Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa Gió Ập Đến

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Ếch xanh ngồi trên bả vai Trần Lạc, túi hành trang nhỏ phía sau liên tục nhảy ra vài viên đan dược nhỏ, cái lưỡi dài của nó cuốn một cái liền kéo đến trong miệng, chỉ là ngậm hai lần đến khi tan hết tầng bên ngoài, sau đó thuận miệng nhổ ra viên đan dược đen nhánh.

"Ngươi ăn cái gì thế?" Trần Lạc liếc nhìn.

"Oa...(Luyện Huyết đan, đan dược có thể giúp bổn đại gia luyện hóa huyết mạch)"

"Vậy ngươi nhổ ra là cái gì? Những thứ đó không thể ăn à?"

"Oa...(những thứ kia là Luyện Huyết đan, tầng bên ngoài là đường. Bổn đại gia chỉ ăn đường...)"

Trần Lạc không còn gì để nói.

Đây không phải là con nhà đại gia thì Trần Lạc chặt đầu xuống đá.

---

"Huyên tỷ, công tử có tin tức." Kỷ Trọng nhanh như một cơn gió chạy vào hậu viện.

Trần Huyên nghe được tiếng của Kỷ Trọng, lập tức đứng lên theo hướng phát ra thanh âm mà chạy đi. Tiểu Hoàn vội vàng theo ở phía sau: "Tiểu thư, ngài chậm một chút..."

"Tiểu Kỷ, đệ ấy thế nào?" Trần Huyên gấp gáp hỏi.

Kỷ Trọng vội vàng đỡ Trần Huyên đang nhào đến, nói: "Huyên tỷ, công tử không có chuyện gì."

Lúc này Trần Huyên mới thở phào nhẹ nhõm. Từ khi Trần Lạc bị Liên Ai bắt đi đã hai ngày, cả người Trần Huyên đều đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hồng hào trước đây giờ cũng trở lên xanh xao tiều tụy.

Nhìn Trần Huyên bây giờ Kỷ Trọng thầm tự trách rất nhiều. Hắn luôn mồm nói phải báo ân cứu mạng, tự nguyện làm hộ vệ cho Trần Lạc.

Nhưng chưa được mấy hôm, Trần Lạc lại bị người khác bắt đi trước mặt hắn. Làm sao hắn không áy náy cơ chứ?

"Vậy thiếu gia đâu?" Tiểu Hoàn hỏi.

Kỷ Trọng ra hiệu cho tiểu Hoàn đỡ Trần Huyên đến bên ghế ngồi xuống, mới nói tiếp.

"Ngụy Đại Nho sau khi trở về Văn Xương các mời văn tướng ra tay giúp đỡ. Văn tướng chắc chắn công tử bị cuốn rơi vào khu Trực Lệ. Hiện tại tạm thời tính mạng sẽ không có gì nguy hiểm. Nha môn của Trấn Huyền ti cũng đã điều động nhân lực đi tìm công tử."

Tiểu Hoàn vỗ vỗ ngực, nhìn Trần Huyên: "Tiểu thư, ngài yên tâm đi. Ta đã nói rồi, thiếu gia lần trước chết rồi cũng có thể sống lại, lần này nhất định không có chuyện gì."

"Tiểu Hoàn." Trần Huyên không muốn nghe nhất là mấy từ không may ấy, vội vàng quát bảo tiểu Hoàn dừng lại.

Kỷ Trọng vội vã an ủi: "Huyên tỷ, Trực Lệ gần Trung Kinh, dù là Nho hay Đạo đều có cao thủ đếm không hết. Yêu nữ kia còn bị thương, chắc hẳn không dám ngông cuồng. Công tử cũng không phải là người bình thường, ngài ấy nhất định bình yên trở về."

Trần Huyên gật đầu nói: "Tiểu Kỷ nói có lý..."

Tiểu Hoàn bĩu môi, nói: "Ta cũng có lý..."

---

Ngay lúc này bên con sông mà Trần Lạc đã sớm rời đi bỗng nhiên xuất hiện không gian vặn vẹo, sau đó hai con yêu quái từ chỗ đó bị "nôn" ra.

Hai con yêu quái nằm trên đất không ngừng ói, ngay cả mật đều nôn ra.

Chúng nó một to một nhỏ từ mặt đất lảo đảo đứng lên, đó là một con chồn tinh vàng và một con sóc tinh. Sóc tinh thở gấp mấy lượt, nhìn chồn tinh nói: "Hoàng Tam ca, truyền tống phù này xung kích cũng mạnh quá rồi..."

Chồn tinh vàng trợn mắt lườm sóc tinh: "Tống lão đệ, nếu chúng ta có tiền thì có thể ngồi truyền tống trận đi thẳng đến Phù Vân phường rồi, ai còn muốn dùng truyền tống phù để chịu tội nữa."

Sóc tinh gọi là Tống lão đệ kia vội vàng gật đầu đồng ý: "Tam ca, ta không phải có ý đó. Ngươi mau nhìn xem nơi đây có phải Phù Vân sơn không?"

Hoàng Tam ca quan sát xung quanh: "Nơi này chính là Phù Vân sơn. Có thấy sơn cốc kia không, nó gọi là khe Nhất Tuyến. Chỗ này cách Phù Vân phường hơi xa chút, nhưng vận khí chúng ta không tệ, chỗ này cách chợ đen Thanh Sa lại rất gần."

Nói xong Hoàng Tam ca hướng về phía đó mà đi, sóc tinh vội vàng đuổi theo: "Tam ca, chợ đen Thanh Sa là nơi như thế nào?"

Hoàng Tam ca vừa đi vừa giải thích: "Chính là chợ đen, mua bán những thứ không thể lộ ra ánh sáng."

Sóc tinh giật mình: "Nơi này gần Trung Kinh như vậy sao lại có loại địa phương này? Đại Huyền triều không để ý sao?"

Hoàng Tam ca thể hiện "người xã hội", vỗ đầu sóc tinh một cái: "Ngươi ngu sao. Chính là ở gần nơi sầm uất nhất mới có nhiều đồ không thể lộ ra ánh sáng. Hơn nữa, ngươi nghĩ rằng chợ đen là yêu quái chúng ta có thể tạo ra sao? Đằng sau đều có cao nhân cả!"

Sóc tinh như bừng tỉnh: "Hóa ra như vậy..."

Buôn chuyện vui mồm, Hoàng Tam ca nói tiếp: "Ta nói này lão Tống, ngươi làm hộ vệ mười năm gom góp được chút tiền là vì cái gì?"

Sóc tinh cười ngây ngô, sờ đầu nói: "Huyết mạch ta không thuần, muốn mua mấy viên Luyện Huyết đan. Nghe nói đan dược đó có thể giúp yêu quái như ta luyện thuần huyết mạch. Chờ ta vào Luyện Huyết cảnh, khả năng sinh ra hài tử có thể khai trí càng lớn hơn, đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông."

"Còn không phải vậy sao." Hoàng Tam ca gật đầu: "Phù Vân phường có bán Luyện Huyết đan. Chợ đen này cũng có, còn có thể rẻ hơn một ít."

"Thật sao?" Sóc tinh ngạc nhiên mừng rỡ.

"Đương nhiên." Hoàng Tam ca cười đắc ý: "Nếu tính ra chúng ta còn là họ hàng xa tám đời đấy, có thể lừa ngươi sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Sóc tinh cười hùa theo: "Tam ca và ta chính là thân thân huynh đệ. Nếu lần này Tống Thư Hàng ta có thể thành công tiến vào Luyện Huyết cảnh, sau này nếu Tam ca có cần ta, nói một tiếng. Ta tuyệt đối không hai lời."

Sóc tinh Tống Thư Hàng đang thề thốt, đột nhiên dưới chân như giẫm phải thứ gì. Một mùi thuốc từ lòng bàn chân tỏa ra. Tống Thư Hàng nghi ngờ giơ chân lên, nhìn thấy một thứ gì đó đen sì sì giống như là bùn đen dính vào đế giày.

"Chờ một chút..." Hoàng Tam ca hơi động mũi, cũng đi đến lột chiếc giày của Tống Thư Hàng ra, đặt ở bên miệng ngửi ngửi, biến sắc.

"Tam ca, sao vậy?"

Hoàng Tam ca nuốt một ngụm nước bọt. Nhìn cái thứ đen sì bám vào đế giày: "Lão Tống à, ngươi nói đến Phù Vân sơn làm gì?"

"Không phải vừa mới nói rồi sao? Mua Luyện Huyết đan."

"Ngươi không cần mua nữa."

"Hả? Tại sao?"

"Đây chính là..." Hoàng Tam ca đưa giày cho Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng: (*? ? ? )

Hoàng Tam ca như nghĩ đến gì đó, gọi Tống Thư Hàng: "Tìm xem, nhất định có người vận chuyển dược liệu đã đi ngang qua, không cẩn thận làm rơi. Tìm xem quanh đây còn có hay không."

Tống Thư Hàng giờ mới phản ứng lại lời của Hoàng Tam ca, vội vàng mở to hai mắt, cùng hắn chia hai hướng cẩn thận tìm…

"Tam ca, ta tìm được một viên nữa."

"Ừm, tốt! Lại đi về trước nữa tìm xem."

"Tam ca, chỗ này còn có một viên."

"Phát tài rồi, phát tài rồi, nhanh. Lại đi về phía trước tìm."

"Tống lão đệ, ta cũng tìm được một viên..."

"Tam ca, đừng nói nữa, mau đi đến phía trước tìm."

"Phù" ếch xanh lại phun ra một viên Luyện Huyết đan không còn vỏ đường, nghiêng người sang dựa vào cổ Trần Lạc, lộ ra cái bụng trắng tinh của mình.

"Ộp...(con người...)"

"Sao vậy?" Trần Lạc hỏi.

"Ộp...(Ta cảm thấy mùi sâu bọ trên người ngươi càng ngày càng nặng. Ngươi tắm sạch chưa?)"

Trần Lạc giơ tay lên mũi ngửi một cái: "Tắm sạch rồi, y phục bẩn cũng vất đi."

Ếch xanh không nói gì lắc lắc đầu, cũng không hỏi thêm nữa, có một số mùi sâu bọ côn trùng quả thực lưu lại rất lâu.

Nhưng mà một người một ếch cũng không biết, khi chủ nhân của nó đến càng gần, mùi của Truy Tung cổ cũng sẽ càng đậm hơn.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.