Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đạo lý này không có cách nào nói.

Tiểu thuyết gốc · 945 chữ

Chương 50: Đạo lý này không có cách nào nói.

Từ Linh dùng sức, hai phần, năm phần, rồi đến mười phần... Dùng cả hai tay, căn răng gồng hết thực lực nhưng vẫn không thể mảy may suy chuyển thanh kiếm. Chứ đừng nói rút ra.

Hắc Kiếm lúc này lại được một đợt cười nhạo.

“Ha ha ha... Cười rụng răng lão tử. Tiểu phế vật, muốn lay động bản thần kiếm không phải chỉ dùng sức là được. Không có Kiếm Tâm, đời này cũng đừng mong lay động được ta”.

Nghe thấy vậy, Từ Linh không khỏi nhíu mày. Kiếm Tâm, hắn sẽ không. Ít nhất là hiện tại. Nhưng bỏ lại cổ vật đáng tiền như vậy, hắn lại không cam tâm. Coi như xài không được, lấy ra trang bức cũng rất nghiền.

Đi loanh quanh một vòng, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, hai tay rục rịch.

“Ha ha... Phế vật, ngươi vẫn là chết tâm đi. Bản thần kiếm...”

Kiếm khí sắc lẹm trực tiếp gọt bay tảng đá có cắm hắc kiếm lên khỏi mặt đất, Từ Linh cầm lấy cán kiếm, cứ như vậy nhấc bổng lên thanh kiếm và một phần của tảng đá.

Hắc Kiếm “...”

Từ Linh “...”

Một khoảng lặng bất thường.

“NGƯƠI CÁI TIỆN NHÂN!!!”.

Bị nhấc lên bằng phương pháp khó tin như vậy hắc kiếm gào thét.

“Ai lại làm như vậy chứ!? ngươi không có chút tôn trọng với những bậc tiền nhân sao? Mau TM nó sửa lại cho lão tử!”.

- Ngươi bị ngu sao? Đồ đã vào tay ta thì đừng hòng ta trả lại.

“Móa, ngươi có cầm lão tử thì cũng làm sao sử dụng được nếu...”

Hắc Kiếm chưa kịp nói xong, Từ Linh dùng sức đánh mạnh vào tảng đá dính trên kiếm. Nó ầm ầm vỡ ra, để lộ phần mũi kiếm bị cắm ở trong.

Hắc Kiếm “...”

Từ Linh “...”

“Tiện Nhân!!!”.

Hắc Kiếm lúc này phát điên rồi, nó vẫn luôn ở đây chờ người xứng đáng kế vị cựu chủ nhân đến rút mình lên. Nhưng này là cái quỷ gì!?

Một cái kiếm tu phế vật, thành tựu hỗn loạn lại nửa vời, đời này cũng khó có khả năng đột phá Quân cấp cứ như vậy ngạnh sinh đem bản thể của mình rút ra bằng phương pháp không thể chấp nhận được như vậy.

Cấm chế năm đó phát huy tác dụng, thân hình hắc kiếm phát sáng.

Tình huống này không khỏi khiến Từ Linh phải nheo mắt lại. Đến lúc hào quang tán đi, hắn mộng bức.

- Ngươi là nữ?

- Tiện nhân kém hiểu biết, kiếm linh không phân giới tính. Nhân dạng hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích của kiếm chủ.

Nghe vậy, Từ Linh không khỏi nhíu mày. Nhân dạng của hắc kiếm là một cái tiểu cô nương khoảng mười bốn tuổi, mái tóc đen tuyền dài chấm gót, trên đỉnh có một sợi ngốc mao đung đưa. Cặp mỹ đồng màu đỏ, khuôn mặt dễ thương, phấn điêu ngọc trác. Làn da trắng hồng mịn màng, nàng mặc một bộ váy liền thân, ôm sát người, tinh tế thể hiện thân thể mảnh mai như cành liễu trong gió.

Hắn không khỏi xoa xoa cằm, tràn đầy nghi ngờ mà hỏi.

- Tiểu Hắc, cố chủ nhân của ngươi có hồng nhan kề thân sao?

- Hừ... gọi bản kiếm Cửu Mệnh. Mà nói ra sợ hù chết ngươi, năm đó bóng hồng bên cạnh Thương thiếu chủ không dưới ba mươi người.

- Để ta đoán, các nàng đều có hình thể gần như ngươi?

Cửu Mệnh nhướng mày.

- Làm sao ngươi đoán được?

Từ Linh “...”

Ta đi!

Thì ra ngươi cái mắt to mày rậm Thương kiếm tiên lại là cái ấu nữ khống!

Ghê tởm a!!!

FBI đâu!?

Lão tử muốn báo án!

Một lần nữa, Từ Linh lại sâu sắc mất lòng tin vào thế giới này. Một đời truyền kỳ lại TM nó là tội phạm, đạo lý này không có cách nào nói.

Xoa xoa hai bên thái dương, hắn mạnh mẽ kiềm chế ham muốn nhả rãnh của mình. Cố gắng lái chủ đề đi.

- Lại nói, Cửu Mệnh ngươi làm sao lại biến hình?

- Còn không phải nhờ ngươi. Năm đó thiếu chủ để ta lại đây cùng một đợt cấm chế, ai rút được ta lên liền trở thành tân chủ nhân. Ngươi nhìn mu bàn tay phải liền thấy.

Nghe vậy, Từ Linh nhìn xuống. Quả nhiên ở mu bàn tay phải đã có một lạc ấn hình kiếm màu đen, từ đó có thể cảm nhận được liên kết giữa đôi bên.

- Bảo sao lúc đó ta có cảm giác nóng rát ở đây.

- Bây giờ thì mau giải trừ nó, ngươi cái phế vật này sẽ chỉ lãng phí bản thần kiếm.

Cửu Mệnh tràn đầy khó chịu nói. Nàng cảm thấy kinh tởm cái sự liên kết này, giống như cao quý tiểu thư phải chạm vào một con ruồi vậy.

Từ Linh ánh mắt đảo một vòng, đồ đã vào tay thì đừng mong hắn bỏ ra. Nhưng suốt ngày bị những bước sóng miệt thị như vây phả vào người cũng khiến tâm lý cảm thấy khó chịu, phải dạy cho cái tiểu ngạo kiều này biết ai mới là chủ.

Nhìn thấy nụ cười như có như không của hắn, sợi ngốc mao trên đầu Cửu Mệnh không khỏi dựng đứng. Trên đỉnh giống như hiển thị chữ “Nguy” màu đỏ.

- Ngươi... Ngươi tính làm gì? Chớ tới gần ta á!!!

Bạn đang đọc Ta Có Một Thân Kỹ Năng. sáng tác bởi Thổđiểulạcđường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thổđiểulạcđường
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.