Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mượn xác chuyển sinh – Di Nguyện

Tiểu thuyết gốc · 3412 chữ

Mộc Địa Sâm Lâm…

“Nhanh lên, các ngươi nhanh hết mức cho ta” – Một tên hắc y nhân vừa chạy vừa ngoái lạ phía sau hét lớn. Phía sau hắn có 5 hắc y nhân, trên vai 2 tên còn vác theo 1 thiếu niên và 1 nữ nhân.

Đây là nhóm 7 hắc y nhân đã bắc Phạt Thiên và Ngọc Hinh. Cả 6 khi thấy Sát Gia chủ ra tay đã sợ vỡ mất mật. Dù có chống lưng nhưng đối mặt với một cường giả Luyện hư kỳ, thì đừng nói Nguyên Anh, dù Hóa thần cũng chỉ là con sâu cái kiến. Không những vậy, bọn họ còn bị các trưởng lão của Sát Gia truy sát gắt gao, phải xuất hết vốn luyến tự thân tích góp bao nhiêu năm. Nuốt hận tự bạo pháp bảo để bảo toàn mạng sống và cắt đuôi được các cường giả.

6 người gấp gáp chạy, càng chạy càng sâu, bỗng nhiên bọn chúng dừng lại. nam tử trung niên mặc áo bào tím xuất hiện

“Tham kiến đại nhân” – 6 người nhao nhao quỳ xuống hành lễ. nam tử áo bào tím phất tay, đạm mạc lên tiếng.

“Theo ta”

Tên trung niên kia phóng đi, 6 người lập tức đuổi theo, di được thêm 500m, đã thấy xa xa xuất hiện thêm 2 bóng người. Khi đến gần, cả 6 trố mắt nhìn, không chỉ có 2 bóng người, mà còn có trận văn lặp lòe biến ảo, một trận văn nhỏ, đủ cho 2 người đứng cùng

“2 người các ngươi, vác 2 đứa đó vào” – nam tử trung niên ban nãy chỉ vào 2 tên đang vác Ngọc Hinh và Phạt thiên ra lệnh

“Đại nhân đây là…” – Tên hắc y nhân cầm đầu, miệng nghi hoặc hỏi

“Tiểu truyền tống trận”

“Cái gì” – Cả bọn kinh ngạc há hốc mồm, đối với bọn hắn, trận pháp là thứ gì đó rất xa xỉ.

“Hừ, vì đại nghiệp, lần này chủ nhân đã không tiếc bất cứ giá nào để làm suy yếu Đào gia, đồng thời không cho Sát gia có cơ hội quật khởi” – Một trong 2 người canh giữ truyền tống trận hừ lạnh

“Các vị đại nhân, Đào gia thì là quái vật ta có thể hiểu. Nhưng Sát gia dù sao cũng là 1 lục cấp gia tộc nhỏ nhoi. Chỉ cần Vương gia cũng có thể đánh, các ngài sao phải phí công hoài sức như vậy” – Cầm đầu hắc y nhân lên tiếng, giọng nói mang lẫn chút nịnh hót nhưng cũng có nghi hoặc. Một vị còn lại trong 2 vị canh giữ truyền tống trận khinh khỉnh, xem thường bọn hắc y nhân ếch ngồi đáy giếng. Mở miệng quát

“Các ngươi thì biết gì, Sát gia không đơn giản chỉ là Lục cấp thế lực, Sát Gia thực ra là …”

“Thế Tùng, ngậm miệng. Ngươi còn lên tiếng ta sẽ chặt tay chân của ngươi” – Không đợi người canh giữ truyền tống trận nói hết câu, nam tử trung niên đã cắt ngang, hiển nhiên không muốn đề cập tới. Sau đó lạnh lùng đảo mắt về phía đám hắc y nhân

“Các ngươi nhanh lên 1 chút, không có nhiều thời gian đâu”

Cả đám sợ hãi không lên tiếng, 2 người được chỉ được bước vào truyền tống trận. Linh lực bắt đầu hội tụ, cơ thể cả 4 người trong truyền tống trận bắt đầu vặn vẹo và mờ ảo đi. Sau vài giây, hình ảnh mờ dần, sau đó vặn vẹo kịch liệt, lại qua 2 hơi, tan biến trong không khí.

“Đại nhân 2 người họ đi đâu” – Hắc y nhân lấy hết can đảm hỏi

“Trung tâm khu rừng” – Người áo tím nhàn nhạt trả lời

“Vậy…” – người đó khó xử

“Không cần lo. Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, không ai ngờ tới đầu tư truyền tống trận chỉ để truyền tống khoản cách gần. Vả lại, đề phòng trường hợp xấu nhất. bọn chúng không giết được 2 tên kia. Thì 2 tên kia cũng không sống nổi và thuộc hạ của ngươi cũng không cần phải sống. Yêu thú sẽ làm thịt bọn chúng” – Nam tử trung niên càng nói giọng càng lạnh, xem thường tính mạng của 2 tên kia. Không mảy may quan tâm đến sống chết của họ.

“Đại nhân chê cười, sao có thể xảy ra chứ. Đại nhân không cần lo xa vây” –Thấy nam tử trung niên không vui, Hắc y nhân cầm đầu cười làm lành, trong lòng hắn sợ hãi không thôi, nếu 2 người kia không toàn mạng trở về. Hắn sẽ bị gia chủ giết.

Phải biết, Nguyên Anh kỳ ở lục cấp gia tộc được coi là cường giả, nhất lòng bồi dưỡng. Họ có địa vị cực kỳ quý giá. Toàn bộ thành viên nồng cốt của gia tộc đa phần là Nguyên Anh kỳ. Dù là gia tộc lục cấp, số lượng Nguyên Anh kỳ cũng không quá 20, số lượng cực kỳ ít ỏi. Vì vậy mỗi một người là 1 hy vọng. Hắn không muốn vì 2 tên nhóc mà phải xảy ra chuyện. Trung Tâm của Mộc Địa Sâm lâm, dù là cường giả Luyện Hư bước vào cũng là thập tử nhất sinh chứ đừng nói 2 Nguyên Anh nhỏ nhoi. Càng nghĩ hắn càng ảo não.

“Một lũ ngu ngốc. trong đại sự, dù cho 1 phần trăm cơ hội cũng không thể để nó xảy ra. Ta làm chuyện gì cũng phải chuẩn bị trước. Các ngươi không cần lo, nếu 2 tên kia chết rồi. Ta sẽ giúp Vương gia bồi dưỡng thêm vài tên Nguyên Anh. Nguyên Anh mà thôi, đối với ta không đáng một đồng” – Nam tử áo tím lạnh lùng lên tiếng, trong mắt hắn, đại sự quan trọng, không cần câu nệ. Nguyên Anh trước mặt hắn là con sâu cái kiến không cần lo ngại. Nếu hắn muốn, vung tay sẽ có một mớ.

“Đi thôi, đã hết việc. Chờ tin bọn hắn”

Nói rồi, cả đám cùng biến mất, truyền tống trận bị phá nát nhưng vẫn để lại dấu tích. Đây là kế nghi binh cuối cùng nam tử trung niên để lại. Đúng như hắn nghĩ. Sau khi tất cả rời đi. Khoảng một thời gian không lâu sau, hơn 8 người xuất hiện, là các trưởng lão và hộ pháp của Sát Gia.

“Ở đây vừa có linh lực ba động, khí tức rất mạnh” – Nhị trưởng lão nghiêm túc, mặt hiện lên nét ngưng trọng. Không những nhị trưởng lão, tất cả đều rất căng thẳng

“Đây là gì” – Một hộ pháp lên tiếng khiến sự chú ý của tất cả mọi người chuyển hướng, nhưng lập tức, ánh mắt mọi người co rụt, trong lòng nhấc lên sóng to.

“Trận pháp, mau báo gia chủ, có thể địch nhân mang theo Phạt Thiên rời khỏi thành rồi” – Đại trưởng lão không hổ là người có tuổi tác cao nhất, kinh nghiệm cũng phong phú cực kỳ, Dù là lục cấp gia tộc nhưng cũng có vài quyển sách nói về trận pháp, trong đó cũng có truyền tống trận. Vì vừa nhìn thấy nó, Đại trưởng lão lập tức nhận ra

“Một nhóm đảo khắp Mộc Địa Sâm Lâm, biết đâu đây là kế nghi binh. Ta về bẩm báo lão gia chủ đích thân đến, Mộc địa sâm lâm không phải cấm địa, nhưng nguy hiểm không kém. Không cần thết không cần mạo hiểm” – Một hộ pháp có râu trắng lên tiếng, hiển nhiên người này cũng có kinh nghiệm dày dặn, không dễ mắc lừa.

“Được” – Lập tức mọi người hành động, tất cả biến mất.

Sâu trong Mộc Địa sâm lâm….

“Các ngươi là ai” – Ngọc Hinh đã tỉnh, ôm lấy Phạt Thiên đang sợ hãi trong ngực, hãi hùng với cảnh vật xung quanh, nàng quát lạnh

“Là người giết các ngươi nha. Khẹc khẹc” – Một tên hắc y nhân cười man rợ, mang theo ý tà nhìn vào thân hình của Ngọc Hinh.

Ngọc Hinh được Sát Gia nhặt về từ nhỏ, được Ngọc Hân nuôi lớn, càng lớn, Ngọc Hân càng trở nên phổng phao xin đẹp. Mặc dù không thể nói là họa quốc ương dân, nhưng nét đẹp của nàng là nét đẹp để thưởng thức, càng nhìn càng ưa thích. Đặc biệt đôi mắt nàng to tròn đen láy, mái tóc đen huyền, nụ cười rạng rỡ cùng với chiến răng khểnh làm sao xuyến không biết bao nhiêu nam nhân ở Sát Gia. Có điều nàng đều từ chối theo đuổi, nguyện ý làm nha hoàng cho Phạt Thiên

“Hay là, mình chơi đùa một chút, lâu lắm rồi ta không hưởng được bông hoa nào ra hồn nha” – Tên hắc y nhân còn lại tà dâm lên tiếng, đôi mắt thèm thuồng đánh giá Ngọc Hinh.

“Không được, các ngươi không được động đến Ngọc Hinh tỷ tỷ, các ngươi là người xấu, gia gia ta có dạy, đôi mắt nói lên nổi lòng, mắt ngươi rất xấu, suy ra ngươi có lòng rất xấu” – Phạt Thiên vùng dậy, hắn chỉ thẳng mặt quát lớn tên hắc y nhân vừa lên tiếng. Đôi mắt hắn hiện lên vẻ chán ghét cực độ.

“Hự… Rầm”

“Phạt Thiên”

Phạt Thiên vừa dứt lời, một tên trong số đã đấm hắn bay ra xa, đụng vào một gốc đại thụ gần đó. Ngọc Hinh thấy vậy vội la lên thảm thiết, đôi mắt mang theo ngập tràn sát ý nhìn lấy tên vừa ra tay. Phạt Thiên bị trấn vào thân cây, xương gãy nghe răn rắc, miệng tràn ra máu tươi. Đôi mắt ngấn lệ nhưng cơn đau khiến hắn muốn tắt thở, không thể khóc thành tiếng, tạm thời tê liệt không thể động đậy

“Hừ nhóc con, trước sức mạnh tuyệt đối, ngươi là con sâu cái kiến” – Tên hắc y nhận hừ lạnh, kiêu ngạo cực kỳ.

“Không cần quan tâm, ngươi tới trước hay là ta” – Người kia mặc dù hỏi nhưng đã lao đến chỗ Ngọc Hinh đè nàng xuống. Ngọc Hinh là nữ nhân chưa cừng tu luyện tay không tất sắt, làm sao có sức phản kháng.

“Thả ta ra, ngươi là súc sinh” – Ngọc Hinh dãy dụa, trong mắt lóe lên sự tuyệt vọng. Đôi mắt đẹp ngấn lệ.Nhưng gương mặt hiện lên sự phẫn nộ

“khà khà, ngươi giận lên rất sinh đẹp” – Tên hắc y nhân cười gằng, sự khoái trá không che giấu hiển thị trên gương mặt hắn

“Phạt Thiên, ngươi chạy đi, đừng lo cho tỷ. Chạy mau lên” – Đôi mắt nàng dù mang hận ý nhưng nhìn về Phạt Thiên vẫn nhu hòa, miệng không ngừng kêu lớn, giọng nói gấp gáp, sợ Phạt Thiên xảy ra chuyện.

Hai tên hắc y nhân lại không để tâm. Một thằng nhóc không gây uy hiếp đến bọn hắn. Dù sao cũng trọng thương. Thưởng nguyệt trước rồi tính sau. Nhưng bọn hắn không ngờ, trong mắt Phạt Thiên nồng đậm sát ý, linh lực đang cuồn cuộn tiến vào cơ thể hắn, đây là lần đầu tiên hắn nảy sinh ý định giết người

“Roẹt…”

Một góc áo của Ngọc Hinh bị xé rách. Một tiếng rách vải vang vọng, xé nát mọi hy vọng của nàng, xét nát tương lai mà nàng từ mơ tưởng. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt, 2 hàng ngọc lệ tuôn trào. Nhưng tiếng xé vải đó không đơn giản vậy, nó đã xé rách giới hạn của cùng của Phạt Thiên hắn chậm rãi đứng dậy

“Các ngươi phải chết” – Phạt Thiên lẩm bẩm, 2 tên đó lập tức chú ý, mắt hơi lóe lên vẻ kinh dị, một thằng nhóc Luyện thể tứ chuyển ăn một đòn của Nguyên Anh vẫn sống đã là kỳ tích, vậy mà hắn có thể đứng dậy

“Ngươi nói cái gì cơ, ta nghe không rõ. Ngươi bị đánh thành câm rồi sao. Haha” – Một tên trào phúng, sau đó cả 2 cười to khinh thường

“Ta nói, các ngươi phải chết” – Phạt Thiên ngước mặt lên,gầm to, đôi mắt bây giờ ngập tràn hận ý. Ngọc Hinh là nữ nhân thứ 2 hắn có thiện cảm, hắn và Ngọc Hinh cùng nhau lớn lên, cùng trải qua ngày tháng vui vẻ, coi Ngọc Hinh như tỷ tỷ ruột của mình, nàng rất cưng chiều Phạt Thiên. Đôi lúc hắn gây họa, NGọc Hinh thay hắn nói đỡ, giúp hắn chịu đòn. Đối với hắn, Ngọc Hinh quan trọng như cha mẹ của hắn

“Nhóc con, nếu ngươi đã muốn chết sớm, ta sẽ thành toàn cho ngươi” – Nói rồi hắc y nhân ung dung đi đến coi thường Phạt Thiên, tay vận linh lực, chuẩn bị xuất thủ.

Nhưng lúc này, khi cả 2 chỉ còn cách nhau 2 bước chân, linh lực bắt đầu cuồng bạo, hội tụ đến chỗ Phạt Thiên, một hư ảnh con trâu màu vàng xuất hiện. Nhanh như chớp Phạt Thiên đấm thẳng, con trâu vàng phía sau gầm rú như thể hiện sức mạnh.

“Nguy hiểm” – Người còn lại la lớn, nhưng đã không kịp.

“Đùng…”

Một đấm ngàn cân xuyên thẳng lồng ngực tên hắc y nhân kia. Gương mặt của hắn hiện lên vẻ kinh hoảng. Hắn không ngờ, một Nguyên Anh sơ kỳ như hắn đến lúc chết hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại chết dưới tay một tên nhóc không đạt tới Nguyên Anh. Tay Phạt Thiên nhuộm đỏ máu. Lòng bàn tay vẫn còn bóp lấy 1 thứ, là trái tim của tên kia. Hắn vận sức bóp nát. Tên hắc y nhân từ từ ngả xuống.

“Móa nó, mày phải chết” – Tên còn lại cuống cuồn. không ngờ đồng bạn của mình chết nhanh chóng như vậy. Hắn vô cùng sợ hãi, tay hắn lập tức xuất hiện một thanh đoản đao. Linh lực bùng nổ, hiển nhiên, hắn mạnh hơn tên kia một chút

“Phạt Thiên, chạy đi” – Ngọc Hinh vận dụng chút sức lực còn sót lại, ôm chặt chân tên hắc y nhân, miệng hô lớn, đôi mắt ngấn lệ nhưng đã có tia hy vọng, có lẽ với nàng, việc Phạt Thiên sóng sót quan trọng hơn tính mạng của nàng

“Ngọc Hinh tỷ, ta đã nói khi ta lớn sẽ bảo vệ tỷ. Hôm nay ta sẽ bảo vệ tỷ” – Phạt Thiên kiên định, 2 tay nắm lại, hư ảnh phía sau gầm rống như ủng hộ. Khiến tên Hắc y nhân gấp tới cực điểm. Hắn đá bay Ngọc Hinh thân thể nàn rơi xuống đất, ngất xíu.

“Nhóc con cuồng vọng, đi chết” – Hắc y nhân không thể chần chờ nữa, điều động linh lực lao đến Phạt Thiên. Hắn chém tới tấp, Phạt Thiên chỉ có thể theo bản năng tránh né, nhưng trên người vết thương xuất hiện càng ngày càng nhiều

Phạt Thiên chưa từng tu luyện chưa từng chiến đấu, không thể chống đỡ với một người có kinh nghiệm lão luyện nhiều năm được. Như một bản năng, hắn ăn một đao, lại đấm tên kia một đấm, chịu đấm ăn xôi. Nhưng càng đánh hắn càng mất lợi thế, quỹ đạo của hắn bị hắc y nhân nắm bắt nên càng lúc hắn đấm hụt càng nhiều. Hắc y nhân càng đắc ý, một lúc sau cảm thấy tiêu hao đã đủ, hắc y nhân lùi lại giữ khoảng cách.

“Chết đi. Xuyên Đao – Giết” – hắc y nhân quát lên, linh lực hội tụ, đoản đao được linh lực bao phủ hình thành mũi nhọn, lao thẳng đến Phạt Thiên

“Ọ….” – Phạt Thiên gầm lên, điều động thể lực. Muốn ngạnh kháng. Đấm tới

“Xoẹt…Phốc”

Đoản đao xuyên qua ngực Phạt Thiên, đồng thời quyền của hắn đã đấm vào ngực của Hắc Y Nhân. Hắc y nhân vừa đau vừa sợ, không ngờ Phạt Thiên dám nhận đòn và ra chiu với mình. Hắn cảm thấy xương cốt của ngực đã gãy nhưng gắn chịu đau đâm sâu vào. Phạt Thiên đau đớn, ý thức hắn mơ hồ, đôi mắt liếc qua Ngọc Hinh đang nằm, mỉm cười buôn xuôi, đôi mắt từ từ nhắm lại. Hắc y nhân thở phào nhẹ nhõm, định rút kiếm ra nhưng lúc này kiếp vân ầm ầm xuất hiện, lôi đình vạn trượng. Mang uy diệt thế hàn lâm. Một cột khủng bố thiên kiếm gián xuống chỗ 2 người

“Không” – tên hắc y nhân gào lên tuyệt vọng, không kịp bỏ chạy, bị đánh thần hình câu diệt. Phạt Thiên là thể tu, cơ thể bị đánh cháy khét, thương tích chằn chịt.

Lúc này ngoài cánh rừng….

“Là cái gì dẫn đến lôi kiếp kinh khủng như thế” – Một Hộ pháp lên tiếng

“Có thể liên quan đến Thiên nhi, đi, xem thử” – Một lão già lạ mặt lên tiếng, tất cả không chần chờ, lập tức phóng đi

Trong cơ thể Phạt Thiên, một mảnh thức hải. 2 linh hồn trôi lơ lửng một lớn một nhỏ. Linh hồn lớn mở mắt, ngơ ngác nhìn xung quanh, một mảng tối đen như mực bao trùm, hắn thấy trước mắt có một người xám xám, thân ảnh mờ ảo, như pha lệ trong suốt

“Đại ca ca, ngươi đã tỉnh” – Phạt Thiên lên tiếng mở miệng

“Ngươi là ai? Ta đang ở đâu “ – Người này không phải ai khác, mà là Triệu Thiên, lúc chết linh hồn của hắn bị hút đi sau đó được đưa đến đây

“Đây là thức hải của ta, ta là Phạt Thiên.” – Phạt Thiên cười ngây ngô nói

“Thức hải là thứ gì” – Triệu Thiên trong đầu vài vạn câu hỏi vì sao đã xuất hiện, muốn mở miệng giải đáp nhưng sau khi nghe Phạt Thiên nói, hắn im bặt

“Không quan trọng, ta không còn thời gian nữa. Ta là 1 tia linh hồn được bên trên phái xuống dùng để lịch luyện gia tăng cảm ngộ đột phá. Ta đã tính rất kỹ. Không ngờ Đại ca ca ngươi là biến số mà ta không tính ra. Nếu không có ngươi có lẽ 18 tuổi ta sẽ thức tỉnh. Thôi không sao, nếu ngươi đã xuất hiện, ta và ngươi có duyên. Ngươi hãy nương nhờ thể xác của ta mà Trùng sinh. Nhưng ta có di nguyện, ngươi hãy giúp ta trở thành Phạt Thiên phụng dưỡng phụ mẫu, bảo vệ Ngọc Hinh tỷ, cha mẹ và con em ở Sát Gia. Đó là mong muốn duy nhất của ta. Cảm tạ ngươi. Ta đi trước”

Nói rồi, Phạt Thiên biến mất trong không khí để lại Triệu Sơn rất nhiều nghi hoặc. Nhưng không để hắn đợi lâu, linh hồn của hắn bị kéo vào, hòa nhập vào cơ thể. Trong cơ thể xót lại 1 tia tàn hồn chứa đựng ký ức của Phạt Thiên, dung nhập vào linh hồn của hắn. Một lượng lớn thông tin truyền vào não hãi. Sau khi tiếp nhận thông tin, hắn hít một ngụm khí lạnh vì cơn đau nhức của thân thể truyền đến.

Lúc này, các thành viên ở Sát Gia đã đuổi đến. Mẫu thân thấy thảm cảnh cả 2, lập tức lao đến hét to. Nước mắt chực trào

“Hinh Nhi, Thiên Nhi”

“Mẫu thân” – Triệu Thên suy yếu thốt lên, một cơ thể bình thường làm sao chiu nổi chấn thương to lớn như thế. Đầu hắn trở nên mơ hồ, bật thốt theo ký ức của Phạt Thiên. Sau đó từ từ nhắm mắt nhưng trong đầu hắn trước khi nhắm mắt không ngừng rống to

“Mẹ nó, không lẽ vừa trùng sinh lại lên bàn thờ ngắm gà tiếp”

Ps: xin lỗi các đạo hữu, hôm nay e về trễ nên viết và đăng hơi trễ, các đạo hữu xin thứ lỗi. Chân thành cảm ơn các đạo hữu đã đọc truyện.

Bạn đang đọc Sáng Tạo và Nghịch Tu sáng tác bởi TrieuSon123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrieuSon123
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.