Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh tử chiến(Hồi 3)

Tiểu thuyết gốc · 1615 chữ

Tại đối thủ trước mắt Vũ đem suy nghĩ với nàng ta ném tại sau đầu, ngay sau đó hắn để ý đến cái thanh kiếm màu đỏ huyết kia. Nó không phải là từ sắt tạo thành, nhưng là hắn có thể nhận ra so với sắt thép thì nó cũng bén không kém. Hắn có thể nhận ra chất liệu này, là người ngoài hành tinh vũ khí chất liệu tạo thành.

-Quả nhiên là bên Lý gia người.

Vì chỉ có bên lý gia mới có được những vật phẩm từ quân đội, mà những thứ này là hắn mang về. Nhưng là tại bên trong quân đội còn chưa có bí quyết chế tạo vũ khí để phục vụ cho chiến sĩ, mà tại sao những tên này lại làm được.

-Vũ khí này được làm từ vật phẩm gì, sao ta lại cảm thấy nó sắt bén vô cùng.

Không ít người ánh mắt nhìn đến thanh kiếm kia không khỏi trở nên lạ lẫm.

-Thằng nhóc, ngươi là người đầu tiên mà ta cho nó uốn máu đấy.

Văn Nhan cầm trên tay thanh kiếm yêu quý không thôi hướng vũ cười tà nói.

-Thật sao.

Vũ khinh thường khịt mũi tại bên lưng đang treo nghịch thiên mộc kiếm của hắn cầm xuống quơ qua lại không khỏi khiến mọi người xung quanh một trần cười to.

-Haha... tên này chơi cái gì tiết tấu, người ta là lấy hàng nóng ra chém, hắn vậy mà cầm cây củi mục này.

-Đích xác trông cây củi mục này giống kiếm thật, nhưng là dù sao củi mục cũng chỉ là củi mục, liền bị bổ một kiếm sẽ đức làm hai á.

-Vui á.. không ngờ bên bên quân đoàn phá quân lại có một cái thằng nhóc tấu hài đến như vậy.

-Chính xác, cái này chết thật là phí phạm một diễn viên hài xuất sắc.

Tại khắn bốn phía không ít người nghị luận cười to.

Mà bên kia quân đoàn phá quân mọi người đều thay Vũ mà xấu hổ đỏ mặt cả lên.

Hoàng My cũng không để ý đến những tiếng cười nói nghị luận này, điều nàng quan tâm lúc này nhất là tại Vũ trên thân, đứng ở phía dưới khán đài nàng không ngừng hô:

-Lưu manh! Ngươi nhất định đừng chết.

Văn Nhan mặt đối mặt với Vũ cũng không khỏi phá lên cười to nói:

-Haha... này đại ngốc tử, ngươi cái gì kiếm gỗ, tuổi của ngươi cũng đã đủ trưởng thành rồi cũng không cần đem thứ đồ chơi này nghịch chứ.

-Đến... đến... ta lấy ngươi ra nghịch kiếm.

Vũ cũng cảm thấy tức cười vì hành động ngu xuẩn của đám người này, nghịch thiên mộc kiếm có thể chém rách một hải vực, như thế nào đám ngu ngốc này lại xem thường nó đây chứ. Nghịch thiên mộc kiếm đã có linh tính, nó tại trong tay Vũ lúc này không ngừng rung lắc dữ dội dường như nó đang rất tức giận.

-Haha.... được!được!được!... ta sẽ chậm rãi đem tính mạng của ngươi chơi đùa một chút.

Ba tiếng được vang lên, hắn thong dong hướng Vũ đang đứng lướt tới

-Rất tiếc... nó nói cho ta biết ngươi không có cơ hội này.

-Chặt tay kiếm pháp.

Vũ mỉm cười nói, nghịch thiên mộc kiếm vừa ra khỏi vỏ liền kéo theo kiếm khí sắt bén màu ánh bạc, điên cuồn xé rách không khí hướng tại phía trước lao đi như là tiềm long xuất động.

-Vù vù.... ầm ầm...

-Không tốt.

Văn Nhan kinh hãi theo phản xạ tự nhiên mà đem kiếm trên tay dơ lên đón lấy.

-Đinh... răng rắc... phụt....

Mọi người tại xung quanh chỉ nghe một tiếng đinh nhỏ nhẹ vang lên, ngay sau đó ánh bạc nhẹ nhàng đi qua đem cánh tay của Văn Nhan cho chia cắt.

-Phụt.... Á....

Kiếm khí vừa trong không khí biến mất, lúc này một tràn diện máu tươi ghê rợn tại trên phía khán đài phát sinh, Văn Nhan ôm lấy cánh tay đang không ngừng chảy máu của mình ngã nhào xuống đất, đau đớn như muốn làm hắn ngất đi.

-Ấy... ta còn chưa xuất kiếm đấy... haizz, ngươi quá yếu rồi.

Vũ nét mặt vô sỉ bất đắc dĩ thở dài nói.

-..........................

-Hô.... hô...

Yên tĩnh, toàn trường đã trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, ngay sau đó là tiếng thở gấp dồn dập không ngừng của mọi người.

-Hô... hô... cái gì là phá hư gỗ, tất cả chúng ta đều bị thằng nhóc này lừa rồi.

-Đúng đấy phải nói cái này mới chân chính là tiên kiếm.

Từ trong ý nghĩ châm chọc cùng mỉa mai đi ra, đám đông lúc này mới ý thức được là mình buồn cười đến mức nào.

An Thành đứng tại bên dưới nhìn đến Vũ thân ảnh không khỏi sùng bái không thôi, hắn có chút thắt mắc hướng Vũ gọi hỏi:

-Chặt tay kiếm pháp là môn võ học nào.

Vũ dường như gãi đúng chỗ ngứa nên cười to ha hả không thôi hướng Thành nói:

-Anh hỏi rất hay! Môn này công pháp là em vừa mới nghĩ ra đấy, lợi hại không.

-Haha... lợi hại á.

An Thành suy nghĩ một hồi liền bừng tỉnh đại ngộ cười to lên đáp.

-Hừ.... lưu manh.

Hoàng My nghe lời này của hắn liền biết tên này là muốn giành công với mộc kiếm rồi, nàng không khỏi hừ lạnh nhép miệng nói.

-Lại đến á, cái này phá hư kiếm nó còn chưa thỏa mãn đây này.

Vũ trên tay dữ dội run lắc, hắn liền biết nó còn chưa hả giận nên hắn có chút bất đắc dĩ nói.

-Vô sỉ... thật là quá vô sỉ.

Lời này của Vũ như là đang Vũ nhục đôi phương vậy, lúc này đối thủ đã mất đi khả năng chiến đấu rồi, như thế nào lại đến đây, là bò đến sao, tên kia đã mất một tay rồi hắn cho dù muốn bò cũng không thể, cho nên không ít người hướng Vũ thầm mắng.

Nghịch thiên mộc kiếm dường như lúc này đã giận đến làm cho Vũ cũng mất đi khả năng khống chế, nó liền lại một lần nữa xuất ra vài đạo kiếm ánh sắt bén lao đi.

-Kìa... đừng nha.

Vũ lúc này muốn ngăn cản nhưng cũng chỉ đành bất lực.

-Băng... băng... phốc... phốc...

Tại trên sân từng trận âm hàn nhẹ nhàng lướt đi ngay lập tức rơi trên người của Văn Nhan, cánh tay còn lại cùng với hai chân của hắn trong phút chốc bị chia lìa, bỡi vì không chịu được thống khổ hắn cũng đã ngất đi. Nếu không phải sinh mạng của tiến hóa giả cương ngạnh thì chỉ sợ hắn đã bị chết từ lâu rồi.

-Ấy... tự tạo nghiệt thì không thể sống được á.

Vũ có chút bất đắc dĩ thở dài lại đem nghịch thiên mộc kiếm ném về phía nàng cười nói:

-Cô dâu nhỏ! Giúp ta cầm nó một hồi, cái này bất trị kiếm đợi ta về xử lý.

-Ai là cô dâu nhỏ của ngươi.

Nàng đưa tay đón lấy kiếm không khỏi đỏ mặt hướng hắn quở trách.

-Ấy... không phải là vừa rồi cô thừa nhận đó sao.

Tại toàn trường đang khiếp sợ mà đứng bất động, họ lại không ngờ đến hai cái một trai một gái vậy mà xảy ra tranh cãi với nhau.

-Lưu manh! Coi chừng phía sau.

-Vù.... vù....

Tại tiếng gió rít gào truyền đến bên tai mọ người, đột nhiên xuất hiện hai cái thân ảnh bay tới, một cái là hướng về phía Vũ ra đoàn sát thủ, còn lại một cái hướng về nghịch thiên mộc kiếm chụp đến.

-Phanh... phanh.... ầm... ầm...

Mà tại phía xa cách hai người khoản mười bước chân, Phú cùng với Băng Ngạn không ngừng chiến đấu với nhau.

-Khốn kiếp... ngươi không ngờ lại lần nữa ra tay ám toán người của chúng ta, ngươi rốt cuộc có để ta vào mắt không.

Ông Phú tức giận hét lớn.

-Lão già! Binh bất ím trá đấy, nếu người các ông đã không đủ thực lực cũng đừng có lấy lý do.

Băng Ngạn nụ cười đầy treu tức nói.

-Ím trá cái con mẹ nhà ngươi.

Ông Phú gầm lên giận dữ mắng to.

-Ấy... kim cương bất bại đại ca, ngươi công lực thật là thâm hậu á/

Ngay tại hai bên đang giằng co, giọng nói trêu tức của Vũ lại lần nữa vang lên khiến cho hai người không khỏi sững sờ dừng lại nhìn qua hắn.

Lúc này Vũ đang tại trên lôi đài thong dong mà đứng, trên tay sách một cỗ thi thể đang lạnh buốt mà nhìn đến hai người nở một nụ cười vô hại.

-Súc sinh... ngươi như thế nào làm được.

Băng Ngạn lúc này giọng nói đã thức đến run rẩy, sau đó lại hướng Hoàng My nhìn đến một hồi trầm mặt, đột nhiên càng cỗ lại dân lên một chút ngòn ngọt của vị máu, hắn tại phía bên ngoài phun ra một ngụm máu tươi.

-Hô... hô... phốc...

Trước mặt Hoàng My kiếm khí màu bạc đem nàng cho bao bọc lấy, tại thời điểm người kia lao ra kiếm khí liền đã đem hắn cho chém vỡ vụn, cả thân thân thể chỉ còn một vũng máu đỏ thẳm hôi tanh.

Bạn đang đọc Tân Thời Đại sáng tác bởi Bookself
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bookself
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.