Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1581 chữ

Đầu óc Tạ Dung Đăng trống rỗng, hắn hoàn toàn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ thời điểm hắn hồi phục tinh thần, khế kiếm đã xuyên qua thân thể của Trầm Nhạc Khê.

Hắn mau chóng rút kiếm về, kiếm rút ra, máu tươi bắn vào y phục của hắn, bắn cả lên mặt.

Trầm Nhạc Khê vô lực lui ra phía sau rồi ngã xuống trước mặt hắn.

Tông môn đệ tử đã đến đây, sư huynh, sư tôn cũng đến.

Cả kiếm cùng người hắn đều dính máu, hết đường chối cãi.

Qua chiếc gương đồng trong phòng, Tạ Dung Đăng nhìn thấy được bộ dạng của mình.

Hai mắt đỏ ngầu, tóc đen buông xõa, cả người hắn u ám tăm tối, là bộ dạng nhập ma. Sau đó, hắn bị quăng vào băng lao của Thiên Hành tông, ma khí trong thân thể quá nồng đậm, vượt quá giới hạn mà sư huynh có thể đối phó, chỉ có thể để sư tôn tự mình ra tay, bức ma khí ra khỏi thân thể hắn.

Tạ Dung Đăng thấp giọng giải thích: “Ta không có….không có ý đả thương Trầm Nhạc Khê.”

“Là hắn thao túng ta.”

Ngón tay lạnh lẽo thu trở về, hắn nghe thấy giọng nói lạnh lùng của sư tôn: “A Dung, ngươi làm vi sư quá thất vọng”

Hắn ngẩng đầu, nhìn người cao cao tại thượng, thân thể run rẩy: “Sư tôn, xin người….xin người tin ta.”

“Từ nay về sau, ngươi không cần gọi ta là sư tôn.”

Phù Hoa Đạo Quân lạnh lùng nói: “Ta không có đệ tử nào lại đi tàn sát đồng môn.”

“Sư huynh….”

Hắn nhìn về phía sư huynh, phát hiện ngay cả sư huynh cũng dùng ánh mắt thất vọng nhìn hắn.

Tạ Dung Đăng biết, mặc kệ hắn có giải thích như thế nào cũng sẽ chẳng có ai tin hắn, bởi vì ghen tị không cam lòng nên Tạ Dung Đăng tẩu hỏa nhập ma muốn giết Trầm Nhạc Khê, đây là chuyện mọi người đều công nhận là thật, còn cái hoang đường kia, ai sẽ tin tưởng chứ?

Hắn bị phế đi thân phận đệ tử thân truyền, hạ xuống làm đệ tử ngoại môn.

Trừng phạt như vậy cũng có thể gọi là nhẹ.

Tạ Dung Đăng không bị trục xuất khỏi sư môn, cũng không phải chịu hình phạt của sư môn, hắn vẫn được sư môn bảo hộ, trở thành một phế vật không thể tăng tu vi. Loại hình phạt này là Trầm Nhạc Khê cầu xin cho hắn.

Để bồi thường, khế kiếm của hắn trở thành của Trầm Nhạc Khê, mà khế kiếm, cũng không muốn ở lại với chủ nhân vô năng như hắn.

“Trò chơi” mà Trầm Nhạc Khê nói đã thành sự thật.

Tạ Dung Đăng mất đi tất cả, mất đi tu vi, sau cùng, hắn tìm kiếm rất nhiều biện pháp để thoát khỏi ác mộng mà Trầm Nhạc Khê tạo ra cho hắn, nhưng đều vô ích, cho dù chỉ có…chỉ có một ảnh hưởng nhỏ hắn cũng sẽ không buông bỏ, một chút cũng tốt, chỉ cần tích lũy theo ngày tháng, hắn sẽ có thể tiến lên.

. . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . .

“Tạ sư huynh, thực ra ta vẫn còn tốt với ngươi chán.”

Khóe miệng Cố kỳ nhếch lên, lộ ra nụ cười xảo trá.

Gã lấy ra một thẻ nhiệm vụ trong ngực, đưa đến trước mặt Tạ Dung Đăng, “Tối hôm qua ta đi tới chỗ Chưởng sự, hẳn là ngươi đang cần nhiệm vụ, nên hôm nay mới sớm tới tìm ngươi, nhìn xem.”

Theo ánh trăng, Tạ Dung Đăng nhìn nhiệm vụ khắc trên thẻ bài cũng phần thưởng của nó.

【Tới vách núi Vụ Linh hái trường minh thảo, thưởng một trăm tụ linh đan. 】

Tụ linh đan, ánh mắt của Tạ Dung Đăng sững lại, hô hấp hơi dồn dập.

Thứ duy nhất giúp hắn có thể tích trữ linh lực mà không bị Trầm Nhạc Khê lấy đi, trước đây hắn khinh thường không thèm để mắt…nhưng hiện tại, đây chính là thứ có tác dụng tốt nhất với hắn.

Tạ Dung Đăng buông tay kia đang bấu cửa xuống, hắn đứng lặng một lúc, sau đó đưa tay ra, muốn kiểm tra thẻ nhiệm vụ kia.

Cố Kỳ bỗng nhấc chân giẫm lên thẻ nhiệm vụ, chà xát mạnh xuống đất.

Gã lặp lại lời nói kia lần nữa.

“Tạ Dung Đăng, ngươi lười biếng cũng có mức độ thôi, giờ vẫn còn ngủ được.”

“Trả lời như thế nào đây Tạ Dung Đăng?”

Tạ Dung Đăng khom lưng, ngón hắn tay co lại, mái tóc dài buông xuống che khuất mặt.

Hắn thấp giọng nói : “Xin lỗi.”

“Xin lỗi ai?”

“Cố Kỳ sư đệ, xin lỗi.”

Nhìn Tạ Dung Đăng trước mắt không còn là Tạ Dung Đăng trước kia, không coi ai ra gì, nội tâm Cố Kỳ hoàn toàn thỏa mãn, gã bỏ chân ra khỏi thẻ bài đã bị dẫm nát, khinh thường nói: “Lấy đi, Tạ sư huynh.”

Tạ Dung Đăng mím môi cầm nó lên, ngón tay nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi trên bài tử rồi cẩn thận để vào trong tay áo.

Hắn biết Cố Kỳ cố ý làm nhục hắn, nhưng hắn không để ý lắm, chỉ cần có thể tiếp tục tu luyện, hắn làm gì cũng được.

Dù sao, rất lâu về trước, khi Tạ Dung Đăng có ký ức, trong lòng hắn mơ hồ có một ý niệm.

Hắn phải tu luyện, thẳng đến khi phi thăng thành tiên

. . . . . . . . .

. . . . . . . . .

Vụ Linh sơn thuộc phạm vi của Thiên Hành Tông, nằm ở phía Đông Bắc, là đường ranh giới của Thiên Hành Tông. Ở nơi đó có một cái rãnh, thứ cần lấy mà thẻ bài đã ghi là trường minh thảo, sinh trưởng trên vách đá.

Trong mắt đệ tử tông môn, Vụ Linh Sơn là một nơi thần bí đáng sợ… Bởi vì Vụ Linh sơn có chút kì quái…Lúc bước vào Vụ Linh sơn, nếu thần trí không ổn định sẽ rất dễ dàng sinh ra những ảo giác không thích hợp, thậm chí sẽ mất rất nhiều thời gian để thoát ra khỏi những ảo giác đó.

Có lời đồn rằng, trong vực Vụ Linh sơn có một bí cảnh của tiên nhân, về lời đồn này, có rất nhiều sử sách ghi chép về.

Rất nhiều câu chuyện được sáng chế ra từ lời đồn này.

Ví dụ như, mấy ngàn năm trước, có rất nhiều tu sĩ người trước người sau tiến vào Vụ Linh Sơn, muốn tiến vào bí cảnh của tiên nhân để đến được truyền thừa của tiên nhân.

Nhưng đại đa số tu sĩ chưa đến được vực đã bỏ cuộc, không thể quay trở lại bằng dây thừng, một số không chống đỡ được rồi rơi xuống, không bao giờ lên được nữa.

Chỉ có một người thành công ra khỏi vực.

Người nọ là thiên tài của tu chân giới, năm mười sáu đã vào kim đan, mười bảy thành anh, hai mươi sáu đã muốn hợp thể, hơn nữa được thiên đạo ưu ái, cũng không có gì bất ngờ khi chỉ trong trăm năm sẽ phi thăng.

Nhưng mà, khi thiên tài thoát khỏi vực Vụ Linh sơn, cũng hoàn toán hóa điên, dùng khế kiếm của chính mình tự chọc mù hai mắt.

Tông môn đưa y trở về, nửa năm sau, vị thiên tài kia cùng tông môn biến mất chỉ trong một đêm.

Trong điện trống rỗng, núi trống rỗng, động phủ cũng trống rỗng.

Không có lấy một hơi thở của một sinh vật sống nào.

Còn lại chỉ là đống hỗn độn….những vết xước giống người nhưng không phải người, dường như tông môn kia đã trải qua hỗn loạn không thể diễn tả bằng lời.

Từ đó về sau, Vụ Linh sơn trở thành cấm địa của Tu chân giới, khi Thiên Hành tông xuất hiện liền đưa Vụ Linh sơn vào phạm vi quản lý, lấy Vụ Linh sơn ngăn cách những linh khí đặc biệt, kiến tạo đường biên phòng ngự tuyệt đối.

Tuy nhiên, đây là một câu chuyện truyền miệng được người ta phóng đại lên, sẽ không có mấy người tin, kể cả Tạ Dung Đăng.

Phải biết rằng, một cái tông môn có một người vào cảnh Độ Kiếp là vô cùng hiếm…ví dụ như Thiên Hành Tông. Trước mắt, nó là đệ nhất tông môn trong tu chân giới, tổng cộng có ba người vào tam độ kiếp cảnh, bốn độ kiếp cảnh, sáu động hư cảnh…mà Phù Hoa Đạo Quân đã nửa bước thành tiên.

Năm đó tông môn nọ có được một nhân vật thiên tài như vậy, so sánh với Thiên Hành tông hơn kém cũng không nhiều cũng có thể nói là ngang bằng, bằng không đã sớm bị tông môn khác giành trước rồi.

Như vậy, việc cả tông môn biến mất trong một đêm, không có gì phi lý khi nói đó là chuyện nghìn lẻ một đêm*, tiên nhân hạ phàm cũng không thể như vậy được.

*phi lí, không thể xảy ra.

Đại khái để làm cho vực Vụ Linh sơn thêm đáng sợ nên phóng đại chuyện xưa thôi.

--------------hết chương 3------------

edit: Du Tự

beta: Sói

Bạn đang đọc Sư môn của ta có hơi khác. của Cáp Nan Y
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tructruc78
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.