Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhị vương hiến đầu

Tiểu thuyết gốc · 3167 chữ

Trở về thời bắc thuộc

Chương 50 Nhị vương hiến đầu

Giữa tháng 7 âm lịch, bầu trời cuối cùng cũng thôi sự than thở, trả lại những tia nắng ấm áp xuống vùng Giao Chỉ. Có lẽ trời cao cũng chỉ điều đình được đến vậy, mưa dẫu nặng hạt thế nào cũng chẳng dập tắt được ngọn lửa chiến tranh, chỉ có máu mới làm được điều đó.

Nơi định cư tạm thời ở Cấm Khê, những người dân Lĩnh Nam đang xếp hàng chờ cứu tế. Ánh mắt họ chằm chằm vào những chiếc nồi cháo lớn đang bốc khói ùng ục tựa như nhìn thấy cao lương mỹ vị vậy.

“Thưa ngài, xin ngài cho lão thêm chút gạo, cả tuần nay ông cháu lão chỉ được ăn có một bữa, cháu gái lão xanh xao lắm rồi, xin ngài”. Một lão già xanh xao đang cố van nài những chiến binh đang phát cháo.

“Chúng tôi cũng muốn lắm, nhưng gạo sắp hết cả rồi. Quân lính cũng phải ăn ít hơn mọi khi”. Người nọ lắc đầu buồn bã.

Hơn một tháng trời mưa ròng rã, số lương thực dự trữ được của nhị vương đã gần cạn kiệt. Họ phải tổ chức nấu cháo tập thể, mỗi ngày một người chỉ có một bát cháo để ăn. Miệng ăn núi lở, dù đã hết sức tiết kiệm nhưng cũng chỉ còn duy trì được chừng bốn, năm ngày nữa mà thôi. Cửu Chân cũng mới qua mùa bão, người dân ở đó cũng khốn khó vô cùng, chẳng còn thừa chút lương thực nào tiếp tế cho Cấm Khê nữa. Họ sắp bị dồn vào chỗ chết đói.

Phía bên trong soái trướng là một mảnh thâm trầm, toàn bộ tướng lãnh Lĩnh Nam đều hiểu không có lương thực thì lựa chọn duy nhất của họ là liều chết hoặc đầu hàng.

“Các ngươi có muốn đầu hàng Hán quân không?”

Bà Trưng Trắc lên tiếng đánh vỡ bầu không khí. Không một ai trả lời, họ đều im lặng, ai nấy đều hiểu, phần thắng của quân Hán đã rất lớn.

“Các người biết, phía sau kia là gì chứ. Biết nơi đó có gì không?”. Bà Trưng Trắc nói rồi chỉ tay về hướng khu ở của dân chúng. Tất vẫn ngồi lặng yên, xem ra sĩ khí đã thấp lắm rồi.

“Phía sau chúng ta là mồ mả ông cha, là xương máu của tổ tiên. Chúng ta lùi lại một bước này, liệu lúc chết có đối mặt được với tiên tổ? Phía sau chúng ta kia, còn có hơn mười vạn đồng bào. Chúng ta lùi lại một bước họ sẽ đối mặt với gươm giáo của kẻ thù, liệu chúng ta có xứng đáng làm thủ lĩnh của họ? Phía sau chúng ta, chính là cả ngàn năm di sản, là truyền thống cho con cháu muôn đời sau, chúng ta sẽ đầu hàng như những kẻ hèn nhát hay sao?”.

“Trắc tôi tuy phận nữ nhi nhưng cũng tự biết cái nhục mất nước, cái hèn của kẻ làm nô lệ. Tôi thà chết làm một người Lĩnh Nam tự do, còn hơn khom lưng cúi đầu làm trâu ngựa cho người Hán. Người Lĩnh nam ta buông kiếm xuống thành nông dân đi cày đi cấy, nhưng cầm kiếm lên thì lại là những chiến binh. Con cháu rồng tiên sẽ không sống thấp hèn như loài chuột bọ”.

Những lời nói của bà như gáo nước lạnh dội vào cơn mê dột trong đầu. Ai nấy cũng gật gù cho là phải, sợ cái đếch, người Lĩnh Nam tuy nhỏ bé, nhưng đâu có sợ hãi kẻ thù. Ngọn lửa chiến ý lại nhen nhóm rồi bùng lên, thần tình mọi người bắt đầu kiên định trở lại. Người đầu tiên chính là chú Quốc.

“Thưa vương, chúng tôi không đời nào hàng người Hán. Quốc tôi sẽ chết trên sa trường, chứ không quỳ gối dâng lên non sông tươi đẹp này cho chúng.”

Chú Quốc bước ra rồi quỳ xuống đáp lời. Một loạt tướng lãnh cũng hào khí ngất trời quỳ xuống xin đánh. Lạc âm thầm giơ lên ngón cái, quả không hổ danh hai người phụ nữ tài giỏi nhất trong cả ngàn năm. Chỉ nói vài câu, đã lôi kéo được chiến ý của họ trở lại. Không ai bảo ai, tất cả đồng loạt hô lớn.

“Thà chết không hàng”.

Bà Trưng Trắc gật đầu nhìn tất cả rồi chắp tay nói.

“Chúng ta tuy khốn nhưng địch quân cũng không dễ chịu gì. Lính Hán ốm bênh rất nhiều, chúng cũng đã sức cùng lực kiệt. Đêm mai, chúng ta sẽ xuất kích, một trận phá địch”.

“Nguyện theo vương giết địch”. Trăm miệng một lời, hào khí sục sôi, ai nấy đều thấy máu trong thân thể như đang sôi lên.

Đương nhiên vẫn có những người ngoại lệ. Mà không ai khác chính là Đô Kiên, tối ấy sau khi trở về lều của mình, hắn lập tức viết thư cho Mã Viện. Lúc hắn dừng bút thì từ bên ngoài Cạp Nong cũng bước vào. Trên tay hắn xách một con thỏ rừng và một đoạn trúc nút chặt. Hắn chậm rãi bước tới trước mặt Đô Kiên rồi nói.

“Ngươi và ta, mỗi người một nửa”.

Cạp Nong khẽ hé nắp lọ trúc đổ xuống tai con thỏ một giọt nước đen sì, lập tức con thỏ như phát điên, quằn quại giãy dụa rồi nằm xụi lơ. Đón lấy chiếc lọ trúc, Đô Kiên khẽ nhếch mép cười, ánh mắt gã lóe lên những tia lạnh lùng. Cũng tối ấy, hầu hết cao tầng Lĩnh Nam và những Lạc Tướng, thủ lĩnh trung thành đều được thân quân của bà Trưng Trắc chuyển đến những mảnh lụa vàng có ghi năm chữ:” Nghe lệnh Đông Hải Vương”.

Đêm hôm sau đó, dưới ánh trăng khuyết lờ mờ. Những người chiến binh khỏe mạnh của Lĩnh Nam lặng lẽ khiêng xuống những chiếc bè kết từ những cây gỗ lớn. Họ lặng lẽ trầm mình dưới sông mà cắm cúi buộc, siết. Những người lính trên bờ thì ngồi bệt dưới đất, họ lẫn vào trong những bụi lau nhồm nhoàm nhai nắm cơm, bữa ăn rất có thể là cuối cùng trong đời họ. Trĩ quân của nàng Nội thì đã bơi qua trước đi thanh lý những trạm gác ngầm.

Giờ Sửu, chiếc cầu phao đã hoàn thành. Nhị vương đích thân dẫn quân che khiên lên trước, một vạn lính Lĩnh Nam lặng lẽ theo sau. Để đảm bảo bí mật, nhị vương cũng xuống đất mà không dùng tới voi. Khúc sông cũng chỉ rộng mấy trăm mét nên họ rất nhanh chóng vượt qua mà tiếp cận đại doanh quân Hán. Gần như tinh anh Lĩnh Nam ra hết, mỗi trại bên kia sông giờ chỉ còn chừng gần trăm người ở lại.

Mắt thấy sắp tiếp cận đại doanh quân Hán, ai nấy mừng rỡ. Có lẽ đúng là Hán quân bị bệnh tật hành hạ mệt mỏi rồi. Nhưng lúc Nhị vương rút kiếm, chuẩn bị ra lệnh tấn công thì bỗng nhiên cả mảng đại doanh ánh đuốc sáng rực. Cả vạn người Lĩnh Nam giật mình khi nhìn thấy một bóng đen đứng trên tháp canh lạnh lẽo nhìn xuống. Bóng đen ấy chính là Mã Viện, lão khẽ đưa tay ra trước rồi nắm lại.

“Giếtttt… Giết sạch man quân”.

Khắp bờ sông vang lên những tiếng hô của quân Hán. Toàn bộ quân Lĩnh Nam đã rơi vào ổ phục kích. Lập tức những màn tên trong đêm lạnh lùng trút xuống cướp đi không biết bao nhiêu sinh mạng của những chiến binh. Từ hai bên sườn, quân Hán cũng ập vào đánh mạnh. Nơi đồng không mông quạnh, lại trong thế bị phục kích nên quân Lĩnh Nam gần như bị áp đảo, ngắn ngủi một khắc đã có hơn trăm người gục ngã nơi bờ sông. Cả dải bờ sông Tích Giang bị lấp đầy bởi cả người lẫn tiếng gào thét của cả hai bên.

Nhị vương dẫn đầu nên là nơi bị Hán quân công kích dữ dội nhất. Họ vừa phải coi chừng tên bắn, vừa phải đối mặt với quân Hán khí thế đang hăng nên rất vất vả. Các thủ lĩnh và Lạc Tướng không quen phối hợp với nhau nên cũng từng người tự chiến. Họ loạn thành một bầy.

Đô Kiên và Cạp Nong không hẹn mà cùng một nhóm quân lẩn vào trong chỗ hỗn loạn. Hai gã lựa góc khuất, cho thân binh che chắn rồi rút ra cung tên nhắm vào bóng hai vương đang mải mê chém giết với Hán quân trong những ánh đuốc lờ mờ. Một đợt tên nữa từ phía đại doanh lại đến, hai bà Trưng người vớ lấy chiếc khiên trên đất mà cản, người thì vung kiếm gạt bay. Nhưng tên bắn thẳng dễ tránh, dao đâm lén khó phòng. Hai người không ngờ rằng có những mũi tên bắn ra từ phía quân mình. Bà Trưng Nhị linh cảm thấy điều gì đó không ổn, theo bản năng hơi lách người sang phải. Nhưng đã quá muộn.

“Phập...phập”.

Hai âm thanh trầm muộn vang lên, cánh tay trái của bà Trưng Nhị buốt nhói, nếu không phản ứng nhanh, mũi tên ấy đã găm thẳng qua tim bà. Cơn buốt và lạnh từ cánh tay bà nhanh chóng lan tỏa ra khắp cơ thể, bà lờ mờ quay sang thấy chị mình cũng bị một tên găm vào vai. Hai người cùng ngã gục xuống.

“Nhị vương trúng tên, mau rút lui”. Lạc đứng ngay gần đó kêu ầm lên.

“Bảo vệ nhị vương”.

“Rút lui, rút lui”.

Nhị vương được thân vệ cõng mà chạy, toàn quân Lĩnh Nam lập tức như rắn mất đầu, họ nhao nhao tháo chạy về theo đường cũ, có người nhảy thẳng xuống sông mà bơi về. Họ bỏ lại phía sau chừng một ngàn đồng đội sau nửa giờ giao tranh ngắn ngủi. Lần tập kích này, thiệt hại nặng nề nhất chính là nhị vương trúng tên, sống chết chưa rõ.

Do tin tình báo của Đô Kiên, Mã Viện đã nắm được động thái quân Lĩnh Nam và tiến hành phục kích. Nhưng chỉ phục kích thôi chứ lão cũng không truy kích, bởi quân của lão cũng đang không khỏe khoắn gì. Đô Kiên đã đắc thủ, mất đi nhị vương thì quân man không đánh tự tan. Giặc cùng chớ đuổi, lão không muốn làm ra thêm thương vong vô ích.

Đứng bên ngoài vương trướng, các tướng lĩnh một mặt lo âu. Họ sốt ruột đi đi qua đi lại, hồi hộp chờ đợi, có người lẩm nhẩm cầu xin thần linh. Nhưng họ vẫn là phải thất vọng, bởi trong vương trướng chợt phát ra những tiếng gào khóc tức tưởi của nàng Nội và những nữ Lạc tướng. Chú Quốc quỳ sụp ngay xuống đất rồi nắm tay đấm liên hồi vào mặt đất, một số thủ lĩnh thì nằm vật ngay ra đất mà thở hổn hển. Trời của họ đã sập.

Rạng sáng hôm ấy, nàng Nội cho mở một cuộc họp khẩn, nhưng lúc này ai nấy đê mê, họ bước chân vào soái trướng như người mất hồn. Nàng Nội cũng yên lặng, không khí trong soái trướng một mảnh u buồn, rệu rã. Thi thoảng lại có người không tự chủ được liếc mắt về hai chiếc ghế trống không ở chính giữa đài.

“Xin mọi người hãy tỉnh táo lại. Đây không phải là lúc đau buồn, quân Hán vẫn còn trước mặt. Chúng ta vẫn còn phải chiến đấu”. Lạc bất ngờ đứng dậy phá tan bầu không khí.

“Phải lập tức phong tỏa tin tức hai vương gặp nạn, nếu không thì quân lính sẽ sụp đổ mất”. Lạc vẫn một mình nói nhưng không tỏ ra quan tâm hắn. Chính nàng Nội cũng đang ngồi cúi đầu ủ rũ.

“Đánh? Nhị vương đã mất, còn đánh cái chó gì nữa? Thằng nhãi ranh, mày nghĩ mày là ai?”.

Không ngoài dự đoán, chính là Đô Kiên đứng ra phản bác. Đúng là vắng chủ nhà, gà mọc đuôi tôm. Trình độ đổ dầu vào lửa, đi mô kích của thằng này phải nói là cao thủ. Nhưng cả hắn và Lạc đều không thành công, chả ai chú ý đến hai người. Nhưng bỗng nàng Nội đưa tay gạt nước mắt rồi lên tiếng, làm cho tất cả đều quay đầu trợn mắt.

“Trước khi về trời, nhị vương đích thân giao phó cho ta truyền lệnh. Đông Hải Vương sẽ thay hai người lãnh đạo”.

Nhất thời cả soái trướng rộ lên một mảng, người thắc mắc, người hồ nghi, người phản đối. Nhưng bất ngờ nhất vẫn là phản ứng của chú Quốc.

“Tôi không phục, tối qua tôi vốn định tử chiến nhưng chính nó là thằng đầu tiên hô hào rút lui”.

“Chú…” Lạc muốn mở lời nhưng ngay lập tức bị gạt đi.

“Câm mồm, thằng hèn nhát. Gần đây mày hay xin gặp hai vương, có khi chính mày mới là nội gián, chính mày khích bác hai vương đi tập kích quân Hán. Mày là nội gián có phải không?”.

Con người vốn không tin vào sự thật, họ chỉ tin những thứ họ muốn tin mà thôi. Lời của chú đã làm dấy lên sự nghi ngờ. Việc Lạc là nội gián có thể giải thích vì sao hắn có ấn tín của Lưu Long, lại có thể chính hắn làm lộ việc tập kích. Nhiều người không lên tiếng, nhưng sự nghi ngờ của họ đã thể hiện ra nét mặt.

“Cháu…”.

Lạc định lên tiếng lần nữa thì ăn ngay một phát đạp vào bụng. Tiếp theo đó chú Quốc lao vào đánh đấm túi bụi, vừa đánh vừa chửi hắn là hèn nhát, phản bội. Lạc không chống cự, đến lúc bà Qúy Lan can được chú Quốc ra thì hắn trông cũng vô cùng vật vã. Mặt mày thâm tím, lỗ mũi ăn trầu. May mà không có hạt ngô nào rơi ra.

“Mày đừng có mơ được lên làm vua, vì mày không xứng, tao sẽ rời đi ngay bây giờ.”.

Trận đòn kết thúc, theo chân chú Quốc hầu hết đều quay lưng bỏ đi. Gì chứ chú cháu nó còn không tin nhau thì ai tin được. Một số thủ lĩnh, Lạc Tướng thậm chí còn dẫn người rời đi thẳng khỏi Cấm khê. Cây đổ bầy khỉ tan, rừng cháy chim bay loạn.

Buổi chiều hôm ấy, cả phòng tuyến Cấm Khê đã có tới một nửa số người bỏ đi theo những thủ lĩnh, Lạc Tướng. Số quân ở lại chỉ còn chừng bảy ngàn người, chủ yếu là quân Bạch Hạc, tộc Rắn Lục và một số ít thủ lĩnh các bộ tộc. Quân số chỉ còn một nửa, sĩ khí thì không thể thấp hơn. Lạc muốn phong tỏa tin tức, nhưng trên đời vốn chẳng bức tường nào không lọt gió. Chuyện ấy đương nhiên không thể qua mắt Đặng Khánh đang nằm vùng. Lĩnh Nam quân nội bộ bất đồng, mất đi thủ lĩnh, sĩ khí lại trầm mê, đây là một cơ hội hoàn hảo cho quân Hán.

“Trưng Nhị, tuy không bại ngươi trên chiến trường, nhưng người thắng vẫn là lão phu”.

Mã Viện thở hắt ra, gấp lại mảnh vải Đặng Khánh gửi tới rồi bước ra bên ngoài soái trướng. Bên ngoài sân, một vạn năm ngàn quân Hán đã tập kết đầy đủ. Mã Viện lần này thân chinh dẫn đội, trừ hai ngàn binh sĩ ốm yếu dặt dẹo, những người còn cầm được vũ khí đều được lão đưa đi hết.

Tối ấy, Đặng Khánh bất ngờ dẫn một ngàn người đánh úp trại Giác Mộc Giao. Quân Hán nội ứng ngoại hợp, quân Lĩnh Nam sĩ khí thấp nên nhanh chóng tan tác. Họ chống cự yếu ớt rồi bỏ chạy lên trên sườn núi. Mã Viện cũng không truy đuổi họ, quân Hán một hơi liên tiếp phá hai mươi lăm trại. Đánh đến giờ Dần thì trước mặt chúng chỉ còn lại ba trại Hỏa Hổ, Kim Long và Xích Qủy, nằm chắn ngang với khu định cư tạm thời. Hán quân lúc này tựa như một con mãng xà khổng lồ kéo dài suốt phòng tuyến Cấm Khê dài gần hai cây số.

Trong vương trướng, Lạc ngồi cạnh hai cỗ quan tài gỗ, chúng có nắp mạ bằng đồng, trạm trổ chim Lạc với các góc nạm ngà voi rất đẹp. Hắn ngồi giữa hai chiếc quan tài nhắm mắt lim dim, trong não đang tưởng tượng ra bản giao hưởng Định Mệnh của Beethoven, các ngón tay không tự chủ được mà lại nhịp nhịp như đang đánh đàn trong không khí. Kế bên, nàng Nội đang dùng trứng nóng xoa đi mấy vết bầm tím cho hắn.

“Không hiểu sao thấy ngươi bị đánh, ta lại thấy vui vui”. Nàng cười cười trêu trọc.

“Ai dà, có phải cô bị đánh đâu mà chả vui, tôi ăn được một bát cơm mà bị đánh phun ra nửa bát rồi đấy”. Lạc vẫn nhắm mắt rồi càu nhàu.

“Đáng đời, là ngươi tự nghĩ ra đấy chứ”. Nàng Nội bĩu môi.

“Lần sau, tôi sẽ nhường cô”.

“Không ngờ ngươi lại là kẻ vũ phu như vậy, bản công chúa như hoa như ngọc mà ngươi nỡ lòng nào”.

“Vâng, vâng, tôi không dám ạ. Thôi không đùa với cô nữa, đến lúc rồi”.

Lạc mở choàng mắt rồi đứng dậy. Hắn khẽ mỉm cười nhìn hai chiếc quan tài rồi quay đầu nhìn ra cửa. Cạp Nong và Tuất đứng đó từ bao giờ, hai gã kính cẩn chắp tay cúi đầu với hắn. Lạc ngạo nghễ bước ra, một cơn gió thoảng đêm thổi mạnh ùa vào cuốn chiếc chiến bào đỏ thắm tung bay phấp phới.

Giây phút ấy, nàng Nội chợt thấy hắn vô cùng cao lớn. Tựa như một cây đại thụ chống lên bầu trời.

Phía khu định cư tạm thời, mười vạn người đứng lố nhố chen chúc trên các mỏm đất nhìn xuống. Bên dưới họ, Nàng Nội đã trở về cùng mấy trăm chiến binh, họ đứng cạnh những bao gạo chồng chất như một ngọn núi nhỏ. Số lương thực ấy chính là số gạo cho ngày cuối cùng. Tất cả người dân cùng hồi hộp nhìn theo bóng nàng khẽ bước lên. Họ như chẳng nghe thấy những tiếng chém giết từ xa đang vọng lại.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 309

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.