Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xác nhập liên minh.

Tiểu thuyết gốc · 1666 chữ

Hai người kia nhìn đến Vũ đánh giá một hồi bỗng trở nên mờ mịt hướng ông An hỏi:

-Thầy bói à... ông xem trúng tên nhóc này chỗ nào.

“ Thầy bói? Con mẹ nó chứ!” Vũ nghe đến không khỏi mắng thầm, có tên nào tướng số là tốt nhất nghề nghiệp đâu, hắn cũng không muốn học cái này chức nghiệp.

Ông An nhìn hai người này tự nhiên hơn hẳng liền nói:

-Ánh mắt của ta chưa từng sai, mệnh cách của tên này rất đặc biệt.

Nghe được lời này Vũ không ngừng khiếp sợ không thôi, lấy kí ức tại trong mộng cảnh của tiên đế hắn có biết đến một pháp môn đó chính là thiên cơ đồ. Tại sao gọi là thiên cơ đồ, bỡi vì những người này giỏi nhất là quan sát ngôi sao suy diễn đoán ra thiên địa đại thế.

Mà hai người kia cũng chỉ gật đầu cười cười cho qua loa cũng không có tâm trạng nhận xét ông ta. Lúc này, hai người đang một bên quan sát cuộc chiến giữa quân đoàn trưởng thần quân với cấp tám biến dị.

-Hứa Sơn Ngươi nói xem chúng ta có thể đoạt được hay không viên huyết linh cấp tám kia.

Đoàn trưởng quân đoàn Phá Quân tên là Lăng Kim Phú, cấp bảy giai tiến hóa giả, và cũng là một trong những người mạnh nhất tại nơi này.

Hứa Sơn là tên của quân đoàn phó, người này nghe hỏi liền lắc đầu thở dài:

-Đại ca! Lần này quân đoàn thần Quân cùng Thiên Quân đã bí mật giao dịch với nhau, chúng ta hiện tại thế đơn nên khó có khả năng cùng bọn họ tranh đoạt lúc này.

-Còn Trần An! Ông cảm thấy thế nào.

Lời Hứa Sơn nói ông cũng hiểu, thế nhưng viên huyết linh cấp tám này rất là trọng yếu, đủ để giúp ông tiến hóa tên bát tinh, vì vậy lúc này,ông cần một kê hoạch để đoạt lấy thức ăn từ trong bầy sói.

-Tình hình trước mắt đúng là như vậy, nhưng là hiện tại đã thêm ra một cái biến số.

Trần An cười âm trầm nói, sau đó lại bắt gặp ánh mắt kinh dị của Vũ đang nhìn về phía ông, lúc này ông ta cũng hướng Vũ mỉm cười đầy tinh quái.

“ Ta... ta... cái con mẹ nó chứ... như thế nào lại gặp cái thần côn như ông ta” Vũ trong bụng không ngừng chửi ầm không thôi.

-Đại ca! Cuộc chiến đã kết thúc.

Tại phía trước có người vội vàng chạy lại hướng đám người ông Phú báo cáo.

-Tốt... ta đã biết, chúng ta cũng nên đến đó.

Ông ta mang theo một ít thuộc hạ tiếng vào nơi trận chiến vừa kết thúc.

-Không phải là lão gia hỏa Kim Phú đó sao.

Tại tiến vào bên trong, thì quân đoàn trưởng Đỗ Xuân Quang của quân đoàn Thiên quân cũng mang người chạy đến hướng đám người của Kim Phú chào hỏi, lại nói:

-Hoàng My à! Con càng lớn càng xinh đẹp đấy, có muốn hay không cùng con trai bất tài của chú nên vợ nên chồng đây.

Lời vừa nói ra nhất thời tại phía sau lưng xuất hiện một cái nam nhân tuổi chừng hai mươi cùng nàng ta đồng lứa, hắn hướng nàng mỉm cười đầy cảm xúc nói:

-Hoàng My! Em dạo này vẫn khỏe chứ.

“ Cmn chứ! Lại là một cái mặt hàng dựa hơi cha”, Vũ khuông mặt đầy tiếu ý nhìn hoàng cảnh trước mắt không nhịn được mà mỉm cười.

-Á... con bà nó! Là ai nhéo ta.

Đột nhiên bên hông hắn truyền đến một cơn đau dữ dội khiến hắn không khỏi bất ngờ mà miệng hét ầm lên.

Mọi người tại nơi này nghe được lời mắng mỏ của hắn liền có chút nhíu mày hướng hắn nhìn lại.

-Thất lễ... thất lễ rồi, mấy vị đại ca cứ tiếp tục, ta đây tuyệt đối sẽ không quấy rầy các ngươi.

Hắn ngượng ngùng mỉm cười nói xong liền xoay đầu về phía nàng hai mắt tức giận trừng lớn.

Chủ nhân của đôi tay này chính là Hoàng My, nhìn thấy hắn mỉm cười đầy ta ác không khỏi nội tâm nàng ta trở nên tức giận, đôi tay nàng lúc đó vương ra hướng hắn bên hông nhéo mạnh một cái.

-Nhóc con không có phép tắc này từ đâu mà chui ra vậy.

Người thanh niên kia tên là Đỗ Thiên Anh, nhìn thấy nàng ta không quang tâm mình, vậy mà lại hướng về phía một cái thuộc hạ liếc mắt đưa tình với nhau không khỏi khiến hắn trở nên tức giận.

Nàng nghe Thiên Anh lời nói liền nảy ra một chủ ý tinh quái, sau đó không khỏi hướng về phía Vũ cười giả tạo nói:

-Hắn là ta tương lai chồng sắp cưới.

“ Mẹ nó chứ... đây đúng là hố người mà”, Vũ biết nàng ta đây là cố tình đưa mình ra đầu thương không khỏi tức giận mắng thầm.

-Hắc hắc... cô gái nhỏ này thật có ý tứ, ngươi cũng thấy rồi đấy Hoàng My và ta là lưỡng tình chi ái đấy.

Vũ đem nàng đứng một bên kéo vào trong ngực ôm cười hắc hắc nói, được mỹ nhân lợi dụng hắn mà còn không chiếm một ít lãi thì chính là đồ ngu.

Đám người ông Phú nhìn đến tên thuộc hạ to gan này cũng trở nên sững sờ, còn về phía Thiên Anh lúc này đã tức giận đến nỗi đầu tỏa nhiệt rồi.

-Ngươi buôn ra.

Lời là nàng ta nói ra nên cũng không có lời nào phản bác, nàng chỉ có thể uy khuất mà nhìn hắn giọng điệu đầy uy hiếp nói nhỏ.

-Bốp...

Cái thân hình đầy bốc lửa của nàng đang nằm gọn trong lòng của hắn, khiến nội tâm của hắn không khỏi ngứa ngáy. Tại trước mặt mọi người, hắn lòng bàn tay dơ lên hướng mông của nàng vỗ xuống một cái, sau đó lui người lại cười nói:

-Thật co dãn á... ta thích.

-...............

Yên tĩnh, toàn trường rơi vào yên tĩnh như chết, không một ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn ông Phú thì há hốc mồm nhìn đến con gái tại ngay trước mặt ông bị đùa dỡn.

Nàng hai mắt ươn ướt không biết vì thặn hay vì đau, khóe môi trong lớp màn sa không ngừng cựa quậy nặng ra từng chữ nhỏ: “ ta muốn giết ngươi”.

Vũ nở nụ cười đầy thỏa mãn vương hai cánh tay ra ý bảo: “ ngươi thích thì cứ phóng ngựa tới đây, của ta cây thương luôn sẵn sàng chờ đợi”.

Một hồi sau mọi người cũng đã bước đến nơi cái xác khô của biến dị cấp tám kia, lúc này thần quân đoàn đang đứng hai bên canh giữ lấy.

-Các người đến là muốn chia một chén canh sao.

Người kia Lý Băng Ngạn là Thần Quân đoàn trưởng đứng ra âm trầm nói.

-Tại thời điểm các ngươi vây công nó, ta cùng các anh em ở phía sau dùng tính mạng để che chắn cho các ngươi, Xuân Quang ông nói xem có đúng không.

Kim Phú lên tiếng cười nói.

Xuân Quang thì một bên mỉm cười lại mở miệng nói:

-Ông nói cũng không sai, thế nhưng là lần này Thiên Quân cùng Thần chúng tôi sắp xếp, chỉ cần ông đồng ý thành lập liên minh thì cái này dễ nói.

-Thành lập liên minh, vẫn như vậy không tốt sao.

Kim Phú nhíu mày có chút khó hiểu hỏi.

Lý Băng Ngạn lúc này bỗng nhiên nghiêm túc lên tiếng:

-Lần này bên chính phủ phái ra ngàn quân chạy đến đây, tuy là đối với chúng ta cũng không gây bất lợi gì, thế nhưng là nếu chúng ta không đoàn kết một lòng thì nơi này có lẽ sẽ bị bọn họ chi phối. Đến lúc đó ba quân đoàn này cũng không cần tồn tại nữa.

Vũ có chút ngạt nhiên nhìn Lý Băng Ngạn, hắn không biết tại sao ông ta tại nơi này lại nhận được tin tức nhanh như vậy.

-Đúng rồi Lý Băng Ngạn tên, ông ta là người của lý gia.

Hắn đột nhiên chợt bừng tỉnh đại ngộ, tên này họ Lý chắc chắn Lý gia đã âm thầm muốn khống chế thành phố này.

-Nói như vậy, dù là chúng ta nguyện ý nhưng là liên minh này do ai cầm đầu.

Kim Phú vẻ mặt đầy trịnh trọng nói.

Xuân Quang ha hả cười đáp:

-Tại thời đại này lấy thực lực vi tôn, chỉ cần là quân đoàn mạnh nhất thì có thể làm đầu tàu.

-Lời này là ý gì.

-Đương nhiên là lấy tỷ võ lôi đài mà quyết định.

-.....................

Sau một vấn đáp với nhau Kim Phú cuối cùng cũng hiểu được đám người này là âm mưu cái gì. Bọn họ là muốn xác lập liên mình, muốn làm chúa tể của nơi này, đương nhiên là có chuẩn bị từ trước nên họ sẽ có nắm chắc thắng lợi. Ông ta tại lúc này cũng không có quyền phủ quyết, nếu mà lui ra một bước mà nói có lẽ mà nói quân đoàn của ông ta sẽ bị hai thế lực lớn mạnh mẽ vây công, ông có thể rơi vào vạn kiếp bất phục.

-Được... ta đồng ý với các ngươi.

Ông ta lúc này cũng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài nói, ông thầm nghĩ dù là tại thua cuộc nhưng là ông ta vẫn còn cơ hội chuyển mình, nếu như là từ chối cũng chỉ là tử cục mà thôi.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.