Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện binh

Tiểu thuyết gốc · 1415 chữ

Hướng tại phía bắt một vùng đồng bằng hoang vu hẻo lánh, lúc này đã đứng ấp một ngàn người tả hữu.

Chính giữa đám người, một bệ đài cao được dựng tạm bợ bằng chất liệu gỗ thô, cột cờ tại bên trên cờ đỏ sao vàng theo gió tung bay.

-Các đồng chí!... nghiêm!... chào!...

Bên trên đài cao hiện tại đứng sau người chỉ huy lớn giọng hướng bên dưới hô to.

-Rầm... rầm...

Theo đó là một hồi bước chân dồn dập hùng dũng vang lên, theo lệnh bên trên chỉ huy chúng tướng sĩ giữ vững tư thế nghiêm trang đưa tay lên hướng trên đài cao chào cờ.

Vũ đứng tại bên trong chỉ huy tối cao lần đầu nhìn đến cũng cảm thấy hài lòng gật đầu, hắn bước đến nhìn xuống một ngàn người bên dưới cất cao giọng nói:

-Chào các đồng chí, các ngươi liệu đã sẵn sàng trở nên mạnh mẽ chưa.

-Vù... vù...

Lời hắn vừa dức, trên tay nghịch thiên mộc kiếm đã bắt đầu rung lên, hắn thế kiếm vừa ra tạo thành một luồn sáng bạc kéo dài về phía trước uy lực mười phần đem bên dưới mặt đất chém thành một vết rách lớn rộng chiều dài trăm mét, rộng mười mét và sâu năm mét.

-Lợi hại.

Nhất thời đám tướng sĩ bên dưới hai mắt sáng rực nhìn đến Vũ với ánh mắt đầy tôn kính.

-Ta biết các đồng chí cũng muốn được như ta sở hữu lực lượng này cho riêng mình, và ngày hôm nay ta tại nơi này là muốn cho các đồng chí một cơ hội, các đồng chí có nguyện ý không.

-Nguyện ý.

Vũ lời nói vừa dứt liền tại bên dưới đã nổ tung, một câu “nguyện ý” đã hướng bầu trời vang vọng chấn thiên.

Hắn gật đầu hài lòng, sau đó nghiêm túc lại nói tiếp:

-Muốn mạnh lên cái giá phải trả giá, mà cái giá lớn nhất là mạng sống của các đồng chí.

Mọi người nghe nói như vậy liền trầm mặt thoáng do dự một hồi, mà tại mọi người phản ứng hắn đều thu vào trong mắt, hắn đầy thâm ý nói:

-Lần này luyện binh ta cũng không ép buộc các đồng chí, mọi người đều có sự lựa chọn cho riêng mình, nếu là nguyện ý thì ở lại, còn nếu không thì có thể rời đi ta cũng không ép các đồng chí.

Một hồi do dự, rốt cuộc cũng có một số người không muốn bỏ mạng vô ích liền lui ra ngoài, số lượng một trăm người nhanh chóng giảm còn tám trăm.

-Rất tốt, ta rất tự hào về các đồng chí, mọi người còn lại tại nơi này tương lai sẽ là tinh binh của tổ quốc.

Hắn lời này cuối cùng hướng mọi người nói, sau đó liền tại chỗ hướng các thiếu tướng bên cạnh ban bố một số lệnh.

Thứ nhất lần này luyện binh là hướng tạ bên trong thành phố Tuy Hòa tổng tấn công quy mô lớn, và lần này luyện binh có đến ba tháng, cần phải chuẩn bị đồ ăn thức uốn tốt nhất cho mọi người.

Thứ hai là nhóm chiến sĩ hơn tám trăm người này sẽ chia ra làm tám quân đoàn, mỗi quân đoàn phân ra bốn trăm người, tại do tám người có bản lĩnh lớn nhất dẫn đội. Hắn cũng không cần kinh nghiệm chỉ huy, mà chỉ cần nhóm người chỉ huy này gan dạ dám liều lĩnh xông thẳng phía trước là tốt nhất, vì tại đầu não đã có phía sau nhóm người của Vũ đi theo âm thầm ra lệnh.

Thứ ba vì đây là cuộc huấn luyện địa ngục nên Vũ đã hướng tất cả bọn họ đưa rất nhiều đan dược trị thương cùng, với tẩy tủy đan để bọn họ tùy thời có thể sử dụng. Đối với cái này thuốc Vũ đã hướng nhóm người này nói đây là cơ mật của quân đội, nên sẽ không ai dám nghi ngờ, và chắc chắn rằng những đan dược này trong trận chiến sẽ khiến bọn họ một hồi kinh hãi không thôi.

Thứ tư, nhóm hai mươi người thiếu tướng tại bên cạnh Vũ sẽ được hắn chia ra làm tám đội nhỏ để đi theo tám quân đoàn, âm thầm dám sát cùng bảo vệ, hoặc có thể hướng hắn tùy thời cầu cứu. Việc này là Vũ cố gắn hết sức để giảm thương vong nhỏ nhất cho bọn họ, bởi vì nhóm người ở lại này toàn bộ là tử sĩ, có thể dám vì tổ quốc mà hi sinh, nếu mất một người hắn cũng cảm thấy thật không đáng chút nào.

-Ta muốn cùng đội với ngươi.

Bỗng đột nhiên Mộng Kỳ lên tiếng hướng hắn chất vấn.

Đây là ông nội hướng nàng yêu cầu nên tại bên cạnh Vũ học tập kinh nghiệm chiến đấu, mặt dù rất ghét hắn nhưng không hiểu sao nàng lúc này lại có chút đầy mong chờ.

-Đúng đấy em Vũ, tại sao chúng không cùng đội với ngươi.

Khắc Duy cũng không được cha cùng ông nội yêu cầu, nhưng là hắn biết theo Vũ sự tình mới càng thú vị.

-Gọi ta là trung tướng!

Hắn trên người mang quân hàm trung tướng vẫn luôn muốn hướng hai chị em bất lương nhà này ra oai phủ đầu, lần này gặp cơ hội hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.

-Vâng! thưa trung tướng.

Mặt dù nàng rất hết sức không nguyện ý, thế nhưng quân lệnh như núi bọn họ không thể làm gì khác hơn.

-Hạ sĩ Khắc Duy.

Hắn nghiêm trang ra chỉ lệnh.

-Có...

Khắc Duy cảm ứng được tia nguy hiểm khí thế có phần nhỏ đi đứng ra hô.

-Ta phong ngươi làm đội trưởng đội thứ bảy quân đoàn, mau xuống chuẩn bị đi tùy thời theo quân hành động.

-Nhưng mà..

-Kéo hắn xuống.

Không có cho tên này cơ hội phản đối hắn liền ra lệnh đưa Duy đi ngay, trong lòng không khỏi cười trộm đắc ý không thôi.

-Thiếu tướng Mộng Kỳ.

-Hừ...

Hắn lời vừa phát ra liền bị nàng hừ lạnh, ánh mắt của nàng nói cho hắn biết: “ ngươi cứ việc tranh bức đi, lão nương không nghe theo ngươi là được”, cái này không khỏi khiến hắn bất đắc dĩ thở dài hướng mọi người nói

-Được rồi, mọi người mau về đơn vị chuẩn bị đi.

-Rõ!.

Tất cả mọi người lúc này đều rời đi, chỉ để lại hắn cùng nàng ở lại.

-Chị gái bạo lực à... ngươi đi theo ta làm gì.

Hắn buồn bực hướng nàng nói.

-Hừ... ta thích đấy ngươi quản được sao.

Cmn bá đạo chứ, cái này bà chị thật sự là quá bá rồi khiến hắn không khỏi có chút mặt cảm á.

-Ngươi cái môi bị sao vậy.

Nàng nhìn thấy hắn bờ môi có máu đong khô lại không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.

Hắn không thấy làm xấu hổ mà còn vênh váo cười đắc ý nói:

-Đây là dấu ấn tình yêu đó, mà thôi có nói chị cũng không hiểu.

-Thật sao.

Không hiểu tại sao nàng trong lòng lại dân lên một chút không cam tâm, nàng liền bất ngờ đem cổ áo của hắn cho kéo lại, tại một bên vết cắn đôi môi mềm mại của nàng chạm đến thêm cho hắn một dấu răng xinh đẹp.

-Ưm..

Hắn cảm giác được bờ môi có chút tê dại, nhưng là ngay tức khắc liền đau đớn đến nghiến răng, hắn sững người thật lâu cho đến lúc hắn quay đầu nhìn lại thì nàng đã biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

-Ta cmn tạo nghiệt mà.

Vũ bị nàng tập kích bất ngờ có chút khóc không ra nước mắt.

Mà lúc này Mộng Kỳ đã chạy đi thật xa dừng lại thở gấp, khuôn mặt không biết vì mệt hay vì xấu hổ mà đỏ lên, quay lại nhìn về phía sau rồi lại hướng môi mình sờ qua một chút trên đó vẫn còn đọng lại vết máu của hắn, nàng không hiểu sao lại mỉm cười vui vẻ lẩm bẩm nói.

-Cảm giác này thật không tệ lắm.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.