Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân.

Phiên bản Dịch · 2044 chữ

Dịch: Cậu Chủ Nhỏ.

Triệu Thanh Nghiên ngồi trên xe đạp suýt nữa bị đụng ngã, may mắn động tác của cô nhanh nhẹn, khó khăn lắm đỡ lấy xe đạp, lắc lư một hồi mới đứng vững.

- Triệu Thanh Nghiên, ngươi là thế nào đi xe, đụng vào ta thì không sao, làm hại tổ tiên trí bảo gia truyền đem bể, đây chính là đồ cổ, được Tần Thủy Hoàng dùng qua a.

Người nọ đến trước mặt ác nhân cáo trạng trước, nhặt cái bát đã vỡ thành mảnh nhỏ lên, vẻ mặt đau đớn vô cùng, phảng phất như cha mẹ chết.

Trong lúc nhất thời, Triệu Thanh Nghiên không biết làm sao, khuôn mặt xinh đẹp bị tức giận đỏ lên, chỉ vào người nọ mắng: "Trịnh Mãnh, ngươi đừng ngậm máu phun người, rõ ràng là ngươi đụng vào xe đạp của ta, hại ta thiếu chút nữa ngã xuống, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ. Về phần bát mẻ trong tay ngươi căn bản không phải đồ cổ gì, còn Tần Thủy Hoàng đã dùng qua, ngươi sao không nói Quan Âm dùng qua luôn đi.

Liếc mắt một cái, Triệu Thanh Nghiên liền nhận ra người này là ác bá Trịnh Mãnh, em trai của Trịnh Thúy Hoa. Lâm Phi đứng ở bên cạnh hồ nước cũng nhận ra người giả bộ bị đụng là Trịnh Mãnh, hắn biết rõ Trịnh Mãnh.

Trịnh Mãnh là ác bá nổi danh trong thôn, ỷ vào anh rể hắn là thôn trưởng, mấy năm nay, ở trong thôn không ít lần làm chuyện ác, ví dụ như nửa đêm đi trộm gà nhà người khác, trèo tường nhìn trộm Vương quả phụ tắm rửa...

- Thanh Nghiên muội tử, ngươi nếu nói như vậy, ta liền không vui.

Trịnh Mãnh đem mảnh vỡ cái bát ném trên mặt đất, một đôi mắt cá chết gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Thanh Nghiên xoa xoa tay, nói:

- Đương nhiên, ngươi muốn không bồi thường đồ cổ của ta cũng được, nhưng ngươi phải bồi ta cả đêm, thế nào? Việc mua bán này ngươi không lỗ đi! Bát của ta có thể đáng giá vài triệu, ngươi cùng ta một đêm, một đêm vài triệu, ngươi không thiệt thòi đâu..

- Ta nhổ vào, Trịnh Mãnh ngươi có thể còn vô sỉ thêm một chút nữa sao? Chỉ có cái bát rách nát này của ngươi cũng đáng giá mấy triệu? Lừa gạt đứa trẻ ba tuổi, chúng nó còn không tin.

Triệu Thanh Nghiên mới không muốn dây dưa hắn, một lần nữa ngồi lên xe đạp, chuẩn bị đi.

Thấy Triệu Thanh Nghiên muốn đi, Trịnh Mãnh lộ ra hung quang, đưa tay giữ chặt đầu xe đạp màu hồng phấn, lập tức ép xe đạp dừng lại.

- Tránh ra, Trịnh Mãnh ngươi đừng làm loạn, buổi chiều ta còn đi lên thành phố Nam Giang, không có thời gian ở đây dây dưa với ngươi.

Đôi môi phấn nộn nõn nà của Triệu Thanh Nghiên cong lên, đôi mắt hoa đào rất là bất mãn trừng mắt nhìn Trịnh Mãnh.

Trịnh Mãnh không thèm để ý đến những gì Triệu Thanh Nghiên nói, tức giận quát:

- Triệu Thanh Nghiên ngươi đừng có quá đáng, một là ngươi đền tiền cho ta cái bán Tần Thủy Hoàng này, bằng không bồi ta đêm nay. Ngươi đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt.

Triệu Thanh Nghiên cô đã từng gặp qua vô sỉ, nhưng vô sỉ đến mức này thì cô thấy bao giờ. Tức giận, cô quát lớn.

- Cút, ngươi còn nháo sự, ta hô lên bây giờ.

- Ngươi hô đi, nơi này đồng không mông quạnh, ta xem ai sẽ tới cứu ngươi.

Trịnh Mãnh cười dâm đãng, hắn tính qua, chỗ này ít người đi lại, giờ này lại là giờ nghỉ trưa sẽ không ai đi qua, hắn đã nắm chắc cầm xuống nàng lên là không chút e sợ.

Trước khi quyết định bắt vạ Triệu Thanh Nghiên, Trịnh Mãnh đã sớm tính toán, nếu Triệu Thanh Nghiên không theo ý mình, liền kéo nàng vào trong ruộng lúa. Bây giờ lúa mì trong ruộng đã cao hơn nửa mét. Nếu như nằm vào trong ruộng thì dù có người đi qua cũng sẽ không thấy gì khác thường.

Triệu Thanh Nghiên là khôi của thôn, Trịnh Mãnh thầm thương trộm nhớ nàng không phải ngày một ngày hai.

Khoảng thời gian trước, Trịnh Mãnh có đi qua bệnh viện nhân dân thành phố Nam Giang, tặng hoa cho cô, muốn mời cô ăn cơm, cô nàng không những không nhận hoa của hắn, ngược lại còn kêu bảo vệ đuổi hắn ra ngoài, làm hắt mất hết mặt mũi, khiến hắn giận không chỗ phát tiết. Hắn thầm nghĩ, Triệu Thanh Nghiên ngươi mềm mỏng không muốn vậy lão tử cứng rắn cũng đừng trách. Chính vì ngày đó khiến hắn mới có kế hoạch như ngày hôm nay.

- Ta hô thật đấy.

Mắt thấy Trịnh Mãnh xòe đôi bàn tay, Triệu Thanh Nghiên lóng ngóng đưa đôi tay mảnh khảnh ra che trước ngực, thập phần cảnh giác nhìn chằm chằm vào Trịnh Mãnh, sợ hắn sẽ làm ra hành động quá đáng với mình.

Phanh, do không ai giữ, chiếc xe đạp màu hồng của cô cứ vậy ngã ra đất.

Trong ánh mắt Trịnh Mãnh tất cả đều là dục vọng, hắn đưa tay muốn nắm Triệu Thanh Nghiên.

Triệu Thanh Nghiên hôm nay mặc đặc biệt xinh đẹp, mái tóc để xõa như thác nước trên đôi bờ vai thơm dịu, trên đầu nhỏ còn sài một cái kẹp tóc màu hồng phấn, rất có hương vị thiếu nữ thanh thuần.

Trên thân là một chiếc váy áo cổ tròn màu hoa đào, cái cổ tuyết trắng được để lõa lồ ra ngoài khiên người khác nhìn mê mẩn, đôi chân thon dài của cô thì xỏ một đôi tất màu da càng làm thêm sự quyến rũ, sức hấp dẫn mười phần, trên đôi chân nhỏ nhắn là đôi giày vans trắng tinh càng làm tăng lên sự trong sáng của cô nàng.

- Thanh Nghiên, em để cho anh đây chờ đợi thật khổ a! Anh sẽ để em được sung sướng!

Vừa nói, nước miếng của Trịnh Mãnh chảy ròng ròng, nhào về phía Triệu Thanh Nghiên.

- Chiều anh đi, từ nay anh sẽ đối tốt với em bảo bối.

Nhìn thấy hàm răng ố vàng của Trịnh Mãnh, Triệu Thanh Nghiên cảm thấy buồn nôn. Triệu Thanh Nghiên tuy rằng rất sợ, nhưng vẫn rất lý trí, thấy Trịnh Mãnh nhào tới, lập tức né sang một bên.

- A, ngươi đừng tới đây, nếu còn tới, ta thật sự gọi người.

Trái tim nhỏ nhắn của Triệu Thanh Nghiên sợ tới mức dường như sắp phá ngực mà ra. Thân hình nhỏ bé run rẩy không thôi.

- Em hét đi, em càng hét anh đây càng thích, như vậy anh càng cảm thấy kích thích hơn,

Trịnh Mãnh liếm liếm nước miếng chảy ra từ khóe miệng trông càng đáng sợ, đôi mắt tà mị nhìn lướt qua dáng người hoàn mỹ của Triệu Thanh Nghiên, lớn tiếng cười:

- Ha ha ha, cho dù em có kêu rách cổ họng, cũng không có ai đến cứu em đâu.

Lâm Phi bên cạnh hồ nước nhìn thấy thế, tốc độ như bay lao tới.

Khốn kiếp, Triệu Thanh Nghiên đã bị mình nhận định là vợ tương lai, Trịnh Mãnh lại dám trêu chọc vợ tương lai của mình, cái này là thuần tuy muốn ăn đập, nếu mình không ra tay thì không thể sả cơn tức này.

Lúc này, Triệu Thanh Nghiên đã bị Trịnh Mãnh ép liên tục lui về phía sau, không chú ý tới dưới chân, va phải xe đạp làm vấp ngã.

Gần! Càng ngày càng gần!

Chỉ thiếu vài cm nữa là Trịnh Mãnh đã có thể chạm vào thân thể mềm mại của cô. Triệu Thanh Nghiên tuyệt vọng đến cực điểm, gắt gao nhắm mắt lại. Cô không thể tin được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, trong đầu cô hiện ra rất nhiều ý nghĩ, chẳng lẽ đời này cô cứ như vậy bị hủy? Chẳng lẽ lần đầu tiên mình muốn cho một người đàn ông ghê tởm như Trịnh Mãnh? Không cam lòng, nàng cực độ không cam lòng, nàng dự định đem lần đầu tiên giữ lại đến đêm tân hôn, nhưng mà...

Chúa ơi! Cứu con! Triệu Thanh Nghiên ở trong lòng yên lặng cầu nguyện.

Giây tiếp theo.

Trịnh Mãnh lại phát hiện thân thể mình hoàn toàn không nhúc nhích được, quay đầu lại nhìn, mới phát hiện thì ra là tiểu tử Lâm Phi này kéo quần áo hắn lại.

Tào Ni Mã, đã gần đắc thủ, đột nhiên cái thằng Lâm Phi chó chết này ở đâu chui ra quản việc thiên hạ, Trịnh Mãnh tức đều sắp nổ tung luôn rồi.

- Mẹ kiếp, ngươi có phải muốn chết hay không, nếu không muốn chết, cút xa ra cho tao.

Trịnh Mãnh Bạo quát.

Phanh!

Một cú ném qua vai, Trịnh Mãnh bị hung hăng quật xuống đất, cú ném nặng tới mức như thể 150 cân nện xuống mặt đất gây chấn động. Có thể tưởng tượng được, Trịnh Mãnh bị ngã thảm hại đến mức nào. Không liếc mắt nhìn Trịnh Mãnh một cái, Lâm bước nhanh đến bên cạnh Triệu Thanh Nghiên, ngồi xổm xuống nói:

- Đừng sợ, có tớ ở đây, ai cũng không thể làm hại cậu.

Đang lúc nguy cấp cô bông nhiên nghe được thanh âm xa lạ mà lại quen thuộc, đó hình như là tiếng của Lâm Phi, không phải Trịnh Mãnh.

Thân hình xinh đẹp vẫn run rẩy không thôi, Triệu Thanh Nghiên chậm rãi mở đôi mắt hoa đào xinh đẹp ra, vừa nhìn, trước mắt quả nhiên là Lâm Phi. Lúc này, Lâm Phi ở trong mắt nàng, phảng phất như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích đồng dạng, vô cùng đẹp trai, vô cùng anh tuấn, vô cùng tiêu sái.

- Cậu nhìn tớ như vậy, có phải hay không đã yêu tớ rồi.

Bị ánh mắt nóng bỏng của Triệu Thanh Nghiên nhìn chằm chằm, Lâm Phi có chút không thích ứng.

- Cậu đang tự kỷ đấy à.

Triệu Thanh Nghiên cũng cảm thấy ánh mắt của mình quá mức cực nóng, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cánh tay đỏ bừng sắp chảy máu, giận dữ nói:

- Ai yêu cậu chứ. Cậu đừng có suy nghĩ lung tung.

Cái này nhân sinh như thế xinh đẹp, coi như cô nàng tức giận bộ dạng cũng toát lên một vẻ phong tình riêng, Lâm Phi nhìn đến ngây người.

Đôi mắt to, lông mi thật dài, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, làn da giống như trứng gà bóc, không có chút tỳ vết nào.

Khó khăn lắm, Trịnh Mãnh mới từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt như đao nhìn Lâm Phi, giận dữ chửi:

- Tào Ni Mã Lâm Phi, ngay cả chuyện tốt của lão tử mày cũng dám quản, mày đây là cảm thấy mình sống đủ rồi chăng?

- Tao nói cho mày biết, nếu mày lại dám động đến một sợi tóc của Thanh Nghiên, có tin lão tử giết chết mày hay không.

Lâm Phi xoay người tức giận nói, nếu như không phải hôm nay hắn gặp được, hắn cũng không dám nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhìn bộ dáng khí phách của Lâm Phi, nơi yếu ớt trong nội tâm Triệu Thanh Nghiên bị xúc động.

Nhiều năm như vậy, nam nhân đuổi theo nàng ít nhất có một trung đội có hơn. nhưng không có ai có thể cho nàng cảm giác an toàn, duy chỉ có từ trên người Lâm Phi nàng mới cảm giác được.

Thiếu nữ kia, chưa từng ảo tưởng tìm một nam nhân dám liều mạng vì nàng.

Do có việc lên mấy hôm tới chương ra hơi chậm mong đạo hữu lượng thứ.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Tiểu Thần Nông (Dịch) của Hảo Cật Hương Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 01664021235
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.