Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kí ức bị chôn vùi(2)

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

Chương 7

"Lão đại thấy hai tên nhóc kia chứ, chúng là đại và nhị thiếu gia của Minh gia đó!" Tên tiểu đệ vừa nói vừa chỉ tay đến hai anh em Minh Long và Minh Tu.

"Minh gia? Một trong tứ đại gia tộc?" (Lão đại)

"Đúng vậy ạ!" (Tiểu đệ)

"Để ta đem chúng bắt lại đợi người Minh gia đến chuộc!" Tên lão đại sắn tay áo chuẩn bị lao lên bắt lấy hai anh em Minh Long nhưng lại bị tên tiểu đệ cản lại.

"Đừng lão đại! Anh đừng làm điều dại dột, người Minh gia mà nổi giận thì hai cái mạng nhỏ của chúng ta đều không giữ nổi đâu."

"Vậy thì phải làm sao? Không lẽ đứng nhìn cho túi vàng chạy đi mất?" Tên lão đại có chút ngu ngốc gãi gãi đầu hỏi.

Trái ngược với tên lão đại ngu ngốc, tên tiểu đệ lại cơ trí hơn nhiều nói: "chỉ cần chúng ta đối tốt với hai tên nhóc này một chút thì rất có thể Minh gia sẽ hậu ta chúng ta không ít đâu."

"Được! Thống nhất như vậy đi!" Tên lão đại cũng chẳng có suy nghĩ nào khác nên ngay lập tức đồng ý.

Bên này Minh Long cố gắng tỏ ra bình tĩnh làm chổ dựa vững chắc để cho em trai Minh Tu của bản thân không sợ hãi nhưng thật ra sâu trong thâm tâm của hắn vẫn luôn run rẫy nhưng không dám thể hiện ra.

(Đây là xem lại quá khứ nhé)

"Anh hai, chúng ta sẽ gặp lại cha chứ?" Trong lúc Minh Long đang cố tỏ ra mình ổn, bên cạnh hắn Minh Tu đứa trẻ sáu tuổi đang run rẫy sợ hãi ôm chặt lấy một cái chân của Minh Long.

"Đúng vậy, nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại cha!" Minh Long dùng lời nói nhẹ nhàng trấn an đứa em trai của mình nhưng trong lòng lại vô định không biết phải làm gì.

Dù sao Minh Long hiện tại chỉ mới là một đứa nhóc 12 tuổi, làm sao có thể suy tính cho những ngày vô định kế tiếp được.

Hai anh em Minh Long và Minh Tu cũng thật quá xui xẻo, cả hai chỉ mới đến thành phố này vào ngày hôm qua để du lịch. Dù sao thành phố này rất đẹp nên có rất nhiều quang cảnh để tham quan.

Nhưng hai anh em chưa kịp chơi bời gì thì thành phố đã bị thú triều tấn công, hai anh em chỉ đành đi theo đoàn người di tản. Cha mẹ của hai anh em đâu? Đương nhiên là không ở đây rồi!

Cha của hai anh em là gia chủ của Minh gia, Minh Dương!

Mẹ của cả hai sau khi sinh xong Minh Tu thì biến mất không chút tung tích khiến Minh Tu ngay khi mới chào đời đã mồ côi mẹ.

Vì công việc bận bịu nên Minh Dương không thể theo hai đứa con của mình đi du lich được nên đã cử theo mười vệ sĩ đi cùng, thực lực của mười vệ sĩ này cũng chẳng phải người bình thường.

Có một người là 20 cấp dị năng giả.

Chín người còn lại hoàn toàn trên 10 cấp dị năng giả.

Tại sao lại chỉ mấy tên thực lực nhỏ yếu nàng làm vệ sĩ?

Cơ bản mấy tên này chỉ làm cho ra dáng một chút thôi chứ người của tứ đại gia tộc không tên điên nào dám làm trò cả!

Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay thời khắc thú triều tấn công mười tên vệ sĩ này nhát gan trực tiếp chạy mất chín tên chỉ còn lại một tên 20 cấp dị năng giả.

Mà đen đủi thay, khách sạn của hai anh em Minh Long và Minh Tu bị một đàn hơn trăm con Hắc Trư công kích. Vì để cầm chân câu kéo thời gian nên tên vệ sĩ 20 cấp dị năng giả đành ở lại!

Kết quả không cần phải nói, trăm phần trăm tên vệ sĩ kia đã chết.

Cho dù chỉ là cấp thấp yêu thú nhưng với số lượng hơn trăm đầu thì cho dù có là 20 cấp dị năng giả cũng sẽ bị chúng mài chết.

Trở lại hiện tại Minh Long và Minh Tu đều đã vào được căn cứ chiến đấu tạm thời của cổng phía Đông. Thậm chí hai anh em còn được sắp xếp chổ ở khá gần với nơi binh lính nghĩ ngơi.

Vì chỉ là căn cứ tạm thời nên không có lấy một tòa nhà nào cả, tất cả đều là lều trại dã chiến của binh lính trích ra dựng lên làm nơi cư trú tạm thời.

Mỗi ngày hai bữa sáng và chiều quân đội sẽ phát cháo cho người dân. Riêng Minh Long và Minh Tu thì nhận được đến ba bữa một ngày.

Thức ăn cũng chẳng có gì nhiều bao gồm hai món: một chén cháo trắng khá loãng và một miếng thịt khô cỡ ngón tay út.

Vài ngày đầu tiên mọi chuyện diễn ra khá là suông sẽ người dân được ăn nghĩ đầy đủ lại được quân đội bảo vệ nên khá ngoan ngoãn. Nhưng đến ngày thứ tư thì chuyện xấu bắt đầu kéo đến, vì lương thực bắt đầu cạn kiệt nên phía quân đội bắt đầu giảm xuống một bữa ăn mỗi ngày.

Mới đầu hầu hết người dân tị nạn đều ngoan ngoãn vâng lời nhưng chưa đến một ngày sau các cuộc cãi vả lớn tiếng tranh giành miếng ăn bắt đầu diễn ra.

Quân đội lúc đó lại im hơi lặng tiếng không can ngăn khiến cho tình trạng bắt đầu diễn biến xấu hơn rồi dẫn đến bạo loạn. Nhiều tên nổi điên tấn công quân đội cướp lấy vũ khí làm loạn khắp nơi.

Việc làm ngu ngốc của lũ người này đã dẫn đến quân đội phải cắt cứ bớt quân lực đi dẹp loạn dẫn đến tuyết phòng thủ suy yếu đi.

Và điều gì đến rồi cũng sẽ đến!

Vào ngày thứ 8 yêu thú thành công, công phá được tuyến phòng thủ mà quân đội lập ra. Hàng ngàn con Độc Giác Thử (chuột một mắt) tiến vào săn giết con người bên trong.

Minh Long và Minh Tu liền được chăm sóc đặc biệt bởi một con cấp thấp Độc Giác Thử, con này Độc Giác Thử nhìn thấy hai anh em hắn liền bám dai không buông.

Hết cách Minh Long chỉ đành để Minh Tu chui vào một cái thùng xe container rồi đóng cửa lại.

Trước khi đi cũng dặn dò: "Tiểu Tu ngoan ở đây đợi, không được lên tiếng nghe rõ chưa?"

"Ưm tiểu Tu rất ngoan sẽ nghe lời anh hai." (Minh Tu 6 tuổi)

Liếc nhìn Minh Tu lần nữa, Minh Long kéo chốt của thùng xe container lại rồi quay đầu chạy vì ngay phía sau hắn chính là con Độc Giác Thử đang đói khát đuổi theo.

Nhưng Minh Long lại không ngờ đến bên trong thùng xe container không chỉ có mỗi Minh Tu.

Từ trong bóng tối phát ra từng tiếng xoàn xoạt làm Minh Tu đứa trẻ sáu tuổi sợ đến run rẫy không phát ra tiếng, nó là nhớ đến lời dặn dò của Minh Long: "không được lên tiếng".

Nhưng tương phản sự sợ hãi của tiểu Minh Tu, một giọng nói non nớt vang lên: "là ai?"

Từ trong bóng tối dần dần hiện ra một cô bé xinh xắn nhưng không kém phần rụt rè tiến đến, hai tay đang cầm lấy một con dao gọt hoa quả chỉa về phía tiểu Minh Tu.

Nhưng khi nhìn thấy tiểu Minh Tu cô bé ngay lập tức thở phào nhẹ nhỏm thầm nghĩ: "hóa ra là một cậu bé".

Thấy tiểu Minh Tu ôm lấy hai đầu gối cuộn tròn lại run rẫy lên từng đợt cô bé liền tiến đến chậm rãi nhẹ nhàng nói:

"Em có làm sao không?" Nhưng đáp lại là sự im lặng của tiểu Minh Tu, không nản chí cô bé tiếp tục nói:

"Đừng sợ ở đây không có quái vật đâu?" Vẫn sự im lặng đến từ vị trí của tiểu Minh Tu.

Có vẻ mất kiên nhẫn cô bé đổi sang một giọng điệu chín chắn hơn.

"Nếu em không ngoan sẽ bị quái vật bắt đi đó!"

"Có! Em có ngoan mà!" Khác với hai lần trước, tiểu Minh Tu đã trả lời nhưng vẫn ôm chặt lấy hai đùi cuộn tròn mình lại.

"Trẻ ngoan sẽ không im lặng trong khi người khác đang hỏi!" Cô bé giọng điệu càng ngày càng dụ dỗ lấy tiểu Minh Tu nhưng lại không giống phong thái của cô bé mà là giống như bắt chước một ai khác.

(Viết đến đây tác cảm giác giống như là đang nuôi vợ từ bé cho Minh Tu vậy)

Bạn đang đọc Ta trở thành cơ khí sư (P2) sáng tác bởi AyanamiHiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AyanamiHiếu
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.