Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Như Thần Thao Tác.

Tiểu thuyết gốc · 956 chữ

Chương 42: Thao tác như thần!

Lạc Tình mộng bức nhìn Từ Linh một mặt thiên kinh địa nghĩa, một tay đưa ra trước giống như không biết dạng gì hổ lang chi ngôn vừa phát ra từ miệng mình.

- Không nhìn ra ngươi lại là người như vậy... tốt thôi. May mắn ta có mang hàng dự phòng. Bất quá ngươi nợ ta mười lọ sữa chua đó.

Dù nàng đỏ mặt, phùng má giận dỗi nhưng vẫn từ từ đưa tay vào trong áo. Loạt soạt một chút, cuối cùng lấy ra một chiếc yếm màu đỏ.

Vì bản thân là hợp hoan tông đệ tử, phương diện này nàng có cái nhìn rất thoáng. Thư các của tông môn có nguyên một tầng để chứa hoàng thư, nàng từ nhỏ đến lớn sớm đã đọc nát. Cũng biết nam nhân về phương diện này luôn có ham muốn mãnh liệt, vậy nên không quá phản cảm với chuyện này. Miễn là không đi quá giới hạn, một chút phúc lợi vẫn là có thể cho.

Đương nhiên, nếu không phải vì được uống nhiều nước ngọt từ hắn trong những ngày qua, nàng cũng không dễ dàng đồng ý như vậy.

Từ Linh cầm lấy chiếc yếm nhỏ, trên đó vẫn còn hơi ấm và mùi hương nhẹ thoang thoảng. Không khỏi xốc lên tinh thần, cực phẩm như vậy, có lẽ sẽ được. Hắn cầm đến dưới thân Kết Nhi Thụ, giơ lên, dùng âm lượng cực lớn nói rõ ràng từng chữ một.

- Các ngươi quả nào đồng ý rụng xuống, lão tử liền dùng chiếc yếm này bọc hắn từ đầu đến chân. Nhanh lên khi nó còn ấm!!!

Chưa đủ một giây sau, vô số Tiểu Nhi Quả đực mãnh liệt rung động. Sau đó điên cuồng rụng xuống, những quả nào rơi trượt xuống đất cũng dùng sức lăn lại chân hắn, giống như cầu khẩn.

Chọn ta, chọn ta a!

Lạc Tình chứng kiến cảnh này đầu não trống rỗng, nhìn Tiểu Nhi Quả giống sung chín mà rụng xuống. Nàng rung động không nói nên lời. Thân sống ở Hợp Hoan Tông, nàng cứ nghĩ mình đã biết cái gì gọi là cực hạn tao. Nhưng bây giờ nếu so với trước mắt, đơn giản là tiểu tiện gặp đại tiện, không chịu nổi một chiêu.

Lệ ca a.

Đây là dạng gì thần tiên tao tác!?

Kiếm Môn rốt cuộc được có phúc đức gì, lại sinh ra được bậc này thiên tài a!?

Trong chốc lát, trên cành cây Kết Nhi Thụ vắng đi ba phần tư số quả. Tất cả đều vào trong tay của Từ Linh, hắn vui vẻ mang chúng quay lại. Chia cho Lạc Tình một nửa. Nàng lúc này mới hoàn hồn, dùng ánh mắt bất khả tư nghị nhìn hắn.

- Lệ ca, làm sao ngươi có thể nghĩ ra tao... phi! Thiên tài như vậy thao tác?

- Ha ha... Nếu ngươi để ý kỹ thì những quả đực luôn cố gắn sán lại quả cái. Chúng tỏ rằng chúng chỉ là một đám háo sắc, nên ta nghĩ có thể sắc dụ sẽ thành công... Đúng rồi, đây...

Từ Linh vừa cười, vừa ra vẻ học bá giải thích. Cuối cùng nhận ra mình vẫn đang giữ cái yếm của Lạc Tình, liền trả lại.

- Hi hi... Ngươi thật là xấu. Ân, thứ đó cũng không cần trả lại, coi như là quà lưu niệm.

- Không, ngươi mặc mấy ngày rồi. Bẩn lắm, vẫn là cầm về giặt đi.

Hắn lắc đầu, hoàn mỹ thể hiện cái gì gọi là “độc thân bằng thực lực”.

Lạc Tình “...”

Ta đột nhiên biết tại sao đến giờ Lệ ca ngươi vẫn là trai tân rồi.

Hừ! Đáng đời.

Lạc Tình lần đầu tiên trong đời đụng phải sắt thép thẳng nam, kết quả là thương tích đầy mình.

Nàng phùng má, hậm hực thu về. Thứ quan trọng nhất của Hợp Hoan Tông đệ tử chính là sạch sẽ, cả một tông môn từ trên xuống dưới đều là nữ, đương nhiên cực kỳ ganh đua xem ai sạch hơn. Trong giới chỉ của nàng có vô số bùa làm sạch, vậy mà lại bị nam nhân này chê bẩn. Thù này bất động đái thiên, không có năm lọ sữa chua đừng mong nàng bỏ qua.

Trả lại yếm cho nàng, Từ Linh quay lại nhìn Kết Nhi Thụ. Xoa xoa cằm.

- Tiểu Nhi Quả đực và cái có gì khác nhau không?

- Về cơ bản thì không, chỉ khác ở tiếng kêu thôi.

- Tiếng kêu???

Từ Linh mộng bức, quả cũng có thể kêu?

- Đúng, khi cắn Tiểu Nhi Quả, quả đực sẽ phát ra tiếng khóc của nam hài. Quả cái sẽ phát ra tiếng khóc của nữ hài. Cực kỳ ám ảnh, cho nên đa phần đều chọn luyện thành đan dược.

Khóe miệng hắn không khỏi co quắp khi nghe vậy, lại một lần nữa cảm thán sự kỳ diệu của tạo hóa.

Thấy số quả cái còn lại trên cây, hắn không khỏi suy nghĩ đến việc lấy quần cộc mình đang mặc ra để thử nghiệm. Nhưng cuối cùng vẫn là thôi, vô liêm sỉ cũng phải có hạn độ. Chuyện mất mặt như vậy hắn làm không nổi.

- Ta cảm thấy chúng ta đã lấy đủ nhiều, nên rời đi rồi.

Từ Linh quay sang nói với Lạc Tình, nàng cũng đồng ý với hắn. Vốn chính nàng cũng cho rằng đạt được một quả là rất tốt rồi, bây giờ mỗi người ba chục quả có hơn. Đã cảm thấy rất thỏa mãn, rời đi là một ý kiến tốt.

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.