Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh tử chiến( Hồi 1)

Tiểu thuyết gốc · 1548 chữ

Liên minh được xác nhận bằng quy tắc sinh tử lôi đài chiến, hai bên cử ra đại biểu mười người chiến lực mạnh nhất, nếu bên nào diệt hoàn toàn đối phương người thì sẽ giành chiến thắng.

Thiên Quân đoàn sẽ không tham gia vào cuộc tranh đoạt này, nên cho dù là bên nào chiến thắng thì Thiên Quân đoàn cũng tham gia vào liên minh này với tư thái là kẻ thua cuộc. Tại quyết định này rất nhiều người không hiểu thiên quân đoàn đích nhắm là cái gì, hay là thật sự không muốn tranh giành chức minh chủ.

-Được rồi chúng ta nhanh bắt đầu.

Băng Ngạn lại hướng về một cái từ đằng sau lưng mình gọi:

-Trương hợp, ngươi lên đi.

-Vâng.

Người kia trung niên đáp một tiếng rồi phóng người lên trên lôi đài, tại đám người của Phá Quân cười lạnh nói:

-Ai dám lên cùng ta đánh một trận.

Tại đám người bên dưới không có người nào lên tiếng, tên này dù sao cũng đã đạt đến tiến hóa giả lục tinh bảy sao cũng nằm trong tóp cao thủ tại nơi này, kích động ngu muội đứng ra chỉ là đi chịu chết mà thôi.

Kim Phong hai mắt lóe lên hàng quan nói:

-Quả nhiên là có chuẩn bị từ trước, Trần Phong ngươi lên ứng chiến đi.

-Vâng.

Người gọi Trần Phong lúc này cũng hướng tại lôi đài bên trên phóng lên, hắn khí thế chỉ có tại lục tinh một sao tiến hóa giả so với đối phương thì yếu hơn sáu cái tiểu cảnh giới.

-Rất tốt... ngươi sẽ là ta người đầu tiên giết chết

Trương Hợp nở nụ cười đầy tự tin nói.

-Hừ... chớ có ngông cuồng

Trần Phong so về cảnh giới mặt dù không bằng Trương Hợp thế nhưng là một cái luyện võ người, nên hắn rất có tin tưởng cùng đối phương chiến một trận, mà tại Kim Phú cũng là nghĩ như vậy.

-Chịu chết đi.

Trần Phong chủ động di chuyển trước, hắn tại đằng sau huyễn hóa ra thân ảnh ảo khổng lồ, cùng với thân pháp cơ thể trợ trận phóng lên, lấy quyền phong mạnh mẽ gào thét mà đi hướng tại đối phương đánh tới.

-Vù... vù... phong... phong....

Trương Hợp không có ý định đưa tay đón đỡ mà chỉ cười nhẹ lắc đầu về một phía né tránh, sau đó bàn tay hắn thành trảo đem cái đầu của Trần Phong cho nắm lấy.

-Bụp... ầm...

Mọi người vây xem xung quanh chỉ nghe tiếng bụp một tiếng thì trước mắt đã thấy cái đầu của Trần Phong đã nổ tung, máu óc bay tung tóe ra khắp nơi trên võ đãi, cả cơ thể vì chưa kịp phản ứng thu lại thực lức liền đã ngã ầm xuống mặt đất.

-Âm cốt trảo.

Kim Phú giật nảy mình trừng mắt nhìn đến miệng không ngừng lẫm bẫm, hắn cũng là người luyện võ cho nên đối với loại võ công tà ma này hắn cũng biết một hai. Tại thời điểm trăm năm trước, khi không ít dị giáo các nước trên thế giới tiến vào Việt Nam. Môn này ma công cũng xuất hiện, người tu luyện ma công này trảo pháp rất lợi hại, nghe nói có thể dùng tay không bóp nát một khối đá lớn. Vì môn công pháp này rất tà đạo, khi ra tay là muốn tổn hại đối phương mạng người, nên chính phủ đã ngăn cấm nó xuất hiện. Nhưng tại thời đại sinh mạng như cỏ rác, môn ma công này đích xác là một lợi khí, không ngờ đã qua trăm năm ông ta lại thấy nó xuất hiện ở nơi này.

-Chậc chậc... máu của tên này mùi vị không có ngon như ta nghĩ.

Trương Hợp đưa bàn tay đầy máu của mình cho vào miệng mút liếm cười nói.

Trước mắt mọi người chứng kiến không khỏi cảm thấy sởn cả tóc gáy không dám hướng hắn tiếp tục nhìn thẳng.

-Thật là âm độc.

Vũ nhìn một màng trước mắt cũng thấy nhíu mày thật sâu, thiên địa đại thế chỉ mới bước đầu thay đổi nhưng không ngờ nơi này hắn lại nhìn được một người huyết sát đến như vậy.

-Ngươi sợ sao.

Hắn lại chú ý đến tại bên cạnh Hoàng My hai vai không ngừng run rẩy liền muốn hướng nàng định châm chọc vài câu.

-Nôn... ọe...

Nàng không kịp trả lời liền rất nhanh không ức chế được dạ dày tại hướng một bên nôn ra.

Nhìn thấy một màng như vậy Vũ không hiểu tại sao lại sinh ra tia đồng cảm, nến như tâm cảnh của hắn không được tại trong mộng cảnh của tiên đế tẩy lễ thì lúc này hắn cũng chỉ là một học sinh bình thường mà thôi, đối với nàng phản ứng hắn rất hiểu.

-Haizz... không muốn nhìn thì đừng ép buộc bản thân phải nhìn.

Hắn đưa tay lên tấm lưng mềm mại của nàng vỗ nhẹ quan tâm nói.

-Ai cần ngươi quản.

Nàng hướng hắn trừng mắt vẻ mặt đầy tức giận nói:

-Ngươi thì hiểu cái gì chứ! Ta cùng cha mấy năm nay cùng những huynh đệ này vào sinh ra tử mà đánh ra một cái địa phương nơi mà chúng ta thuộc về, họ đối với ta mà nói đều giống như người một nhà. Mà chúng ta cũng đều là bọn họ gia đình, nên ta không thể không nhìn bọn họ vì gia đình của mình mà hi sinh.

Lời này của Vũ không khỏi khiến hắn có chút bất ngờ, không nghĩ đến một cái cô gái đầy đánh đá như nàng lại có thể suy nghĩ vĩ đại như vậy, hắn lúc này đối với nàng dường như có một nhận thức mới đó là trong nóng ngoài lạnh.

-Mà ngươi cũng là người nhà của chúng ta.

Trong lúc hắn đang trầm tư, nàng vẻ mặt đầy nghiêm túc hướng hắn lại nói.

-Thật sao.

Hắn ngượng ngùng gãi đầu cười nói, thật ra tại trong nội tâm của hắn có chút xấu hổ, vốn định vì viên huyết linh cấp tám kia mà trà trộn vào tranh đoạt, thế nhưng lại không nghĩ đến lại đụng đến một cái đại gia đình này.

Qua một hồi lâu, Phá Quân người lại có ba người liên tục từ trên tay Trương Hợp chết đi khiến bọn họ lúc này trở nên trầm mặt đầy bi ai.

-Cha nuôi! Hãy để con lên đi.

Ngay tại lúc này, một cái thanh niên tuấn tú bước ra hướng về phía ông Phú giọng nói đầy kiên định nói.

-Thành! Con thật sự muốn lên sao.

Người này là con nuôi của hắn, thiên phú cũng không tệ, thế nhưng dù sao đứa con trai này là một tay hắn nuôi dạy giống như con trai ruột thịt của mình, cho nên hắn có chút do dự không nỡ.

-Cha nuôi! Con cũng không thể lại nhìn đám huynh đệ vào sinh ra tử vì chúng ta mà chết được.

Hắn giọng nói đầy kiên quyết.

-Được rôì! Con lên đi.

Ông ta mặt dù không nỡ thế nhưng thấy được ánh mắt kiên định từ tận sâu trong mắt hắn thì không khỏi thở dài gật đầu.

-Ta!... Lăng An Thành muốn đấu với ngươi.

Hắn tại bên dưới phóng lên trên khán đài hướng Trương Hợp đầy căm giận nói.

-Haha.. là Lăng gia đại công tử sao, thất kính rồi.

Trương Hợp rất vui mừng mỉm cười nói, nếu như lần này mà hắn có thể giết chết người này thì hắn nhất định sẽ lập đại công, việc này sao không khiến hắn vui cho được.

-Vù... vù...

Hắn cao hứng hướng đối phương chủ động ra tay, một trảo sắt nhọn của hắn xé gió lao đến.

An Thành lúc này cũng đã di chuyển tại bên cạnh né ra, một tay hắn né ra đem tay của đối phương cho chụp đến mà vật ngã xuống sàn đấu, tiếp đến một quyền mang theo phong bạo của hóa thân hướng đỉnh đầu của đối phương đánh ra.

-Ầm...

-Đã thắng rồi sao.

Bên trên lôi đài bị một quyền của An Thành mà hất lên bụi đất bay mù mịt, khiến cho xung quanh người vây xem bị bụi mù che mắt, không nhìn thấy kết quả ở bên trong.

-Vù... vù....

Bỗng nhiên tại bên trong bụi mù một đạo bóng đen quen thuộc hướng tại bên ngoài lao ra.

-Phốc... ngươi rất mạnh.

Người này là Trương Hợp, cứ nghĩ là cảnh giới của mình vẫn đè ép đối phương tại một tiểu cảnh giới, lại phối hợp âm cốt trảo cũng có thể dễ dàng thắng, nhưng là không nghĩ đến đối phương quyền pháp so với mình lại cao hơn một bậc.

-Như nhau mà thôi.

An Thành hướng đối phương cười lạnh nói, tên này đã giết không ít huynh đệ của hắn, đương nhiên hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên này.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.