Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 903 chữ

"Thần đàn do thần linh mở ra trước khi chết, nó chọn trúng các ngươi từ khoảng cách xa vạn dặm, dùng vĩ lực vô thượng đả thông ngăn cách không gian, kéo các ngươi lên tế đàn. Các ngươi đều là người phục vụ do thần đã chọn. Nửa tháng sau, ba người trong các người sẽ cùng với ba vị công tử, tiểu thư cùng tiến vào thần cư, tiếp nhận sức mạnh. Trong lúc đó, các ngươi nhất định phải bảo vệ an toàn của bọn họ, nếu như mọi việc thuận lợi, các người sẽ có thể trở thành thần thị (1), tương lai thậm chí có thể bước nửa bước vào Nhân Thần cảnh.

(1) Thần thị: Người hầu của thần

Nửa bước vào Nhân Thần cảnh.

Từ này vừa được thốt ra, mưa to bên ngoài cũng trở nên yên lặng mấy phần.

"Các ngươi là người may mắn, may mắn đến mức khiến cho ta cũng cảm thấy ghen ghét."

Vân chân nhân lúc buồn lúc vui, lời nói trầm bồng du dương, như có một loại ma lực khiếp người nào đó. Lâm Thủ Khê phát hiện, những người khác đều nghe đến mê mẩn, thậm chí lộ ra vẻ mặt hướng về... Hắn nghĩ đến những thi thể ngổn ngang lộn xộn dưới vách núi, liền cảm thấy chẳng hề có chút may mắn gì.

Mà căn cứ vào kinh nghiệm phong phú của bản thân, Vu gia nghe nói dã thủ hộ thần linh 300 năm kia tám phần là tà giác, rất có thể bọn họ là đi theo làm tế phẩm.

"Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai ta sẽ đích thân dạy cho các ngươi pháp thuật, qua ít ngày nữa, ba vị công tử, tiểu thư sẽ đích thân đến chọn người."

Đây là câu nói cuối cùng của Vân chân nhân.

Ánh nến bị dập tắt, một luồng khí lạnh lẽo chui ra ngoài cửa sổ, Vân chân nhân biến mất không thấy đâu nữa.

Những tiểu quỷ hung lệ kia cũng lần lượt nhảy xuống cửa sổ, nối duôi nhau mà đi.

Dưới mái hiên, trước màn mưa, Vân chân nhân dừng bước lại, hắn ta đột nhiên nhớ tới thiếu niên tên Lâm Thủ Khê kia.

"Hắn có thể trông thấy tâm ma của ta?"

Vân chân nhân nhìn đám tiểu quỷ xấu xí theo sát phía sau mình, nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Chuyện này sao có thể, tâm ma há là thứ người khác có thể nhìn thấy."

Ai, nhất định là do gần đây suy nghĩ quá nhiều, còn nảy sinh ra suy tưởng không thiết thực thế này nữa...

Vân chân nhân bước vào trong mưa, thân ảnh nhẹ nhàng rời đi.

Hắn ta không sợ những đứa trẻ kia sẽ bỏ trốn, bởi vì xung quanh cổ cư này đều là những vách đá cao dựng đứng, bọn họ nửa bước khó đi.

Chỉ trong nháy mắt, hắn ta đã đi tới trước cổng một đại trạch viện âm khí âm u.

Nơi này là Vu gia.

Một lão nhân vóc người thấp bé che dù, đã đứng đợi ở cửa ra vào từ lâu.

"Xảy ra chuyện gì sao? Bà điên kia lại bói ra thứ gì ghê gớm rồi?" Vân chân nhân lạnh nhạt hỏi.

"Không phải." Lão giả thấp bé nhìu chặt lông mày, nói: "Hôm nay, Tế Ti đại nhân tự đi điều tra tượng thần cùng thần đàn, ông ta đã tìm được một món đồ trong đống nước bùn ở dưới sườn đồi."

"Thứ gì?"

"Một thanh kiếm?"

"Kiếm? Rất quan trọng sao? Hay là di vật của Trấn Thủ đại nhân?"

Vân chân nhân đắn đo suy đoán theo phương hướng to gan nhất nhưng kết quả vẫn ngoài sức tượng tượng của hắn ta.

"Không, cũng không phải, thanh kiếm kia phẩm tướng không tệ, nhưng phía trên không có bất kỳ thần văn gì, chỉ là một thanh kiếm bình thường, nhưng mà..." Giọng nói của lão giả thấp bé bỗng nhiên run lên.

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà, Tế Ti cẩn thận so sánh nó với vết kiếm bên trên tượng thần, trong đó, có một vết kiếm dường như ăn khớp với nó." Lão giả thấp bé hít sâu một hơi, lạnh giọng nói: "Thanh kiếm kia, rất có thể chính là hung khí giết chết trấn thủ đại nhân."

"Ngươi nói cái gì?" Vân chân nhân nghiêm nghị đặt câu hỏi.

Lão nhân im lặng không dám trả lời.

"Một thanh kiếm bình thường lại có thể giết chết Trấn Thủ đại nhân... Làm sao có thể? Nếu như một thanh kiếm bình thường lại là hung khí, vậy hung thủ kia phải là nhân vật cỡ nào?"

Vu gia... Gặp phải vấn đề lớn rồi sao?

Vân chân nhân đứng ở trong mưa, quần áo phía trên bả vai bất giác bị xối ướt.

Giờ phút này, trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh, Lâm Thủ Khê tựa lên vách tường nghĩ lại mọi chuyện.

Từ sau khi tỉnh lại, hắn vẫn luôn cảm thấy ngoài Lạc Thư, ngoài miếng hắc lân kia, hắn còn thiếu mất cái gì đó...

Là cái gì đây?

Hắn quá mức mỏi mệt, đầu đau muốn nứt, nhất thời không nhớ nổi.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.