Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến Nhanh

Phiên bản Dịch · 1136 chữ

Phương Tịch tự nhủ, đôi mắt hắn thoáng tỏa sáng. "Ta cũng không phải là kỳ tài luyện võ, nhưng vừa rồi vậy mà dễ dàng nắm giữ khí huyết lưu động trong thân thể. Xem ra do thế giới này có thiên địa linh khí nồng đậm nên khiến cho tiến độ luyện võ của ta càng nhanh!"

Phương Tịch nhìn xem nắm đấm của mình và nghĩ đến cảm giác nắm được khí huyết lưu động vừa rồi mà có chút thất thần.

"Dựa theo lời của Mộ sư phụ thì phía trên khí huyết tam biến còn có cảnh giới mạnh hơn, đó là tiêu chuẩn của các võ đạo tông sư. Sau khi đạt tới cảnh giới này là đã có thể hoàn toàn ngưng luyện khí huyết, bất động như núi, thân thể lúc bình thường giống như phàm nhân nhưng một khi vừa động thì liền mạnh như yêu ma, thu phát tự nhiên, cho dù là trên tám mươi tuổi nhưng khí huyết cũng sẽ không suy bại chút nào, chỉ có khi gần chết mới có thể tán công.”

Hai mắt Phương Tịch dần dần tỏa sáng nói:

"Đây chẳng phải là nói...... Chỉ cần ta luyện đến cảnh giới võ đạo tông sư thì khí huyết sẽ bị khóa lại, tại thời điểm còn sống cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa gì, hoặc là ta không cần sợ trước khi sáu mươi tuổi nhất định phải vượt qua Luyện khí viên mãn sao?"

"Nói cách khác, cho dù ta có bảy mươi tuổi, tám mươi tuổi hay thậm chí là chín mươi tuổi mà đi trùng kích Trúc Cơ kỳ thì cũng không có liên hệ đến việc đủ khí huyết hay không. Ít nhất cửa ải khí huyết quan đã không phải là vấn đề đối với ta nữa."

"Vậy môn khí huyết võ đạo này ít nhất tương đương với một phần ba viên Trúc Cơ Đan! Quả nhiên nắm giữ tài nguyên của hai cái thế giới để hỗ trợ lẫn nhau thì sẽ có thể lấy dài bổ ngắn, chỉ cần ta yên ổn âm thầm phát triển thì liền sớm ngày đắc đạo!"

Khóe miệng Phương Tịch hiện lên một nụ cười. Từ sau khi xuyên qua hắn chưa từng tràn ngập lòng tin đối với tương lai của mình giống như bây giờ.

……

Trong gian phòng, Phương Tịch ngạc nhiên nhìn thấy nơi này đã biến thành một đống hỗn loạn, ngay cả lão Mạch đều trân trọng lấy ra một kiện phi kiếm hạ phẩm pháp khí, trên mặt kiếm đã có đôi chút tổn hại mà đi ra khỏi nhà.

"Lão Mạch đầu, ngươi muốn đi đâu?" Phương Tịch nhịn không được nên hỏi.

Lão Mạch há miệng lộ ra nụ cười móm mém, còn hở ra vài cái răng vàng, khuôn mặt mang theo chút nhăn nhó nói: "Dù sao tu tiên giả đến già cũng phải đánh cược một lần. Ngươi có biết không, từ thuở thiếu niên ta cũng có một đạo cơ duyên, nhưng đều do chùn chân lui bước mà đến bây giờ mỗi buổi tối trong lòng ta đều hối hận giống như thủy triều dậy sóng vậy."

Nghe đến đó Phương Tịch liền biết hắn không cần đi khuyên ông ta làm gì cho mất công, vì lão đầu này đã sớm nghĩ thông hết thảy nên mọi lời khuyên bây giờ chỉ là vô ích đối với ông ta mà thôi.

Nhưng Phương Tịch vẫn không nhịn được mà bổ sung một câu: "Vậy ta cung chúc ngươi có thể thành công tiến vào Trúc Cơ kỳ."

Nhưng nhìn bộ dáng gần đất xa trời của lão Mạch mà hắn quả thực không chút coi trọng ông ta.

"Ha ha ha, lão hủ đã sớm tắt tâm tư đối với Trúc Cơ kỳ, nhưng ở thế gian này ta còn có một tiểu tôn tử rất thông minh chứ không ngu dốt giống như ta." Lão Mạch đầu khoát tay nói rồi thản nhiên rời đi.

Trong lúc ly biệt ông ta tựa hồ còn muốn kết một mối thiện duyên vì tiểu tôn tử của mình.

"Lão già này ... " Phương Tịch phun ra một ngụm khí trắng và nhìn xem bông tuyết dần che lấp đi dấu chân của lão Mạch.

Hắn cũng không biết lão Mạch lúc còn trẻ đã đánh mất cơ duyên lớn cỡ nào, nhưng xem ra những năm qua đã giày vò tâm tư ông ta một phen khổ sở rồi. Mà hiện tại nếu như lão Mạch không đi liều một phen thì quả thật ông ta sẽ sống không bằng chết.

Phương Tịch đứng yên lặng ở cửa giống như một pho tượng điêu khắc mà tự hỏi chính mình.

"Nếu như ta không có bàn tay vàng nghịch thiên này thì nói không chừng ta cũng sẽ như lão Mạch chăng?"

"Một đời người vì sinh ra ở tầng chót của tu tiên giới mà phải tranh đoạt bất chấp hung hiểm để đạt được cơ duyên, so với việc tiếu ngạo tu tiên giới tựa hồ cũng không khó để lựa chọn."

"Mặc kệ đi, mấy ngày này ta liền đóng cửa luyện công vậy."

Hắn thở dài đi vào nhà và nhanh chóng đóng lại cửa phòng.

Ba ngày sau, tại thế giới Đại Lương, trong Phương phủ.

Phương Tịch mặc một bộ võ phục đơn giản, hai cánh tay hắn ửng đỏ và nhô lên từng khối cơ bắp, gân xanh nổi lên ngoằn nghèo giống như giun bò.

Bạch Vân Chưởng!

Phương Tịch bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, hai tay hắn liên hoàn đánh ra chưởng pháp vào cọc gỗ trước mặt.

Bành bành bành!

Sau một hồi âm thanh nặng nề, trên cọc gỗ đã lưu lại từng cái dấu vết nhợt nhạt.

Mộ Phiêu Miểu đứng ở bên cạnh nhìn xem một màn này mà trong đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần hiện ra một tia kinh ngạc nói: "Tiến độ này... thật là nhanh!"

"Mộ sư phụ, ngươi thấy chưởng pháp của ta thế nào?" Sau khi Phương Tịch đánh xong một bộ công pháp, Nguyệt Quế lập tức chạy lại giúp hắn lau mồ hôi. Phương Tịch cầm lấy khăn lau và thuận miệng hỏi.

Mộ Phiêu Miểu hít sâu một hơi rồi đáp: "Phương công tử, thiên tư của ngươi còn vượt qua dự đoán của ta. Hiện giờ ngươi đã có thể cảm ứng được khí huyết rồi đúng không? Đại khái trong vòng một tháng ngươi hãy triệt để cảm nhận được khí huyết thì việc tiến vào khí huyết biến là không thành vấn đề.”

"Như thế là tốt rồi!" Phương Tịch cười nói.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 88

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.