốn lấy mạng ta cũng như tương lai của nhân loại đến vậy, hỡi kẻ điên rồ và những phàm nhân đầy mơ hồ?] Cô ấy cất tiếng lên bằng thần giao cách cảm.

“Đó là cách ngươi bao biện cho thế giới bị vụn vỡ trước kia? Vô năng? Không quan tâm? Hay chính các ngươi muốn như thế?” Alex nói lời đầy khiêu khích.

[Sự sụp đổ của thế giới lúc ấy thật sự là một thất bại và sự hổ thẹn của chúng ta. Quá nhiều tác động dẫn tới sự sụp đổ của thế giới ấy. Chính vì thế, lần này, chúng ta nhất quyết không để nhân loại thuộc thế giới song song nơi này phải bị chịu chung số phận!] Người phụ nữ ấy cất lên giọng có chút sự u buồn rồi dần thành sự kiên quyết.[Thế giới này chính là miền đất hứa chúng ta dựng lên để nhân loại có thể tránh được tai họa và sự tận diệt!]

“Giờ nghe chúng ta giống phản diện hơn là anh hùng đấy.” Dta bình luận.

“Sao mà chả được.” Alex nói trong khi rút ra một khẩu súng lục và một cây rìu cầm tay.” Giờ chúng ta đến thẳng phần chính luôn chứ? Đám các ngươi thì lúc nào mà chẳng dùng đủ lý do biện hộ cho thất bại trong khi nắm giữ sức mạnh điều khiển thế giới?”

[…Rốt cuộc cô ta là ai???]

Tôi ngớ người khi nghe Alex nói thế. Kể cả spell và weave là cách để điều khiển sợi chỉ thực tại và phép thuật, nhưng nó chưa đủ để trực tiếp điều khiển thế giới, trừ phi là những spellcaster quyền năng mạnh nhất. Nhưng người này vừa liên quan đến tồn vong của thế giới vụn vỡ trước của Alex, vừa lại là một trong những người kiến tạo thế giới này… vậy người này là…

[Ta đoán đó là điều ngươi tìm kiếm, bất kể nó sai trái tới đâu hay dù ta đã nói hết lời.] mắt cô ta bắt đầu sáng lên cùng một thanh kiếm hiện ta từ không khí. [Ta, Cosmo, Goddess of Time (nữ thần thời gian) sẽ ngăn tương lai sụp đổ mà ngươi đem đến!]

Bạn đang đọc Sabata Saga Other Sides sáng tác bởi mario140296
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mario140296
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.