Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Tới

Phiên bản Dịch · 1988 chữ

Động tác của Trần Lạc làm cho Liên Ai hơi ngơ ngẩn nhưng ngay lập tức ánh mắt lại càng đậm trò đùa dai.

Liên Ai há miệng ra, năm luồng sáng từ miệng nàng bay ra tạo thành năm con yêu quái bọ ngựa. Năm con yêu quái bọ ngựa cùng lúc mài hai lưỡi đao đánh về phía Trần Lạc.

Trần Lạc ngưng thần tĩnh khí, cảm ứng Đại Tông đến mức lớn nhất, trực tiếp đối đầu với năm con bọ ngựa.

Lưỡi đao băng hàn đến gần cơ thể Trần Lạc, hắn nhắm mắt di chuyển trong đao trận.

Cành khô làm sao có thể chính diện chống đỡ lưỡi đao? Không sao, dùng cành khô đánh lạc hướng lưỡi đao là được.

Đối thủ nhiều người? Không sao, di hình hoán ảnh có thể làm lên một tình huống khác.

Cây cối xung quanh liên tục xuất hiện dấu vết do đao khí tạo ra, nhưng trong một mảng đao khí sắc bén đó thân thể Trần Lạc đều từ góc độ không thể tưởng tượng nổi né tránh công kích đồng thời phản kích lại.

Hắn dường như đang nhảy múa ở trong quang đao.

Phiên nhược kinh hồng, giống như du long.

"Độc Cô Cửu Kiếm- Phá Đao thức"

Liên tục năm kích, đánh trúng năm con Bọ ngựa làm cho bọn chúng bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Trần Lạc đứng tại chỗ trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, nhánh cây cầm trong tay vẫn nguyên vẹn. Hắn nâng nhánh cây lên chỉ thẳng Liên Ai.

Liên Ai mắt lạnh nhìn đám bọ ngựa đang nằm thẳng cẳng kia, hừ lạnh một tiếng: "Một đám phế vật."

Nói vừa hết câu trước ngực năm con bọ ngựa nổ tung chết ngay lập tức.

Liên Ai lại nhìn Trần Lạc, khẽ cười một tiếng: "Thật thú vị, ngươi có thể khắc chế được bọ ngựa yêu. Nhưng như vậy thì sao?"

Ánh sáng xanh trên tay Liên Ai chợt lóe lên bổ hướng Trần Lạc. Một đạo lưỡi gió không nhìn thấy ngưng tụ trên tay nàng nhanh chóng bắn về phía Trần Lạc, vẽ ra một vết đao sâu ba tấc.

Liệt Phong cổ.

Lưỡi gió cực nhanh, Trần Lạc không tránh kịp theo bản năng dùng nhánh cây chắn ngăn ở trước mặt, lập tức nhánh cây bị cắt thành hai nửa, ngực Trần Lạc xuất hiện vết máu lớn thấm từ vai trái xuống đến bên bụng phải, vết thương vừa sâu vừa dài, nhất là phần bụng.

"Đây chính là lực lượng chênh lệch sao?" Trần Lạc che ngực, máu tươi từ ngón tay thấm ra.

"Ta ghét những kẻ nhỏ yếu, nhưng càng ghét kẻ nhỏ yếu chống đối hơn." Liên Ai chậm rãi đi về phía Trần Lạc, lại tiện tay rạch một đạo lưỡi gió đánh vào vai trái của hắn, máu tươi tung tóe.

"Sao ngươi phải chạy trốn? Ngoan ngoãn để ta mang về luyện ra Văn Tâm không phải là được rồi sao? Để khen ngợi ngươi ta còn sẽ luyện thân xác ngươi thành bù nhìn, để lại bên người ta..."

Liên Ai lại tùy tiện chém vào vai phải Trần Lạc, sâu thấy tới xương.

Trần Lạc hai cánh tay rủ xuống cả người giống như huyết nhân, trừng trừng nhìn Liên Ai.

"Yêu nữ. Đừng hòng làm hại chủ nhân của ta." Chung Quỳ gầm thét từ trong cơ thể Trần Lạc lao ra. Móc sắt trong tay áo bắn về phía Liên Ai, trong ánh mắt Liên Ai thoáng qua vẻ ngoài ý muốn, nhưng không né tránh móc sắt bay tới, mặc cho nó bắn thủng thân thể của mình. Nhưng điều kỳ lạ là trên người Liên Ai không có chút vết thương nào.

"Chỉ là thư linh mà muốn tấn công ta?" Liên Ai khinh thường nói, đầu ngón tay búng một cái, một luồng ánh sáng từ đầu ngón tay bắn ra đánh trúng Chung Quỳ. Chỗ bị đánh trúng xuất hiện một ngọn lửa màu tím diêm dúa bùng cháy, trong chớp mắt lan đến toàn thân hắn.

"Chung Quỳ." Trần Lạc hô to.

Trong ngọn lửa màu tím, giọng nói Chung Quỳ truyền ra: "Chủ công, Chung Quỳ vô dụng, chạy mau..."

Ngọn lửa biến mất, Chung Quỳ cũng giống như biến mất vào hư vô.

"Chết tiệt." Nước mắt Trần Lạc chảy ra. Từ khi hắn đi tới cái thế giới này người mà hắn làm quen đầu tiên chính là Chung Quỳ, hôm nay lại trơ mắt nhìn hắn biến mất…

"Mỗ gia Chung Quỳ, bái kiến chủ công."

"Chủ công, hồn phách hổ yêu này có điều khác thường, có lẽ ta có thể dò xét một ít tin tức ..."

"Mỗ gia suốt đời sẽ đi theo chủ công."

Từng câu một như vang vọng trong lòng, Trần Lạc đau đến tê tâm liệt phế.

"Chủ nhân, Đại Tông thích ngươi. Chạy nhanh đi..." Lại một giọng nữ hài vang lên trong đầu Trần Lạc. Trần Lạc sửng sốt theo bản năng hét lên: "Đại Tông. Đừng..."

Một bóng đen từ trong cơ thể Trần Lạc thoát ra, giống như một tia chớp màu đen đánh về phía Liên Ai đang chậm rãi đi tới. Hắc miêu Đại Tông nhảy lên thật cao giơ lên móng trước của mình, bàn chân mũm mĩm xuất hiện móng vuốt sắc nhọn hung hãn cào tới Liên Ai…

Liên Ai đưa tay ra trực tiếp bóp cổ Đại Tông. Đại Tông giãy giụa nhưng không cách nào đụng đến được Liên Ai chút nào.

"Trong cơ thể ngươi thật là nhiều những thứ linh tinh." Liên Ai lạnh nhạt nói.

Cặp mắt Trần Lạc đỏ bừng: "Buông ra. Ta đi với ngươi."

Liên Ai nhìn Trần Lạc, lại nhìn hắc miêu đang giãy giụa: "Nó muốn cào mặt ta, ta làm sao có thể thả nó?"

Nói xong Liên Ai dùng sức bóp chặt một cái, Đại Tông như quả bóng bị bóp vỡ, ầm ầm nổ nát vụn hóa thành từng luồng sương mù bảy màu phiêu tán…

"A..." Trần Lạc kêu to, cảm giác tim mình giống như bị Liên Ai bóp vỡ, nước mắt không ngừng được chảy xuống.

"Chủ nhân, ngươi quá yếu..."

"Chủ nhân, ngươi bắt nạt mèo..."

"Chủ nhân ngu ngốc, ngươi đang thỉnh giáo ta sao?"

"Ta giết ngươi." Hai cánh tay Trần Lạc dù rũ xuống vẫn xông về phía Liên Ai, cho dù là dùng miệng cũng phải cắn rơi thịt của đối phương.

Trong mắt Liên Ai càng rét lạnh: "Kẻ yếu phẫn nộ..."

Liên Ai hất tay một cái một đạo lưỡi gió bắn ra đánh vào trên mắt cá chân trái Trần Lạc khiến hắn ngã nhào xuống đất.

"Ta giết ngươi..." Trần Lạc cắn răng nghiến lợi dùng đùi phải còn lành lặn cố gắng đứng dậy.

Lại có một đạo lưỡi gió bay tới đánh trúng đùi phải Trần Lạc.

Trần Lạc ngã nhào trên đất, chân tay đều không thể động đậy được.

"Chặc... Thật đáng thương." Liên Ai đi tới trước mặt Trần Lạc, từ trên cao nhìn xuống: "Ngươi muốn giết ta? Bây giờ ngươi khác nào con giun, giết ta thế nào?"

Trần Lạc nghiêng đầu trợn mắt nhìn khuôn mặt Liên Ai, dường như muốn xuyên thủng tấm khăn che mặt kia.

Liên Ai giang tay ra, trên tay lại ngưng tụ một đạo lưỡi gió, miệng lạnh nhạt nói: "Ta thay đổi chủ ý. Ta giết ngươi trước rồi đem xác ngươi về."

"Sư tôn của ta nhất định có thể luyện Văn Tâm từ trong thi thể của ngươi."

"Ngươi nuốt mất viên Văn Tâm kia, giờ chỉ có thể như vậy."

"Thi thể ngươi ta sẽ dùng làm chất nuôi cổ trùng."

"Cho nên đi chết đi."

Liên Ai giơ tay điều khiển lưỡi gió chém về phía cổ Trần Lạc…

Đúng lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện!

Một đoạn dây thừng màu đỏ bắn tới quấn quanh cổ Trần Lạc kéo trở về giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Lạc nhanh chóng bị lôi đi. Đồng thời lưỡi gió của Liên Ai cũng vạch ra một rãnh sâu một mét nơi vốn là vị trí cổ Trần Lạc.

Liên Ai ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện con ếch xanh mà Trần Lạc mang theo lúc trước đang đứng trên một khối đá xanh phía xa, màu đỏ kia không phải dây thừng mà là cái lưỡi của nó.

"Không biết sống chết." Liên Ai lộ ra vẻ chán ghét, tay lại ngưng tụ lưỡi gió nhưng lần này không phải một mà là chín.

Bên kia, Trần Lạc mới được ếch xanh cứu, ếch xanh nhảy vào ngực Trần Lạc.

Trần Lạc thấy ếch xanh liền yếu ớt nói: "Không phải đã bảo ngươi...chạy sao? Chạy đi...Thay ta đi Thanh Châu… Huyện Vạn An... Trần phủ… nhắn lời cho ta..."

"Ộp.(Khốn kiếp, đừng có nói di thư.)"

"Ộp. ộp (Ngươi ném bổn đại gia ra, cảm động đến bổn đại gia rồi. Lần này để cho ngươi chiếm cái tiện nghi.)"

Ếch xanh đứng thẳng người trên ngực Trần Lạc, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Đồng thời lúc này, Liên Ai đã phóng ra chín đạo lưỡi gió, lưỡi gió đến đâu cây đổ đến đó.

Kết ấn trong tay ếch xanh xuất hiện ảo ảnh, phút chốc kết tám mươi mốt thủ ấn.

Lúc này cảm nhận được lưỡi gió bay đến. Ếch xanh phun ra một ngụm máu tươi trên tay mình.

Lưỡi gió cắt qua da thịt Trần Lạc.

Ếch con vỗ huyết chưởng vào trên vết thương trước ngực Trần Lạc, dùng máu tiếp xúc máu của Trần Lạc.

"Dung Hồn Thuật, mở."

Trong phút chốc một trận yêu khí không biết ở đâu nổi lên. Yêu khí cuồn cuộn như vòi rồng, bùn đất, đá vụn, cây cối, đều bị cuốn bay vào trong gió lốc.

Ngay cả chín đạo lưỡi gió đều bị vòi rồng chấn vỡ.

Dù là đứng ngoài trăm mét Liên Ai cũng có thể cảm nhận được sức hút khổng lồ của nó. Gió lốc kia vẫn không ngừng mở rộng, nháy mắt bán kính đều đạt đến ba mươi mét.

Liên Ai đè xuống khiếp sợ trong lòng, tiến vào trạng thái cảnh giác, điều động cổ lực toàn thân. Nàng ngược lại muốn nhìn thử, một tên phế nhân và một con tiểu yêu Thuần Huyết cảnh có thể làm được đến đâu.

---

Gió lốc rất nhanh tản đi, đất bùn đá vụn cây khô rơi xuống như mưa. Liên Ai rốt cuộc có thể thấy rõ tình trạng trong gió lốc, nhưng vừa nhìn liền khiến nàng kinh sợ đến xoay người chạy mất…

Đó là một con Thiềm Yêu cao đến mười mấy trượng, cả người đen nhánh, trên người lấp lánh vô số điểm sáng, cực giống bầu trời đêm tối đầy sao. Đứng dưới nó giống như đứng dưới trời sao, có thể cảm nhận được một cổ áp lực cường đại.

"Thôn. Tinh. Thiềm."Liên Ai gằn từng chữ nói ra tên của nó, nàng chỉ cảm thấy tay chân cứng lại, đột nhiên nhận ra được khác thường.

"Không đúng, cái này... đây là ảo giác."

Thôn Tinh Thiềm cỡ ngọn núi nhỏ kia đúng là ảo ảnh, lúc này Liên Ai mới nhìn rõ trong ảo ảnh một bóng người chậm rãi đứng lên.

Đúng là Trần Lạc.

Lúc này vết thường cả người Trần Lạc dường như đã khỏi hết, da thịt lộ ở bên ngoài hiện đầy ấn ký lưu tinh.

Hai mắt Trần Lạc lạnh băng nhìn Liên Ai giống như nhìn một người chết.

Hắn vươn tay ra, nhẹ giọng nói — Kiếm đến.

Bạn đang đọc Ta Dùng Sách Nhàn Thành Thánh Nhân (Dịch) của Xuất Tẩu Bát Vạn Lý
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.