Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nụ Hôn Đầu Tiên Của Ta

Phiên bản Dịch · 1835 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

Trì hoãn thêm một giây, Triệu Thanh Nghiên lại thêm một phần nguy hiểm.

Lâm Phi vì cứu người mà bất chấp tất cả, lập tức hai tay đè ép trước ngực Triệu Thanh Nghiên, học bác sĩ trên TV làm như vậy cho bệnh nhân. Vẫn lo lắng cho cô, Lâm Phi trong đầu không có chút nào tâm tư lệch lạc. Đè ép bảy tám cái, thấy cô không có nửa điểm phản ứng.

Chỉ có thể hô hấp nhân tạo, Lâm Phi bẻ đôi môi phấn nộn gợi cảm của Triệu Thanh Nghiên. Vừa cúi đầu, mũi Lâm Phi ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, không nghĩ nhiều, hắn lập tức hô hấp nhân tạo cho cô.

Thổi ba hơi đi vào, còn không thấy Triệu Thanh Nghiên có động tĩnh. Điều này khiến Lâm Phi nóng nảy, cúi người xuống, lần thứ tư hô hấp nhân tạo với cô, miệng mình vừa mới đụng phải đôi môi mềm mại như kẹo dẻo của cô. Lâm Phi đột nhiên thấy Triệu Thanh Nghiên mở to hai con ngươi đẹp.

Chưa kịp cao hứng, một đôi bàn tay mảnh khảnh yếu đuối không xương của Triệu Thanh Nghiên hung hăng đẩy Lâm Phi ra, dùng cánh tay trắng noãn như củ sen lau môi phấn, giận dữ nói:

- Lâm Phi hỗn đản, ngươi thế nhưng thừa dịp ta ngất xỉu, cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta.

- Vừa rồi cậu rơi xuống nước, tớ vớt cậu lên, thấy cậu hôn mê bất tỉnh, cho nên tiến hành biện pháp cấp cứu cho cậu.

Lâm Phi bị Triệu Thanh Nghiên đẩy xuống đất vẻ mặt vô tội, cái này gọi là chuyện gì, rõ ràng cứu nàng, nàng ngược lại mắng mình. Nghe Lâm Phi nói, Triệu Thanh Nghiên sững sờ tại chỗ, nhớ tới chuyện vừa rồi, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Triệu Thanh Nghiên lại cảm thấy nụ hôn đầu tiên của mình bị Lâm Phi cướp đi, nàng vẫn bị hắn chiếm tiện nghi, nhướng mày liễu, ngón tay giống như hành tây chỉ vào Lâm Phi nói:

- Ta mặc kệ, ngươi cướp đi nụ hôn đầu tiên của ta, ngươi chính là hỗn đản.

Nói đạo lý với phụ nữ là người điên, Lâm Phi cảm thấy những lời này rất có đạo lý, trong lòng nổi lên ý niệm đùa giỡn, cười xấu xa nói:

- Tớ hôn cậu, cùng lắm thì cậu hôn trở về, hai chúng ta ai cũng sẽ không chịu thiệt, cậu thấy thế nào.

- Cậu thật vô sỉ, ai muốn hôn chứ.

Triệu Thanh Nghiên cầm tảng đá trong tay, ném về phía Lâm Phi. Tảng đá này vô tư nện vào thằng nhỏ Lâm Phi, Lâm Phi che lại thằng nhỏ, đau đến gào thét, mồ hôi to như hạt đậu ào ào chảy xuống.

- Cậu không sao chứ! Tớ không cố ý.

Triệu Thanh Nghiên đứng lên, rất là lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Nàng bây giờ mới biết mình gây ra đại họa, Lâm Phi người ta tốt xấu gì cũng vì cứu mình mới cướp đi nụ hôn đầu tiên của mình, mà mình không báo đáp, ngược lại... Cô là y tá của Bệnh viện Nhân dân Nam Giang, tự nhiên biết nơi đó là nơi dễ bị tổn thương nhất của đàn ông.

- Cậu cứ nói đi? Làm sao có thể không có việc gì.

Lâm Phi cảm thấy không đau như vậy, thấy Triệu Thanh Nghiên lo lắng cho mình, trong lòng hắn có chút cao hứng, nén đau nói:

- Tớ mặc kệ, đời này cái đó sự tình, cậu phải chịu trách nhiệm cho tớ.

Chịu trách nhiệm? Triệu Thanh Nghiên hoảng hốt, vội vàng luống cuống nói:

- Sẽ không có việc gì, cậu phải tin tưởng chính mình.

- Tôi là y tá, có muốn hay không...

Triệu Thanh Nghiên một cái tát khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thiếu chút nữa nhỏ ra nước, thanh âm nhỏ đến mức chỉ mình cô có thể nghe được.

Dừng một chút, Lâm Phi cảm giác vẫn có chút đau, nhưng đã không còn gì nữa. Bởi vì hắn không nghe thấy Triệu Thanh Nghiên vừa rồi nói cái gì, vì thế hỏi:

- Thân thể tớ tốt hơn chút rồi, hẳn là vấn đề không lớn. Nhưng cậu vừa nói gì?

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Thanh Nghiên càng thêm đỏ bừng, quay đầu không dám nhìn thẳng Lâm Phi, nhẹ giọng nói:

- Tớ không nói gì. Bây giờ cậu không sao rồi thì tốt.

Cậu cứu tớ, tớ vẫn nên cảm ơn cậu, nhưng cậu cướp đi nụ hôn đầu tiên của tớ, hai chúng ta coi như hòa, cậu về thôn không được nói chuyện của hai chúng tôi với người khác.

Triệu Thanh Nghiên bĩu môi nhỏ nhắn mềm mại, lạnh lùng nhìn Lâm Phi.

- Tớ có thể chịu trách nhiệm với cậu.

Lâm Phi lớn tiếng nói, hắn bắt được cơ hội không muốn buông tha. Sở dĩ nói như vậy, Lâm Phi cảm thấy không chịu trách nhiệm chỉ có thể hôn một lần, chịu trách nhiệm có thể hôn cả đời. Có thể cưới được hoa khôi của thôn Triệu Thanh Nghiên, Lâm Phi quả thực có thể cười nở hoa.

Kỳ thật, Lâm Phi vẫn thích Triệu Thanh Nghiên, nhưng sợ Triệu Thanh Nghiên cự tuyệt, cho nên vẫn không dám thổ lộ.

- Phụ trách?

Triệu Thanh Nghiên hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề, hung hăng liếc mắt nhìn Lâm Phi một cái:

- Lâm Phi, cậu mơ đấy à. Hoàn cảnh nhà cậu như vậy ai dám cưới.

Chiều hôm qua được nghỉ, Sáng nay Triệu Thanh Nghiên vừa trở về, tự nhiên không biết Lâm Phi thông qua trồng rau kiếm được chút tiền, vẫn cho rằng nhà Lâm Phi vẫn là nghèo như xưa.

Nếu đặt ở trước kia, Lâm Phi nhất định sẽ bởi vì tự ti, không dám trèo cao với Triệu Thanh Nghiên, nhưng hiện tại tình huống đã khác. Từ khi có được thần hồ lô, Lâm Phi tự tin bùng nổ, bán Quý Phi Dưa Chuột kiếm được mấy vạn, bán Trư Yêu thảo kiếm được mấy vạn, bán Thần Tiên Ngư kiếm được mấy vạn.

Ngắn ngủi không đến mười ngày thời gian, Lâm Phi đã có khoảng mười vạn, đây chỉ là trước mắt. Đợi đến khi hắn đấu thầu được hồ Long Môn, chỉ bán cá một ngày cũng có thể có mấy vạn, còn chưa tính rau.

Lâm Phi nghĩ đến những điều này, phảng phất đã nhìn thấy những ngày tốt đẹp vẫy tay chào hắn. Triệu Thanh Nghiên cảm thấy mình nói chuyện có chút tổn thương lòng tự trọng của Lâm Phi, thế là đổi giọng nói:

- Lâm Phi, tớ không có ý gì khác, chỉ là nói rõ sự thật, nhà cậu nhà gỗ lụp xụp, ngày mưa có khi còn bị hắt vào, trong nhà ngay cả phương tiện giao thông cũng không có, ra đường còn phải đi bộ, cho dù tớ đồng ý gả cho cậu, ba mẹ tớ cũng sẽ không đồng ý cho tớ gả cho cậu.

Vừa nghe, Lâm Phi cảm thấy có hi vọng, vui vẻ nói:

- Thanh Nghiên, cậu nói như vậy chính là cảm thấy nhà tớ điều kiện kém, nếu điều kiện nhà tớ tốt, cậu sẽ cân nhắc gả cho tớ?

Hừ lạnh một tiếng, Triệu Thanh Nghiên bĩu môi, cảm thấy buồn cười, nhưng lại không muốn đả kích Lâm Phi.

- Chờ điều kiện nhà cậu tốt rồi nói sau!

Triệu Thanh Nghiên xoay người muốn đi, hiển nhiên nàng không tin điều kiện nhà Lâm Phi sẽ tốt lên.

Tại bệnh viện nhân dân thành phố Nam Giang, Triệu Thanh Nghiên cũng là một đóa hoa, đàn ông đuổi theo cô quả thực có thể xếp thành một hàng.

Nếu cô ấy là một người vật chất, cô ấy đã tìm thấy một người đàn ông giàu có để kết hôn.

Cô chỉ muốn tìm một người chồng tốt, có trách nhiệm, tích cực, những người cô thích. Cách ống tay áo ngắn màu trắng mỏng manh lại ướt đẫm của Triệu Thanh Nghiên, Lâm Phi có thể mơ hồ nhìn thấy đai màu đen sau lưng Triệu Thanh Nghiên, điều này làm cho hắn miệng khô lưỡi khô.

Sửng sốt một hồi, Lâm Phi đuổi theo, vội vàng hỏi:

- Chờ điều kiện nhà tớ tốt rồi nói sau, vậy cái gì mới tính là điều kiện tốt, cậu phải đưa ra một tiêu chuẩn thực chất, ví dụ như xe gì, phòng gì vậy vân vân.

Con ngươi xinh đẹp sóng khói lưu chuyển, Triệu Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Lâm Phi, nàng thật đúng là không nhìn ra cậu ta cố chấp như vậy.

Hắn cứu mình một mạng, nếu mình không phản ứng hắn, có vẻ không cận nhân tình.

Vì thế, Triệu Thanh Nghiên môi phấn khẽ động, suy nghĩ một chút nói:

- Về phần tiêu chuẩn thực chất sao? Tớ làm việc trên thành phố. Tất nhiên hy vọng rằng chồng tớ có thể có một ngôi nhà trên thành phố, không cần phải quá lớn, đủ để sống là được, tớ muốn có một cảm giác nhà, không muốn thuê nhà, như vậy sẽ luôn cảm thấy phải trả chi trả, vì vậy hãy để tớ không có cảm giác ở trọ. Còn chiếc xe thì sao? Hai ba trăm ngàn là được, dù sao mỗi lần về nhà, bắt taxi rất bất tiện. Về phần những thứ khác có hay không cũng được.

Nói nhiều như vậy, Triệu Thanh Nghiên đơn giản chỉ muốn Lâm Phi biết khó mà lui. Bây giờ, giá nhà ở thành phố Nam Giang cao thái quá, rẻ nhất cũng phải năm ngàn tệ một mét vuông, ngôi nhà trăm mét, ít nhất phải năm mươi vạn. Cộng thêm hai ba mươi vạn xe, tổng cộng bảy tám mươi vạn.

Đối với người Sơn Hà thôn mà nói, đây quả thực là giá trị thiên văn. Nói trắng ra, Triệu Thanh Nghiên kỳ thật căn bản không muốn cho Lâm Phi cơ hội.

Lâm Phi đại khái tính toán, rất tự tin kiếm đủ nhiều tiền như vậy, hưng phấn nói:

- Thanh Nghiên đây chính là cậu nói, không đến một năm thời gian, tớ sẽ không chỉ đem điều kiện cậu nói đặt ở trước mặt cậu, còn sẽ cho cậu mười vạn tệ tiền lễ vật trong nhà, một thứ cũng không thiếu.

- Được, đây chính là cậu nói.

Triệu Thanh Nghiên nghe được lời hứa hẹn son sắt của Lâm Phi, càng cho rằng Lâm Phi không đáng tin cậy, đây cũng không phải là một con số nhỏ a! Cô ấy không thích những người khoác lác.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.