Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió cũng sắp nổi lên

Tiểu thuyết gốc · 2778 chữ

Lạc Dương, giữa điện rồng xa hoa lộng lẫy Lưu tú ngồi trên ngai vàng uy nghi nhìn xuống hai hàng văn võ oai vệ đứng thẳng tắp. Ông gật gù cất lời.

“Các khanh, việc bình phản loạn nam man thất bại, chẳng hay các khanh có đối sách gì?”.

Hai hàng văn võ mới vừa uy nghiêm tựa như một thể bỗng chốc chia làm ba phái. Kể lể thì rất dài nhưng tựu chung lại có hai ý kiến chính. Một là phe ngoại thích cho rằng nên xử phạt Mã Viện vì hao quân tốn lương, sau đó nghỉ ngơi lấy sức củng cố lại Giao Châu, đợi đủ binh đủ lương thì một hơi đánh xuống tận Phù Nam.

Phe các tướng lĩnh thì ngược lại, cho rằng Giao Chỉ rừng thiêng nước độc. Mã Viện bại bởi do binh sĩ bệnh tật quá nhiều. Giao Chỉ nhất định phải đánh, không thể nhục quốc thể.

Phe còn lại chính là sĩ tộc, chúng biết đây vẫn là lúc phải ẩn thân chờ thời, cũng không muốn làm mất lòng bên nào nên chọn giả câm giả điếc.

Hai bên tranh cãi hồi lâu làm Lưu Tú cũng hơi nhíu mày khó chịu. Lưu Trang và cả Lưu Cương đều cố ý xuất hiện trong buổi triều và chỉ chờ giờ phút này. Nhưng Lưu Cương cũng không phải kẻ ngu dốt, hắn biết khi hết yêu thì lời nào cũng là lời cay đắng nên không tranh le lói mà nhường cho Lưu Trang nói trước.

Lưu Trang quyết đoán bước ra tâu: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần có ngu kiến, khẩn xin phụ hoàng và văn võ bá quan coi xét’.

“Tốt, mau nói”.

Lưu Tú rất hài lòng với đứa con trai này, việc làm hoàng đế mà tỏ ra thiên vị bất kỳ một bên nào cũng là điều rất khó khăn, kể cả con cái hay các thế lực bởi chúng luôn chồng chéo lên nhau. Ông vẫn âm thầm thúc đẩy sự lên ngôi của Lưu Trang, nếu hắn càng mở rộng được danh tiếng và vị thế trong triều thì việc của ông ta càng nhàn.

“Khởi bẩm phụ hoàng, thiên tượng năm nay phía bắc tuyết rơi ít, Trung Nguyên mùa đông không lạnh lắm, trong dân gian lưu truyền đó là điềm báo năm sau hạn hán. Các bộ mới thu phục ở Giao Chỉ cũng chưa kịp ổn định lại. Nam man là chốn hoang vu, trong núi không hổ bầy khỉ xưng vương, không đủ gây sợ. Chúng may nhờ có rừng thiêng nước độc, binh sĩ không quen thủy thổ ốm đau mới giữ được một mạng. Loạn tây Di cũng chưa yên, phía bắc Hung Nô cũng không an phận, nhi thần thiết nghĩ việc đánh chúng lúc này là không cần thiết”.

Những lời hắn nói ra dù hơi mõm nhưng cũng làm bá quan xôn xao, phe chủ hòa thì gật gù cho là phải, phe chủ chiến thì một mặt trầm ngâm không ưng, bởi họ vốn đang ủng hộ Lưu Trang lên ngôi.

“Nhưng nếu để chúng tự do làm loạn há chẳng phải khi dễ đại Hán ta hay sao? Nhi thần nhĩ nên dùng kế khu lang nuốt hổ. Giao chỉ phía nam là đất Nhật Nam giáp Phù Nam. Quốc vương nơi đó cũng có giao thương với Đại Hán, chi bằng sai sứ sang đàm, thả cho họ chút lợi ích để chúng đánh lên Nhật Nam. Lại mượn đường kích động các tộc người Chiêm, Chăm để chúng đánh vào Cửu Chân. Tây Di loạn cũng chỉ là ngọn lửa nhất thời, nếu phụ vương xoa dịu chúng để chúng quay đầu đánh vào Giao Chỉ sẽ là lợi cả đôi đường. Chó tự cắn chó, không chết cũng lột lớp da. Một bầy loạn lên, qua một, hai năm sau mưa thuận gió hòa, binh tinh lương đủ, một trận đủ định bọn chúng”.

“Còn việc Phục Ba công thất bại, cũng phần nhiều do không quen thủy thổ, binh lính chắp vá từ người man không sánh được với đại Hán chi binh. Thiết nghĩ lão tướng một đời chinh chiến, không công lao cũng có khổ lao, nếu nặng trách e rằng sẽ phụ lòng tướng sĩ. Đó là ngu kiến của nhi thần, kính xin phụ hoàng và bá quan chớ chê cười”.

Lưu Cương gật gù, thằng ôn này quả là biết cách lấy nét. Giờ hắn đứng ra phản đối là bất lợi, vậy thì thuận thế đẩy thuyền, tranh thủ kiếm chút danh cũng được. Hắn cũng bước ra nói.

“Thưa phụ hoàng, cao kiến của hoàng đệ quả là tuyệt diệu. Nhi thần sắp về đông, nhưng trong lòng cũng mong báo quốc. Nhi thần muốn thay mặt phụ hoàng kêu gọi các đại tộc Hà Bắc giúp đỡ, ủng hộ thuyền, binh khí, đồ đi sứ. Lại từ Quách gia bỏ tiền, chiêu mộ binh sĩ tiên phong. Chiêm, Chăm, Di dân phong bưu hãn, nhưng bất quá cũng là loạn đánh, vẫn cần người chỉ đường cho chúng”.

“Hảo, hảo! Hai con nói rất hợp ý ta, các vị ái khanh có cao kiến gì không?”. Lưu Tú một mặt vui vẻ nói.

Quần thần thấy thái độ Lưu Tú như vậy thì còn ý kiến gì được nữa. Huynh đệ đồng tâm, cha con hòa thuận, là quốc gia chi phúc. Đã vào làm quan thì lúc này không ai ngu mà đứng ra nhận gach cả. Tất cả đều khen hay phụ họa, triều đình một mảnh hòa khí vui vẻ. Chốt lại, tất cả nhất trí về việc để Giao Chỉ tự loạn với nhau, còn Mã Viện được giữ nguyên tước vị, tạm cho nghỉ hưu non.

Trở lại Đại Việt, việc nhị vương còn sống vẫn còn là một bí mật chỉ có chừng chục người biết được. Nhưng không như hai bà tưởng có thêm thời gian thảnh thơi, Lạc nhẫn tâm lừa họ bận bù đầu.

Mê Linh, tại một căn cứ bí mật nằm sâu trong châu Bạch Hạc cũ. Căn cứ vô cùng bí mật được đội Trĩ quân bảo vệ rất nghiêm ngặt, nó chia làm rất nhiều khu, lựa theo thế trũng giữa các lòng đồi cao có rừng rậm mà tạo ra.

Ở một khu, rất nhiều người Bách Việt có nam, có nữ đang lặng yên nghe giảng. Họ là những người được đặc công bí mật cứu về từ những tộc sống khắp Giao Châu, thậm chí là cả Dương Châu bị quân Hán đồ sát hoặc có thù với quân Hán. Họ được đưa về đây có công rất lớn của anh bạn Cao Thăng. Sau khi trở về, bởi ơn cứu mạng Mã Viện mà hắn được phục chức đô úy. Mã Viện cũng giúp hắn tạo thế, tuy giờ đã tuột xích, nhưng thuyền nát còn ba cân đinh. Mã Thị tương lai là vợ cả của thế tử, nói gì thì cũng là một thế lực tiềm năng.

Đặng Khánh cũng âm thầm nâng đỡ hắn, Lạc cũng âm thầm bơm đồ không ít. Giờ này Cao Thăng đang chờ đợi để được lên chức. Gã hiện sắp là chưởng quản binh mã ở Uất Lâm, tiếp tục chọn ẩn náu trong quân đội là lựa chọn tốt nhất, bởi hắn xuất thân binh nghiệp. Vả lại với chính sách giá không các Thứ Sử thì một vị tướng cầm binh quyền mới là thực quyền. Không chỉ thu thập tình báo, hai anh em một sáng, một tối, âm thầm đưa nhân lực về Mê Linh để đào tạo. Chuẩn bị cho bước diễn biến hòa bình tương lai ở Giao Châu và Dương Châu.

“Các ngươi hãy nhớ, Bách Việt cùng chung một gốc. Người Giao Chỉ đã dành được tự do, nay truyền lại cho các ngươi, để các ngươi về cứu lấy người tộc mình còn đang khốn khổ”.

Vị nữ quan xinh đẹp hào hùng giảng giải. Những người giảng dạy ở đây phần lớn đều là nội quan, cận vệ thiếp thân của nhị vương. Toàn là nữ nhưng đừng coi thường họ, họ được đào tạo từ hồi bé tý, lại lớn lên cùng nhị vương nên độ tin cậy và khả năng hấp thụ kiến thức mới của họ rất tốt.

“Đánh, không nhất thiết phải dùng đến gươm, giáo. Các ngươi đã đọc thông, viết thạo. Sau đây chúng ta tiếp tục phân tích về thuật ngữ diễn biến hòa bình….”

Những người ngồi dưới chăm chú lắng nghe, họ là thế hệ đầu của Liên Minh Giải Phóng Bách Việt (sau này sẽ viết tắt là LMGPBV). Đương nhiên ý thức hệ từ lâu đời của họ là những dân tộc riêng, họ mong muốn tộc họ không những hết khổ mà còn có mảnh đất tự trị riêng. Lạc nhắm vào điều đó, hắn đón họ về đào tạo với tư tưởng chủ đạo là “Bách Việt thống nhất, các tộc tự trị”. Đại Việt sẽ ủng hộ sự độc lập và trợ giúp cho những người anh em thiện lành này.

Chẳng lẽ hắn tốt đến vậy sao? Khơi khơi đi giúp người, cho họ tự trị. Đáp án là không, toàn bộ quá trình đào tạo đều sử dụng tiếng Việt, chữ Việt, kết hợp với tuyên truyền thần giáo. Họ không nhận ra quá trình tẩy não, đồng hóa âm thầm này. Họ cũng chưa kịp để ý rằng toàn bộ chiến lược đều dựa trên nguồn lực, sự ủng hộ và chống lưng từ phía Đại Việt. Tương lai sau khi hải quân thành lập, con buôn ma túy như Lạc và cả dân Đại Việt không sợ thiếu tiền làm chuyện ấy. Còn làm thế nào để hợp thể họ nếu giải phóng được ư? Đó là một âm mưu to lớn sẽ hé lộ về sau.

Một khu khác, tiền thân của Ban Tuyên Giáo Trung Ương cũng đang được đào tạo. Toàn bộ giáo trình, sách vở đều do Lạc và nhị vương đã âm thầm kết hợp soạn ra trong suốt thời gian qua. Những người thuộc đội này tương lai sẽ là những người đi truyền giáo, tẩy não, vận động cả địch lẫn ta. Họ học về nhân tâm, thuyết trình, tư tưởng chính trị, kể cả các chiêu trò lừa gạt. Tương lai có không ít người ở đây sẽ là những chính ủy trong quân đội, những người đi truyền giáo tới các nước, các bộ tộc xa xôi, cũng có thể họ sẽ ở trong nước và đảm bảo hình tượng của bộ máy cai trị, duy trì niềm tin của người dân. Người dân thời này còn rất chất phác, nhưng đã làm thì phải tỉ mỉ. Chiến lược “hợp chủng quốc” của Lạc trong tương lai cần rất lớn sự ngưng tụ cả về chất và lượng.

Một khu khác nữa thì lại là những sĩ quan được bí mật tuyển chọn ra từ tất cả những người lính Bách Việt ưu tú nhất, cả về thể chất lẫn tư tưởng. Họ tương lai sẽ là nòng cốt của trường đào tạo sĩ quan. Họ được học đủ các thứ chiến thuật, chính trị, cách tập huấn, những trận chiến trong lịch sử đã xảy ra hoặc chưa xảy ra. Từ bộ chiến, kỵ chiến, xa chiến, thủy chiến, hải chiến, phối hợp binh chủng tại các địa hình.

Các vũ khí đã có và sẽ có, những thiết bị như sa bàn, đồng hồ cát, ống nhòm cũng được chuẩn bị một ít đưa lên đây. Giáo trình là tổng hợp của tất cả những gì mà Lạc và các tướng Lĩnh cao tầng của Lĩnh Nam biết. Đương nhiên là lý thuyết suông thì không ăn thua, thực tế Lạc sẽ làm thế nào? Câu trả lời sẽ sớm được hé lộ.

Lai thêm một khu, tiền thân của Cục Tình Báo Đại Việt cũng đang huấn huyện, những đứa trẻ cô nhi trong chiến tranh được đưa về rất nhiều. Chúng được đào tạo thiên về nghiên cứu võ thuật, cách diễn xuất, đóng giả, thâm nhập. Họ sẽ là mấu chốt thông tin tình báo trong tương lai của Đại Việt. Cũng có thể kết hợp với các lực lượng, thế lực ngầm của quốc gia, hoặc đơn giản là ám sát, phá hoại.

Dưới sự êm đềm của rừng rậm và đồi núi, những ngọn lửa của đấu tranh, tư tưởng và cả âm mưu đang nhen nhóm, âm thầm sục sôi.

Bà Trưng Trắc giơ tay đón lấy một chú chim bồ câu đậu xuống. Bà khẽ vuốt ve nó rồi gỡ mảnh vải nhỏ ở chân chim ra, trầm ngâm đọc. Bà Trưng Nhị đang ngồi uống chè gần đó, quanh chiếc chõng tre chi chít những mảnh lụa quay sang cười.

“Gió sắp nổi lên phải không chị?”.

Bà Trưng Trắc khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn lên những tán cây, nơi có những chú chim non đang chuyền cành, ríu rít gọi.

Bà Trưng Nhị cũng buông xuống những mảnh vải lụa, ngước nhìn lên đó mà nói.

“Cá nhỏ ăn đủ máu thịt sẽ hóa Thuồng Luồng. Cánh chim trải qua giông bão, tương lai sẽ hóa hùng ưng ngạo nghễ”.

Tít xa trong vùng Tây Vu hẻo lánh, có mấy người man dân đang lặng lẽ rình trong bụi rậm. Ánh mắt họ sáng quắc nhìn về phía con Hoẵng đang uống nước bên suối. Một người lặng lẽ giương cung lên ngắm.

“Phập”. Mũi tên bay ra chuẩn xác cắm vào cổ con Hoẵng, nó đau đớn lồng lên, chạy vượt qua suối.

“Trúng rồi, đuổi theo nhanh”.

Những người man dân mừng rỡ hô hào đuổi theo, con Hoẵng đang tuổi thanh niên rất khỏe, tuy mất máu, chạy chậm dần nhưng nó cũng chạy được chừng gần cây số đường rừng mới nằm xuống cạnh một gốc cổ thụ cuốn đầy những dây leo to lớn mà thoi thóp. Những người man dân thở phì phò đuổi tới, một người định tiến lên, giải thoát cho nó khỏi sự đau đớn thì bỗng người có vẻ là thủ lĩnh vội níu anh ta lại.

“Khoan, đợi đã”.

“Sao thế anh, em đi lấy thịt mà?”. Người thanh niên mười mấy tuổi, lần đầu đi săn cùng các anh một mặt hoài nghi quay lại hỏi.

Người thủ lĩnh lắc đầu, trong ánh mắt còn phát ra những tia sợ hãi. Cả những người từng đi săn lâu trông cũng rất e dè.

“Dừng lại thôi, nhìn thấy xương đầu người trên cây cổ thụ kia không? Phía trước là đất của tộc Dây Leo”.

“Tộc Dây Leo ấy ạ?”.

“Ừ, kia là ranh giới cấm rồi. Họ là hậu duệ những chiến binh cận vệ của vua Hùng. Ai ai cũng to lớn, giết người như ngóe đấy. Trăm năm trước người ta bảo họ chống lại cả Tây Vu vương”.

“Tôi còn nghe nói, ai phạm vào đất thiêng của họ đều bị chặt đầu. Người trong tộc ấy, mỗi năm đều ra ngoài đi săn người các tộc khác đấy”. Một gã cũng phụ họa theo

Ai nấy tiu nghỉu, họ loay hoay gãi đầu gãi tai tính quay về. Cậu thiếu niên tiếc rẻ quay lại nhìn con Hoẵng thì chợt há hốc mồm.

Từ sau gốc cây to ấy, từng người chiến binh nam nữ to lớn lầm lũi bước tới. Những người man dân sợ vãi linh hồn, không dám cả thở, họ đứng như hóa đá. Mấy trăm chiến binh ai nấy đều cao lớn, tầm cỡ mét sáu tám đến hơn mét bảy, cả người xanh lè, không lông không tóc từ từ lướt qua họ. ( Ai không đọc hoặc quên thì tìm lại chap 15 hay sao đó, tên thiên mệnh nhá. Hàng xếp từ đầu, giờ mới cho ra sân).

Mãi đến lúc họ đi xa, tất cả đều ngồi sụp xuống đất thở hổn hển. Sát khí từ những ánh mắt chết chóc của họ vẫn còn ám ảnh những người man. Người sợ hãi nhất lại chính là gã thủ lĩnh, anh ta chỉ dám nhìn liếc qua nhưng trước đây ông nội từng nói với anh về những sẹo gạch thẳng tắp trên tay họ có ý nghĩa gì. Đoàn người vừa đi qua, ai ai cũng kín sẹo trên tay.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 368

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.