Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm giây

Phiên bản Dịch · 1006 chữ

Người dịch: Giang Thượng Nguyệt Minh

-----------

Trong lúc Trần Lạc đang xoắn xuýt không thôi thì “chính mình” đã đặt tay lên chiếc gối mềm.

Cũng chính thời khắc này, Trần Lạc nhìn thấy thân thể mình đột nhiên phát ra lực lượng cực mạnh và tung một cú đấm móc từ dưới lên về phía hạ thân của gã đàn ông đứng ngay sau lưng Thái Hạo Minh.

Người đàn ông kia vẫn luôn đề phòng cẩn thận nhưng bọn họ lại không ngờ Trần Lạc sẽ ra tay nhanh như vậy. Không chờ người này kịp phản ứng, Trần Lạc đã nện trúng “cậu bé” của hắn.

Người đàn ông kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể hắn làm ra phản xạ có điều kiện ôm chặt chỗ đó.

Trong lúc hắn đang đau đớn đến ngã quỵ xuống đất thì Trần Lạc đã vung tay trái tới nhanh như tia chớp.

Hắn cảm thấy bất ổn, lập tức né tránh nhưng bên dưới lại đau nhức không thôi nên phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều.

Cũng chỉ là chậm đi nửa giây nhưng hắn đã cảm giác được cổ họng đau đớn.

Sau một khắc, máu tươi phun ra từ cổ họng người đàn ông, mà tiếng kêu thảm thiết của hắn cũng lập tức im bặt.

Người đàn ông run rẩy lấy tay che cổ họng, nhưng bàn tay vừa mới giơ tới giữa không trung thì toàn thân hắn đã mất hết ý thức.

Thân thể người đàn ông vừa mới ngã xuống thì tay phải Trần Lạc đã chộp lấy cổ họng đối phương và bóp mạnh. Khi máu tươi bắn ra đầy tay Trần Lạc, hắn cầm búng máu vung mạnh vào mặt Thái Hạo Minh và người còn lại.

Hai người hoàn toàn không ngờ Trần Lạc lại ra chiêu âm hiểm như vậy.

Bọn họ vốn đứng gần đó, bất ngờ không kịp đề phòng nên bị máu nóng hất hết lên mặt che đi tầm nhìn.

Hai người luống cuống lau máu trên mặt, vội vàng cầm vũ khí định phản kích Trần Lạc.

Nhưng khi người đàn ông thứ hai rút dao găm ra vung loạn khắp nơi thì không biết Trần Lạc đã xuất hiện sau lưng gã từ bao giờ, tay trái Trần Lạc đặt trên cổ họng gã rạch mạnh một đường.

“Khụ, khụ!” Người đàn ông thứ hai ho ra máu tươi, dao găm trong tay cũng rơi xuống đất.

Trần Lạc canh thời điểm rất chuẩn, hắn vươn tay chụp lấy chuôi dao găm rồi bước một bước dài, con dao sắc bén đã gác trên cổ Thái Hạo Minh vừa chỉ kịp rút súng ra.

Lần này không phải vì Trần Lạc ra tay quá nhanh mà vì Thái Hạo Minh vốn là con nghiện nên suy yếu hơn người bình thường nhiều, khả năng phản xạ đương nhiên cũng chậm hơn hẳn.

“Không muốn chết thì đừng nhúc nhích.”

Lúc Trần Lạc nói chuyện, con dao đã cứa nhẹ trên cổ Thái Hạo Minh. Thái Hạo Minh đau đến nghẹn ngào, toàn thân run lẩy bẩy.

Nhìn thảm trạng của hai tên thủ hạ, Thái Hạo Minh đương nhiên sẽ không cho rằng Trần Lạc chỉ đang hù doạ mình, cũng không dám tin tưởng súng của mình nhanh hơn dao găm trong tay đối phương.

“Đại… đại ca, ngươi muốn tiền hay súng ta đều cho ngươi hết!”

Thái Hạo Minh không biết mục đích của Trần Lạc là gì, chỉ biết nói phủ đầu như thế.

Thái Hạo Minh bị máu nóng làm cay mắt rất khó chịu, nhưng lúc này tính mạng đang bị đe doạ nên hắn chẳng đoái hoài tới việc mắt mình có thoải mái hay không, chỉ biết rối rít cầu xin Trần Lạc tha mạng.

Trần Lạc là người đứng xem, nhìn thấy một màn này cũng phải trợn mắt há mồm.

Gia hoả kia nói trong đầu là xử lý ba người này chỉ cần năm giây, kết quả thật sự chỉ dùng đúng năm giây!

Đây là lần đầu tiên Trần Lạc nhìn thấy có người tàn nhẫn đến như vậy, một khi ra tay thì không hề lưu tình chút nào, mỗi một bước đều là lấy mạng người ta, không có lấy một động tác thừa.

Trần Lạc là người quan sát, vừa rồi hắn thấy rất rõ ràng cảnh “chính mình” động thủ, trên tay mình cầm một lưỡi dao sắc bén và dùng nó để cắt yết hầu hai người đàn ông. Trước đó khi Trần Lạc giành quyền khống chế thân thể lại hoàn toàn không phát hiện ra trên người mình có giấu lưỡi dao như thế.

Trần Lạc bị năng lực chiến đấu và sự tàn nhẫn của “chính mình” làm cho sợ hãi. Cảnh tượng này còn dữ dội hơn nhiều mấy bộ phim hành động hắn từng xem.

Rốt cuộc Trần Lạc cũng hiểu được gia hoả này làm sao khống chế thân thể mình thoát khỏi cục cảnh sát, làm sao bị năm người vây công mà không bị thương chút nào, còn giết ngược lại đối phương.

Càng đáng sợ hơn là gia hoả này sử dụng thân thể của hắn, vốn chẳng được xem là cường tráng. Người này rốt cuộc là ai, sao lại giống như quái vật thế?

Lúc này Trần Lạc nhìn thấy “chính mình” đoạt súng trong tay Thái Hạo Minh rồi lạnh nhạt nói:

“Bây giờ nghe cho rõ đây. Chỉ có làm theo lời ta thì ngươi mới có cơ hội sống sót.”

Thái Hạo Minh nào dám từ chối, lập tức gật đầu nói ngay: “Vâng, đại ca, ngài nói gì ta cũng nghe theo hết!”

Trần Lạc lấy điện thoại di động trong túi quần Thái Hạo Minh, lật tìm trong danh bạ và dừng lại trước một cái tên: Tường ca.

“Người tên Tường ca này có phải là Hà Tường không?”

“Vâng, vâng.”

Bạn đang đọc Ta Đoạt Xá Chính Mình (Dịch) của Phương Dạ Bạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi min_4ever
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.