Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lễ mừng thọ

Tiểu thuyết gốc · 1342 chữ

Lý Phong vừa trở về Tây Ngụy thì lại được Di Hoành Vương dẫn đến tửu lầu sang trọng. Cả hai cùng bước vào căn phòng riêng dành cho những quan nhân bàn bạc chuyện tư.

Lý Phong cùng với Di Hoành Vương trò truyện một lát thì có nghe có tiểu nhị đến báo:

"Bẩm Lý lão gia! Vạn đại nhân và Vạn tiểu thư đã tới!"

Đón nhận cái gật đầu từ Di Hoành Vương, tiểu nhị vội ra ngoài ngênh đón hai vị khách quý.

Từ phía bên ngoài cửa, một vị trượng phu phong thái đỉnh đạc, đi theo bên cạnh ông còn có một thiếu nữ dung sắc kiều diễm, nhu mì.

"Kính chào Lý đại nhân, Lý công tử!.... Tiểu Nhạn! Mau chào hai vị đi!"

Vừa nghe lời nhắc của ông thì thị lập tức cúi đầu chào:

"Tiểu nữ bái kiến Lý đại nhân và Lý công tử!"

Di Hoành Vương cười rỡ nói:

"Vạn tiểu thư xinh đẹp nhất trong thành, hôm nay có duyên gặp mặt, quả nhiên là trăm nghe không mắt thấy. Phong Nhi! Con có thấy vậy không?"

Vừa nói ông vừa liếc nhìn sang Lý Phong. Thì ra Di Hoành Vương muốn mai mối cho chàng với tiểu thư của đại quan. Gương mặt lãnh đạm không chút biến sắc, Lý Phong gật đầu cho có lệ. Di Hoành Vương mời hai vị cùng ngồi. Vạn tiểu thư được Di Hoành Vương sắp xếp ngồi kế bên cạnh Lý Phong.

Mùi hương thoang thoảng trên tấm thân ngọc ngà của Vạn tiểu thư lướt nhẹ qua cánh mũi chàng. Thính lực của Lý Phong thật khác thường, chàng càng ngửi mùi hương dịu dàng này thì lại càng cảm thấy chán chường với nữ nhi. Có lẽ vì nhớ đến những tháng ngày lúc nhỏ, Vương Hậu buông lời cay nghiệt, hành hạ chàng đến thừa sống thiếu chết, thế nên Lý Phong mới có ác cảm với nữ nhân đến như vậy. Vị tiểu thư dung nhan diễm lệ, ấy thế mà vẫn không thể làm lay động được tâm can của chàng.

Lý Phong nâng chum rượu với Vạn đại nhân nói:

"Vạn đại nhân là bậc kì tài, hôm nay Lý Phong mới có diễm phúc được gặp."

Di Hoành Vương liếc nhìn Lý Phong một cái, bất giác chàng ngoan ngoãn quay sang nữ nhân ngồi bên cạnh rồi nói tiếp:

"Vạn tiểu thư không biết quý danh là gì?"

Vị thiếu nữ kiều diễm thẹn thùng, cười tủm tỉm nói:

"Tiểu nữ tên là Vạn Kim Nhạn!"

"Ta tên Lý Phong!"

Nói xong thì chàng nâng chum uống ực xuống cuốn họng. Lý Phong đối với tiểu thư nhu mì có chút dè chừng nên hành sự trông thật thô lỗ. Kim Nhạn thấy chàng tỏ thái độ không ưa thích mình nên trong lòng có chút buồn tủi, thân là nữ nhi phải nghe theo lệnh phụ mẫu mà cất công đến đây gặp chàng. Buổi gặp đầu tiên, Vạn Kim Nhạn đã không thể để lại ấn tượng tốt với chàng.

Vừa trở về nhà, Kim Nhạn mở lời trách móc Vạn đại nhân:

"Phụ thân! Y không thích Tiểu Nhạn, sao Tiểu Nhạn phải lấy lòng y chứ!"

Vạn đại nhân lớn tiếng nộ nạt:

"Con có biết y là ai không? Là Nhị Vương Tử. Thân phận cao quý! Không chừng sau này ngai vàng sẽ là của y."

Kim Nhạn lòng như lửa đốt:

"Ngôi vị vương đế cũng không đến Nhị Vương Tử kiêu ngạo đó. Vương Hậu thế lực hùng hậu, chắc chắn ngai vàng sẽ thuộc về Đại Vương Tử!"

Quả thật, ở trong vương cung, ngoài Di Hoành Vương thì chàng không còn có ai làm hậu thuận. Chàng cũng không quan tâm đến điều đó vì mục đích chàng trở về chỉ vì muốn đưa Hoàng Phu Nhân và Thâm Điền rời khỏi nơi này.

Vạn đại nhân nghe thấy Kim Nhạn phân trần cũng có chút lý lẽ. Từ trước đến giờ trong vương cung ai ai cũng chỉ muốn lấy lòng Đại Vương Tử Lý Duật, trong mắt họ chỉ xem chàng không khác gì một tiểu tử vô danh tiểu tốp. Vạn đại nhân trầm giọng nói:

"Tiểu Nhạn! Ta và Di Hoành Vương là tâm giao nhiều năm! Cho dù con có bất mãn với Nhị Vương Tử cũng không được bất kính với ngài có biết không?"

Khuôn mặt kiều diễm của Vạn Kim Nhạn trở nên nhăn nhó, giọng nói pha chút giận hờn:

"Thưa phụ thân! Tiểu Nhạn biết rồi!"


Vào một buổi chiều ánh nắng nhạt dần, ở Hòa An Trì có tổ chức lễ mừng thọ của đại quan lớn trong cung. Trương Kiến Thành dẫn theo Vương Tử Yên và Quách Ái cùng đến để ra mắt cái vị đại quan. Ở phía đại sảnh treo hoa kết đèn, các bàn tiệc được sắp xếp rất chỉnh chu ở hai bên dãy. Trương Kiến Thành và Quách Ái cùng bước vào bàn an tọa. Ả liếc nhìn Vương Tử Yên rồi nói:

"Dựa vào thân phận của ngươi không được phép ngồi đâu! Nếu không phải nể mặt Thành Thành thì ta sẽ không để ngươi có diễm phúc mà đến đây."

Không nói cũng chẳng rằng, Vương Tử Yên nhẫn nhịn nghe theo, đứng nép về phía bên cạnh Trương Kiến Thành. Quách Ái nỗ lực trợn to đôi mắt liếc nhìn nàng quát:

"Còn không mau đi lấy rượu cho Thành Thành và ta đi chúc thọ?"

Những tháng ngày sống ở trong Trương Phủ rộng lớn, Vương Tử Yên không có được một người hầu hạ, mà còn phải đi theo sau Quách Ái nghe cô ta dạy bảo giáo điều. Quách Ái luôn xem nàng chẳng khác gì là tỳ nữ của ả. Vương Tử Yên cũng vì muốn sóng yên biển lặn nên đành phải nhúng nhường vài phần. Nghe ả sai bảo thì nàng vội chạy đi lấy chum rượu ở bên phía ngoài cửa đại sảnh.

"Chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Lý Phong bước đến cầm chum rượu, đưa mắt sáng nhìn nàng. Vương Tử Yên e thẹn vì chuyện hôm bữa nên cố ý tránh né.

Chứng kiến Quách Ái ức hiếp Vương Tử Yên, Lý Phong cũng nhìn thấu rõ con người nàng, đằng sau lời nói chanh chua thì nàng vẫn là một nữ nhân bản tính ôn nhu dịu dàng. Chàng đi theo bắt chuyện:

"Vậy vị tiểu thư đến đây chúc thọ sao?"

Ở trong An Hòa Trì chỉ đều là dõng dõi quý tộc, hoàng thích quốc thích, quan to chức lớn, Lý Phong thấy nàng xuất hiện ở đây nên ngẫm nghĩ nàng cũng là một vị tiểu thư khuê cát. Vương Tử Yên thẹn thùng cố gắng tránh mặt:

"Cáo từ!"

Nàng lo ngại nếu mở lời nói chuyện với chàng để người của Trương phủ bắt gặp sẽ lại gây ra thêm sóng gió. Kì lạ thay, cặp mặt của Lý Phong lại không hề rời khỏi bóng dáng yêu kiều của nàng.

Một lát sau, thu lại tầm mắt của mình là hình bóng của Vương Tử Yên đến đưa rượu cho Trương Kiến Thành. Tuy Lâm Thất Đan đã thay chàng trút giận nhưng trong lòng chàng vẫn còn chưa nguôi ngoai. Lý Phong liền đi đến phá rối. Chàng khẽ nắm tay lấy mảnh mai của Vương Tử Yên rồi nói:

"Vị tiểu thư sao lại đứng ở đây? Ở bên chỗ của ta còn trống! Nào... Hãy đi theo ta!"

Vương Tử Yên vội rút bàn tay ra khỏi lòng bàn tay của chàng.

"Vị công tử này xin thứ lỗi! Đây là phu quân của ta!"

Vừa nói nàng vừa vòng tay qua cánh tay săn chắc của Trương Kiến Thành. Quách Ái ghen tuông đứng phắt dậy nói:

"Chỉ là tiểu thiếp mà dám ở đây nói năng hồ nháo?"

Bạn đang đọc Song Kiếm Chi Mệnh sáng tác bởi Nhuyvt1112
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nhuyvt1112
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.