Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Kiếm.

Tiểu thuyết gốc · 945 chữ

Chương 49: Hắc Kiếm.

Hắc kiếm nghe vậy liền cười ha hả...

“Phế vật, ngươi mặc dù cũng tu kiếm đạo, nhưng trừ cái Tông Sư nhục thân bản sự ra liền cái rắm cũng không bằng. Tu vi Binh cấp, vẫn là sơ kỳ. Thiên tư phế bại, đời này khó có khả năng đột phá Quân cấp. Kiếm ý tu luyện chỉ được cái vỏ không được cái cốt lõi. Bản thần kiếm khuyên thật, cắt cổ tự sát đi, kiếp sau có khi được thiên tư tốt hơn”.

Từ Linh nghe vậy cũng không quá tức giận, bản sự hắn ra sao thì tự thân vẫn có chút nhận biết. Thực lực chủ yếu phụ thuộc vào Class Phù Thủy, bằng không thì đoán chừng muốn so tay với Tướng cấp đã khó. Nhờ nhận thức rõ chính mình, mấy biện pháp sỉ nhục cỡ này khó mà khiến hắn dao động.

Tuy nhiên bản tính anh hùng bàn phím vẫn khiến hắn phải bật lại.

- Thế tại sao ngươi lại ở đây? Không phải cũng chỉ là hàng thứ phẩm bị vất đi sao?

Nghe lời này, hắc kiếm như mèo bị dẫm phải đuôi.

“Ngươi muốn chết!!!”.

Kiếm ý kỳ lạ dâng lên, trực tiếp đem Từ Linh đánh bay. Giống như một miếng thịt heo bị chặt chi chít vết thương, ngã sóng soài, bất động. Hắn đau đến không nói nên lời, có thể đem Tông Sư nhục thân chém thành dạng này, đây không phải là kiếm ý thông thường. Không lẽ...

Là Kiếm Tâm!?

Theo lời thiên lão, tu kiếm ý là phong cách của những kiếm tu cổ đại. Gồm bốn bậc, Kiếm Ý, Kiếm Tâm, Kiếm Hồn và cuối cùng là Kiếm Niệm.

Thương kiếm tiên năm đó đã đạt đến cấp độ Kiếm Niệm. Một suy nghĩ liền có thể lấy đầu địch nhân cách ngàn dặm.

Hắn dùng Thần Học để nội thị, ngay lập tức nhận ra môn đạo của Kiếm Tâm.

Sau kiếm ý là kiếm tâm.

Ý kiếm thực hữu, chính là kiếm tâm.

Đạo khác nhau, kiếm ý cũng khác nhau. Niềm tin, phẫn nộ, tình ái, tuyệt vọng, nhân sinh,... Mỗi đạo lại là một ý kiếm khác nhau, nên hình thành kiếm tâm cũng khác nhau. Mà bản thân Từ Linh hiện tại không thể bước lên Kiếm Tâm cảnh giới, bởi vì hắn chưa có đạo của mình. Nên vô pháp hóa ý thành tâm.

Cũng may mắn là kiếm tâm của hắc kiếm không quá mạnh mẽ, dù điên cuồng tàn phá cơ thể hắn, nhưng hiệu suất không nhanh bằng tốc độ Suối Nguồn Sinh Mệnh tỏa ra để chữa trị thân thể. Nằm bất động vài phút, toàn thân hắn đã khỏi hẳn.

Hắn ngồi dậy, nghiêm túc nhìn hắc kiếm. Thứ này không đùa được, coi như nhục thân cấp Tông Sư thì cũng không khác gì đậu hũ trước cảnh giới Kiếm Tâm. Phải dùng cách khác.

“Ngươi vẫn sống!?”.

Hắc Kiếm sững sờ, vừa rồi ra tay quá nhẹ sao?

Không phải, là do sức khôi phục của tiểu tử này quá cường.

- Ha ha ha... Giờ thì ta đã hiểu tại sao ngươi lại bị vứt bỏ rồi... Ngươi quá yếu!

“Câm mồm! Nếu không phải năm đó %&^%#&... Thương thiếu chủ cớ sao sẽ bỏ ta lại đây!!!”.

Lại một làn sóng kiếm tâm nữa bạo phát, lần này uy lực tăng gấp mười lần. Nhưng Từ Linh sớm đã chuẩn bị, làn sóng kiếm vừa chạm đến liền tan biến.

“Cái gì? Đây là thủ đoạn gì?”.

- Quá yếu, quá yếu quá yếu... Đoán chừng ngươi năm đó kéo chân sau của Thương lão đầu không ít nhỉ.

“Câm miệng!!!”.

Từ Linh không ngừng nhục mạ hắc kiếm, đối với người được mạng xã hội giáo dục thì chỉ cần dùng phân nửa bản sự cũng có thể khiến cây kiếm này phát điên. Tuy miệng không ngừng hoạt động, nhưng não hắn thì cực kỳ tò mò về chuyện đã xảy ra.

Khi hắc kiếm kể lại chuyện năm xưa, mọi thứ dường như bị cái gì đó cưỡng chế bóc khỏi ký ức hắn vậy. Nếu không phải linh hồn cực phẩm hơn thường nhân, đoán chừng cũng không thể nhận ra. Tuy nhiên hắn rất thông minh mà làm như không biết.

Có thể vô thanh vô tức can thiệp vào trí nhớ hắn, vẫn là vô thanh vô tức. Thần tiên thủ đoạn như vậy, vẫn là giả vờ mình bị mù đi. Chờ đến lúc quay lại Kiếm Môn hỏi Thiên lão.

Còn bây giờ...

Hắc Kiếm sau khi phát tiết thì khí thế yếu hẳn đi, cuối cùng hoàn toàn tắt ngấm. Chuyện này không ngoài hắn dự đoán, dù là bội kiếm của Thương kiếm tiên, cũng không thể chịu nổi sự bào mòn của thời gian. Nơi này có khắc trận pháp cô đặc kiếm ý, vừa giúp tạo ra kiếm thác, vừa giúp duy trì hắc kiếm. Nhưng duy trì cũng là có hạn, sau khi bạo phát như vừa rồi, không có chục năm thì đừng mong khôi phục.

- Tích lũy nhiều năm dùng một lần, bảo sao ngươi bị ném lại đây.

“Ti tiện nhân loại, ngậm mồm! Nếu như là năm đó, lão tử thở một cái cũng có thể khiến ngươi thành vạn mảnh bụi”.

- Chúng ta nên phân tích sự khả thi của từ “Nếu”...

Thấy Hắc Kiếm đã vô pháp phản kháng, Từ Linh tràn đầy khiêu khích bước đến. Nắm lấy cán kiếm, dùng sức.

...

Xấu hổ...

Rút không lên.

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.