Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết chiến mở màn

Tiểu thuyết gốc · 3338 chữ

Trở về thời bắc thuộc

Chap 26

Mặt trận Đồng Mỏ, tạm gác lại tình cảm, cả Lạc và nàng Quỳnh lại phải đối đầu với Lưu Long một lần nữa. Giữa tháng 2 âm lịch năm 42, Lưu Long bắt đầu tấn công mạnh vào Đồng Mỏ.

"Các binh sĩ, tiến lên. Giết sạch lũ man di, cho chúng thấy đại Hán quân uy".

Theo hiệu lệnh của tên đô úy, từng chiếc máy ném đá lừng lững như những con thú khổng lồ được đẩy lên cách chiến lũy chừng hai trăm mét. Chúng bắt đầu vẫy đuôi ném ra những viên đá nặng cả chục kg và cả những bình dầu được châm lửa.

Trong thời gian vừa qua, Lưu Long cũng không ngồi chơi. Hắn cho chế tạo rất nhiều vũ khí dạng công thành. Bởi xét về mặt cấu tạo, Đồng Mỏ chẳng khác gì một toà thành tự nhiên. Sau thời gian cải tạo, Lạc tin răng nó có thể chặn đứng Lưu Long và giờ là giờ phút nó chứng minh điều đó.

Những viên đá, bình dầu liên tục chạm vào những công sự gây ra những oanh động to lớn. Bụi đất và khói đen bắt đầu càng ngày càng nhiều trên những chiến lũy, sau bản nhạc dạo đương nhiên là khúc cao trào. Hai ngàn Hán quân bắt đầu tiến lên mở đợt tấn công đầu tiên, chúng chia thành hai đợt, mỗi đợt một ngàn quân. Xen giữa quân trận là năm chiếc Tỉnh Lan đóng bằng gỗ cao chừng bốn mét, mặt trước đặt khiên và da trâu chống cháy. Trận thuẫn bài của quân Hán nghiêm cẩn che chắn cho lũ đao thuẫn thủ và cung binh mà tiến lên. Phía Lĩnh Nam quân dường như bị choáng ngợp bởi hỏa lực của quân Hán. Những chiến lũy, công sự im lặng một cách lạ thường.

Hán quân vẫn tiếp tục đẩy lên, những tên lính mải mê mà không chú ý chúng bước qua những đống đá đã được đánh dấu sẵn. Những người Lĩnh Nam cũng không phải hoảng sợ hay thương vong, họ đang nấp trong những chiến hào nhằng nhịt tầng tầng lớp lớp. Chỉ những bình dầu cháy gây ra được vài thương vong cho mấy gã đen đủi, còn đống đá chỉ làm bụi đất bắn lên hơi khó chịu tý thôi. Phần lũy chắn lối vào được Lạc thiết kế rất cẩn thận, nền đất nơi đây dù tốt khỏi phải bàn nhưng hắn cũng cho đào móng khá sâu. Kết cấu ba lớp đất, đá chèn gia cố thêm xương bằng các cây gỗ lớn. Kết cấu Taluy được hắn tính toán rất cẩn thận, nó có thể chấp quân Hán bắn từ giờ đến tháng sau.

“Năm trăm mét, bắn pháo đá”.

Lạc từ khu chỉ huy phất cờ. Từ trên những ụ đất, ở sườn núi cả chục viên đạn đá bắt đầu hành trình của mình. Chúng vẽ trên không trung một đường cong tuyệt đẹp rồi tự sơn chính mình bằng máu thịt và những mảnh khiên vụn của Hán quân. Thời gian qua Lạc đâu chỉ có yêu đương, với sự hướng dẫn của hắn, lão Sửu đã chế tạo ra năm chiếc Trebuchet, hay còn gọi là máy bắn đá đối trọng.

Bởi kích thước lớn nên chúng được đặt và lắp ráp tại chỗ trên các điểm cao. Về cơ bản chúng vẫn theo thiết kế thời trung cổ do lạc vẽ lại, nhưng do vị trí bố trí của hắn quá tốt, nên cả máy bắn đá lẫn binh lính Hán quân đều nằm trọn trong tầm bắn. Hai lượt bắn, đã có ba cỗ Tỉnh Lan của Hán quân đi về bãi rác.Chúng đặt trên cao, nằm ngoài tầm với của máy bắn đá hán quân nên việc hủy chúng là vô vọng. Máy bắn đá của quân Hán lúc này chỉ có tầm xa vòng cung chừng hai trăm năm mươi mét. Lạc cố ý cho chúng bắn để dụ đám Tỉnh Lan kia, chúng mới là thứ quấy nhiễu và sẽ gây nhiều thương vong hơn mấy cỗ máy bắn đá vu vơ.

Lính trẻ sợ pháo, lính già sợ súng máy. Những viên đá nặng 50, 60kg từ khoảng cách ba trăm mét rơi xuống là một sự kích thích với những gã lính mới, nhưng Hán quân tinh nhuệ đâu phải trẻ con. Mặc dù rất bất ngờ bởi man quân có thể chế tạo được vũ khí như vậy, Lưu Long vẫn không lùi. Hắn quyết tâm bắt được kẻ đang chỉ huy trên những chiến lũy kia. Nhưng hắn đâu biết lúc này, Lạc đã vũ trang được bốn trăm bộ binh hạng nặng, sáu trăm quân du kích. Thậm chí quân của nàng Quỳnh cũng đã được trang bị kha khá thép tốt. Tất cả nhờ đống sắt vụn Lưu Long chạy bỏ lại. Nếu cộng hai ngàn quân của nàng Quỳnh và cả đội phụ binh nữa. Hắn chơi khô máu thì quân Hán cũng sứt đầu mẻ trán.

Thời đại vũ khí lạnh, phạm vi chiến tranh vẫn là trong khoảng hai trăm mét đổ xuống, năm cỗ máy bắn đá cũng chỉ mang tính áp đảo nhuệ khí. Chân chính chém giết chính là lúc Hán quân bước qua mốc đá thứ ba.

“Đại nỗ, phóng”.

Mệnh lệnh phát ra., mấy chục cỗ máy bắn ná được bố trí trên cả chiến tuyến dài mấy trăm mét cùng phát uy. Do địa hình công sự khá hẹp, bởi công sự quan trọng nhất chính là bức tường đất đá chắn ngang lối vào Đồng Mỏ. Nếu cho Lạc thời gian đủ xây lên một quan ải thì thôi, quân Hán đến thì chỉ có nghe thấy bài “ từ trên cao tao nhìn xuống”, chỉ thấy tiếng mà không thấy hình. Công nghệ chưa cập nên tạm thời lạc dùng mẫu Scopio của La Mã. Nói thế chứ với thời bấy giờ thì là công nghệ thần linh rồi.

Nói thêm về chiếc máy bắn ná này, chúng có thể đạt tầm bắn hai trăm mét với những mũi tên thép nặng chừng 1,5kg. Nhưng tác dụng của chúng thì sao, thực tế chúng không mang tính hủy diệt mà tác dụng chính là hỏa lực hỗ trợ bộ binh. Một trăm năm mươi mét với lợi thế từ trên cao thì cung thủ đã đủ tầm bắn. Các cỗ máy bắn ná hoạt động theo cơ chế phối hợp cung thủ, một nhịp hai bắn. Tức là những mũi tên nặng sẽ xuyên phá đội hình che chắn, phá hội hình khiên để mở ra khoảng trống cho các mũi tên, nỏ bộ binh gây sát thương diện rộng. Gần giống với tên lửa S-300 thời hiện đại vậy. Hai mươi cỗ máy bắn ná, mỗi cỗ đi cùng một đội năm mươi cung thủ làm quân Hán khóc ròng. Cung thủ của chúng giờ lo trốn, thương vong chúng gây ra thực sự không đáng kể. Khổ nhất đương nhiên vẫn là những người lính bách việt. Anh bạn Cao Thăng luôn vào vai số nhọ, mới được bổ sung lại doanh cho đủ ngàn người. Lần này không biết về được bao nhiêu.

Lính trẻ sợ pháo, lính già sợ súng máy. Nhưng lúc này thì Lạc có cả hai, tướng cũng sợ đừng nói gì quân. Đương nhiên không thể không kể đến lợi thế địa hình, nếu hai bên xếp hàng theo chiến tranh quy ước thì lại là câu chuyện khác. Cơ mà mày đến nước tao, thì phải chơi theo luật của tao, thế cho nhanh.

Đội hình Hán quân bị đục thủng lỗ chỗ, những tên đến gần được khu chiến lũy, công sự mới là cay cú. Những công sự vốn không thẳng như chúng tưởng mà chúng được đào một cách khéo léo để nhìn từ xa như thẳng thôi. Chúng khóc mếu vì thấy mình bị túm tụm vào những chỗ lõm vòng cung. Mấy anh trai Lĩnh Nam thì đứng từ khoảng cách gần bốn mét trên cao nở nụ cười như muốn nói anh đã đợi ở đây từ chiều.

Đánh mẹ gì nữa, chết kiểu này quá uất ức. Một chạy mười nhìn, mười chạy thì trăm người nhìn, trăm người chạy thì thôi chạy tất. Bỏ lại hơn ba trăm xác chết, hán quân cắm mặt chạy như vịt làm Lạc vô cùng bất nhờ. Hắn còn biết bao nhiêu bẫy rập, bao nhiêu của ngon vật lạ nữa. Bốn trăm anh em bộ binh hạng nặng vẫn đang đứng khởi động sau cổng kìa.

Nàng Quỳnh chết lặng vì trận đánh diễn ra quá chóng vánh. Nàng từng chiến với Hán quân rồi, nhưng lần nào không phải thương vong thảm trọng. Không chỉ nàng, kể cả hai vương cũng rất ít làm được vậy. Nàng không tận mắt nhìn thì sẽ nghĩ lũ dưới kia không phải quân Hán nàng gặp mất. Chiến tranh gì như tập thể dục, một bên thương vong gần như không có một bên mấy trăm mạng chưa kịp làm gì đã về hội buôn muối. Đó chính là sức mạnh của thời đại, sức mạnh của công nghệ và tri thức. Nàng có đôi chút hơi thất vọng, tại sao hắn có sức mạnh mà lại thích trốn tránh.

Lại là Cao Thăng và Lưu Long. Vẫn là Cao Thăng ăn hành phát khóc nhưng cả hai không còn tâm trí mà diễn kịch nữa. Bàng hoàng, không hiểu kiểu gì chính là thứ trong đầu cả hai lúc này. Bế tắc, vô vọng trong việc tấn công trực diện. Hắn ra lệnh lui lại mười lăm dặm, phòng bị nghiêm ngặt rồi viết thư báo cáo với Mã Viện.

Phía Lĩnh Nam thì vui sướng phát điên, đương nhiên là vui duyên mới vẫn không quên nhiệm vụ. Hô hào chán thì đến chương trình đi nhặt sắt vụn của Hán quân bỏ lại để về tái chế. Vứt hết đồ thì mới chạy nhanh được mà, tiết kiệm là quốc sách. Các bạn không cần nữa thì tớ xin. Không chỉ cho đồ sắt, quân Hán còn cho toàn thể những người đứng sau chiến lũy sự tự tin cực lớn.

Vùng cao chiến đấu thì đồng bằng cũng chẳng lặng yên. Quân Hán sau khi thanh lý trở ngại, thì cũng mở được một con đường vượt sông. Tại sao bên sông không dựng chiến lũy? Xin thưa vì thời này, các khúc sông quanh co, rất nhiều góc khuất khó lường. Hán quân có thể đổ bộ vào bất cứ chỗ nào. Quan trọng nhất là quanh bờ sông thường là các bãi lầy rộng chừng 500m có chỗ còn rộng hơn. Nhan nhản ở đó là cá sấu, con nằm, con bò, con thì làm trò. Miền đất của thiên đường cá sấu nên mới có tên Giao Chỉ đấy. Các vùng khai hoang để canh tác lâu đời thì đỡ chứ vùng cửa sông hoặc hạ nguồn càng xa Cổ Loa thì ít người dám bén mảng. Thời này làm gì đã có các vùng đồng bằng duyên hải như phần lớn tỉnh Thái Bình còn chưa được bồi đắp.

Bên tả ngạn sông Bạch đằng, một trận đánh thăm dò cũng đang diễn ra. Ba ngàn quân Cửu Chân do Nga Sơn công chúa Lê thị Hoa thống lĩnh chuẩn bị đối đầu với Hàn Vũ tương tự cũng là ba ngàn quân. Mã Viện không trực tiếp chỉ huy, mà chỉ đứng trên một nơi địa hình cao ráo quan sát, tọa trấn hậu quân.

Nàng Nga Sơn cưỡi trên một con bạch mã, thong dong quan sát địch quân. Thần thái nàng vô cùng tự tin, tài cầm quân của nàng cũng tương xứng với nhan sắc của nàng. Không phải đơn giản mà một cô gái tay không tấc sắt có thể trốn khỏi nanh vuốt của Tô Định, chạy vào đất Cửu Chân xây dựng được cả thế lực lên đến hàng ngàn chiến binh. Nhắc đến càng thấy Tô Định đáng chết, không những bóc lột dân chúng. Mà còn thấy ai nhan sắc đẹp đẽ cũng muốn chiếm về. Khôn như ông thì bên Tàu đầy.

“Các chiến binh Cửu Chân, Hán quân có đông không?”. Nga Sơn lớn tiếng hỏi.

“Có”. Cả ngàn chiến binh dõng dạc đáp lại.

“Ừ, chúng đông thật đấy, ta đang rất sợ đây”. Nàng cười cười nói.

Đáp lại nàng là một tràng cười ha hả từ những chiến binh. Họ vốn sùng bái nàng, đi theo nàng. Bởi không những nàng tài giỏi, xinh đẹp, quật cường. Mà nàng rất am hiểu lòng người, chiến đấu cùng nàng rất dễ chịu. Đợi tràng cười đi qua, nàng mới nói tiếp.

“Muốn hết sợ thì làm gì bây giờ?”. Khuôn mặt nàng vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, chẳng có vẻ gì là sắp đi vào chiến trận.

Trương Độ giương cao thanh đao mà cười lớn rồi hét lên :” Thì phải giết sạch chúng”.

“Giết sạch chúng”.

Tiếng thét vang dội của của cả ngàn chiến binh vang lên tận trời xanh. Họ vừa hét vừa hô hào vừa khua gươm giáo. Nàng Nga Sơn gật đầu với ba anh em họ Trương rồi kéo mặt nạ xuống, chiếc mặt nạ cú làm nàng trông vô cùng huyền bí. Lưỡi kiếm của nàng chỉ xéo Hán quân, trong trận tiếng tù và nổi lên. Các chiến binh Cửu Chân tuần tự tiến lên. Thực ra nói quân hai bà Trưng ô hợp như trong lịch sử thì hơi quá. Bởi ngoài những chiến binh được triệu tập ra, có rất nhiều lộ quân được huấn luyện rất bài bản, như Đào gia quân, nàng Quỳnh, Lê Chân... v..v. Quân Cửu Chân là một trong số đó. Năm ngàn quân trong doanh tiên phong, có ba ngàn là quân do chính Nga Sơn mang đi từ Cửu Chân, còn hai ngàn là liên hợp của một số bộ tộc.

Quân của Nga Sơn chia làm nhóm chính là cung thủ. Thương hoặc giáo binh, tượng binh. Đông đảo nhất chính là Phủ binh, những chiến binh chiến đấu bằng khiên và rìu. Đất Cửu Chân dân phong bưu hãn, cả nam lẫn nữ trông đều rất sung sức và mạnh mẽ.

Hán quân cũng động, đội hình quân Hán bắt đầu di chuyển theo những lá cờ hiệu. Hán quân cũng tỏ ra rất tinh nhuệ, đội hình ra vào khá ăn ý. Cả hai phe đều nhận định đây là một cuộc thăm dò, nhưng lại mang tính chất mở màn. Bên nào thắng, sĩ khí sẽ lên rất cao và ngược lại. Không màu mè hay dài dòng, Nga Sơn tự tin ra hiệu tấn công.

“Kréc...krec”.

Hai mươi con voi chiến từ cánh trái quân Nga Sơn bắt đầu di chuyển tốc độ cao, tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng dồn dập, theo sau lưng chúng là cả ngàn Phủ binh Chúng nhắm thẳng vào cánh phải quân Hàn Vũ. Hàn Vũ bình tĩnh phất cờ hiệu, cung thủ dồn dập hướng về phía cánh trái, giương cung chờ đợi. Những con voi rất nhanh tiến vào tầm bắn.

“Phóng tiễn”.

Nhìn cơn mưa tên bay lên trời, từ trên lưng voi Trương Tế nhếch mép. Thế rồi một pha vào cua không tưởng diễn ra ngay trước mặt Hán quân, vầy voi lượn thành một đường cong tuyệt đẹp rồi nhắm thẳng vào cánh trái quân Hán, chúng hoàn mỹ né đi những mũi tên, nỏ chết chóc. Hàn Vũ vẫn rất lạnh lùng, thời gian qua Hắn triệt để thay đổi nhận thức coi thường Lĩnh Nam. Mấy tháng trời hắn cần mẫn xin Mã Viện chỉ dạy, cả thái độ và cách điều quân của Hắn giờ tiến bộ rất nhiều.

Cờ hiệu phất lên, những tên Hán quân cánh phải đột nhiên linh hoạt lạ thường. Bầy voi lao đến, chúng không chống đỡ mà dạt cả sang hai bên tạo nên những hình đáy bát để những con voi lao vào trong. Vẫn có những tên bị húc bay hay dẫm đạp, nhưng thương vong là không đáng kể. Từ giữa trận dựng lên chi chít những cây giáo dài ba, bốn mét do hai người cầm. Nhất thời nơi đó rơi vào thế giằng co.

Hàn Vũ nhếch mép nhìn đám khói bụi mịt mù, lại một hiệu lệnh được đưa ra. Toàn bộ cánh phải quân Hàn vũ xuất kích, cả cung thủ cũng lao lên cùng. Không những thế, một đội cận vệ chừng năm mươi kỵ binh và hai trăm đao thuẫn từ trung quân cũng lao theo ngay sau đó. Nếu nhìn từ góc của Mã Viện sẽ thấy Hán quân đánh hơi chếch xéo sang rìa cánh trái ngoài cùng của quân Nga Sơn. Thấy thế Mã Viện gật gù hài lòng.

Toàn cánh phải xông lên, nhất thời áp lực lên cánh trái nơi Nga Sơn khá nặng nề. Tuy rằng nơi đó có một ngàn hai trăm quân, nhưng nàng đặt ở đó rất nhiều cung binh. Nàng ra hiệu, chừng ba trăm Phủ binh tách ra từ trung quân nhanh chóng di chuyển tới hỗ trợ.

“Bắt được ngươi rồi”.

Hàn vũ cười thầm, cơ hội đang mở ra trước mắt hắn, khoảnh khắc ba trăm phủ binh di chuyển đi, vô tình trung lộ của quân Nga Sơn hở ra. Hàn Vũ lờ mờ có thể nhìn thấy nàng đang đứng sau đội thân binh.

“Theo ta. Giết!”.

Hàn vũ chiến mã cưỡi chồm, hơn sáu trăm trung quân của hắn trừ những tên lính truyền tin thì toàn bộ lấy hết sức mà chạy theo. Chúng tăng tốc rất nhanh, tạo thành một mũi tên cắm thẳng vào trung quân yếu ớt của Nga Sơn. Thật bất ngờ, nàng Nga Sơn vẫn không hề tỏ ra ngạc nhiên. Nàng còn nở một nụ cười bí hiểm.

Nơi xa, Mã Viện chợt đứng dậy. Hắn gầm lên:” Đánh kẻng thu binh, nhanh”.

Chỉ còn cách Nga Sơn chừng năm mươi bộ, Hàn vũ đắc ý nhìn những mũi tên thưa thớt. Đột nhiên tiếng kẻng thu binh vang vọng. Hắn trố mắt quay lại ngạc nhiên và cay cú. Lão già kia đang làm cái quái gì vậy. Toàn bộ hán quân cũng sững sờ, nhưng nghe chiêng mà không lui thì chặt đầu. Hàn Vũ ngậm cay cú mà rút lui, hai quân có thể nói là lướt qua nhau, rồi lại nhanh chóng tách ra.

Chính quân Cửu Chân cũng chưa kịp hiểu gì, chỉ thấy đột nhiên những tên Hán quân quay đầu rút chạy, nhưng đa phần đang ở thế chống cự nên truy sát cũng không hiệu quả nhiều. Chỉ có nàng Nga Sơn trầm mặc, Hán quân rút lui là nàng đã thắng, nhưng Hàn Vũ đã né được cái bẫy của nàng.

Bụi từ chỗ những chiến tượng cũng dần tan đi, lộ ra không phải một ngàn phủ binh mà là ba trăm binh sĩ bọc giáp mây kín mít từ đầu đến chân, họ cầm gấp ba lần số cờ xí, sau lưng còn buộc một nhành cây bụi. Phía sau những hàng trường thương ở trung quân của nàng, gần một ngàn phủ binh đang trong tư thế ngồi xổm. Nga Sơn hất lên chiếc mặt nạ, đưa đôi mắt nhìn về phía điểm cao, nàng cảm nhận thấy sự nguy hiểm từ nơi đó.

Mã Viện thở dài một hơi, lão xoa xoa chén trà trong tay, lão nheo mắt nói với một tên tử sĩ Mã gia đứng cạnh.

“ Gọi giúp ta lũ chuột, đến lúc chúng làm việc rồi”.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 260

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.