Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hé lộ

Tiểu thuyết gốc · 2389 chữ

Mardonius Glutus ngồi lặng yên trong một gian nhà lớn, cơn mưa tầm tã ở nơi hoang dã phía đông càng làm lão gợi lên nỗi nhớ nhà. Bốn mươi tuổi, lão từ một thương lái kinh doanh rượu ở Sardinia, sau hơn hai mươi năm ròng rã phấn đấu, lão đã bon chen vào được tầng lớp quý tộc ở Rome. Tuy Sardinia là một trong những tỉnh lâu đời nhất La Mã, nhưng bởi là đảo độc lập nên lão vẫn thường phải chịu những ánh mắt soi mói, bị nói sau lưng là đồ nhà quê.

Mặc kệ lời qua tiếng lại, lão rất giỏi kiếm tiền, tạo dựng quan hệ và đặc biệt là rất có tầm nhìn trong việc đầu tư. Điển hình chính là việc năm 41, sự đầu tư của lão vào phe cánh của Cassius Chaerea đã thành công rực rỡ. Cassius Chaerea nguyên là chỉ huy đội cận vệ hoàng đế đã thành công ám sát Gaius (Caligula), đưa người chú của ông ta là Claudius lên ngôi. Caligula vốn là một hoàng đế nổi tiếng bệnh hoạn với một phong cách của những người thích đùa trong lịch sử nên việc ông ta bị lật đổ không khó hiểu lắm. Nhưng với ngần ấy phe cánh, lão đã đứng đúng phe. Và giờ này cơ hội của lão đang tới gần, gia đình lão đang đứng trước một cơ hội rất lớn.

Hoàng đế và viện nguyên lão đều nhất trí nhắm tới Britannia (nước Anh). Bởi những đóng góp trước đây mà lão được hoàng đế mở ra một con đường lão hằng mơ ước, đó là đặt chân vào viện nguyên lão. Đặt chân vào đó không hề đơn giản, ngoài việc là một thành phần quý tộc lâu đời (Patrician) lão còn phải sở hữu một vùng đất trị giá tương đương một trăm ngàn Denarii. Chính vì sự đầu tư đúng đắn và sự xa hoa lãng phí của hoàng đế trước, mà giờ này mở ra cơ hội cho những kẻ như lão khi ngân khố La Mã đang khánh kiệt.

Các nguồn thuế từ các tỉnh mới sáp nhập như Thrace, Noricum, Judea, Pamilya, Lycia cũng cần phân bổ tới các thống đốc tổ kiến trị an và cơ sở. Bởi vậy nên trong năm vừa qua lão phải buôn đủ thứ, từ vàng bạc, đá quý, gốm sứ, nô lệ gi gỉ gì gi cái gì cũng làm hết. Bởi chỉ gần gom đủ hai trăm ngàn Denarii quân phí, không chỉ lão được đặc cách thành một nghị sĩ. Con trai lão cũng sẽ được phong tước kỵ sỹ và làm phó tướng trong quân đoàn Legio II Augusta. Quân đoàn bộ binh đang nổi danh bậc nhất La Mã lúc này, bởi người chỉ huy quân đoàn chính là Vespanianus lừng danh, người được cho là có khả năng nhất trở thành hoàng đế tiếp theo.

Đó chính là lý do mà lão phải đập nồi bán sắt quay về Corsica và Sardinia tổ kiến một hạm đội rất lớn gồm mười tàu hàng hai trăm tấn. Mười chiến hạm con Ó hai lớp chèo, hai chiến hạm ba tầng chèo (Quinquereme). Còn chính lão phải thân chinh đi đến những vùng đất thậm chí còn chưa có trên bản đồ mà vơ vét. Cơn bão vừa qua không ngờ lại chính là vận may của lão, lão đã tìm được một vùng đất mà ngà voi và sừng tê giác rẻ như cho, không những thế còn có da hổ, da cá sấu mà giới quý tộc rất ưa chuộng. Mỗi món lão có thể lời mấy chục Denarii, phải biết một nô lệ có thể làm đấu sĩ hay một tên quản gia lão mới lãi được có chừng năm, sáu Denarii mà thôi.

(Sơ lược về tiền la mã 1 đồng vàng aureus = 2 đồng vàng quinarii = 25 đồng bạc denarii = 50 đồng bạc quinarii = 100 sestetii = 200 đồng dupondii = 400 đồng as = 800 đồng semisess = 1.600 đồng quadrantes)

Chính vì thế nên giờ này lão đang vô cùng khẩn trương. Chu Bá người mà lão cho rằng là lãnh chúa của vùng này nói với hắn rằng có một tướng quân trực thuộc hoàng tộc tìm tới muốn làm ăn. Mà vị hoàng tộc này nghe nói giàu nứt đố đổ vách, đất phong tương đương với ba tỉnh của đế chế. Kèo làm ăn này mà thơm thì giấc mơ của lão sẽ thành hiện thực.

Để gã chờ hồi lâu, cuối cùng đào kỳ cũng xuất hiện. Khuôn mặt của chàng hơi có chút mất tự nhiên bởi cả chàng và mười người đặc công đang mặc bộ đồ gần như dát vàng. Không những thế, một số người còn đeo cả dây xích bằng vàng, trông họ giờ như những Rapper ăn chơi bậc nhất Lĩnh Nam. Cũng may mà Lạc chưa nghĩ ra cái tên “Kỳ Gold” cho trường hợp này.

Năm chiếc hòm lớn nặng nề được đặt phịch xuống đất. Đào Kỳ tỏ ra khá thân thiện, còn lão Glutus cũng vô cùng hoan hỉ. Nhìn phong cách người chơi như thế này cơ mà, chắc chắn ngày ngày ngủ trên đống vàng rồi, lão không tự chủ được tiến lên chào đón chàng như hoàng đế. Đương nhiên là họ vẫn phải thông qua một nô lệ dùng tiếng Hán mà lão đã mua.

“Ta là Đào Kỳ, tướng quân của Đông Hải Vương, người bảo trợ Khúc Dương thành. Xin có lời chào tới người bằng hữu từ xa đến”.

Nghe gã phiên dịch thuật lại, lão già mừng húm. Phải hoành tráng thế nào mới xưng Đông Hải vương cơ chứ, tác phong cũng lịch sự, đúng là quý sờ tộc rồi. Đương nhiên đây là bài của Lạc dạy Đào Kỳ để làm màu, lấy nét thôi chứ hắn giàu mẹ gì. Còn đang rúc ở Cấm Khê mà nhai bo bo kia kìa. Nhưng cứ phải “ha oai” trước đã, sau này Lạc có đầy cách để lão van xin về đội.

“Tôi là Mardonius Glutus, đến từ nước Cộng Hòa La Mã. Xin cảm tạ vua của biển đông vì lòng hiếu khách của ngài”. Lão già hoan hỉ đáp lễ.

Sau một lúc xã giao linh tinh thì cuối cùng Đào Kỳ cũng đi vào vấn đề.

“Vua của ta được một vị thần tay cầm tia sét ban phước cho ngài. Thần muốn ngài giải phóng những người nô lệ và làm bạn với những người buôn bán. Vậy nên, ngài muốn mua toàn bộ nô lệ, thậm chí những ai tình nguyện đến làm con dân của ngài, các ngươi sẽ đều được trả phí. Người sẽ mua nô lệ với giá gấp đôi và giảm một nửa thuế. Đặc biệt, nếu là nhà triết học, nghệ thuật, toán học, quân sự, thợ thủ công tình nguyện đến đây. Mỗi người sẽ được đảm bảo cuộc sống, danh dự. Định giá gấp mười lần và trao tiền cho các ngươi ”.

Lão Plutus giật nảy cả người, đây quả thật là tin động trời. Mỏ vàng của lão là đây chứ đâu, ngon rồi. Lão cũng hơi lờ mờ, mặc kệ có phải Zeus chỉ lối cho gã vua kia hay không. Có tiền không kiếm, chỉ có cạp đất mà ăn. Lão hớn hở gật đầu như bổ củi, hận không thể tự chèo thuyền về mà bán sạch hết nô lệ luôn. Lão nhìn chàng với đôi mắt hấp háy làm Đào Kỳ lạnh cả người, bởi chàng sợ có khi lão đòi sắc thì thôi, đứt phừn phựt.

“Trước mắt có bao nhiêu người bán được, ta mua hết. Còn trong vòng hai tháng tới, ta cần một triệu Libra ( 1lb = 0,329kg) lương thực, ngươi đáp ứng được chứ?”. Đào Kỳ hỏi tiếp.

“Một triệu ư?”. Lão già giật mình, hỏi lại. Lão sướng sắp ngất rồi, nếu làm ăn thành công thì lão sẽ giàu ngang một vị vua. Nhưng vấn đề là vị vua kia liệu có trả được số tiền này không đây?

Đào Kỳ hiểu chuyện, chàng khệnh khạng đạp chân vào nắp hòm, trong đó bật ra vàng bạc, đá quý, ngọc trai rơi liểng xiểng. Động tác dứt khoát nhưng trong lòng chàng thấy hơi chua, chưa đầu cua tai nheo gì mà gia sản ba đời nhà chàng đi trong một nốt nhạc, đấy là chưa kể có mấy hòm đi vay của Đô Thiên và nàng Nội. Thôi thì đâm lao phải phải theo lao vậy.

“Chín hòm coi như tiền đặt cọc, một hòm, cho ngươi làm quà ra mắt”.

Lão Plutus không phải như nữa mà bắt được vàng thật luôn. Lão thề thốt sẽ đi khắp đế chế mà gom đủ thì thôi. Thậm chí rất vui vẻ đồng ý lần sau tới sẽ tặng thêm ít hạt giống, ngựa giống, bò sữa. Lúc này lão chỉ khấn bão mau nhanh tan để sớm hoàn thành khát vọng thượng lưu của mình. Đào Kỳ cũng hào phóng tặng lão tấm bản đồ biển sơ bộ do Lạc vẽ, cho thêm mười người lính đi kèm coi như giám sát hợp đồng và dạy tiếng Việt.

Đào Kỳ rời đi mà lòng vừa nhẹ nhõm vừa nặng nề. Nhẹ nhõm vì không mất đời trai, hơi nặng nề phần vì tiếc của, số ấy mang đi đổi được cả đống vũ khí, lương thực. Còn số tiền trả cho lũ kia thì xoay đâu ra? Vẫn là về hỏi Lạc thì hơn.

Trở lại Cấm Khê, lúc này đã là đầu tháng bảy. Mã Viện mặt mũi uể oải ngồi trong soái trướng. Khuôn mặt lão như già nua đi cả chục năm. Lão đang phân vân một quyết định rất lớn. Đặng Khánh cài vào đã có tin báo về. Lúc này Lĩnh Nam đã sắp hết lương.

Nhưng Mã Viện không còn ung dung chờ đợi như trước được. Tuyến đường lương thực của lão bị tập kích liên tục. Mất đi kỵ binh, quân Hán rất bị động trước chiến lược chiến tranh du kích của Lạc. Tử Nương cũng không ngồi chơi, quân Hán chỉ cần hơi sơ hở là nàng sẽ tấn công ngay lập tức. Cả đường bộ và đường thủy quân Hán lúc nào cũng căng như dây đàn.

Nhưng chí mạng nhất chính là trong doanh bắt đầu có dịch bệnh. Sống trong cả tháng mưa, những người lính Hán không quen thủy thổ đã bắt đầu rệu rã. Doanh nào cũng có vài chục, nhiều nhất gần trăm người ốm nặng, sống chết mong manh. Quân lính quần áo ẩm ướt dẫn đến ghẻ lở, viêm phổi nhiều nhan nhản. Cả đại doanh xông lên một mảnh u ám, khắp nơi là những tiếng than thở rầm rì. Nếu chờ đợi thêm nữa, sĩ khí xuống đáy, có khi lão cũng lăn ra ốm thì khỏi phải đánh.

Trên bàn của lão lúc này chính là tin tình báo của Đô Kiên. Gã khéo léo thoái thác rằng may mắn kết nghĩa với một vị thủ lĩnh thân quân nên may mắn tránh được kiếp nạn. Nhưng lần này cái giá hợp tác lớn hơn. Ngoài chức Thái Thú Giao Chỉ, hắn còn muốn có quyền chiêu mộ hai vạn tư binh, chân chính làm thổ hoàng đế. Tin tức đã được Đặng Khánh xác nhận trăm phần trăm, chỉ chờ quyết định của lão.

Xem ra cũng không còn nhiều lựa chọn. Đôi mắt Mã Viện lạnh lùng nhìn ra bên ngoài màn mưa rả rích. Trầm ngâm một lát, lão lấy bút lông ra chầm chậm viết xuống mảnh vải: “Nhị thủ đổi nhất công”.

Trại Xích Qủy, đứng trong vương trướng, Lạc ung dung bỏ xuống cây thước tre. Sau lưng hắn chi chít cả mảng tường gỗ dán đầy hình vẽ, chữ viết.

“Đây là toàn bộ kiến giải của tôi, xin hai vương chớ chê cười”.

“Không, những gì ngươi nói rất có lý, thậm chí có những điều chúng ta đã từng nghĩ qua. Chính ta cũng bắt đầu tin ngươi được thần linh giúp đỡ rồi”. Bà Trưng Trắc gật đầu đáp lời.

Bắt đầu từ tháng bảy, Lạc đã xin yết kiến nhị vương và bắt đầu thuyết trình về con đường xây dựng đất nước. Không dám nói chỉ dạy, hắn chỉ là nói ra suy nghĩ của mình, nhị vương sẽ nghe và cho ý kiến. Hơn một tuần lễ chỉ ăn với nói, hắn, nàng Nội và nhị vương đã thống nhất được khá nhiều thứ. Hai vương cũng nhìn ra, nếu thành công thì Lĩnh Nam sẽ mạnh mẽ, to lớn đến mức không tưởng.

“Đúng là không phá lối cũ, sao xây đường mới”. Bà Trưng Trắc thở dài.

“Nếu được, ta cũng không ngại dốc hết tất cả mà giúp cậu. Nhưng hiện giờ Lĩnh Nam nguy trong sớm tối, như chỉ mành treo chuông. Ta thật hữu tâm vô lực”.

Bà Trưng Nhị cũng lên tiếng: ”Hán quân vẫn còn trước mắt, lương thực sắp cạn, ta vẫn chưa tìm ra đối sách. Nếu không đánh bại chúng, những thứ kia chỉ là một giấc mơ xa vời”.

Lạc lướt qua ánh mắt chờ mong của nàng Nội rồi nhìn hai vương một lượt. Xem ra đến lúc rồi, hắn hít một hơi thật sâu rồi quỳ sụp xuống.

“Tôi có cách để đánh bại Mã Viện, nhưng cần hai vương cho mượn một thứ”.

Bà Trưng Trắc nhìn hắn đầy kiên định mà nói: “Nếu có thể đánh bại quân Hán, trả lại trời đất tươi sáng cho Lĩnh Nam. Ta dẫu chết cũng cam lòng, ngươi cứ nói đi”.

“Thứ Lạc tôi muốn mượn, đó chính là đầu của hai vương”. Hắn cắn răng dập đầu thật mạnh xuống đất, có thứ gì đó làm hắn chợt cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn thấy xấu hổ tới mức không thể ngẩng đầu lên.

Trong vương trướng đột nhiên im lắng, chỉ có tiếng mưa rả rích bên ngoài đều đều vọng vào.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 297

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.