Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THIÊN MỆNH

Tiểu thuyết gốc · 2035 chữ

Cố đè xuống cảm giác cồn cào đang sôi trào trong dạ dày, Lạc từ từ đứng dậy. Hắn đáp lại những ánh mắt chờ mong của những chiến binh và cả những người dân bằng ánh mắt đã thêm phần lạnh lùng. Hắn giơ cao lưỡi gươm vẫn còn đang nhỏ từng giọt máu. “Huh...rah…” ngay lập tức cánh rừng bùng lên những âm vang của tiếng hú hét, tiếng vũ khí ăn mừng chiến thắng.Lẫn trong ngọn lửa bắt đầu nhen nhóm ấy, hắn cảm thấy từ sâu trong lòng thứ gì đó đang trỗi dậy, rất khác.

Toàn bộ quân Hán đều bị giết, Lạc rất cương quyết vì thời điểm này hắn không thể giữ tù binh. Chiến thuật của hắn giống như một con kiến đang nhảy nhót quanh một con voi khổng lồ. Chỉ một sự sơ sảy thôi, những người ở đây và cả chính hắn sẽ bẹp lép sau một cũ dẫm. Hắn cần liên tục duy trì sự bí mật về đạo quân này. Lần giao tranh này lạc vẻn vẹn mất đi 5 người trong đội du kích, nhưng hai bộ tộc thì mất đi 83 người gồm cả những chiến binh và dân thường. Đương nhiên với sự mất đi của hai thủ lĩnh thì Lạc thu phục họ rất dễ dàng. Sau khi thu dọn chiến trường, gom chiến lợi phẩm. Đoàn người nhanh chóng biến mất trong những ngọn núi, họ bỏ lại bầu không khí tanh tưởi ngập máu phía sau cho những con thú hoang, lũ thú hoang cũng đáp lại bằng những tiếng rít vọng ra từ những rừng cây bất tận. Lạc lặng lẽ nhìn đoàn người đi sâu vào rừng, rồi hắn âm thầm bước ra sau một gốc cây cổ thụ, hắn mở trừng mắt, khom người, miệng không ngừng nôn thốc tháo. Cơn nôn mửa bất tận làm hắn tưởng chừng như cơ thể hắn đang muốn đào thải không chỉ thức ăn, mà còn có cả những phần nhỏ trong tâm hồn đang lẫn nhau bài xích mà ra cùng. Vật vã hồi lâu, hắn ngồi phệt ngay xuống đó tận hưởng cảm giác trống rỗng của cả dạ dày lẫn trí não.

Thu phục thêm 2 bộ lạc, giờ Lạc đã nắm trong tay 200 chiến binh. Bộ binh hạng nặng được mở rộng lên 80 người, đội du kích 60 người, đội trinh sát 24 người, còn lại được xung vào quân thân vệ. Điều đáng nói ở đây là toàn bộ đều rất trẻ, chừng 15-32 tuổi, hơn thế nữa là họ đều đã trải qua chiến trường nên sức chiến đấu cơ bản là ổn định, chỉ cần qua huấn luyện thời gian ngắn là có thể phối hợp tốt được rồi.

Nhưng việc mở rộng cũng gây ra vấn đề, đó là lương thực. Trừ đi các chiến binh thì giờ này đội hậu cần và dân thường đã hơn 700 người. Lạc giữ lại 2 tháng lương thực cho 400 người. Rồi dứt khoát tách ra 5 người đã biết viết chữ và làm toán cộng trong số đội hậu cần từ Khúc Dương, giao cho họ mỗi người quản lý 100 người. Họ sẽ vòng về Khúc Dương, dựa theo tiêu ký của nhóm trước kia mà tìm đến tụ họp. Lạc cũng cho họ hầu hết toàn bộ chiến lợi phẩm từ quân hán để trao đổi lương thực trên đường đi, còn vũ khí và đồ thép thì giữ lại tiếp tục tái chế. Lạc tiếp tục chiến thuật vờn quanh quân Hán, Hàn vũ vẫn nhận định rằng quân số của nhóm quân bí ẩn này phải cả ngàn người. Quân Hán mở vài đợt hành quân lớn nhưng chẳng tìm thấy gì, bởi để tránh những đợt càn lớn, Lạc cũng đã vô tình rút quân sâu vào Long Uyên. Bất lực trong việc tìm kiếm, chúng buộc phải hạn chế phạm vi hoạt động cho tới khi Mã Viện hội quân. Lúc này, đội quân của lạc đã có biệt danh trong quân Hán, chúng gọi đội quân bí ẩn này là “những bóng ma phương nam”.

Phía đông bắc Long Uyên, tại một hang động trong dãy núi Chuông, ánh sáng chiếu qua giếng trời đầu hang hắt lên những bức tượng gỗ điêu khắc đủ hình thù. Chúng xếp tròn xung quanh một phiến đá nhỏ, trên phiến đá có một xác sói vẫn đang không ngừng nhỏ máu. Người vu nữ mù bịt chiếc khăn màu trắng, khuôn mặt nàng khá trẻ nhưng bị vùi lấp đi bởi những hình xăm lạ kỳ phủ kín trên đó. Nó dọc theo hai mắt,rồi bó theo những đường nét trên khuôn mặt đi xuống tới cổ. Phía trước nàng là cô gái trẻ tuổi chừng 18-19 trong trang phục của các chiến binh, rất trẻ nhưng dựa theo áo giáp và bảo kiếm đeo hông thì nàng có vẻ là tướng lãnh, hoặc thủ lĩnh. Trong ánh mắt chờ đợi của nàng, vị vu nữ sờ soạng lên con sói đang thoi thóp. Trái lại với một người mù, nàng thao tác rất nhanh gọn với con dao nạm ngà voi, chỉ bằng vài động tác nàng lấy ra nguyên trái tim con sói vẫn còn đang co bóp nhè nhẹ. Nàng dùng dao rạch lên lòng bàn tay đã chi chít sẹo, rồi cầm trái tim sói bằng hai tay mà bất động, giống như linh hồn của nàng đang rời khỏi thân xác mà tiến tới một thế giới khác vậy. Vu nữ đang chìm đắm trong những ảo ảnh, cô thấy lờ mờ mình đang đứng giữa một nơi xa lạ, những tòa nhà chọc trời, những con thú quái lạ đang phi nhanh, những chiếc hộp to lớn chứa đầy linh hồn của những người kỳ lạ. Hình ảnh vụt đi, nàng lại thấy nàng đang đứng trên một cánh đồng lúa, vô vàn xác chết nằm la liệt của những người bách việt, khuôn mặt đẫm máu, mắt mở trừng trừng, lặng yên dưới những bông lúa trĩu vàng. Nàng đưa tay với một bông lúa thì hình ảnh lại nhòe đi tiếp, trên bầu trời đàn quạ bay vần vũ, vô số xác chết của những người lính, có những bộ tộc kỳ dị nàng chưa gặp bao giờ, người da đen, người lại da trắng, da vàng, họ mặc đủ các loại trang phục, dùng đủ các loại vũ khí khác nhau. Bỗng nàng thấy một con đường mở ra từ vô số xác chết ấy, phía cuối con đường là một cậu thanh niên đứng bên bờ một mỏm đá. Chàng trai đứng đó, tư thế đau thương nhưng đầy ngạo nghễ, chàng đứng ngắm nhìn một đóa hoa ban trắng ngần mọc treo leo trên mép vực, trên đầu chàng là cả một vầng dương chói lóa. Chàng trai quay đầu, thật lạ lùng, đó chính là khuôn mặt của Lạc. Rồi ánh sáng càng ngày càng mạnh hơn, chói lòa cuốn băng đi tất cả, đầu nàng vang lên những giọng nói.

“Phụt”. Vu nữ phun ra một ngụm máu, từ trong hốc mắt mù lòa của nàng, máu cũng không ngừng tuôn ra ướt đẫm mảnh vải trắng. Nàng thều thào : “ ta đã nhìn thấy, ta đã nghe thấy”, rồi thoát lực nằm rủ xuống. Cô gái trẻ vội tiến tới đỡ lấy nàng, nằm trong vòng tay cô gái trẻ, vu nữ thì thào:” thiên mệnh đã xuất hiện, ngươi hãy tiếp tục sứ mệnh của tộc ta”.

“Xin người hãy cho tôi biết, thiên mệnh ở đâu?”, cô gái trẻ đáp lời. “Thiên mệnh đã xuất hiện nhưng cần được thức tỉnh, ngươi...ngươi chính là người sẽ thức tỉnh thiên mệnh.” Vu nữ đáp lại bằng giọng yếu ớt. Cô gái trẻ lại lo lắng hỏi:” nhưng làm sao để tôi gặp được thiên mệnh?”. Vu nữ mỉm cười, rồi cố nói bằng giọng vô cùng yếu ớt :”thiên mệnh sẽ tìm tới ngươi, người đầu tiên ngươi yêu chính là thiên mệnh. Nhưng để thức tỉnh thiên mệnh, ngươi phải trả giá bằng mạng sống của mình. Hãy nhớ, đây là sứ mệnh, cũng là định mệnh của ngươi. Chỉ có thức tỉnh thiên mệnh thì...”.

Hơi thở vu nữ yếu ớt dần rồi dừng hẳn. Cô gái trẻ cúi đầu, rồi nghiêm cẩn đặt nàng xuống. Nàng khẽ cắn môi, đôi mắt to tròn của nàng ánh lên sự phản kháng rồi nhanh chóng chìm xuống. Nàng trầm mặc bước ra khỏi hang động, nhìn về chi chít cả ngàn chiến binh đang chờ mong mà khẽ đặt tay lên ngực trái. Cả ngàn người cũng đặt tay lên ngực đáp lại rồi cùng quỳ sụp xuống. Đây chính là đạo quân của nàng Quỳnh, nàng được phân binh tới Long Uyên nhằm cầm chân đạo quân của Lưu Long.

Nói về tin tức thì chỉ có Lạc là thằng tạm thời gà mờ, bởi thời gian quá ngắn không cho phép hắn xây dựng hệ thống tình báo. Hai quân giao tranh, hai bà trưng đương nhiên nắm được động tĩnh của quân Hán. Dù biết đạo quân của Lưu Long chỉ nhằm phân tán sự chú ý, nhưng sự xuất hiện của một cánh quân ở phía bên sườn thì không thể không phòng. 5000 Hán quân với trang bị và kỷ luật tốt hoàn toàn có thể đánh bọc sườn hoặc cướp đường lui về Mê Linh khi hai bà xuất quân đánh chặn Mã Viện. Lúc đó Lĩnh Nam quân sẽ bị đẩy về chiến trường là khu đồng bằng Bắc Đái, Câu Lậu, Kê Từ. Đó là điều rất bất lợi trong khi quân Hán có kỵ binh mạnh mẽ và sức giao tranh ở quy mô lớn.

Cảnh tượng gần giống cũng diễn ra ở một khu rừng trong Tây Vu, một bộ lạc cũng đang chờ đợi điều gì đó. Trông họ rất đặc biệt, toàn thân họ màu xanh lá, thân thể không có lông lá, nam nữ đều không có tóc. Trông họ người người tỏa ra khí thế của những chiến binh mạnh mẽ. Một vị có vẻ là thủ lĩnh cũng bước ra từ hang đá, nhưng chẳng nói gì, mà cả bộ lạc này dường như cũng bị câm không ai phát ra một tiếng. Vị thủ lĩnh chỉ tay về hướng mặt trời, rồi đưa hai tay như đón lấy. Cả bộ lạc cũng quỳ xuống mà đưa hai tay lên như đón lấy điều gì đó.

Long Uyên, cách dãy núi Chuông 200 dặm, doanh trại hán quân đóng trong một vùng lòng chảo, dựa lưng vào dãy núi Pò. Trong soái trướng, Lưu Long nhận được tin của Mã Viện. Gián điệp trong Lĩnh Nam báo lại có một đạo quân đang tiến tới chặn đường. Đọc sơ qua, Lưu Long ra lệnh cho binh lính bắt đầu nhổ trại. Nhiệm vụ của Lưu Long sẽ là đánh tan đạo quân này sau đó để lại một số quân nghi binh, rồi men theo vùng rừng mà đánh bất ngờ đánh xuống Luy Lâu. Đạo quân ở lại thì sẽ chiếm đóng Đồng Mỏ để kiềm chế và nô dịch các bộ tộc, nhằm chặn đường tiếp tế, cũng như tạo áp lực. Ngăn cản sự trợ giúp của các bộ tộc Long Uyên tới Luy Lâu. Còn Lưu Long thì sẽ gây áp lực lên trung và hạ nguồn sông Bạch Đằng, Mã Viện sẽ tiến quân phối hợp, hắn muốn bức Lĩnh Nam quân về một điểm để toàn diệt bởi hắn có một quân bài chiến tranh để buộc hai bà trưng phải đánh mà không thể lùi.

(Nàng Quỳnh và Nàng Quế – Tiên Phong phó tướng: Khởi nghĩa ở châu Đại Man (Tuyên Quang), được Trưng Vương phong làm Nghi Hòa công chúa, giữ chức Hổ Oai đại tướng quân, thống lĩnh đạo quân Nhật Nam trấn thủ vùng bắc Nam Hải. Hiện ở Tuyên Quang còn miếu thờ hai vị nữ anh hùng)

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 333

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.