Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ sát

Tiểu thuyết gốc · 3105 chữ

Đồng Mỏ, Lưu Long trầm ngâm đọc thư lệnh của Mã Viện. Bằng mọi giá hắn cần vượt qua Đồng Mỏ trong vòng hai tháng. Nhưng bằng cách nào đây, Đồng Mỏ kín như một chiếc thùng sắt, vũ khí của man quân quá lợi hại, đánh kiểu gì?

Gã Mã Gia tử sĩ thấy Lưu Long trầm ngâm, hắn chắp tay nói :" Mã đại soái gửi tới ngài mấy vị khách, họ sẽ giúp ngài tiến quân nhanh hơn".

"Ồ, chẳng hay là vị nào, mau cho mời tới gặp". Lưu Long mừng như bắt được vàng, tươi cười nói.

Một lát sau, hai người trong trang phục man dân tiến vào soái trướng. Lưu Long hơi ngạc nhiên, bởi hắn không biết mấy gã man này làm được trò gì. Nhưng Mã Viện cử chúng đến, ắt hẳn có lý do. Hắn vẫn tỏ ra rất niềm nở.

Một gã man dân tiến lên chắp tay nói bằng tiếng Hán: " Bái kiến tướng quân, ta nhận sự phân phó của Mã đại soái, mang tới cho ngài một người, hắn là thủ lĩnh một bộ lạc gần đây".

"Bộ lạc gần đây ư? Tại sao ta không biết nhỉ?". Lưu Long hồ nghi hỏi lại.Phạm vi các khu rừng xung quanh đây hắn đã lục tung hết, làm gì còn bộ tộc nào nữa.

Gã biết tiếng Hán lại cười cười nói tiếp :" Bộ lạc của người này sống trong các hang đá, nên ngài không dễ gì tìm được họ."

Lưu Long hơi gật gù, cũng đúng, quân của hắn đi trinh sát những vách đá luôn biến mất không tăm hơi. Ngẫm nghĩ một lúc, hắn hỏi lại: "Vậy, vị tộc trưởng đây định giúp ta ra sao?".

Gã kia quay lại xì xào với người còn lại một lát bằng ngôn ngữ rất khó hiểu, rồi cười cười nói: " Vị tộc trưởng này nói, họ định cư lâu đời trong các hang đá, kể cả man quân cũng rất ít người biết. Họ biết một vài lối đi bí mật qua các hang đá. Vòng qua những chiến lũy Lĩnh Nam. Họ sẽ dẫn đường, đổi lại họ muốn vũ khí thép và dê bò".

"Ha ha, trời giúp ta rồi. Nói với vị thủ lĩnh này, nếu quả có như vậy, ta đáp ứng mọi yêu cầu của hắn". Lưu Long cười ha hả, ánh mắt hắn loé lên sự tàn độc. Trong đầu hắn đang vẽ lên một kế hoạch trả đũa tàn bạo.

Sau khi cử người đi xác nhận con đường, vài ngày sau đó, cả ngàn Hán quân bí mật di chuyển dưới bóng đêm, chúng đi một vòng lớn qua những khu rừng xa rồi biến mất dần trong những vách đá lởm chởm của những vùng địa hình Cacxtơ ( Karst ).

Bên trong những chiến lũy, mọi việc vẫn rất bình thường. Lạc thì chẳng biết làm gì khác ngoài việc quan sát và luyện tập cùng binh sĩ. Với sự gia tăng của quân số thì hắn cũng đổi lên thành đại úy. Dân số bộ lạc của hắn cũng đã lên tới hơn năm ngàn. Hắn chuẩn bị cho họ di chuyển thêm một đợt nữa, quân Hán cũng bị đóng đinh bên ngoài. Mọi việc có vẻ rất thuận lợi, trừ chiến tranh lạnh giữa hắn và nàng Quỳnh.

Ngày hôm sau, sâu trong những dãy núi ở Đồng Mỏ, một thanh niên đang quỳ trước mặt một gã Hán tướng, cậu bất chấp ánh mắt khinh miệt của những người xung quanh mà quỳ xuống cầu xin. Cậu dập đầu, thi thoảng lại ngước sang nhìn người phụ nữ đang bị hai quân Hán bịt mồm, giữ chặt.

"Van ngài, xin ngài rủ lòng thương, hãy tha cho mẹ ta". Câu bé khêu khóc om sòm, nước mắt vòng quanh.

" Ta là người không thích giết chóc, nếu ngươi giúp ta một việc, ta sẽ để mẹ con ngươi đoàn tụ". Gã Hán tướng trả lời, rồi nở nụ cười vô cùng nham hiểm.

Nàng Quỳnh lúc này đang ở nơi hậu cần trong thung lũng, cách chiến lũy nơi Lạc đứng chừng gần một cây số. Quan sát những chiến binh vui vẻ tới nhận trang bị mới mà làm nàng hơi trầm mặc mà nghĩ tới Lạc, không hiểu từ đâu mà hắn làm được những thứ vũ khí này. Nàng nghĩ đến mối quan hệ của cả hai đang dần bế tắc.

"Chủ tướng, không tốt rồi".

Giọng nói hớt hải từ phía sau làm nàng hơi giật mình.

" Quân Hán, quân Hán tấn công mấy bộ lạc phía sau rồi". Trước mặt nàng, một cậu bé khua tay múa chân rối rít.

"Làm sao có thể?". Nàng Quỳnh hốt hoảng. Phía sau, Hán quân còn chưa vượt qua chiến lũy, chúng biết bay hay sao?.

" Là thật đó chủ tướng, người dân đang chạy loạn lên rồi. Chúng có cả ngàn người".

Lúc này không chỉ nàng Quỳnh mà các chiến binh gần đó cũng hoảng rồi, phía sau lưng chính là bộ tộc, là gia đình họ. Lão Sửu lật đật chạy tới khuyên: " Xin tướng quân đừng vội, hãy báo tin cho đại úy trước, ngài ấy sẽ có cách".

Nàng Quỳnh lắc đầu quả quyết: " Không kịp nữa rồi, những ai có thể chiến đấu mau theo ta. Ở các bộ tộc không còn ai thủ, nếu không nhanh họ sẽ chết hết".

Lập tức có hơn hai trăm người nhặt vội vũ khí mà đi theo nàng. Phía sau chính là gia đình họ, họ còn nghĩ gì được nữa.

Các bộ lạc tập kết tới Đồng Mỏ được bố trí cách chiến lũy chừng hơn mười dặm, họ sống trong một khu vực chừng mấy cây số rải rác khắp các sườn đồi, núi nơi có một con sông chảy qua. Nơi họ sinh sống được chọn rất cẩn thận, vừa kín đáo lại tiện trồng trọt, canh tác.

Nhưng như Shakespeare đã từng viết trong Othello:" Nếu một suy nghĩ tội lỗi tìm thấy đường vào con tim tôi, thì đâu là nơi những điều tồi tệ không vào được". Dù được che giấu rất kỹ, nhưng lúc này điều tồi tệ nhất đã lọt qua những tường lũy phía ngoài Đồng Mỏ. Chính là những tên Hán quân, tệ hơn nữa, chúng đến với ý đồ tàn sát.

"Đủ rồi, di chuyển đến điểm chỉ định". Một gã Hán tướng phất tay ra lệnh.

Những gã quân Hán cả người đầy máu ngẩng đầu lên nhìn hắn, rồi chúng lạnh lùng di chuyển tiếp. Sau lưng chúng là chiếc gò nhỏ làm bằng năm, sáu trăm cái đầu người. Máu từ những xác chết không đầu vẫn đang ngừng chảy, những xác chết không đầu được bày trước ngôi làng đang bốc cháy, chúng xếp thành một chữ Man to lớn. Nhưng rất kỳ lạ, chúng bỏ lại hơn chục người đang thoi thóp quanh làng.

Nàng Quỳnh giục ngựa chạy như bay, nàng vừa phi ngựa vừa cầu xin thần linh. Nhưng điều nàng không muốn thấy nhất vẫn xảy ra. Nàng như sụp đổ khi nhìn thấy đống đầu người và xác chết. Nàng quỳ trên đất, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Đau khổ, dằn vặt, tức giận, bất lực là cảm xúc lúc này trong nàng. Nhiều nhất có lẽ là dằn vặt, nàng tự trách chính mình vì không bảo vệ được những người dân.

" Chủ tướng, có người sống".

Nàng như được đánh thức, chồm dậy lao về phía tiếng nói. Nàng đẩy một người lính ngã dúi sang bên, rồi nắm lấy tay kẻ đang thoi thóp mà lắc.

"Hán quân đi hướng nào, mau, mau nói cho ta biết".

Người kia không nói được câu nào bởi miệng và cổ họng đang ngập trong máu, hắn yếu ớt giơ cánh tay run rẩy lên mà chỉ lên một vách núi.

" Cảm ơn ngươi, ta sẽ không để thêm một ai phải chết nữa".

Nàng Quỳnh khẽ vuốt mắt hắn rồi nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống. Gạt đi những giọt nước mắt, hơn hai trăm người lại hối hả đuổi theo quân Hán. Một số người lính tuy rất vội vàng, nhưng thi thoảng vẫn dừng lại một gốc cây, rồi chặt một dấu chữ V.

"Cái gì? Quân Hán ở sau lưng? Nàng Quỳnh dẫn người đi tìm rồi?".

Lạc túm cổ áo gã lính hậu cần mà gầm lên. Trong vài giây, suy nghĩ vùn vụt lao qua trong đầu hắn như tàu điện. Hán quân có thể vòng qua Đồng Mỏ, tại sao không giáp kích. Hán quân có đủ quân số, để giáp công hai mặt. Nhưng cũng không đúng, Hán quân không biết quân số chính xác ở Đồng Mỏ. Hỏng rồi, là bẫy, chúng nhắm vào hắn, Quỳnh đang gặp nguy hiểm.

" Lấy ngựa, đội đặc công theo ta".

Hắn gấp lắm rồi, chậm nữa không kịp mất. Nhưng may mà Nguyễn Tâm kịp níu hắn lại: " Đại úy khoan đã, còn anh em , cả tộc nhân nữa".

Lạc cắn răng một giây, hắn ra lệnh: "Đốt sạch chiến lũy, phá hủy hết vũ khí lơn, tất cả mọi người di chuyển lên hướng bắc, không cần đợi ta. Nhớ kỹ, đây là lệnh".

Lạc rất nhanh biến mất cùng đội đặc công. Hắn vừa phóng ngựa như điên vừa lẩm bẩm :" Xin nàng, nhất định phải đợi ta, xin nàng".

Ngoài chiến lũy, những binh sĩ Hoả Tước ở lại thì bắt đầu nghiến răng mà đập phá tất cả những thứ họ vất vả tạo ra trong mấy tháng qua. Còn sâu phía bên trong, cách ngôi làng bị tàn sát không xa, một tên lính Hán với khuôn mặt đầy dâm đãng đang tiến tới gần một phụ nữ. Cô gái nước mắt đầm đìa, không ngừng bò lui, vừa bò vừa cố che đi thân thể bằng chiếc váy đã bị xe rách cả mảng lớn. Xung quanh nàng, người của bộ tộc nàng đang bị tàn sát, cưỡng bức, hành hạ. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Đột nhiên những tiếng hô giết ầm vang đánh thức nàng. Gã Hán quân đứng trước mặt nàng mắt trợn tròn, hai tay lấy cổ bị mũi tên bắn xuyên, rồi gục xuống trong vũng máu. Nàng Quỳnh dẫn hơn hai trăm người xông vào, họ đã kìm nén từ ban nãy. Giờ này với họ, những tên Hán quân đứng trước mặt không còn là con người. Chúng là ma quỷ, họ phải giết sạch chúng.

Họ gầm thét xông vào lũ Hán quân trong ngôi làng.Nhưng họ vì quá mải mê nên không để ý tới, cậu thanh niên đến báo tin giờ này, đã không còn đi cùng họ. Cậu bé đang ở một bìa rừng gần làng, trước mặt cậu, chừng năm, sáu trăm Hán quân xếp hàng đứng chi chít. Cậu run run nói với gã Hán tướng.

" Tôi đã làm như ngài nói, chủ tướng đang ở trong làng rồi, xin ngài hãy thả mẹ tôi".

Gã Hán tướng nhếch mép cười rồi hất đầu ra hiệu. Người phụ nữ được thả ra vội chạy tới ôm lấy cậu thanh niên. Cả hai người quỳ trên đất, ôm nhau khóc ròng.

"Phập".

Ngọn giáo của tên Hán tướng bất ngờ xuyên qua cơ thể cả hai. Hai người quá bất ngờ, họ trợn mắt đau đớn rồi đổ gục xuống mà tay vẫn đang ôm chặt nhau.

" Ta hứa cho các người đoàn tụ, nhưng không phải trên thế gian này". Gã Hán tướng lạnh lùng nói.

Thản nhiên như chẳng có gì xảy ra, gần sáu trăm tên Hán quân cùng rút ra vũ khí tiến về phía ngôi làng. Hoá ra con đường thông qua hang động không đủ để đưa một lượng quân quá lớn vào. Lưu Long không thể mạo hiểm với một nửa quân số để giáp kích hai mặt được. Bởi sự tiếp cận với Đồng Mỏ của hắn gần như không có, nên thông tin về đạo quân này rất mù mờ.

Hắn quyết định đánh cuộc, tàn sát dân chúng nhằm dẫn dụ người đứng đầu. Tám trăm quân, vài ngàn dân hắn chẳng thèm để tâm. Hắn đã tàn sát gấp nhiều lần số đó. Nếu hắn đánh cược thắng, thì Đồng Mỏ mất đi người chỉ huy sẽ tự loạn trận cước. Và hắn đã thắng.

Giờ này không chỉ trong ngôi làng,cả ngọn núi khắp nơi là cảnh chém giết. Hơn hai trăm người đi theo nàng Quỳnh giờ phân tán khắp nơi, nhóm thì vài người, nhóm thì chục người.

Hoá ra nàng Quỳnh sau khi biết trúng mai phục, nàng đã lệnh cho mọi người toán loạn mà chạy. Nàng muốn kéo dài thời gian, nàng hy vọng người dân có thêm thời gian chạy thoát. Nàng cũng hy vọng Lạc có thể làm gì đó cứu vãn sự việc này. Nàng trên đường đi đã để lại rất nhiều dấu vết.

Lạc lúc này đã lướt qua bãi xác chết, hắn lại càng gấp hơn. Hắn không kịp kinh hoàng hay giận dữ mà phóng ngựa theo những dấu vết nàng Quỳnh để lại. Hắn mừng vô cùng khi gặp được hai chiến binh tả tơi đang bị chục tên quân Hán vây công. Chưa mất đầy một phút, cả mười tên lính Hán đều bị đặc công dùng nỏ liên châu giải quyết. Nhưng họ không dừng chân để cứu thêm được ai nữa. Tất cả lại vội hướng về phía đỉnh núi, nơi nàng Quỳnh đang bị vây.

Ba mươi mốt người bỏ mặc sau lưng những cảnh chém giết họ nhìn thấy mà phi ngựa hết tốc lực về phía đỉnh núi. Nơi đỉnh núi, cuộc chiến hết sức cam go. Một bên là nàng Quỳnh cùng hơn chục nam nữ chiến binh, một bên là chừng bảy, tám chục quân Hán. Những chiến binh cận vệ của nàng Quỳnh không yếu, nhưng họ vừa phải đối chọi với nhiều người, lại thi thoảng có quân Hán bắn lén nên ai nấy chật vật, người nào cũng đã có vết thương. Họ giết hơn chục tên Hán quân nhưng cũng bị rơi rụng dần, cuối cùng chỉ còn sáu người, mỗi người đang chiến ba, bốn người khác. Họ bị đẩy dần ra sát vách núi, bên dưới vách núi cao vút là dòng sông đang cuồn cuộn chảy. Gã Hán tướng nheo mắt, hắn vẫy tay cho mấy tên cung thủ ra hiệu. Hắn cùng hai tên cung thủ nữa giương cung ngắm về phía nàng Quỳnh.

"Cạch...cạch".

Tiếng đá rơi làm nàng Quỳnh quay lại, nàng đã sát bên mép vực. Hít một hơi sâu, nàng cúi xuống né nhát chém của một tên lính, thuận thế đâm kiếm xuyên bụng rồi đạp hắn xuống vách núi. Đúng lúc này tiếng gió rít lên, nàng theo bản năng vung mạnh thanh kiếm còn lại.

" Keng", một mũi tên bắn tới bị nàng gạt văng, nhưng lúc này mũi tên thứ hai tới, nó cắm thẳng vào bắp tay làm nàng đau đớn đánh rơi cả thanh kiếm. Từ khoảng cách vài chục mét, gã Hán tướng từ một góc khuất đang giương cung, chuẩn bị cho nàng một mũi tên đoạt mệnh.

"Đ.. mẹ thằng chó".

Tiếng chửi vang lên, kèm theo hai ba con dao Kukri, và cả một thanh Gladius bay về phía tên Hán tướng. Một con dao cắm xuyên qua cổ hắn. Nhưng đã quá muộn, mũi tên đã bắn ra.

" Phập".

Mũi tên găm thẳng vào ngực phải của nàng Quỳnh, toàn thân nàng tê đi vì đau đớn. Nàng chao đảo, một tay nàng với lấy bóng hình của Lạc đang phi ngựa tới, rồi từ từ đổ ngửa về phía vách núi. Lạc kẹp mạnh hông thúc con ngựa phi thẳng qua mấy gã Hán quân đang chém giết, con ngựa mất đà khụy gối trước mép đá chừng chục mét. Lạc mặc kệ thân thể ma sát với đất đá, hắn mượn quán tính lê người rồi xoay người ba bốn vòng rất nhanh mà khua tay ra bờ vực.

"Ta bắt được nàng rồi".

Lạc mừng phát khóc hô lên. Hắn một nửa người trên vách đá, một tay hắn bấu chặt vào mặt đất, một tay thì cố giữ lấy nàng. Nhưng chợt, hắn hoảng sợ. Hắn đã cuống quít đi tìm nàng, nhưng lúc này hắn lạnh cả gáy. Nàng Quỳnh cố nén đau, một tay của nàng đã mất đi cảm giác. Nàng mỉm cười đầy dịu dàng nhìn hắn rồi khẽ khàng nói.

" Ta xin lỗi đã thúc ép chàng. Hứa với ta, hãy mở lòng ra và sống thật hạnh phúc nhé".

Lạc sợ hãi, hắn cảm thấy tay nàng đang thả lỏng dần. Hắn gầm lên: "Không, ta sẽ không tha thứ cho nàng. Hãy lên đây, ở lại với ta, xin nàng đấy".

Lạc mặc kệ có rơi xuống hay không, hắn nhích mạnh người muốn với cả hai tay bắt lấy nàng. Nhưng thứ hắn bắt được không phải là tay nàng, hắn định lao theo nhưng Đào Hồng lúc này từ phía sau đã giữ chặt lấy chân hắn, hắn chỉ nắm được chiếc vòng tay của nàng. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp vẫn đang nở nụ cười của nàng nhỏ dần, nhỏ dần mà gào lên thảm thiết. Nhìn bóng dáng đau khổ trên bờ vực, nàng Quỳnh khẽ lẩm bẩm: " Xin lỗi chàng, là ta đã bắt được chàng mới đúng". Bóng hình của nàng hòa vào những cơn sóng cuồn cuộn dưới con sông rồi biến mất.

Trên vách đá, lũ quân Hán dưới sự kinh hoàng vì khả năng chiến đấu của đội đặc công và cái chết của gã Hán tướng thì bỏ chạy tán loạn cả. Nhưng chẳng ai vui nổi, mấy chục người trầm ngâm nhìn ra mép đá.

Lạc quỳ gối đầy cô đơn bên vách núi. Trên cao, vầng dương chói lọi như tiến lại gần an ủi hắn. Chiếc vòng tay bạc đính nhành hoa nhỏ xíu đột nhiên đón lấy ánh mặt trời mà loé lên, nó như một nhành hoa ban đẹp đẽ nổi bật lên giữa cảnh núi rừng.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 216

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.