Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 638 chữ

Cũng trong năm này, hắn tò mò hỏi môn chủ Ma Môn: "Sư phụ, nếu trước kia chúng ta đã là cái gì tông, vậy chúng ta còn tuyệt học truyền thừa của tông phái sao?"

"Không có, bởi vì phương pháp này cùng phương pháp thổ nạp chân khí cũng không tương thông." Sư phụ bất đắc dĩ nói. "Chúng ta vốn chỉ là một môn phái nhỏ không tranh quyền thế, chỉ muốn hưởng thụ thú vui nhỏ nhoi trong cuộc sống, nhưng sau khi tổ sư nhận được quyển sách từ con ngư xà kia, sứ mệnh liền giáng lâm xuống trên người chúng ta. Chúng ta nhất định phải vứt bỏ hết thảy quá khứ, thề chết chống lại việc xâm lấn của ma tức."

Lâm Thủ Khê tiếc nuối nhẹ gật đầu.

"Chớ suy nghĩ lung tung, bắt đầu từ ngày mai, con phải quên hết pháp thuật đã học trong ba năm qua." Sư phụ nói.

"Con không có suy nghĩ lung tung." Lâm Thủ Khê bắt nhầm trọng điểm.

Sư phụ nhìn hắn: "Con hẳn nên hỏi là vì sao?"

"Ừm... Vì sao?"

"bởi vì, bọn chúng sẽ dung hội cùng một chỗ, trở thành kiếm pháp mạnh nhất Ma Môn, Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh." Sư phụ nói xong câu này, phất tay áo rời đi.

Bạch Đồng Hắc Hoàng là thần mà Ma Môn thờ phụng.

Pho tượng này đứng ở trước sơn môn, gống như một ngọn lửa màu đen trong cơn cuồng phong, cao ngạo uy nghiêm, hùng nhưng bất diệt. Đôi bạch đồng kia không có nửa điểm tạp sắc, nội uẩn sí quang (1), giống như có thể khám phá toàn thảy thiên hạ chỉ trong khoảnh khắc.

(1) Bên trong ẩn chứa ánh lửa.

Theo lời sư phụ nói, lầu đầu tiên cũng là lần duy nhất tổ sư nhìn thấy nó là ở trong mộng.

Cũng chính bởi vì Hắc Hoàng truyền thụ kiếm kinh cho tổ sư trong mộng cạnh nên lúc này mới củng cố tín niệm của tổ sư.

Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh có tổng cộng chín tầng, nhìn như đơn giản nhưng thực ra lại vô cùng thâm thúy, đã nhiều năm vậy rồi nhưng vẫn chưa có ai tu được đến tầng cuối cùng của nó.

"Rồng đứng đầu bách lân, hoàng là vương của vạn tước, con ngậm vảy mà sinh, sau khi tu được kiếm này, tương lai nhất định vô địch thiên hạ."

Ngày đầu tiên Lâm Thủ Khê tu kiếm, sư phụ đã dùng những lời này cổ vũ hắn.

"Thế nhưng là tục ngữ nói, ma cao một thước đạo cao một trượng..." Lâm Thủ Khê muốn nói lại thôi.

"Đó là tục ngữ của Đạo Môn, tục ngữ của chúng ta thì ngược lại." Sư phụ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Huống chi, tục ngữ còn nói, xích có sở đoản, thốn có sở trường."

Lâm Thủ Khê suy tư gật đầu.

Hắn vốn có thiên phú, nên không phụ sự chờ mong của sư phụ, chỉ mấy năm ngắn ngủi liền tu tới tầng thứ tám, vượt qua chúng sư huynh sư tỷ.

Nhưng nhân sinh không giống tu đạo, sẽ không bởi vì hắn thiên phú hơn người mà vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió.

Năm mười bốn tuổi, sư phụ hắn chết.

Ông là bị chân khí ăn mòn mà chết.

Ngày ấy, sư phụ gọi Lâm Thủ Khê tới phòng mình, đưa cổ tay ra cho hắn nhìn. Trên cổ tay già nưa, thình lình có một đường vân màu tím đen, in chặt ở đó như một con sâu lớn.

"Ta sắp chết." Sư phụ bình tĩnh nói..

"Con... còn có thể làm gì?" Lâm Thủ Khê cảm thấy vô cùng đau lòng.

Bạn đang đọc Ta Mai Táng Chúng Thần của Kiến Dị Tư Kiếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang_Nha
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.