Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lúc Nên Xuất Thủ Thì Xuất Thủ

Phiên bản Dịch · 1907 chữ

Hoàng Tuấn Khải hiện ra vẻ mặt khó chịu giống như thể đớp phải cứt vậy.

"Tiểu Thanh, ta sai rồi, ta thật sai rồi, đều là do cái con tiện nhân này dụ dỗ ta, thật ra thì ta không thích nàng, trong trái tim ta chỉ có một mình ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta!"

Trong ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của mọi người.

Hoàng Tuấn Khải lập tức đẩy Lâm Thư Đồng ra, giống như thể một con chó con ôm lấy đùi của Ngụy Tiểu Thanh.

"Ha ha! Cái tên gia hỏa kia, không khác gì chó hình người, ta còn tưởng rằng là anh chàng đẹp trai con nhà giàu có, không nghĩ tới lại là một tên tiểu bạch kiểm quỳ liếm phú bà!"

"Móa, khẩu vị của huynh đệ này thật là nặng, loại xe tăng trọng tải này thế mà cũng xuống tay được, trâu bò, trâu bò a!"

"Bác sĩ nói dạ dày ta không tốt, thật ra thì ta cũng muốn ăn bám!"

Trong lúc nhất thời, quần chúng ăn dưa bắt đầu chỉ trỏ.

Lâm Thư Đồng thì vô cùng hoang mang và choáng váng!

Nàng ta chỉ cảm thấy đầu minh vang lên ông ông.

Hoàn toàn không thể nào tin được bạn trai con nhà giàu vừa đẹp trai lại vừa lắm tiền trong mắt nàng, thế mà lại là một tên tiểu bạch kiểm đi ăn bám phú bà?

"Thật là nàng ta dụ dỗ ngươi sao? Vậy thì tốt, ta cho ngươi một cái cơ hội, đánh vào mặt nàng hai cái bạt tai cho ta rồi lột sạch y phục của nàng ta ra, như vậy thì ta có thể tha thứ cho ngươi, không phải vậy nhanh giao chìa khóa xe của ta ra, từ nay về sau, chúng ta một đao cắt đứt!"

Ngụy Tiểu Thanh nói tới hùng hổ dọa người.

"Ba!"

"Ba!"

Hoàng Tuấn Khải quả thật trở mặt vô tình, thế mà thật đánh Lâm Thư Đồng hai cái bạt tai ở trước mặt mọi người.

Đồng thời còn ra tay cực nặng.

Khuôn mặt của Lâm Thư Đồng gần như sưng tấy!

"Hoàng Tuấn Khải, ngươi ······?"

"Ngươi cái gì mà ngươi, ngươi cái con tiện nhân, trà xanh, tiểu tam dụ dỗ bạn trai của người khác, dây chuyền đeo trên cổ ngươi đều là của ta, tranh thủ thời gian tháo xuống cho ta!"

Đối mặt với tính cách bá đạo cường thế của Ngụy Tiểu Thanh.

Lâm Thư Đồng chỉ cảm thấy bất bình vô hạn trong lòng.

Nàng ta lại không biết Hoàng Tuấn Khải cái tên đàn ông khốn nạn này đã có bạn gái.

Nàng ta cũng là người bị hại.

Tại sao tất cả mọi người đều cảm thấy nàng ta là tiểu tam.

Không ai chịu đứng ra nói một câu giúp nàng.

Ở trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, đây là lần nhục nhã lớn nhất trong cuộc sống của Lâm Thư Đồng!

Mà vào lúc này.

Một nam sinh có tướng mạo thanh tú đột nhiên đứng lên.

Trên mặt hắn cũng không có bất kỳ vẻ mặt gì, chỉ là thuận tay cầm một đĩa tôm hùm nóng hổi, không nhanh không chậm đi tới đằng sau lưng Hoàng Tuấn Khải, đột nhiên một đĩa tôm úp mạnh vào mặt!

"Bành!"

Một tiếng vang thật lớn.

Đĩa bị đập vỡ thành nhiều mảnh, những con tôm hùm nóng hổi đổ vào trên đầu của Hoàng Tuấn Khải.

"Người làm cái gì, tại sao lại đánh người!" Ngụy Tiểu Thanh chất vấn.

"Lão tử đánh chính là cái đồ con rùa này, Hoàng Tuấn Khải, ngươi con mẹ nó đúng là đồ khốn kiếp!"

Trần Viễn không buông tha, giống như cũng không có ý định buông tha Hoàng Tuấn Khải.

"Đậu xanh nhà ngươi, ngươi cái tên điếu ti kia, dám đánh lão tử, lão tử giết chết ngươi!"

Sau khi Hoàng Tuấn Khải bị dánh xong thì chẳng mấy chốc đã phản ứng lại.

Khuôn mặt nhăn nhó đánh nhau với Trần Viễn.

Nói đánh nhau, Trần Viễn đánh nhau với Hoàng Tuấn Khải, thật ra thì có hơi ăn thiệt thòi.

Hoàng Tuấn Khải cao tới 183 cm, cân nặng 70 kg, mà Trần Viễn chỉ cao có 179cm, cân nặng 63kg, thân hình hơi gầy cần được tẩm bổ.

Ở vóc dáng cùng với trên lực lượng, hắn cũng không bằng Hoàng Tuấn Khải.

Mà đúng vào lúc này.

Hắn phát hiện độ thiện cảm của Lâm Thư Đồng dành cho hắn đột nhiên soạt soạt soạt đi lên trên.

Lâm Thư Đồng: Độ thiện cảm + 20

Lâm Thư Đồng: Độ thiện cảm + 20

Lâm Thư Đồng: Độ thiện cảm + 20

Trước đó độ thiện cảm của Lâm Thư Đồng dành cho hắn đã lên tới 35 điểm.

Vào lúc này đang đánh nhau, độ thiện cảm trong nháy mắt tăng vọt lên 60 điểm.

Độ thiện cảm thế mà trực tiếp đạt tới 95 điểm.

Đây là điều mà Trần Viễn hoàn toàn không nghĩ tới.

Hóa ra lúc anh hùng cứu mỹ nhân được khống chế tốt, thật có thể khiến cho tình cảm của một nữ tử dành cho ngươi bùng nổ ngay lập tức.

Thậm chí hóa thân thành liếm cẩu của ngươi.

Lúc nên xuất thủ thì xuất thủ.

Đây là thái độ nên có của một người đàn ông.

Lâm Thư Đồng vào lúc này sớm đã nước mắt rơi như mưa.

Nàng ta thật không nghĩ tới.

Nàng ta ở vào thời điểm bị người xem như tiểu tam nhục mạ tùy tiện, người thực sự sẵn lòng giúp nàng vào lúc này, y nguyên vẫn là Trần Viễn.

Cũng chỉ có Trần Viễn.

Nam nhân mà nàng ta đã từng cảm thấy chướng mắt này.

Nam nhân đã từng được nàng xem hắn như liếm cẩu này gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi này.

Nam nhân bị lời nói tệ hại của nàng đuổi đi này.

Ở vào lúc nàng ta thực sự gặp phải nguy hiểm, cũng chỉ có người nam nhân này chịu đứng ra.

Bỗng nhiên.

Nàng ta nhớ tới ba năm qua, Trần Viễn rất ân cần với nàng.

Trái lại, Hoàng Tuấn Khải, ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng trên thực tế cũng chưa từng nỗ lực cái gì vì nàng cả, ngược lại nói ngon nói ngọn lừa cho nàng ta quay như chong chóng.

Cuối cùng ngay cả thân phận con nhà giàu cũng là giả.

Buồn cười chính mình bị ma quỷ ám ảnh, một lòng muốn trèo cao.

Cuối cùng thì mọi chuyện lại kết thúc như thế này.

Thời khắc khó khăn mới thể hiện tấm chân tình.

Trần Viễn mới là là người từ đầu tới cuối luôn luôn đối tốt với nàng.

Nàng ta, thực sự hối hận!

Rất rõ ràng, Lâm Thư Đồng có hơi suy nghĩ nhiều rồi.

Trần Viễn xuất thủ lần này cũng không phải là nhớ mãi không quên, dư tình chưa hết với nàng!

Hắn sớm đã muốn cho tên Hoàng Tuấn Khải này ăn đấm lâu rồi.

Chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để xuất thủ mà thôi.

Nhưng hôm nay, nhìn thấy dáng vẻ không cần thể diện kia của Hoàng Tuấn Khải, thật khiến người buồn nôn!

Vừa đúng thù mới hận cũ cùng tính một lượt.

Trước tiên không nói có đánh được hay không, chúng ta phải làm rồi mới nói đến chuyện đó!

"Đinh! Kiểm tra thấy Lâm Thư Đồng đối tượng liếm cẩu số hai, độ thiện cảm đối với ký chủ đã thành công đột phá tới 95 điểm, chúc mừng kỳ chủ nghịch tập thành công!"

"Đinh! Tổng số tiền liếm cẩu tiêu phí cho đối tượng liếm cẩu số 2 là 50.000 đồng, ban thưởng ký chủ 5000 đồng!"

"Đinh! Lâm Thư Đồng thành công biến đổi thành liếm cẩu của ký chủ, ban thưởng điểm cường hóa: 20 điểm!"

Họ và tên: Trần Viễn.

Tuổi: 21

Chiều cao: 179cm

Cân nặng: 63KG

Lực lượng: 9

Thể chất: 9

Tinh thần: 10

Nhanh nhẹn: 9

Cảm giác: 10

(Giá trị trình độ đỉnh cao nhất của người trưởng thành: 10)

Trạng thái: Khỏe mạnh.

Kỹ năng: không.

Điểm cường hóa: 20.

"Mời ký chủ lựa chọn phương hướng cường hóa."

"Ta lựa chọn dùng 10 điểm cường hóa vào trên lực lượng, 10 điểm vào trên thể chất!"

Nhìn vào giao diện hệ thống đột nhiên bắn ra ngoài.

Trần Viễn không do dự chút nào ngay lập tức lựa chọn tăng lực lượng và thể chất.

"Đinh! Cường hóa thành công! Lực lượng của ký chủ trước mắt là 19 điểm, thể chất của ký chủ trước mắt là 19 điểm!"

Một giây sau.

Trần Viễn chỉ cảm thấy một dòng nước ấm vọt khắp toàn thân.

Thân thể hắn vốn có hơi gầy gò, đột nhiên như thể được một cỗ lực lượng bùng nổ đánh thức.

Hoàng Tuấn Khải bóp lấy cổ của Trần Viễn, chính là muốn vung quyền đánh vào trên mặt của hắn.

Nhưng trong lúc đột nhiên, cánh tay Trần Viễn đột nhiên siết chặt một cách thô bạo, không chỉ nắm chặt lấy tay của hắn, thế mà còn nhấc cả người của hắn lên cao rồi đột nhiên ném xuống đất.

"Đậu xanh rau muống! Lão tử giết chết ngươi cái con chó này!"

"Bành!"

Hoàn Tuấn Khải vừa mới đứng dậy, Trần Viễn đột nhiên đá ra một cước, vậy mà đá hắn cái tên to con cao tới một mét tám này bay ra xa ba mét.

Lần này, Hoàng Tuấn Khải cũng không dám động thủ nữa!

Ai có thể nghĩ tới Trần Viễn cái tên gia hỏa gầy gò ốm yếu này, đánh nhau vậy mà lại có thể hung hãn như thế.

Hoàng Tuấn Khải rõ ràng cao hơn hắn không ít, vậy mà hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn?

Đánh năm ba phát đã bị đánh tới mất sức chiến đấu!

"Trần Viễn, cám ơn ngươi!" Lâm Thư Đồng mắt mang theo nước mắt nói lời cảm ơn.

"Không cần cám ơn, ta không phải giúp ngươi, ta chỉ là ngứa mắt hắn đã rất lâu rồi!"

Trần Viễn ăn ngay nói thật.

Nhưng Lâm Thư Đồng rất rõ ràng nàng sẽ không cho là như vậy, nàng cảm thấy trong nội tâm của Trần Viễn vẫn còn quan tâm đến nàng, chỉ là chưa bỏ qua được sự mất mặt trước đó mà thôi.

"Tiểu Thanh, giúp ta một chút, dìu ta đi tới bệnh viện, ta sắp bị đánh chết rồi!"

"Cút sang một bên, ngươi cái tên nam nhân cặn bã này bị đánh cũng là đáng đời, này, soái ca, có thể kết bạn wechat không?"

Ngụy Tiểu Thanh thấy Hoàng Tuấn Khải bị đánh, cũng không có đồng tình với hắn một chút nào, ngược lại còn chạy tới xin kết bạn wechat với Trần Viễn.

Trần Viễn vừa rồi xuất thủ quả quyết, có vẻ như treo Hoàng Tuấn Khải lên đánh, quả thực là rất đẹp trai!

Đây mới là nam nhân chân chính! Chứ không phải loại nam nhân chân phụ kia.

Bạn đang đọc Ta Có 9 Triệu Tỷ Tiền Liếm Cẩu (Bản Dịch) của Phiên Gia Đệ Nhất Soái Ca
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhưuNguyệtCát
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 654

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.