Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh tử chiến(Hồi 2)

Tiểu thuyết gốc · 1585 chữ

- Là Vovinam quyền đạo thật lợi hại.

Tại bên dưới đã không ít người nhận ra quyền pháp quen thuộc này.

Vovinam hay gọi là Việt Võ Đạo là một bộ môn võ thuật của Việt Nam, sáng lập tổ sư của Vovinam là võ sư Nguyễn Lộc. Dựa trên nguyên lý cương nhu phối triển, quyên pháp là những đòn vận dụng những đòn thế tay không, cùi chỏ, chân, gối phối hợp với nhau rất nhịp nhàng, rất dễ vận dụng trong cận chiến sáp lá cà như lúc này.

-Phong... phong...

Từng đoàn đánh của Thành kết hợp với lực lường cường hóa của tiến hóa giả lục tinh sáu sao đã đẩy cho đối phượng không ngừng lấy tiến làm lui.

-Hay... hay lắm.

Tại bên dưới nhóm người của quân đoàn Phá Quân vây xem, nhìn thấy bên mình cuối cùng cũng có thể áp chế được kẻ địch, nên ai nấy cũng đều hưng phấn hẳng lên vỗ tay khen hay không ngớt.

-Kết thúc rồi! Máu của ngươi là thay các huynh đệ tế bái.

An Thành lần nữa bắt được tay đối phương, hắn bỗng nhiên gầm lên một tiếng giận dữ kéo cả thân hình của đối phương xuống tại bên dưới, muốn dùng đầu gối để chấn nổ đầu của kẻ địch.

-Vô sỉ.

Bỗng đột nhiên lúc này, Kim Phú hét lớn muốn bay lên cho ngăn cản một thân ảnh đang bay nhanh về phía lôi đài.

-Lão bằng hữu, có ta ở đây ngươi không thể ỷ lớn hiếp nhỏ được.

Lý Băng Ngạt cười nhạt một tiếng cũng phóng lên hướng ông Phú song chưởng chạm vào nhau, tạo thành kình lực trên không trung nổ tung vang vọng bốn phía.

-Ầm... ầm...

-Không muốn á.

Hoàng My tại lúc này cũng nhìn ra trên lôi đài có một cái bóng đen bay đến hướng An Thành ra đoàn sát thủ.

-Băng... băng... bạo.........

Dưới ánh mắt của nhiều người trên lôi đài lại diễn ra một hồi phong bạo của hai song quyền đang va lấy nhau.

-Ầm....

Lại có tiếng nổ tung vang lên, máu tươi không ngừng tung tóe ra khắp khán đài, tràn diện rất nhanh hiện ra trước mặt mọi người, trên lôi đài An Thành đã đem cái đầu của Trương Hợp cho đánh nổ. Không những thế phía bên trên vậy mà xuất hiện thêm hai người xa lạ, đối diện nha mà đứng

-Cảm ơn ngươi.

An Thành cũng nhận ra được là mình bị ám toán, nếu không nhờ có người này thì hắn nhất định sẽ chết không nghi ngờ.

-Đại ca! Không sao chứ.

Người kia cũng mỉm cười theo quy cũ mà hướng An Thành nói.

-Đại ca liền không dám nhận, sau này chúng ta liền xưng hô anh em đi.

Hắn gật đầu hướng hắn mỉm cười, hắn biết tên này là lúc trước cùng với em gái mình trêu đùa, nhìn ra thực lực của đối phương bất phàm khiến hắn không khỏi thầm khen ánh mắt của em gái mình rất tốt.

-Nhóc con ngươi là ai.

Tại hai người phía đối diện, người kia tức giận hướng Vũ có nặng ra từng chữ nói, vì nếu như nếu không có Vũ thì hắn cũng sẽ không thất thủ, Trương Hợp cũng sẽ không oan uổn bỏ mạng.

-Nhóc con ta muốn băm ngươi làm vạn đoan.

Mà tại phía bên dưới, Lý Băng Ngạn cũng gào thét lên giận dữ, để tạo ra một cao thủ như Trương Hợp hắn phải bỏ ra không ít vốn.

-Lão gia hỏa, có ta ở đây ngươi đừng mong động đến thằng nhóc này.

Mà tại lúc Vũ bất ngờ lao ra cứu lấy Thành một mạng không khỏi khiến cho ông Phú trút được gánh nặng,cho nên ông đối với Vũ đầy cảm ân không thôi.

-Lão Phú! Thi đấu bên trên không cho phép người ngoài nhúng tay vào, mà tên tiểu tử này tùy tiện xông vào hắn nhất định phải chết.

Băng Ngạn tức giận gầm lên nói.

-Còn tên này thì sao.

Không để ông Phú đáp, Vũ liền mỉm cười thay ông nói.

-Hắn là của ta người, mà ngươi không phải.

Ông ta tức giận nói.

-Hay...nói rất hay á... haha...

Hắn bỗng nhiên phá lên cười lại nói:

-Nghe nói đại ca của quân đoàn thần quân luyện qua kim cương bất hoại thần công, da mặt cũng dày đến vô địch thủ, ngày hôm nay gặp mặt đúng là danh bất hư truyền á.

Lời này hầu như người nào của nhìn ra ngụ ý đầy châm chọc của hắn, khiến đám người vây xem không khỏi thầm tán dương hắn là gan lớn.

-Súc sinh! Ngươi dám nói với cha ta như vậy.

Người kia tại trên lôi đài tức giận bước lên hướng hắn quát lạnh.

Người này là con trai của Lý Băng Ngạn tên là Lý Thừa Chí hắn thiên phú so với phụ thân của hắn tốt, lúc này cũng đã đạt được tiến hóa giả cấp sáu đỉnh phong.

-Ấy... ngươi là con trai của ông ta.

Vũ có chút nghi ngờ nhìn Thừa Chí nói.

-Ngươi lời này là ý gì.

-Không ý gì khác, ta tại đang nghĩ cha của ngươi là luyện tà công làm sao mọc ra tiểu jj đây, có phải hay không của ngươi cha là tại hàng xóm mang về.

-Phốc...

Lời này của Vũ khiến cho đám người vây xem không kịp bụm miệng lại mà phun ra cười.

-Ngươi cái tên đồ đệ này miệng lưỡi ghê gớm thật.

Ông Phú khuôn mặt co rúm lại hướng ông An dựng ngón tay cái cười nói.

Ông An cười nói:

-Kẻ này mệnh cách bất phàm, nếu là ngài quang tâm mà nói thì có thể lúc này cùng hắn kết thiện duyên.

-Nhất định.

Ông Phú rất coi trọng lời nói của ông An, mặt dù Vũ lúc này theo khí tức từ trên người mà nói chỉ là tiến hóa giả cấp hai, nhưng trẻ tuổi như thế lại có phong thái hiên ngang thì kẻ này cũng không phải là người tầm thường.

-Hắn là người của chúng ta.

Ông Phú hướng đến Băng Ngạn cười lạnh đầy ẩn ý muốn nói cho đối phương biết: “ nếu là ngươi dám động đến hắn mà nói chúng ta liền phụng bồi.

-Súc sinh... ngươi cũng đừng tại nơi này nói hưu nói vượn, nếu ngươi đã muốn tìm chết thì ta cũng sẽ không để ngươi dễ dàng chết như vậy.

Băng Ngạn vẫn giữ được trầm ổn rất tốt liền phất tay ý bảo con trai của mình lui xuống, sau đó lại hướng về một cái tiểu đoàn trưởng âm trầm nói

-Văn Nhan! Ngươi tiếng lên đem thằng nhóc này chân tay chặt đức cho ta.

-Vâng.

Tại trên tay người này mang theo một thanh kiếm màu đỏ ngầu hướng trên lôi đài bước đến.

-Em trai! Ngươi đi xuống đi, người này để ta đối phó.

An Thành hướng Vũ nói.

Hắn không tin tưởng lấy thực lực hiện tại của Vũ có thể ngạnh chiến với kẻ địch lục cấp, hắn thầm nghĩ lúc nãy Vũ cũng chỉ tại may mắn nên mới thay mình cản được một chiu kia mà thôi.

-Anh Thành! Anh mau xuống nghỉ ngơi đi, trên này cứ giao cho em đi.

Vũ không sợ hãi mỉm cười tiếng lên không quay đầu nói.

-Thế nhưng...

-Không nhưng nhị gì hết... đối phương lúc này sẽ không bỏ qua cho em đâu, nếu như là hiện tại em đi xuống cũng chỉ làm bố cục thêm loạn mà thôi.

Không để Thành do dự, Vũ liền bước lên cắt đức lời nói của anh ta.

-Được rồi... xin lỗi! Nếu như em có thể sống sót thì ngày sau chúng ta sẽ là huynh đệ.

An Thành là người có thù tất báo, có ơn phải trả nên đối với Vũ không khỏi sinh ra tia áy náy.

-Anh không sao chứ.

Hắn Vừa bước xuống khỏi lôi đài Hoàng My liền vội chạy đến quang tâm hỏi.

-Haizz... ta không sao, nhưng là cái kia hắn... haizz... anh xin lỗi.

Hắn vốn tưởng là em gái cùng cái kia thiếu niên là thật sự yêu nhau nên trong lòng hắn không khỏi áy náy:

-Nhưng em yên tâm, nếu như mà em ấy chết ta sẽ thay em ấy báo thù cho em.

-Anh! Thật sự không phải...

Biết được anh trai của mình hiểu lầm nàng vốn định giải thích, thế nhưng là tên này hành động ngu xuẩn cũng chính là vì lời nói của mình, cũng vì anh trai của mình mà đứng ra chịu chết. Hiện tại nàng tâm loạn như ma thầm nghĩ phải hay không là hắn thật sự thích mình, nghĩ vậy nàng có chút không đành lòng hướng trên lôi đài nói lớn:

-Lưu manh! Chỉ cần ngươi không chết thì ta sẽ cho ngươi cơ hội.

-Lưu manh?

Vũ nghe nàng nói không khỏi sững sốt không thôi, sau đó có chút bực tức muốn hướng nàng chửi ầm lên: “ Mẹ nó chứ ta đây có tên đàng quàng đấy, còn cơ hội là cái đếch gì cơ hội, ta cũng không có cầu qua cô ta việc gì.”

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.