Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Đấu Với Liên Ai (thượng)

Phiên bản Dịch · 1857 chữ

"Tống lão đệ, xem ra là ta nông cạn, phán đoán sai lầm." Hoàng Tam ca hướng Tống Thư Hàng dùng yêu khí truyền âm nói chuyện: "Luyện Huyết đan này không phải là do đội vận chuyển nào làm rơi."

Cho đến bây giờ, bọn họ mới phát hiện đống đan dược nhặt được cả một đường là do con ếch trên bả vai của một thiếu niên tùy tiện nhổ ra.

"Không phải là rất tốt sao. Chúng ta có thể theo sau nhặt là được. Cách xa một chút đừng để cho bọn họ phát hiện."

Tống Thư Hàng vui mừng. Chẳng qua là hắn không chú ý tới trong ánh mắt Hoàng Tam ca thoáng qua một tia tham lam.

Khác với Tống Thư Hàng trà trộn lâu cùng nhân loại, Hoàng tam ca là đi qua dã lộ "Xã hội yêu", chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng đã làm ít, nếu không làm sao biết rõ vị trí chợ đen như vậy.

"Tống lão đệ, sợ cái gì." Hoàng Tam ca cười hà hà: "Ngươi xem, trên người kẻ kia một chút khí cũng không có, chỉ là người phàm. Còn con ếch kia có lẽ cũng chỉ mới mở linh trí, vẫn còn ở Tịnh Huyết cảnh, giỏi lắm thì Thuần Huyết cảnh đỉnh thiên..."

Lời nói của Hoàng Tam ca mang theo cám dỗ: "Ta là Luyện Huyết cảnh, ngươi là Thuần Huyết cảnh. Hai người chúng ta liên thủ cùng nhau làm một chuyến."

"Ngươi nhìn cái túi nhỏ trên lưng con ếch kia, chắc chắn là vật quý, ai biết trong túi ấy còn có bao nhiêu Luyện Huyết đan hay là hoặc là trân phẩm khác. Nói không chừng làm xong, chúng ta cũng có thể tìm một chỗ xưng gia làm tổ!"

Tống Thư Hàng nhăn mày, cẩn thận nói: "Tam ca, không được. Trên tay nếu là có tính mệnh nhân tộc sẽ chạm phải huyết quang nhân tộc, đến lúc đó Đại Huyền sẽ không còn chỗ chúng ta dung thân."

"Chuyện này có gì khó. Chỉ cần có tiền, mua một viên Thanh Tâm đan là có thể rửa sạch huyết quang."

"Nhưng nếu cái túi con ếch kia đeo là bảo vật thì đủ để chứng minh đối phương bối cảnh thâm hậu. Chúng ta sao đắc tội nổi?"

"Ngươi nói vậy là sai rồi, nơi đây là nơi nào? Phù Vân Sơn! Trước không thôn sau không tiệm, chúng ta làm xong chuyến này lập tức rời đi. Ai có thể tra được là chúng ta ra tay?'

"Nhưng là lỡ như bọn họ tìm Đại Nho hoặc là Chân Nhân thôi diễn ra thì sao?"

Sắc mặt Hoàng Tam ca dần dần mất kiên nhẫn, mặt lạnh nhìn Tống Thư Hàng: "Tống lão đệ, phú quý đưa tận cửa rồi còn từ chối làm gì? Cùng lắm thì chúng ta trốn đến yêu thổ phương bắc rất hoặc là phương nam, tiêu diêu tự tại.."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Hoàng Tam ca cắt ngang lời nói của Tống Thư Hàng, nói: "Lúc đầu muốn cùng ngươi chia, mới rủ ngươi cùng làm. Chẳng lẽ một mình ta không đối phó được với bọn họ sao? Như này đi ngươi không muốn ra tay cũng được, đợi ở chỗ này đừng động. Chuyện làm xong ta sẽ cho ngươi một phần."

Tống Thư Hàng còn muốn khuyên tiếp, huyết hồng sắc trong mắt Hoàng Tam ca sáng lên, cái đuôi sau lưng lay động, một thanh trường kiếm bay ra, bị hắn cầm lấy chộp vào trong tay: "Cứ quyết định như vậy, chuyến này hôm nay ta không thể không làm."

Nói xong Hoàng Tam ca cầm trường kiếm ẩn nấp đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng Hoàng Tam ca, Tống Thư Hàng có chút lo lắng. Hắn vốn là con sóc ở trên cây bên ngoài thư viện, nghe phu tử giảng giải "Nhân" mà khai trí thành tinh, lại làm hộ vệ cho con người mười mấy năm, không thể đứng nhìn loài người bị thương tổn. Mặc dù Hoàng tam ca là có thể xem là dạng yếu trong Luyện Huyết cảnh, nhưng lại luyện thiên phú yêu thuật "Xú Khí Huân Thiên" thành thần thông, người bình thường ngửi phải tắc trúng độc, căn bản không có lực phản kích.

"Mà thôi, cần cản thì vẫn phải cản lại. Cùng lắm thì xem mười mấy viên Luyện Huyết đan nhặt được này làm quà nhận lỗi đưa cho Tam ca." Tống Thư Hàng đưa ra quyết định, đang muốn xông lên thì trước mắt lại phong vân đột biến.

Chỉ thấy Hoàng Tam ca ẩn núp cách Trần Lạc không xa, cầm kiếm chuẩn bị xông lên đâm về phía sau lưng Trần Lạc. Sau lưng Trần Lạc lại giống như mọc thêm mắt, hơi nghiêng người tránh thoát kiếm của Hoàng Tam ca. Huyết văn sau lưng Hoàng Tam ca lóe lên một luồng khí nhanh chóng tản ra khỏi thân thể Hoàng Tam ca bao bộc Trần Lạc và ếch xanh lại. Hoàng Tam ca lại cầm kiếm đâm về phía bên trong đoàn khí.

"Tam ca dừng tay. Ta..." Tống Thư Hàng hét lên một tiếng, chưa kịp nói hết câu lại đột nhiên thấy từ trong đoàn khí thối thò ra một cánh tay. Ngón tay kia biến thành kiếm chỉ ấn vào thanh kiếm dài trong tay Hoàng Tam ca, sau đó người kia lại bình yên vô sự từ trong đám khí đi ra, biến ngón tay thành vuốt bóp cổ họng Hoàng Tam ca, nhắc lên cao.

"Đại... Đại nhân tha mạng." Lúc này Hoàng Tam ca mới hiểu được bản thân tự đá vào thiết bản. Hắn mặc dù là Luyện Huyết cảnh, nhưng tiêu chuẩn đánh giá thực lực của Yêu tộc quan trọng nhất vẫn là huyết mạch. Mùi thối luôn thành công nay lại mất đi hiệu lực, hắn cũng mất đi chỗ dựa lớn nhất.

"Cho ta một lý do tha cho ngươi." Trần Lạc lạnh lùng nói. Vì đề phòng Liên Ai, Trần Lạc vẫn không giải trừ dung hợp với Đại Tông. Cho nên lúc hai con yêu tinh bàn bạc đánh lén bọn họ, Trần Lạc cũng đã phát hiện. Về phần khí độc này. . . Nói đùa, Trần Lạc giờ đã tiến vào Thông Mạch cảnh, căn bản không cần dùng miệng mũi hô hấp.

Chẳng qua hắn có chút bất ngờ nhìn ếch xanh trên bả vai mình, dường như nó cũng không kinh ngạc với chuyện vừa xảy ra, mùi thối kia cũng không có ảnh hưởng nào với nó..

"Ta...ta..." Hoàng Tam ca suy nghĩ bay nhanh, muốn thuyết phục đối phương tha cho mình một mạng. Lúc này hắn cảm giác được tim mình đập thật nhanh, máu trong cơ thể đều như muốn nổ…

Ếch xanh đột nhiên ngồi chồm lên, lè lưỡi liếm không khí: "Ộp...(có mùi côn trùng.)"

Ngay vào lúc này, Trần Lạc đột nhiên phát hiện hai mắt chồn tinh xích hồng, toàn thân cũng bắt đầu phồng lên.

"Ộp...(Mau vứt đi.)"

Trần Lạc nhấc tay lên dùng sức hất một cái, cùng lúc đó ếch xanh cúi đầu xuống, trong túi bay ra một cái mai rùa lớn bao bộc nó và Trần Lạc. Làm xong hết thảy, thân thể Hoàng Tam ca bị ném ra không tới ba mét kia hét thảm một tiếng cả người đột nhiên nổ tan biến thành một trận mưa máu thịt nát. Vụ nổ sinh ra xung kích trực tiếp đánh vào mai rùa khiến nó nát vụn, xung kích đánh vào trên người Trần Lạc, hắn theo bản năng xoay người bảo vệ ếch xanh, sóng xung kích đánh vào trên lưng Trần Lạc khiến hắn bay ra ngoài đến khi đập vào một cây to mới ngừng lại.

Một trận vỗ tay từ xa truyền tới, Trần Lạc vùng vẫy đứng lên, theo phương hướng của thanh âm nhìn qua chỉ thấy một bóng người thon dài chậm rãi đi tới.

"Liên Ai" Trần Lạc kinh ngạc. Mặc dù đối phương đổi một bộ y phục khác, dùng khăn che chặn lại mặt mũi nhưng Trần Lạc nhìn một cái liền nhận ra đây là Liên Ai.

"Tiểu ca ca, ngươi rất không tệ." Liên Ai đi ngang qua Tống Thư Hàng, Tống Thư Hàng lúc này vẫn còn kinh ngạc đến ngây người đứng bất động. Mà Liên Ai cũng không liếc mắt nhìn Tống Thư Hàng, cứ đi ngang qua hắn giống như con kiến hôi bên chân vậy.

"Nhục thân yêu vật Luyện Huyết cảnh cộng thêm Bạo Liệt cổ của ta cũng không làm ngươi bị thương. Ta càng ngày càng có hứng thú với ngươi..."

Ánh mắt Liên Ai lướt qua con ếch trên người Trần Lạc, khinh thường cười một tiếng: "Xem ra ngươi có bạn mới. Không giới thiệu một chút sao?"

"Ộp? (Kẻ thù?)"

Trần Lạc nhìn Liên Ai, hít sâu một hơi đột nhiên xoay người--- chạy!

Trong nháy mắt hắn đã chạy được mấy chục mét.

Liên Ai cũng không sốt ruột, khuôn mặt đầy khoái cảm mèo vờn chuột..

---

Trần Lạc mang theo ếch con chạy như điên, hỏi: "Ếch đại gia, trên người còn có bảo vật cường đại gì có thể đối phó yêu nữ kia không?"

"Ộp.(Không có)"

"Mẹ nó, lúc nguy cấp đừng hẹp hòi, nếu không ta sẽ ném ngươi ra làm bia đở đạn."

"Ộp.(Thật không có)"

"Ngươi đường đường là hào môn Yêu thiếu, trên thân không có chút đồ hộ thân sao?"

"Ộp...Ộp… (Ta là trốn nhà đi chơi, bảo vật lợi hại đều có cấm chế. Ta mang ra ngoài không phải là chỉ đường cho bọn họ bắt ta về sao?)

"Ngươi..."

Trần Lạc quay đầu lại, phát hiện Liên Ai chắp hai tay sau lưng, trên mặt lộ ra một cỗ trêu tức, hai chân tản ra ánh sáng một bước như mấy bước, tốc độ không hề chậm mà đuổi theo phía sau bọn họ.

"Trốn không thoát rồi." Trong lòng Trần Lạc trầm xuống cũng biết tình huống không tốt liền nắm ếch xanh giơ cao tay.

"Ộp...Ộp ...Ộp… (Đồ xấu xa, nàng ta mới là kẻ thù của ngươi. Thả ta xuống.)"

Trần Lạc dùng sức hất một cái ném ếch xanh về phía trước, hô to một tiếng: "Chạy mau."

Ếch xanh bay lên không trung, nhìn hướng Trần Lạc, ánh mắt đầy không hiểu.

Trần Lạc không để ý đến nó nữa, nếu ếch xanh không có tác dụng gì thì cũng không nên liên lụy nó.

Trần Lạc xoay người nhặt lên một cành cây khô đối mặt trực tiếp với Liên Ai.

Liên Ai bởi vì Văn tâm mới đối phó hắn, hắn cũng bởi vì Văn Tâm mà thu được võ đạo.

Ăn một miếng uống một ngụm, phúc họa tương y.

Nên tới vẫn phải tới.

Cổ sư lục phẩm sao?

Liều mạng đánh một trận.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.