Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tro tàn lại cháy

Tiểu thuyết gốc · 3168 chữ

Cuộc gặp bí mật kết thúc, chỉ còn Cạp Nong và Đô Kiên. Gã Đô Kiên cười cười nói: " Đa tạ thủ lĩnh tương trợ, nếu không có ngài, e rằng khó thành sự".Cạp Nong nhìn hắn bằng con mắt vô hồn làm Đô Kiên rùng cả mình. Dù tiếp xúc một thời gian nhưng sát khí và sự lạnh lẽo toả ra từ Cạp Nong luôn làm Đô Kiên thấy nguy hiểm.

"Vậy ngài định trả ơn ta thế nào?". Cạp Nong bước tới gần lạnh lùng hỏi.

Đô Kiên vội vàng cười đáp lời: " Xin ngài an lòng, toàn bộ thủ lĩnh có công, Mã tướng quân sẽ không bạc đãi".

"Nếu ta thấy không đủ thì sao?". Cạp Nong lạnh lùng hỏi tiếp.

"Vậy ý ngài là gì?". Đô Kiên nheo mắt.

Cạp Nong lạnh lùng chỉ vào một con gà trên bàn tiệc rồi nói:" Giao Chỉ như con gà này, ngươi xem nhiều người như vậy, ai sẽ gặm chân, ai sẽ ăn cánh, ăn đầu?".

Đô Kiên chợt sực tỉnh, đúng là như thế. Tạm có sức ép của hai vương và Hán quân, nhưng tương lai không còn thì sao. Liệu hắn có thể ngồi vững đất Giao Chỉ này không, hắn cũng tự biết năng lực của hắn. Mưu hèn kế bẩn thì được, nhưng để được như nhị vương thì hắn còn phải học cả trăm năm. Nhất thời Đô Kiên hơi xoắn xuýt.

Gã Cạp Nong bước ra cửa, hắn không quay đầu lại mà nói:" Người ăn càng ít, thịt còn càng nhiều".

Đô Kiên mắt sáng lên, nghĩ tới điều gì đó hắn nở một nụ cười thâm độc.

Đại doanh Mã Viện, lão ngồi ủ dột. Lão đang nhớ tới lời biểu đệ trước khi xuất chinh. Ngày ấy ấy, gã biểu đệ nói: " Kẻ sĩ sinh ra ở đời chỉ cần ăn mặc vừa đủ, đi cái xe thấp, cưỡi con ngựa gầy, làm một chức quan nhỏ, song được ở gần nhà chăm sóc mồ mả tổ tiên, làng mạc, được khen là người tốt, thế là đủ rồi". Giờ này lão mới thấm thía câu nói ấy. Lão đang trầm ngâm thì tên phó tướng tiến lại báo.

"Bẩm đại soái, kỵ binh đã vào vị trí. Chỉ đợi lệnh đại soái".

Mã Viện gật đầu rồi phất tay cho gã phó tướng lui ra. Lão tuy thua một nước cờ ở Lãng Bạc nhưng cả bàn cờ vẫn còn đó. Uy danh cả đời, không thể hủy hoại ở nơi man hoang này. Lão quyết tâm chơi khô máu. Vừa mới đây thôi lão đã viết thư nhờ tư đồ Đặng Vũ tác động cho Lương Tùng. Lấy cớ tiễu phỉ, mạnh chinh thêm năm ngàn quân, tiền bạc từ Mã gia xuất.

Việc thua sấp mặt ở Lãng Bạc khiến cho Mã Viện buộc phải cố thủ đại doanh. Nhưng không phải lão ngồi không, chẳng phải lão vẫn còn hai ngàn kỵ binh hay sao. Kỵ binh mang đi công thành chiếm lũy thì tác dụng không lớn, lại có khu bờ sông tiến lui không tiện, nên Mã Viện đã bố trí cho chúng một nhiệm vụ bí mật. Một nhiệm vụ mang tính chủ chốt trong chiến dịch Lĩnh Nam này.

"Trưng Nhị, ta vẫn chưa thua, người đứng lại cuối cùng mới là kẻ thắng". Mã Viện nắm tay lại đầy tự tin.

Bên ngoài doanh trại Lưu Long ở Đồng Mỏ. Cao Thăng liếc mắt cảnh giác xung quanh rồi tiến vào trong một khu rừng rậm. Điệu sáo từ miệng hắn vừa phát ra được một lúc thì Cao Hùng cùng vài chiến binh nữa xuất hiện.

Họ nắm bắp tay nhau thật chặt một hồi, Cao thăng bắt đầu dặn dò.

"Hành trang ta đã đặt ở trong hốc gốc cây cổ thụ lớn nhất khu rừng phía bắc. Đệ hãy bảo trọng".

"Huynh chắc chúng sẽ đồng ý chứ?". Cao Hùng ngập ngừng hỏi lại.

Thở dài một hơi, Cao Thăng lắc đầu:" ta cũng không biết, nhưng ta chắc chắn một điều. Cả chúng ta và họ đều cần thêm đồng minh".

Yên lặng một lát, Cao Thăng tiếp tục nói: " quân Hán quá mạnh, các bộ tộc còn bị giữ người thân, họ không dám liều lĩnh. Ta đã thấy những kẻ kỳ lạ, họ có những vũ khí rất lợi hại, chiến đấu cũng rất lợi hại, chúng ta cần họ giúp".

Vừa nói, Cao Thăng vừa ngẩng mặt lên trời. Hắn nhớ lại ngày tiếp viện cho đội quân đột kích Đồng Mỏ. Hắn nhớ mãi những người lính cầm khiên cong và những người mặc giáp mây. Một trăm sáu mươi người bị hơn ngàn người vây kín. Vậy mà quân Hán phải tổn thất tới hơn hai trăm người. Họ không quá mạnh nhưng phối hợp vô cùng ăn ý, đặc biệt là toàn bộ một trăm sáu mươi người, không ai đầu hàng. Họ chết với nụ khuôn mặt đầy tự hào như thể việc chết của họ là dành cho thứ gì đó vĩ đại, hắn không biết. Nhưng trông nó giống cái chết của những chiến binh thực thụ.

Cao Hùng nghiêm nghị chắp tay xá anh trai rồi từ biệt. Sáu chiến binh rất nhanh tìm thấy đồ đạc mà Cao Thăng chuẩn bị cho họ. Vài món vũ khí và một bao lương thực, họ sẽ di chuyển về phía bắc để tìm kiếm bộ tộc của Lạc. Sáu người giỏi tìm dấu vết nhất còn sót lại trong tộc Mèo Rừng cứ thế mà đi, họ biến mất trong những bụi cây rậm rạp và những tiếng chim kêu, vượn hú.

Cách Đồng Mỏ sáu mươi dặm chim bay, nơi tộc Hoả Tước tạm thời lánh nạn. Tiết trời đầu xuân gọi những cánh hoa rừng hé nở, chúng thức giấc nô đùa cùng những chú ong mật. Tiếng chim hót râm ran trên những cây cổ thụ cao vút hoà theo tiếng con suối chảy róc rách tạo thành một bản giao hưởng êm đềm giữa hoang dã. Những loài vật trong rừng đang tận hưởng khung cảnh thiên đường của mùa xuân trong hạnh phúc.

Nhưng con người thì có vẻ không như vậy. Một bà lão già nua ngồi trước căn lều lợp lá, đôi môi run run nhưng không phải vì nhai trầu, con ngươi đã đục mờ mờ cứ nhìn mãi về mấy ngọn núi, bà chờ đợi trong vô vọng thằng con trai sẽ trở về như ngày xưa, mang theo mấy con thú săn được rồi trêu đùa với bà.

Gần khu bếp nấu ăn chung của mọi người, trong một túp lều khác, một thằng nhóc chừng ba tuổi, cởi truồng nằm ngủ say sưa. Tay nó ôm quả mận rừng chín mọng, nó ngủ mơ thấy mẹ, trong mơ nó thấy mẹ đang cùng nó đi hái nấm, hái quả trong rừng. Hai mẹ con cười đùa nhau vui vẻ trong rừng. Thằng bé sểu dãi cười khúc khích, mãi đến khi ngoài chỗ nấu nướng vang lên những tiếng động, nó mới mơ hồ tỉnh dậy, nó may mắn vì quá nhỏ để không biết giấc mơ vừa rồi vô cùng đau đớn, nhưng cũng đủ lớn để cảm thấy thiếu vắng. Thằng bé lon ton chạy ra khỏi túp lều, ngơ ngác đi tìm mẹ. Mấy ngày đầu nó khóc ghê lắm, nhưng giờ chỉ như một thói quen thôi, thức giấc là chạy đi tìm mẹ.

Trong khu nấu nướng, bé Sáo hì hụi thổi lửa, thi thoảng lại quệt tay lên mặt làm khuôn mặt bầu bĩnh nhọ nhem nhọ xỉn, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu. Con bé vật lộn, loay hoay mãi mới nhóm được lửa, nó vừa chờ đợi cơm sủi vừa nhảy nhót líu lo. Mãi tới giờ ăn, Sáo mới ủ được nồi cơm. Những người dân trong tộc và cả các chiến binh bắt đầu lục tục kéo đến Khu nấu nướng học theo cách làm của Lạc ở Đồng Mỏ. Những bếp lò kiểu Hoàng Cầm quây tròn vào giữa những nơi ở tạm thời. Người trong bộ tộc trước kia Lạc muốn bố trí để họ đều ăn chung, vừa tăng độ đoàn kết, vừa ấm cúng. Với lại thời chiến mà, toàn nhà tạm làm gì có chỗ ăn riêng, nấu riêng.

Họ nhanh chóng nhận ra con bé đang hì hụi nấu nấu nướng nướng. Một bà cô thương hại tiến đến hỏi: " Khổ thân, đói quá hả, sao không đợi người lớn nấu?".

Bé Sáo ngượng ngùng, lại quệt thêm mấy vết nhọ trên mặt rồi cười hì hì.

"Cháu không đói đâu, cháu nấu cho anh Lạc đấy. Anh ấy mấy ngày nay chẳng ăn gì rồi".

Những người xung quanh Sáo bắt đầu trầm ngâm. Từ khi chạy về tới đây, họ chưa được gặp thủ lĩnh lần nào. Một số người bi quan còn cho rằng hắn bị thương sắp chết. Mọi người đều ngậm ngùi, Lạc không biết rằng trong lòng họ, vị trí của hắn rất lớn. Lý do thực ra lại rất đơn giản, họ cảm thấy hắn thực lòng bảo vệ, giúp đỡ họ. Thời gian ở Đồng Mỏ, không ai phải nơm nớp lo sợ,các bộ tộc khác cướp bóc. Trái lại, họ còn sống chan hoà với nhau, thậm chí họ còn có hy vọng chiến thắng được những gã Hán quân tàn bạo. Đời họ chưa bao giờ gặp đông đảo binh lính như thế, vậy mà thủ lĩnh đã dẫn dắt họ làm được. Vô tình chuyện Lạc đang đau khổ tuyệt vọng cũng ảnh hưởng đến họ, không còn người dẫn dắt, họ thấy mình đang dần rơi rụng đi hy vọng về tương lai. Chú chim Hoả Tước giờ này như đã sà xuống đống tro tàn mà ngủ say.

"Người nào biết chia sẻ sẽ được thần linh yêu quý. Cháu chia cho anh Lạc cơm của cháu".

Bé sáo hồn nhiên trả lời, rồi lại ngồi xổm xuống mà nhìn vào chiếc niêu đất. Cả những chiến binh và những người dân đột nhiên trầm mặc. Họ nhìn lẫn nhau, rồi dần dần, ánh mắt họ trở nên kiên định, đầy tin tưởng như đang ngầm thống nhất điều gì đó.

Lão Sửu cũng ở đó, lão bước ra giữa nhìn tất cả một lượt rồi nói: " Vậy chúng ta cũng nấu cơm thôi".

"Nấu cơm, nấu cơm thôi".

Mọi người hô hào hưởng ứng, không khí trở nên sôi nổi. Mỗi người một tay một chân, người chẻ củi, người nhóm lửa, vo gạo. Không lóng ngóng như Sáo nên họ nấu rất nhanh. Lúc bé Sáo vo được một nắm cơm thì họ cũng đã sắp nấu chín.

" Có cơm rồi, cháu mang cơm cho anh Lạc đây".

Bé Sáo vui vẻ líu lo đi trước. Nó không để ý rằng sau lưng, mỗi người cũng đang nắm một nắm cơm nhỏ. Cả một đoàn hơn hai ngàn người lục tục hướng về chỗ căn lều vải bố của Lạc.

Thằng bé cởi truồng quên mất đi tìm mẹ mà đứng nhìn bé Sáo nãy giờ. Nó ngơ ngác nhìn mọi người chầm chậm kéo đi, nó cũng chạy lại chiếc nồi đất của bé Sáo, vón được một cục cơm bằng chừng ba đầu ngón tay rồi lũn cũn chạy theo mọi người.

Trong lều, Lạc vẫn nằm đơ ra đó. Đôi môi hắn khô khốc, con mắt thất thần nhìn ra ngoài trời. Sự u ám trong đầu hắn lấn át đi sự tươi sáng của những ánh nắng bên ngoài. Hắn là nguyên nhân của những nỗi đau, hắn không thể chối bỏ trách nhiệm với những mạng sống vì hắn mà chết. Hắn mơ màng tự rủa chính mình.

"Những việc chó chết nào mày có thể làm? Những thứ chó chết nào mày sẽ làm nữa đây? Kiếp trước mày không thể làm ai hạnh phúc, kiếp này mày còn làm khổ họ. Chẳng phải mày vẫn nghĩ mình không đủ giỏi sao? Không phải, mày là định nghĩa của sự thất bại dù thế giới này hay thế giới khác, thất bại không theo mày mà mày chính là nó. Mẹ kiếp, là mày không hiểu hay cố tình không hiểu?".

Hắn miên man như thế cho tới khi giọng nói non nớt vang lên đánh thức hắn.

" Anh Lạc, em mang cơm cho anh này". Bé Sáo hí hửng đưa ra nắm cơm to hơn bàn tay, nó dính cả mấy hạt tro và mùi hơi khê khê.

"Anh xin lỗi".

Lạc chỉ khe khẽ lắc đầu. Mấy ngày này Nguyễn Tâm và thằng Dần đưa cơm đến, hắn cũng chẳng buồn động. Hắn cũng chẳng quan tâm giờ nhìn hắn đang như một thanh niên ngáo đá. Xanh lét, và bốc mùi vì không tắm.

Bé Sáo bỗng dưng sụt sùi, nó vừa khóc mếu vừa nói:" Anh Lạc ghét Sáo rồi à. Em xin anh, em sẽ không nghịch ngợm nữa, anh cũng không cần xây thiên đường gì đấy nữa đâu. Em ở đâu cũng được, anh đừng bỏ em, anh đừng ghét em mà anh ơi".

Nhìn con bé khóc mếu, nước mắt dàn dụa chảy hết cả ra cái mặt nhọ nhem. Trái tim Lạc nghẹn lại, hắn cố lồm cồm bò dậy, lau đi mấy vết nhọ rồi, gượng cười xoa đầu dỗ dành bé Sáo.

"Ngoan, anh có ghét em đâu nào. Sáo ngoan thế anh ghét thế nào được. Anh ăn đây, nhìn này".

Bé Sáo gạt đi nước mắt nhìn Lạc cố nuốt nắm cơm khê. Nó cười hì hì rồi lại líu lo.

" Anh ăn đi, còn nhiều lắm. Em mang cho anh nữa nhé. Mọi người cũng đến tìm anh cả đấy."

Mọi người ư, Lạc giật mình, phải chăng họ đến để hỏi hắn về cái chết của những người thân của họ. Hắn nhắm mắt lại, đằng nào cũng phải đối mặt, vậy thì làm một lần cho xong, ra sao thì ra. Hắn gắng gượng đi ra khỏi lều. Mấy ngày không ăn, hắn đã rất yếu.

Hơn hai ngàn người, cả chiến binh và người dân đang đứng xúm xít trước lều của hắn. Hắn chẳng biết ánh mắt họ lúc này là khinh bỉ hay thương hại nữa, hít một hơi thật sâu, hắn nói.

" Tôi đã làm mọi người thất vọng. Mọi người đã vì tôi mà mất đi người thân. Tôi có lỗi, mọi người muốn đánh mắng, hay thậm chí giết tôi, tôi cũng sẽ không trách. Tôi thật lòng xin lỗi".Hắn nhắm mắt lại, hai tay khẽ mở ra, tỏ ý buông xuôi.

Mọi người nhìn nhau mãi, chợt một lão già chừng sáu mươi tuổi chầm chậm chống gậy bước lên. Lão run run giơ cánh tay nhăn nheo gầy gò lên.

"Bốp".

Lạc khẽ mở mắt nhìn lão, lão già nhìn lụ khụ, nếp nhăn chi chít trên trán nhưng ánh mắt của lão rõ ràng từng là một chiến binh mạnh mẽ. Lão ho khù khụ rồi nói.

" Cái tát này tôi thay mặt mọi người đánh ngài. Không phải vì ngài làm người thân chúng tôi chết. Mà vì ngài đã cho chúng tôi hy vọng, nhưng lại tước bỏ hy vọng của chúng tôi".

Dừng lại sau vài lần ho nữa, lão khàn khàn nói tiếp: " Người phương nam ta, không ai sợ chết. Nhưng ngài tiếp tục như vậy thì cái chết của họ là vô nghĩa. Chúng tôi chiến đấu không chỉ vì lệnh của ngài, mà là vì hy vọng, vì tương lai".

Rồi lão nhìn Lạc bằng ánh mắt, tựa như một người cha nhìn con mà nói.

" Chúng tôi tin thần linh ngài nói. Chúng tôi chưa từng sống vui vẻ như thời gian qua. Ngài nói thần linh muốn chúng ta chia sẻ, giờ chúng tôi cho ngài thứ chúng tôi có".

Lão già ngắt lời, tất cả không hẹn mà xoè tay, trên tay mỗi người đều cầm một nắm cơm.

" Còn ngài, xin hãy chia sẻ với chúng tôi gánh nặng của ngài".

Câu nói như một tiếng chuông vang vọng thẳng vào tâm trí của Lạc. Hắn như nhìn thấy một con đường mở ra trước mắt. Hắn đã mang theo sự dằn vặt về chính mình, mang theo cả sự cô đơn của thế giới hiện đại về nơi đây, nơi mà những người mất đi tất cả sẵn sàng chia cho hắn nắm cơm ít ỏi của mình. Hắn đã từng căm ghét và hành hạ chính mình bởi sự cô độc, tự xây lên một bức tường chắn hắn và thế giới đẹp đẽ này. Mỗi con người, mỗi tâm hồn mà hắn tiếp xúc, đều là một mảnh ghép để làm tâm hồn hắn, con người hắn hoàn thiện. Hắn đã bỏ lỡ bao nhiêu rồi?

Hắn nhớ tới nàng Quỳnh, hắn đã hiểu tại sao nàng lại muốn chiến đấu vì họ đến vậy.

"Cảm ơn nàng đã để nó lại cho ta, thế giới của nàng thật tươi đẹp, ta sẽ bảo vệ nó dù có phải trả giá nào, hay trở thành thế nào đi nữa. Ta muốn chiến đấu, ta không muốn trốn chạy nữa”.

Hắn vừa thầm nghĩ rồi đón lấy từng nắm cơm. Hắn thấy lúc này hắn đói vô cùng, chưa bao giờ hắn thấy đói như vậy. Hắn cho từng miếng, từng miếng cơm vào mồm dù không thể nuốt xuống vì cơn nghẹn ngào trong lồng ngực. Miệng hắn phồng căng lên, ai cũng nhìn thấy cả đống cơm trong mồm hắn.

Thằng bé cởi truồng cũng học theo, nó chạy lon ton đến đưa cho Lạc nắm cơm tí xíu của nó, rồi nó ngẫm nghĩ thế nào, mà mân mê rồi đưa cho Lạc cả quả mận chín mọng của nó.

Lúc này thì Lạc không chịu nổi nữa, hắn quỳ sụp xuống mà khóc, nước mắt cứ giàn giụa trào ra, nhưng miệng hắn vẫn ngậm cả đống cơm làm tiếng khóc mắc nghẹn lại trong tim. Không ai bảo ai, những người ở gần thì tiến lại đỡ hắn, những người ở xa thì xoè hai bàn tay như đón.

Một cơn gió thổi qua, thổi lá cờ Hoả Tước tung bay phấp phới. Những người nhìn nó lúc này đều thấy ảo giác, tựa như một con Phượng Hoàng thực thụ, chói loá bay lên từ đống tro tàn.

Nhiều năm sau, trong hồi ký của đại tướng Nguyễn Tâm viết: " Hôm ấy chúng tôi không biết rằng, thứ chúng tôi vực dậy không phải một con người, mà là cả một đế chế".

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 212

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.